- Ta gặp phải một vấn đề nan giải, là Thánh Thượng muốn giải tán đội quân tham gia chiến dịch Cao Câu Ly, hy vọng Hội chủ có thể nghĩ cách ngăn cản!
Đậu Khánh trầm ngâm một chút liền nói:
- Ta không ngại nói thật cho Trương Tướng quân biết, có giải tán đội quân tham gia chiến dịch Cao Câu Ly trong triều đình có hai phái ý kiến khác nhau. Một phái là Binh bộ do Ngu Thế Cơ đứng đầu, bọn họ cho rằng đội quân này nghe theo mệnh lệnh của Lai Hộ Nhi, là một sự uy hiếp đối với triều đình, chủ trương giải tán nó, trước mắt là bọn họ chiếm thế thượng phong.
- Mà phái còn lại là các đại tướng như Vũ Văn Thuật, Tiết Thế Hùng, bọn họ nhìn thấy sự tinh nhuệ của đội quân này, muốn thu về cho mình dùng, nên Vũ Văn Thuật đã bịa đặt sự kiện Xương Hạp môn, dụng ý chính là để diệt trừ Lai Hộ Nhi, đồng thời thanh lý quan quân cấp trung cấp thấp của đội quân này, sau đó binh sĩ sẽ về tay bọn họ. Ta có thể thuyết phục Ngu Thế Cơ bỏ phương án giải tán đi, nhưng cứ như vậy, Vũ Văn Thuật sẽ chiếm thế thượng phong, Trương Tướng quân có thể tiếp nhận kết quả này không?
Trương Huyễn trầm mặc không nói. Ban đầu hắn hy vọng Chu Pháp Thượng có thể tiếp nhận đội quân này, nhưng Chu Pháp Thượng đã bị điều đi rồi, vậy kết quả có thể đúng như lời Đậu Khánh nói, cuối cùng mình làm mai không công cho Vũ Văn Thuật rồi.
Trương Huyễn thở dài:
- Nhược bằng kết cục là binh sĩ quy về tay Vũ Văn Thuật, còn không bằng giải tán đi, để đám binh sĩ về đoàn tụ với người nhà. Thôi được rồi! Ta không làm khó dễ Hội chủ nữa, tuy nhiên bất kể như thế nào đội quân của ta cũng không thể phân tán, bọn họ nhất định phải tiếp tục đi theo ta.
Đậu Khánh gật gật đầu:
- Không thành vấn đề, đây quả thật chỉ là chuyện cỏn con. Khi Binh bộ phác thảo phương án giải tán, bình thường sẽ không hoàn toàn giải tán, mà sẽ lưu lại một bộ phận nhỏ, vậy thì lưu lại đội quân của Trương Tướng quân là được, điều này ta làm được!
- Vấn đề nan giải thứ hai của ta là tướng sĩ tham gia chiến dịch Cao Câu Ly, bọn họ nên được vinh dự và phong thưởng, nhưng hiện tại bọn họ lại trắng hai bàn tay, có phải là quá mức bất công không.
- Điều này hẳn là đương kim Thiên Tử nói không giữ lời. Ban đầu ở Trác quận, chính miệng người đã đồng ý, tướng sĩ tham gia chiến dịch Cao Câu Ly có thể được bổng lộc gấp đôi, công lao cũng gấp đôi, nhưng chiến tranh đã kết thúc rồi, người liền tiếc rẻ khoản tiền này. Đây là tác phong trước giờ của người, kỳ thực cũng không kỳ lạ. Tuy nhiên ta có thể nghĩ cách thử, mặc kệ người có cam tâm tình nguyên cũng được, bất đắc dĩ cũng được, tóm lại người phải thừa nhận lời hứa của mình.
- Đa tạ thành ý của Hội chủ. Ta còn có một vấn đề nan giải nữa chính là nơi để ta đi, ta không muốn đi theo Vũ Văn Thuật.
Đậu Khánh bật cười:
- Ta còn tưởng điều thứ ba của ngài là hy vọng Lai Hộ Nhi bình an đi ra, nhưng ngài lại suy xét cho bản thân mình.
Trương Huyễn lắc lắc đầu nói:
- Đậu Hội chủ có được Lý Thiện Hành, sự kiện Xương Hạp môn chẳng phải không có liên quan đến Đại tướng quân sao? Ta không cần lo lắng cho ngài ta, mà lại là bản thân ta. Vũ Văn Thuật hại ta không thành ở quận Thanh Hà, ông ta nhất định sẽ không cam tâm. Nếu ta rơi vào tay ông ta, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, cho nên đây mới là khó khăn thật sự của ta.
Đậu Khánh cười to:
- Ta thích sự thẳng thắn thành khẩn của Trương Tướng quân!
Lão nhìn chằm chằm vào Trương Huyễn:
- Để ta đoán thử Trương Tướng quân muốn đi đâu?
- Đậu Hội chủ có thể đoán được sao?
Đậu Khánh vuốt râu cười nói:
- Từ vụ án Thiên Tự Các ta đã đoán được, Trương Tướng quân muốn đi đến chỗ Trương Tu Đà!
Trương Huyễn lập tức đứng lên khom người thi lễ:
- Ba cái khó khăn của Trương Huyễn, nếu Hội chủ đồng ý đáp ứng, ta lập tức phái người trao trả Lý Thiện Hành và người nhà của gã.
- Ngươi tin tưởng lão phu vậy sao? Nếu chẳng may lão phu lật lọng thì sao?
Đậu Khánh cười mà như không cười, hỏi.
Trương Huyễn nghiêm nghị nói:
- Đây không phải là vấn đề có tin hay không, mà ta nghĩ ta đã từng nói với Hội chủ, nếu Hội chủ không có thành ý, ta sẽ nói rõ ràng một chút với Thánh Thượng về chuyện xưa của quân Ngõa Cương.
Đậu Khánh kinh ngạc, một lúc lâu sau mới gật gật đầu:
- Thôi được! Ta đáp ứng với ngài, nhưng ngài nói cho ta biết, làm sao ngài biết sự việc đó?
- Ta tin rằng Đậu Hội chủ cũng biết, Lý Mật quả thật chết trong tay ta, bí mật của Lý Kiến Thành không gạt được ta.
Đậu Khánh quả thật đã biết Lý Mật chết trong tay Trương Huyễn, chỉ có điều mãi cho đến hôm nay Trương Huyễn mới thản nhiên thừa nhận. Điều này cũng là vì hắn đã nắm được nhược điểm Lý Kiến Thành ở Ngõa Cương, không sợ quý tộc Quan Lũng trả thù.
Đậu Khánh cũng không để ý đến Lý Mật, nhưng lão lại vô cùng để ý đến Lý Kiến Thành, lão trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Nếu ngài thật sự nhớ đến ân tình của ta, thì xin hãy bảo vệ bí mật này cho ta.
- Trương Huyễn có thể sống đến ngày hôm nay, cũng là vì biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói. Đậu Hội chủ, chúng ta sau này còn gặp lại!
Trương Huyễn thi lễ thật sâu, xoay người đi ra nhà ngoài.
Trương Xuất Trần mặt không chút cảm xúc mở cửa cho hắn. Trong khoảnh khắc Trương Huyễn đi ra cửa phòng, hắn lại cảm thấy trong tay có thêm một tờ giấy. Hắn hơi ngẩn người, quay đầu nhìn Trương Xuất Trần, Trương Xuất Trần lại không đoái hoài đến hắn, xoay người đi vào trong nhà.
~~~~
Trương Huyễn và Uất Trì Cung rời khỏi tửu lâu Thiên Tự Các, bọn họ tìm một tửu quán khác ăn cơm trưa. Trương Huyễn trầm ngâm một lúc, nói với một tên thân binh:
- Ngươi về trước đi, nói với Trần Húc thả người nhà của Lý Thiện Hành đến Vũ Xuyên phủ, bảo y trên đường cẩn thận.
Trương Huyễn lại nói với Uất Trì Cung và hai tên thân binh khác:
- Các ngươi đi phường Tu Nghiệp một chuyến, giúp ta giám sát phủ đệ của Bùi Củ, phải lưu ý nhất cử nhất động của bọn họ. Nếu phát hiện ra tình huống gì, đến tửu quán Bích Ba ngoài cổng thành phía tây tìm ta.
- Tướng quân yên tâm, thuộc hạ biết nên làm thế nào!
Uất Trì Cung cùng mấy tên thân binh đi trước một bước rời khỏi tửu quán, đi về phía phường Tu Nghiệp. Trương Huyễn nhìn bọn họ đi xa, mới trở mình lên ngựa, thúc ngựa đi về phía xã miếu gần chợ tây.
Xã miếu cũng chính là miếu thành hoàng, nơi cung phụng thành hoàng.
Trương Huyễn dắt ngựa chậm rãi đi vào xã miếu, lúc này còn sớm mới đến lúc làm xã tế, trong xã miếu yên tĩnh lạ lùng, chỉ ngẫu nhiên gặp mấy người già đến dâng hương.
- Ngươi quả nhiên giữ chữ tín!
Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Trương Xuất Trần đứng cách đó mấy bước, hai tay ôm chéo trước ngực, như cười như không nhìn hắn.
- Người ở đâu?
Trương Huyễn lạnh lùng hỏi.
- Yên tâm đi! Tiểu nha đầu của ngươi bình an vô sự, ta lập tức có thể giao nàng cho ngươi, nhưng mà nè! Ta có một điều kiện nho nhỏ.
- Điều kiện?
- Đương nhiên phải có điều kiện!
Trương Xuất Trần ngạo nghễ nói:
- Ngươi có thể đưa điều kiện với nghĩa phụ ta, vì ngươi bắt đi người của nghĩa phụ, y như vậy, người của ngươi nằm trong tay ta, có phải ta cũng nên đưa ra chút điều kiện?
Trương Huyễn nhìn chằm chằm vào nàng một hồi, thản nhiên hỏi:
- Kỳ thực cô có thể dùng nàng để trao đổi Lý Thiện Hành, vì sao cô không đề xuất?
- Bổn cô nương trước giờ vẫn làm việc theo ý mình, ngươi hỏi nhiều chuyện vô ích như vậy làm cái gì!
Trương Huyễn bật cười:
- Được rồi! Cô muốn điều kiện gì?
Trương Xuất Trần nhíu đôi lông mày thon dài lại, trong đôi mắt hạnh hàm chứa ý giễu cợt:
- Lần trước cũng là ở chợ tây phải không? Ngươi bị Vũ Văn Thái bảo đuổi giết, ta cứu ngươi một lần, hơn nữa còn so kiếm với ngươi một lần. Tuy nhiên bổn cô nương suy xét ngươi phải lập tức bắc thượng, nên thủ hạ lưu tình. Nghe nói ngươi luyện Thanh Thạch kinh không tồi, ta muốn cùng ngươi tỷ thí một lần. Nếu như ngươi thắng ta, ta sẽ trả tiểu nha đầu cho ngươi.
- Nhưng nếu như ta thua thì sao?
Trương Huyễn cười hỏi.
Trương Xuất Trần cắn chặt hàm răng:
- Nếu như ngươi bại, ta cũng trả tiểu nha đầu lại cho ngươi vậy, nhưng ngươi phải trả Thanh Thạch kinh và Tử Dương kích pháp về đây. Đó là vật của sư phụ ta, ngươi không thể chiếm dụng!
Trương Huyễn lấy ra một túi gấm từ trong túi giắt trên lưng ngựa, ném cho Trương Xuất Trần:
- Bên trong là Thanh Thạch kinh, hiện tại trả lại cho ngươi, Tử Dương kích pháp ba tháng nữa sẽ trả lại cho ngươi.
Trương Xuất Trần nhận lấy túi gấm, cắn chặt răng ngà nói:
- Ngươi không dám so kiếm cùng ta sao?
Trương Huyễn cười to:
- Ta sợ ngươi thua kiếm, ngược lại thẹn quá hóa giận, không chịu trả tiểu nha đầu cho ta.
- Chỉ cần ngươi dùng bản lĩnh thật sự đánh bại ta, Trương Xuất Trần ta nhận thua cuộc. Đến đây đi!
Trương Huyễn rút chiến đao ra, lập tức lóe lên hàn quang:
- Mời cô nương!
- Tiếp chiêu!
Trương Xuất Trần khẽ quát một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, giống như một tia sét đâm thẳng về phía Trương Huyễn, mau chóng vô cùng, kiếm thế linh hoạt, sắc bén cực kỳ.
Nếu như là trước khi đi thảo nguyên, Trương Huyễn không phải là đối thủ của nàng, sẽ bị thế kiếm nhanh của nàng đánh đến luống cuống tay chân, nhưng hiện tại hắn sớm đã không còn nông cạn kém cỏi, kiếm của Trương Xuất Trần đã không còn sức uy hiếp đối với hắn.
Trương Huyễn không chút hoang mang, đao thế vừa xuất ra, liền phong tỏa tất cả đường tấn công của đối phương, hắn rõ ràng có thể tiến công, nhưng lại áp dụng phòng ngự, đây là Trương Huyễn cho nàng chút mặt mũi.
Trong lòng Trương Xuất Trần thoáng ngơ ngác, nàng phát hiện kiếm của mình căn bản không công được, nàng lập tức nhảy lên, như phi yến bay cao, xoay người nhảy lên cao gần một trượng, xẹt qua đỉnh đầu Trương Huyễn, trên không trung trường kiếm lại đâm ra sau vai Trương Huyễn.
Trương Huyễn cười to:
- Hình như kiếm của cô nương đã chậm đi.
Hắn đánh sau mà đến trước, trở tay nắm lấy kiếm của Trương Xuất Trần, tay cứng như sắt, kẹp chặt trường kiếm của nàng.
Trương Xuất Trần kinh hãi:
- Mau buông tay!
Nàng gấp gáp hét một tiếng, trường kiếm kéo về sau, nếu như Trương Huyễn không buông tay, năm ngón tay sẽ bị cắt sạch, nhưng trường kiếm dường như lại bị hút chặt vào trong tay Trương Huyễn, không nhúc nhích chút nào.
- Cô nương còn muốn đánh tiếp không?
Trương Huyễn chậm rãi gia tăng sức mạnh, thanh kiếm bắt đầu cong đi. Hàn Băng kiếm này là lúc Trương Xuất Trần rời khỏi Chung Nam sơn, sư phụ Tử Dương Chân Nhân đích thân tạo nên, Trương Xuất Trần yêu như tính mạng, mắt thấy sắp bị Trương Huyễn bẻ gãy, nàng gấp đến độ hô to:
- Mau buông tay, ta nhận thua!
Trương Huyễn buông lỏng trường kiếm, cả người lại nhanh chóng thoái lui ra sau mấy thước. Trương Xuất Trần tức giận đến giậm chân:
- Ngươi chơi xấu, đây là luận võ gì chứ!
Trương Huyễn cười cười:
- Kỳ thực tại hạ và cô nương đã không còn là người luyện võ cùng loại, cô nương tìm ta luận võ, kỳ thực căn bản chính là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
- Vậy ngươi là người gì?
Trương Huyễn không trả lời nàng, hắn đột nhiên chém mạnh một đao lên gốc đại thụ to bằng miệng chén. “Rắc!” một tiếng, cây đại thụ bị hắn dùng một đao chẻ thành hai khúc, một đao này lực đến ngàn cân.
Khuôn mặt của Trương Xuất Trần trở nên trắng bệch, nàng bỗng hiểu rõ, kỳ thực chiêu thứ nhất là có thể ngăn chặn kiếm của nàng, với sức mạnh dũng mãnh trước mặt, nàng căn bản không cản nổi đến một đao.
Trương Huyễn thu hồi đao, khom người thi lễ với nàng:
- Ta đáp ứng với cô nương, ba tháng sau nhất định trả Tử Dương cổ quyển lại, xin cô nương nói cho ta biết, nha hoàn của ta đang ở đâu?
Trương Xuất Trần ánh mắt phúc tạp nhìn hắn một cái, xoay người lên ngựa, thúc ngựa chay ra ngoài xã miếu, ở đằng xa hô to:
- Ngươi đi theo ta!
Trương Huyễn vội vàng lên ngựa, chạy theo nàng về hướng chợ tây.
Sở dĩ Trương Huyễn cho nàng chút mặt mũi, là vì nàng cũng không giao A Viên cho Đậu Khánh, nếu không buổi đàm phán, trưa hôm nay chưa chắc đã thuận lợi như vậy, vì vậy có thể thấy nàng là một cô gái có tính nguyên tắc mạnh mẽ, tuyệt sẽ không làm ra cái chuyện thừa nước đục thả câu.
Hai người đi đến trước cửa một cửa hàng son phấn ở chợ tây, Trương Xuất Trần dùng roi ngựa chỉ:
- Ngươi đi gõ cửa đi!
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, tiến lên gõ cửa, một khuôn mặt nhỏ nhắn lanh lợi xuất hiện trước mặt hắn, chính là tiểu nha hoàn A Viên Trương Huyễn thất lạc ở huyện Thanh Hà. A Viên không ngờ người ngoài cửa lại là Trương Huyễn, đôi mắt nàng ửng đỏ, nhào vào lòng Trương Huyễn khóc òa lên.
Trong lòng Trương Huyễn thật cảm thấy áy náy, hắn rút lui rất vội vàng, chưa kịp nói với nàng một tiếng, liền ném cho Lư Khánh Nguyên, một khi Trương Kim Xưng phát hiện nàng là nha hoàn của mình, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
- Bé ngoan đừng khóc, em đến Lạc Dương khi nào thế?
- Lại nữa rồi, ai là bé ngoan chứ!
A Viên lầu bầu một câu, không kìm nổi liền nín khóc bật cười, nàng ngượng ngùng lau nước mắt oán giận nói:
- Công tử cũng không để lại địa chỉ, hại người ta hỏi thăm khắp nơi ở Lạc Dương, sáng hôm nay mới nghe nói công tử đang ở vườn thượng uyển thành tây, nhưng em lại không vào được vườn thượng uyển, may mà gặp a tỷ, nếu không em thật không biết phải làm thế nào.
Trương Huyễn quay đầu lại nhìn Trương Xuất Trần một cái đầy thâm ý, hóa ra nàng luôn giám sát mình ở Tây Nội Uyển