Làm gia nô phải có giác ngộ của gia nô, Lưu Mãnh Điêu lập tức tỉnh ngộ lại, nhị công tử là muốn dạy dỗ đám thị vệ Yến Vương này, báo thù cho phụ thân bị đánh.
Trong lòng gã nhanh chóng tính toán, trong đám thị vệ Yến Vương không ai có võ nghệ cao cường, hôm nay hoàn toàn có thể đánh bọn họ một trận nhừ tử, về phần vài tên quan quân ở nơi khác, gã căn bản không để trong lòng.
Lưu Mãnh Điêu lúc này ra lệnh:
- Ném đám người này ra ngoài cho ta!
Hơn mười tên Thái bảo và gia nô Vũ Văn cùng nhau ra tay, đá ngã cái bàn, chén đĩa bầu rượu rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Chưởng quầy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ông ta biết đã xảy ra chuyện lớn, không dám khuyên nhủ nữa, xoay người len lén chạy ra ngoài báo tin.
Từ khi bàn thứ hai bị lật, xung đột trong thông đường rốt cục bùng nổ, đám thị vệ Yến Vương không thể nhịn được vọt tới, Hàn Tân xông lên trước, hung hăng đánh một đấm vào cằm một gã gia nô Vũ Văn, gia nô Vũ Văn kêu thảm một tiếng, thân thể bay ra ngoài.
- Các ngươi không cần lên!
Trương Huyễn ngăn cản La Sĩ Tín và huynh đệ Đồng thị chuẩn bị ra tay giúp đỡ:
- Lai lịch của đối phương rất lớn, các ngươi không thể trêu vào.
Tính tình Tần Quỳnh hết sức cẩn thận, y cũng cảm giác lai lịch của đối phương rất lớn, dường như là người của Vũ Văn Đại tướng quân. Y đương nhiên cũng hiểu được mình là người nơi khác, ở kinh thành này không nên trêu trọc bọn cường hào ác bá, càng không thể trêu chọc quyền quý, để tránh rước lấy những chuyện không cần thiết
Tần Quỳnh do dự một chút, kéo La Sĩ Tín đang muốn xông lên lại:
- Từ từ hãy nói!
Lúc này, Lưu Mãnh Điêu gầm lên giận dữ:
- Là bọn chúng ra tay trước, đánh cho ta!
Hai mươi mấy tên Vũ Văn Thái bảo và gia nô cùng nhau xông lên, đánh nhau với bọn thị vệ Yến Vương ở trong thông đường chật hẹp.
Chân bàn, đèn gỗ, bình phong, tất cả có thể sử dụng đều đã trở thành vũ khí của bọn họ, đánh cho vụn gỗ văng khắp nơi, một tràng tiếng gầm rú mắng chửi vang lên.
Nhưng mọi người vẫn rất có chừng mực, không ai rút đao, rút đao thì tính chất sẽ thay đổi. Bất kể là thị vệ Yến Vương hay là gia nô Vũ Văn, ở Lạc Dương cũng không phải là đèn cạn dầu, so dũng khí so hung ác là chuyện bình thường, đánh nhau như cơm bữa.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu quy củ, đánh nhau chỉ dùng gậy gộc không rút đao, cho dù quan phủ ra mặt thì cũng chỉ là định tội gây rối, răn dạy một phen rồi thả người.
Chỉ khi nào động đao giết người thì mới có chuyện lớn.
Cách Đấu Thuật của Trương Huyễn cực kỳ lợi hại, đơn giản sắc bén, một mình hắn ứng phó với ba người, chín Thái bảo, mười Thái bảo và mười hai Thái bảo, lại không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng thị vệ Yến Vương phủ thì lại bị đánh cực thảm, bọn họ không phải là đối thủ của những tên Văn Thái bảo, bị đánh nằm đầy đất kêu rên, ngay cả Sài Thiệu cũng bị đánh cho đầu rơi máu chảy, rớt hai cái răng nanh.
Đám người Tần Quỳnh mới kết bạn với đám thị vệ Yến Vương, mắt thấy đám thị vệ Yến Vương bị người khi nhục, máu của bọn họ sôi trào lên đỉnh đầu, làm sao còn nhịn được nữa. Đặc biệt ánh mắt của La Sĩ Tín đỏ đậm, hét lớn một tiếng, nhảy lên, một cước đá Ngũ Thái bảo Vũ Văn Huy ra xa hơn một trượng.
Tần Quỳnh không ngăn được mọi người, chỉ thầm than một tiếng, cũng gia nhập chiến đoàn, y đánh với người có võ nghệ cao nhất bên địch là Lưu Mãnh Điêu, quyền cước hai người chạm nhau, chiến đấu kịch liệt một chỗ.
Từ khi vài tên Sơn Đông hảo hán gia nhập, chiến trường nhanh chóng mở rộng, bọn họ đánh tới trên hành lang, khách của mười phòng trên lầu ba đều sợ tới mức chạy tán loạn, tiếng thét chói tai, thế cục cũng nhanh chóng xoay chuyển. Hơn nữa võ nghệ của La Sĩ Tín cực kỳ cao cường, xuống tay không nương tình chút nào, đánh cho Vũ Văn Thái bảo và gia nô kêu rên không ngớt.
Vũ Văn Trí Cập thấy mấy tên quan quân nhà quê đánh cho thủ hạ của mình kêu cha gọi mẹ, trong lòng gã lập tức giận dữ, lại thấy vài tên quan quân nhà quê không mang binh khí, trong lòng nhất thời nổi lên sát khí, rút kiếm ra hung hăng đâm về phía sau lưng Vưu Tuấn Đạt.
Chủ nhân rút kiếm chính là một tín hiệu, Vũ Văn Thái bảo và gia nô đều rút đao, chỉ một thoáng ánh đao mãnh liệt, đám thị vệ Yến Vương thấy tình thế không ổn, cũng nhanh chóng rút đao chống cự, tính chất của cuộc đánh nhau đã bắt đầu thay đổi, biến thành ngươi chết ta sống mà liều giết, hơn nữa không ai dừng lại được.
Trương Huyễn và ba gã Thái bảo gần như là đồng thời rút đao ra, đánh nhau tay không thì vấn đề không lớn, chỉ khi nào rút binh khí, Trương Huyễn lấy một địch ba có chút quá sức.
Cửu Thái bảo và Thập Thái bảo từ hai bên đồng thời vung đao bổ tới, Trương Huyễn lùi lại một bước, vung đao đỡ, lực lượng của hai người rất lớn, chấn động khiến cánh tay Trương Huyễn run lên.
Đúng lúc này, Thập nhị Thái bảo Vương Khánh Phương đang mai phục tại một cây cột chợt đánh lén, hoành đao sáng như tuyết đâm mạnh đến sau lưng Trương Huyễn, thế tới nhanh như điện, khi thấy Trương Huyễn tránh không khỏi một đao kia, đúng lúc chỉ mành treo chuông này, một cây đao từ phía dưới chém ra, mạnh mẽ đánh vào lưỡi đao của Vương Khánh Phương.
Một tiếng vang “Đinh”chói tai, đao của Vương Khánh Phương rời tay bay ra ngoài, La Sĩ Tín gầm lên một tiếng, một cước hung hăng đá vào ngực gã, lưng đạp vào cột gỗ trên hàng lang, gã chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, ngũ tạng lục phủ dường như bị đá nát.
Lúc này đao của Vương Khánh Phương vừa hạ xuống, thân thể La Sĩ Tín xoay tròn, như gió lốc đá vào đao, đao biến thành một đường thẳng, đâm vào Vương Khánh Phương. Vương Khánh Phương thấy đao đâm về mình, gã lại không cách nào tránh được, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, Vương Khánh Phương bị đóng đinh chết trên cột gỗ.
Cái chết của Vương Khánh Phương giống hệt một tiếng cảnh báo, tất cả mọi người đều ngẩn ra, chết người rồi, mọi người đều hạ đao xuống, không biết làm sao nhìn tướng chết thảm thiết của Vương Khánh Phương, lầu ba trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Chẳng biết lúc nào, người khởi xướng trận chiến này là Vũ Văn Trí Cập đã lén lút chạy trốn.
Đúng lúc này, vang lên ầm ầm ở thang lầu, người phụ trách quán rượu Độc Cô Minh Viễn dẫn theo Hà Nam Doãn Lý Cương cùng với một đám nha dịch chạy vội lên.
Độc Cô Minh Viễn liếc mắt một cái nhìn thấy Vương Khánh Phương bị đóng đinh chết trên cột gỗ, lập tức cũng ngây dại, đây là lần đầu tiên có người chết ở quán rượu Thiên Tự Các, Hà Nam Doãn Lý Cương chỉ về thi thể của Vương Khánh Phương, lớn tiếng quát hỏi:
- Người này là ai giết?
Trầm mặc một lát, Trương Huyễn và La Sĩ Tín cùng nhau giơ tay lên.
Trương Huyễn vừa rồi thấy rõ ràng, La Sĩ Tín là vì cứu mình mới ngộ sát Vương Khánh Phương, nếu không phải y cứu giúp, Vương Khánh Phương sẽ đánh lén thành công, mình không chết cũng sẽ bị trọng thương.
Vũ Văn Trí Cập rõ ràng cho thấy muốn trả mối thù Vũ Văn Thuật bị cách chức, đây là mâu thuẫn giữa Vũ Văn Thuật và Yến Vương, Trương Huyễn cũng không thể để La Sĩ Tín trở thành người bị hại trong việc này. Hắn không chút do dự giơ tay lên, cao giọng nói:
- Là ta ngộ sát người này!
La Sĩ Tín cả giận nói:
- Đại trượng phu dám làm dám chịu, người là ta giết, không cần ngươi nhận tội thay.
Lý Cương lạnh lùng nhìn mọi người, kỳ thật trong lòng của y giống như gương sáng, đây cũng không phải là lần đầu tiên, tất nhiên vẫn là gia nô Vũ Văn ra tay khiêu khích trước. Lúc này Lưu Mãnh Điêu vừa định giải thích, Lý Cương lại vung tay lên:
- Dẫn tất cả về!
***
Cuộc ác đấu xảy ra ở Thiên Tự Các là tin tức được truyền từ đầu đường cuối ngõ trong ngày tiếp theo, vốn loại đánh nhau này là việc rất nhỏ trong thành Lạc Dương, nhưng đánh nhau làm cho một gã Vũ Văn thập tam Thái Bảo bất hạnh chết thảm thì việc nhỏ liền biến thành việc lớn.
Trong thành Lạc Dương khắp nơi đều đang nghị luận, dựa vào tính tình dữ dằn của Vũ Văn Thuật, không thể nhịn xuống cơn giận này được, không biết việc này lại sẽ khuấy lên sóng gió thế nào đây? Vô số người đều mỏi mắt mong chờ.
Trong thư phòng, Vũ Văn Thuật đang nửa nằm trên giường, nhắm mắt nghe con trai Vũ Văn Trí Cập kể lại. Vũ Văn Trí Cập không dám giấu diếm, rõ ràng rành mạch nói lại một lần việc xảy ra ở Thiên Tự Các, tuy nhiên trong chi tiết quan trọng nhất, gã lại che giấu mình động binh khí trước.
- Con chỉ muốn hung hăng dạy dỗ đám thị vệ Yến Vương, thay phụ thân hả giận, vốn chúng ta đang chiếm thế thượng phong, đánh cho đám thị vệ Yến Vương tè ra quần, không ngờ vài tên quan quân Sơn Đông kia lại gia nhập khiến thế cục chợt đổi chiều. Trong hỗn loạn cũng không biết ai động đao trước, cuối cùng khiến cho Vương Khánh Phương bất hạnh bị bọn họ giết chết!
- Ta muốn biết rốt cục là ai đã giết lão Thập nhị?
Ánh mắt của Vũ Văn Thuật khép hờ, đây mới là vấn đề ông ta quan tâm, về phần ai khiêu khích trước, ai động đao trước, những chuyện nhỏ nhặt này không quan trọng đối với ông ta.
- Hồi bẩm phụ thân, hiện trường có hai người tự xưng giết Thập nhi Thái bảo, một tên là quan quân Sơn Đông, một người khác là thị vệ của Yến Vương phủ.
- Tên là gì? Ý ta là thị vệ của Yến Vương phủ.
- Hình như… hình như tên là Trương Huyễn.
- Trương Huyễn?
Vũ Văn Thuật cảm thấy tên này hơi quen tai, lông mày không khỏi nhíu lại, lúc này mưu sĩ bên cạnh ông ta Hứa Ấn thấp giọng nói:
- Đại tướng quân, người này chính là kẻ đã lấy được thủ cấp của Dương Huyền Cảm.
Vũ Văn Thuật lập tức tỉnh ngộ, đúng vậy, chính là người này, giao đầu người cho Yến Vương Dương Đàm mới khiến mình chịu đau khổ, bị miễn đi chức Đại tướng quân. Vũ Văn Thuật hận đến nghiến răng nghiến lợi, một tiếng “răng rắc”, ông ta bẻ gãy chân của bàn nhỏ ở bên cạnh.
- Đại tướng quân xin bình tĩnh!
Hứa Ấn lại nhắc nhở ông ta một lần, đây là mệnh lệnh của Vũ Văn Thuật, nếu như mình mất đi lý trí, yêu cầu Hứa Ấn phải nhắc nhở cho ông ta bình tĩnh lại.
Vũ Văn Thuật đè lại sự tức giận trong lòng, phất tay với con trai Vũ Văn Trí Cập:
- Ngươi lui xuống trước đi, hai ngày này không được ra cửa!
- Con ghi nhớ lời dạy bảo của phụ thân!
Vũ Văn Trí Cập lui xuống, lúc này Vũ Văn Thuật mới hỏi Hứa Ấn:
- Chuyện này nên xử lý như thế nào?
Hứa Ấn khoảng bốn mươi tuổi, dáng người bình thường, bộ dạng vô cùng gầy, dưới cằm có một chòm râu dê, đôi mắt nhỏ dài, lóe ra tia giảo hoạt. Gã đi theo Vũ Văn Thuật đã gần hai mươi năm, thay Vũ Văn Thuật bày mưu tính kế, giúp ông ta từng bước một đi lên địa vị cao, thả Dương Huyền Cảm mà không giết chính là ý của gã.
- Đại tướng quân chẳng lẽ muốn báo thù Yến Vương?
Hứa Ấn dò hỏi.
Vũ Văn Thuật gật đầu:
- Một tên thị vệ nho nhỏ, ta giết gã giống như nghiền chết một con kiến, chỉ là có chút kiêng kị Yến Vương, ta lại cảm thấy đây là một cơ hội…
- Giết tên thị vệ kia à?
- Không! Thị uy với Yến Vương, phải để y hiểu được thế nào là tôn trọng lão thần.
Vũ Văn Thuật ngoại trừ Đại thái bảo Vũ Văn Thành Đô và Nhị Thái bảo Ngụy Văn Thông thì những thái bảo còn lại ông ta chưa bao giờ để trong lòng, ngay cả sự sống chết của bọn họ. Vương Khánh Phương chết ông ta không chút thương tiếc, chẳng qua là cảm thấy đây là một cơ hội để phản kích Yến Vương mà thôi.
- Tiên sinh cảm thấy thế nào?
Ánh mắt Vũ Văn Thuật sáng ngời nhìn chằm chằm Hứa Ấn.
Hứa Ấn trầm tư không nói, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu muốn chuyện thành nhỏ thì đổ trách nhiệm cho mấy tên quan quân Sơn Đông kia, giải hòa với Yến Vương, chuyện này liền có thể chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng ý nghĩ của Vũ Văn Thuật rõ ràng cho thấy muốn làm to chuyện, đối kháng với Yến Vương.
Nghĩ vậy, Hứa Ấn chậm rãi nói:
- Nếu Đại tướng quân muốn làm cho việc trở nên lớn, cũng không phải là không thể được, mấu chốt là Đại tướng quân muốn lấy được cái gì, ý của ta là, nếu chỉ vì để dạy dỗ Yến Vương thì thật không có ý nghĩa.
Vũ Văn Thuật suy nghĩ một chút nói:
- Mục tiêu thấp nhất của ta, tiên sinh hẳn là cũng rất rõ ràng.
Hứa Ấn mỉm cười:
- Một khi đã như vậy, chuyện này cần phải vận dụng một số mối quan hệ và tài nguyên rồi. Bọn họ ở trong tay của Hà Nam Doãn Lý Cương, người này không dễ nói chuyện, chưa chắc sẽ để ý tới suy nghĩ của đại tướng quân, đại tướng quân sao không tìm một người tới đè y.
- Tiên sinh cảm thấy tìm ai là thích hợp nhất?
Hứa Ấn hạ giọng chậm rãi nói:
- Ngu Thế Cơ!