Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 23 - Chương 23.1: Phân Biệt Thật Giả.

Chương 23.1: Phân biệt thật giả.
Chương 23.1: Phân biệt thật giả.

Trương Huyễn tắm rửa thay quần áo, thay một bộ võ phục màu trắng, loại võ phục này được dệt bởi tơ tằm và sợi gai, vô cùng mềm nhẹ vừa người, đeo thắt lưng bằng da, đầu đội mũ sa, càng lộ ra khí vũ hiên ngang, bất phàm của hắn.

Trương Huyễn dưới sự dẫn đường của hai gã thị vệ, đi vào trong nội trạch vương phủ.

Trong nội đường có người đang giám định đầu người, đúng là thủ cấp của Dương Huyền Cảm, không phải giả mạo. Việc này càng làm cho Yến Vương Dương Đàm có hứng thú, ngày hôm qua Vũ Văn Thuật từ quận Thượng Lạc phái người đưa tới chiến báo, nói đã giết chết Dương Huyền Cảm, cắt được thủ cấp, cũng thu được binh khí và chiến mã của y.

Việc này kỳ quái, rõ ràng thủ cấp của Dương Huyền Cảm đang ở đây, vì sao Vũ Văn Thuật lại nói gã cũng cắt được thủ cấp? Khóe miệng Dương Đàm lộ ra ý cười hiểu được, chẳng lẽ Vũ Văn Thuật làm một thủ cấp giả để lừa gạt hoàng tổ phụ sao?

Một cơ hội đánh vào mặt của Vũ Văn Thuật, Dương Đàm rất muốn nhìn vẻ mặt của Vũ Văn Thuật khi bị vạch trần lừa gạt trước mặt hoàng tổ phụ sẽ ra sao.

Lúc này, một gã thị vệ ở bên ngoài bẩm báo:

- Khởi bẩm điện hạ, Trương Huyễn đã được đưa tới.

Dương Đàm đã biết tên của Trương Huyễn, cũng biết được hắn là một gã tăng nhân hoàn tục ở quận Hà Nội, ở trong chùa có học qua võ nghệ, nhưng những việc này cũng không thể chứng minh lai lịch của hắn trong sạch. Hơn nữa hiện tại thế lực khắp nơi rục rịch, khó bảo đảm hắn không phải là người của quý tộc Quan Lũng phái tới.

Tuy rằng Dương Đàm chỉ mới mười ba tuổi, nhưng lại rất già dặn. Hơn nữa làm hoàng trưởng tôn, đã thấy qua rất nhiều cuộc đấu tranh quyền lực, y càng cơ trí hơn so với bạn cùng lứa, cùng với đặc điểm mẫn cảm với chính trị của tôn thất hoàng tộc.

Vì thế mặc dù y rất hứng thú với Trương Huyễn, nhưng vẫn duy trì một phần cảnh giác đối với hắn.

- Dẫn hắn lên!

Không bao lâu, Trương Huyễn được thị vệ dẫn lên, vừa rồi có lễ quan đã chỉ dạy hắn một chút, hắn là người không có chức quan, gặp Yến Vương không cần hành đại lễ, nhưng dân chúng bình thường đều sợ hãi quyền thế, thường đều dập đầu quỳ lạy.

Trương Huyễn khom người thi lễ:

- Tiểu dân Trương Huyễn tham kiến Yến Vương điện hạ!

Dương Đàm đánh giá hắn từ trên xuống dưới, tò mò hỏi:

- Ngươi giao thủ cấp của Dương Huyền Cảm cho quan phủ, tuy rằng không thể quan thăng ba cấp, nhưng có thể lĩnh năm ngàn lượng tiền thưởng, nhưng ngươi lại giao thủ cấp cho ta, có thể chẳng được gì hết. Tại sao ngươi lại làm như vậy?

Trong lòng Trương Huyễn sớm đã có lí do giải thích, hắn không chút hoang mang nói:

- Hồi bẩm điện hạ, năm ngàn lượng hoàng kim sẽ khiến bao nhiêu người dòm ngó, giết Dương Huyền Cảm lại sẽ khiến bao nhiêu người thù hận, cho dù tiểu dân lấy được năm ngàn lượng hoàng kim thì chỉ sợ từ nay về sau đều phải trốn chui trốn lủi, cả đời không được yên bình. Đây không phải là kết quả ta muốn, nếu được sự che chở của điện hạ, tiểu dân thà rằng không cần năm ngàn lượng hoàng kim.

Dương Đàm gật đầu cười nói:

- Ngươi thật rất thông minh, nhưng thu nhận và giúp đỡ ngươi không phải là việc ta có thể quyết định được. Ngươi trước tiên nói cho ta biết, ngươi làm sao có thể lấy được thủ cấp của Dương Huyền Cảm?

Trương Huyễn chỉ vào Thất Tinh kiếm trên bàn nói:

- Bắt đầu nói từ thanh kiếm này!

Hắn không chút nào giấu diếm, liền kể lại từ khi ở cửa thành nghe được Dương Đàm cảm thán, sau đó bắt đầu mưu tính Dương Huyền Cảm, sau đó mua đao tìm hiểu tin tức, đến võ quán Dương thị ẩn núp, gặp được Huyền Vũ Hỏa Phượng, nói đến chuyện kinh hồn ở Dương gia trang cùng với đi quận Thượng Lạc tìm Dương Huyền Cảm, hắn không chút nào giấu diếm, nói rõ ràng rành mạch một lần.

Dương Đàm tuy rằng không nói một lời, nhưng dù sao y cũng là thiếu niên, trong mắt có một loại ngạc nhiên thán phục không che dấu được. Đợi Trương Huyễn nói xong, Dương Đàm vẫn còn đắm chìm trong hồi tưởng rung động lòng người, thật lâu sau, y khe khẽ thở dài nói:

- Được rồi! Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, để ta suy nghĩ một chút.

Trương Huyễn cũng không mong đợi Dương Đàm lập tức trọng dụng mình, hắn thi lễ, xoay người lui xuống. Lúc này, thị vệ bên cạnh nhắc nhở Dương Đàm:

- Điện hạ, điều tra một chút sẽ biết thật giả.

Dương Đàm cúi đầu không nói, Trương Huyễn nói rất rung động lòng người, khiến y cảm thấy thật khó tin, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì lại thấy hợp tình hợp lý. Nếu thật là như vậy, người này thật sự là một nhân vật lợi hại.

Y ngẫm nghĩ một chút, liền thấp giọng nói với thị vệ tâm phúc:

- Ngươi tới cửa hàng binh khí và võ quán điều tra kỹ càng, sau đó trở về bẩm báo ta.

- Tuân lệnh!

Thị vệ bước nhanh đi, Dương Đàm vừa trầm tư suy nghĩ một lát, liền đứng dậy ra lệnh:

- Chuẩn bị xe, bổn vương muốn vào cung!

***

Điện Kỳ Lân cung Đại Nghiệp, nơi này là ngự thư phòng của thiên tử Dương Quảng Đại Tùy. Tuy rằng Dương Quảng đã hơn bốn mươi tuổi, còn chưa đến năm mươi tuổi, đang là thời kỳ khỏe mạnh sáng suốt, nhưng toàn thân ông ta đều lộ ra một loại cảm giác mỏi mệt khó có thể nói hết.

Mười năm trước ông ta vừa mới lên ngôi, hăng hái, mở khoa cử, dời Đông đô, xây kênh đào, mở mang bờ cõi, ý đồ khai sáng sự nghiệp vĩ đại.

Nhưng Vương triều Đại Tùy cho tới bây giờ cũng không phải là bền chắc như thép, mấy trăm năm phân chia nam bắc đã tạo thành sự ngăn cách và tổn thương. Di chứng mấy trăm năm người Hồ vào Trung Nguyên để lại, mấy trăm năm chế độ thế gia thâm căn cố đế, sao có thể trong vòng mười mấy hai mươi năm hoàn toàn thủ tiêu, hoàn toàn dung hợp đây?

Nếu như nói Hoàng đế khai quốc Dương Kiên còn có thể lấy uy vọng khổng lồ của ông ta ngăn chặn các thế lực bất mãn, ngăn chặn tất cả mâu thuẫn, như vậy sau khi Dương Kiên qua đời, các loại mâu thuẫn bị áp chế bời Vương triều Đại Tùy liền phát tán ra ngoài.

Mấy năm nay Dương Quảng tựa như một thợ thủ công sửa nồi, các thế lực lớn khiêu chiến khiến ông ta mệt mỏi ứng đối, ông ta nhiều lần bị suy sụp, mỏi mệt không chịu nổi, sự hăng hái lúc đăng cơ đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Mà Dương Huyền Cảm tạo phản lại như một đòn đánh vào đầu Dương Quảng, khiến cho ông ta nổi trận lôi đình, rồi lại vô cùng sợ hãi.

Mặc dù đã bình ổn việc Dương Huyền Cảm tạo phản, nhưng đất nước rung chuyển, triều cương hỗn loạn, các thế lực lớn bắt đầu rục rịch, tất cả đều là di chứng do Dương Huyền Cảm tạo phản, nó phá hủy nghiêm trọng các loại kế hoạch của Dương Quảng, khiến cho thế cục vốn cân bằng trở nên chông chênh, cục diện thiên hạ bắt đầu có xu thế mất khống chế.

Dương Quảng chưa bao giờ đem khởi nghĩa nông dân để ở trong lòng, ông ta càng lo lắng việc cường hào các nơi khống chế phủ Ưng Dương chịu ảnh hưởng của Dương Huyền Cảm tạo phản, nhân cơ hội cát cứ tự lập, ông ta nhất định phải nhanh chóng làm suy yếu đi lực lượng của phủ Ưng Dương các nơi trước khi thế cục không còn khống chế được.

Ngay vài ngày trước ông ta lại hạ chỉ, chuẩn bị lần thứ ba chinh phạt Cao Ly, lệnh cho quân đội phủ Ưng Dương các nơi tập kết ở quận Trác, kẻ trái lệnh trảm, đồng thời lệnh cho toàn bộ văn võ triều đình thảo luận về việc chinh phạt Cao Ly.

Nhưng mấy ngày trôi qua, lại không có ai trình tấu đề xuất chinh phạt.

Lúc này trong lòng Dương Quảng lửa giận ngập trời, cũng vừa lúc này, Vũ Văn Thuật đã tiêu diệt Dương Huyền Cảm trở về, đang báo cáo với ông ta về quá trình tiêu diệt Dương Huyền Cảm.

- Khởi bẩm bệ hạ, Dương Huyền Cảm ẩn thân ở trong một thung lũng rất khó phát hiện, nếu không phải quan phủ huyện Lạc Nam bắt được binh lính bỏ trốn của y thì chúng ta cũng khó thể biết được chỗ ẩn thân của y…

- Những thứ này trẫm không muốn biết, trẫm chỉ quan tâm Dương Huyền Cảm đã bị giết chưa?

Dương Quảng mất kiên nhẫn cắt lời của Vũ Văn Thuật.

Vũ Văn Thuật cuống quít nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, Dương Huyền Cảm đã bị lão thần tự tay giết chết, thu được chiến mã và binh khí của y.

- Ở nơi nào? Trẫm muốn tận mắt nhìn.

- Ở ngoài điện!

Dương Quảng đứng lên, bước nhanh ra ngoài điện, Vũ Văn Thuật cũng sợ vội vàng đi theo ra đại điện.

Dưới bậc thang trước điện Kỳ Lân đặt một cái bàn, trên bàn là một hộp gỗ sơn son, lúc này hộp gỗ đã bị thị vệ mở ra, bên trong đặt một đầu người đầy máu, bên cạnh có thị vệ dắt chiến mã của Dương Huyền Cảm, cầm mã giáo của y.

Bình Luận (0)
Comment