- Ví dụ như về phương diện nào?
Sài Thiệu có chút không phục hỏi.
Đậu Khánh mỉm cười, lời nói thấm thía:
- Ví dụ như ngươi làm sao sớm biết vụ án đã giao cho Hình bộ? Là một tên thị vệ, việc này đã vượt qua phạm vi năng lực của ngươi, tin tức ngươi linh thông tuy rằng kịp thời biết được vụ án chuyển đi, nhưng trong lòng Dương Đàm lại sẽ sinh ra nghi ngờ ngươi, đương nhiên, điều này cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu mà Dương Đàm không muốn dùng ngươi, ta nghĩ đó là bởi vì dáng vẻ của ngươi quá già nua.
- Dáng vẻ già nua?
Sài Thiệu ngây ngẩn cả người.
Đậu Khánh chậm rãi gật đầu:
- Ngươi có năng lực, suy xét vấn đề rất chu đáo chặt chẽ, điều này không thể phủ nhận, nhưng ngươi gìn giữ cái đã có có thừa, lại không đủ can đảm. Điều này không phù hợp với nhu cầu của Dương Đàm, ta có thể hiểu được sầu lo của y về tương lai của Đại Tùy, y khát vọng thay đổi, y khát vọng mình có thể có được một cây trường mâu, trợ giúp y đấu tranh anh dũng, quét dọn tất cả khiếm khuyết của Đại Tùy.
Mà Trương Huyễn chính là cây trường mâu sắc bén này, ngươi suy nghĩ một chút xem, hắn xuất hiện ở bên cạnh Dương Đàm mới bao lâu mà xảy ra nhiều việc như vậy. Ngay cả Vũ Văn Thuật cũng vì sự xuất hiện của hắn mà bị miễn chức, một cây trường mâu sắc bén như vậy, Dương Đàm sao có thể không cảm thấy vui mừng khôn xiết, lại có thể nào không trọng dụng chứ, mà ngươi thì sao?
Sài Thiệu rơi vào trầm mặc, gã không thể không thừa nhận Đậu Khánh nhìn người rất thấu triệt. Dương Đàm quả thật như thế, vô cùng lo lắng về tương lai của Đại Tùy, rồi lại hận chính mình còn trẻ, vô lực thay đổi hiện trạng, mà Trương Huyễn vừa xuất hiện, lập tức làm cho người y hận nhất là Vũ Văn Thuật bị bãi quan miễn chức. Như vậy, Dương Đàm sao có thể không trọng dụng Trương Huyễn?
Trong lòng Sài Thiệu thở dài một tiếng, thời thế tạo anh hùng, những lời này quả thật đúng như vậy!
- Vậy Hội chủ thấy Trương Huyễn thế nào?
Sài Thiệu lại hỏi.
Trong ánh mắt Đậu Khánh như có thoáng chút suy nghĩ, lão cúi đầu trầm tư thật lâu, lại lắc đầu:
- Ta nhìn không thấu hắn!
- Làm sao như vậy được?
- Ta cũng không nói rõ ràng được, chuyện này để sau hãy nói! Ngươi lập tức trở về, chú ý từng chi tiết của vụ án, phải bẩm báo với ta bất cứ lúc nào.
- Ty chức tuân mệnh!
Sài Thiệu cáo từ lui xuống, Đậu Khánh khoanh tay chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhưng mắt nhìn mái vòm màu vàng ở xa xa, trong lòng của lão tràn đầy nghi hoặc, vụ án này của Trương Huyễn khiến lão cảm thấy kỳ quái và khó hiểu.
Trương Huyễn lại muốn gánh tội thay cho La Sĩ Tín, phải biết rằng một khi tội danh thành lập, trừng phạt nhẹ nhất là bị miễn chức, trục xuất khỏi Yến Vương phủ.
Nhưng hắn vì có thể ôm được cây đại thụ Dương Đàm này mà đã hết lòng lo lắng, không tiếc ám sát Dương Huyền Cảm, bây giờ bởi vì một quan quân Sơn Đông nho nhỏ mà cam lòng từ bỏ tiền đồ của mình.
Trương Huyễn hoàn toàn có thể không cần làm như vậy, hắn có thể ở sau lưng trợ giúp La Sĩ Tín rửa sạch tội danh, dựa vào trí tuệ của Trương Huyễn không thể không nghĩ đến điểm này.
Chẳng lẽ hắn đang thử xem Dương Đàm coi trọng hắn đến mức nào sao? Cũng có khả năng, nhưng Đậu Khánh vẫn cảm thấy mục đích thực sự của Trương Huyễn không phải điều này, hắn nhất định còn có mục đích bí ẩn hơn thế.
Trong lòng Đậu Khánh luôn có một ý tưởng như ẩn như hiện, nhưng lão lại cảm thấy Trương Huyễn không có khả năng mưu tính sâu xa như vậy. Nhưng ngoài việc đó ra, lão lại không tìm thấy bất kỳ lý do gì để giải thích việc Trương Huyễn cam nguyện gánh tội thay cho La Sĩ Tín.
Nếu thật là như vậy, vậy Trương Huyễn người này cũng quá làm lão chấn kinh rồi. Đậu Khánh không khỏi lẩm bẩm:
- Ta muốn xem, ngươi sẽ giải quyết việc khó này như thế nào?
***
Trương Tu Đà đi qua một hành lang rất dài, đi theo một gã tòng sự đến trước một quan nha khí thế to lớn, nơi này là nơi tập trung quyền lực của Đại Tùy, Nội sử tỉnh. Trong lịch sử sau này Nội sử tỉnh được đổi tên thành Trung thư tỉnh, trở thành nơi làm việc của các tể tướng.
- Trương thông thủ xin mời!
Trương Tu Đà gật đầu, đi theo tòng sự vào cửa hông, ông ta đi về hướng trung tâm, đi thẳng tới quan phòng thứ nhất bên phải, ông ta dừng bước, nơi này chính là phòng làm việc của Ngu Thế Cơ, tòng sự bước nhanh vào bẩm báo.
Trong lòng Trương Tu Đà có chút khẩn trương, trưa nay ông ta nhận được tin tức, vụ án của đồ đệ La Sĩ Tín đã được chuyển cho Hình Bộ thẩm tra xử lí, điều này làm cho trong lòng ông ta lại sinh ra một chút hy vọng.
Tuy rằng Trương Tu Đà không hiểu lắm về đạo lí đối nhân xử thế, cũng không hiểu quy tắc trong quan trường, nhưng ông ta đã làm quan nhiều năm, dù sao cũng có chút mạng lưới quan hệ trong triều. Ông ta được đồng nghiệp ngày xưa chỉ điểm, bảo ông ta đi tìm Ngu Thế Cơ, tặng một phần quà tặng thật dày, có lẽ vụ án này sẽ có chút chuyển biến tốt.
Trương Tu Đà cũng không rõ tại sao phải tìm Ngu Thế Cơ, người chỉ điểm cũng không nói rõ ràng, nhưng ông ta biết Ngu Thế Cơ tay nắm quyền to, là quyền thần đứng đầu trong triều, vì cứu tính mạng của đồ đệ, ông ta chỉ có thể bất chấp tất cả.
- Trương thông thủ mời vào, Thị lang đang chờ trong phòng.
Tòng sự từ trong phòng đi ra, gã nhìn thoáng qua Trương Tu Đà, lúc này mới phát hiện ông ta mặc một bộ triều phục hơi cũ, gã không kìm nổi nhắc nhở:
- Ngu tướng quốc không thích người khác mặc đồ cũ, Trương thông thủ có cần trước đi thay một bộ triều phục mới hay không?
Trương Tu Đà sửa sang lại triều phục của mình, trong lòng ngầm thở dài, ông ta chỉ có một bộ triều phục, làm sao có thể đổi bộ khác chứ.
Ông ta không nói thêm gì, trực tiếp đi vào quan phòng của Ngu Thế Cơ. Trong quan phòng tràn ngập một mùi thơm ngát thản nhiên, là hương thơm từ lư hương thú ở góc phòng truyền đến, cả căn phòng sáng ngời đơn giản, rất gọn gàng.
Mà người ông ta muốn thăm hỏi, Nội Sử Thị Lang Ngu Thế Cơ đang ngồi sau một cái bàn rộng, đang múa bút thành văn, cũng không ngẩng đầu lên, làm như không thấy ông ta đến.
Trương Tu Đà có việc cầu người, đành phải gác bỏ tự tôn, ông ta cúi đầu thi lễ:
- Hạ quan Trương Tu Đà, tham kiến Ngu tướng quốc!
Trên thực tế, Ngu Thế Cơ cũng không phải là tướng quốc, tướng quốc là Tô Uy, từ sau khi Nội Sử Lệnh Nguyên Thọ qua đời, ghế Nội Sử Lệnh vẫn trống. Trên thực tế Ngu Thế Cơ nắm Nội sử tỉnh trong tay, người ở dưới xu nịnh, a dua Ngu Thế Cơ, liền lén xưng hô lão ta là tướng quốc, Ngu Thế Cơ cũng vui vẻ nhận.
Hôm nay Trương Tu Đà vì cứu đồ đệ La Sĩ Tín, cũng không khỏi trái lương tâm xưng hô Ngu Thế Cơ là tướng quốc.
- Trương thông thủ chờ một chút, đợi ta viết xong mấy hàng chữ này!
Ngu Thế Cơ cũng không ngẩng đầu lên nói.
- Hạ quan không vội!
Qua một hồi lâu, Ngu Thế Cơ mới dừng bút lại, đọc một lần công văn, lúc này mới hài lòng để công văn qua một bên. Lão ta ngẩng đầu đánh giá Trương Tu Đà, thấy ông ta mặc một bộ triều phục hơi cũ, trong lòng lão ta lập tức có chút không vui.
Tên Trương Tu Đà này không hiểu quy củ trong quan trường, hai ngày trước lại đưa hai món ăn cho mình, ông ta còn tưởng rằng bên trong là hoàng kim châu báu, kết quả bên trong là hai món đồ ăn, làm Ngu Thế Cơ tức giận đến mức mắng to, sai người đem hai món ăn này đưa trả lại.
Hôm nay lại ăn mặc như thế này, mặc bộ triều phục cũ đến gặp mình, quả nhiên là muốn biểu hiện ra ông ta thanh liêm chính trực, để làm nổi lên bộ triều phục của mình xa xỉ, quá đáng hay sao?
Trong lòng Ngu Thế Cơ không hài lòng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, thản nhiên hỏi:
- Trương thông thủ tìm ta có chuyện gì à?
Trương Tu Đà còn cho rằng Ngu Thế Cơ sẽ chủ động nói với mình về việc bại trận hai tháng trước, ông ta cũng có thể nhân cơ hội nói rõ một chút tình hình thực tế, không ngờ Ngu Thế Cơ căn bản không đề cập tới chuyện này, làm cho mình không thể không trực tiếp nói vào chủ đề chính.
Trương Tu Đà ngập ngừng nói:
- Chuyện này. . . . . Ta tìm đến Ngu tướng quốc, là có chút việc xin tướng quốc hỗ trợ.
- Ha hả! Trương thông thủ quá khách sáo rồi, mọi người đều là quan lại trong triều, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, tại sao phải nói từ xin ở đây?
- Ta đến đây vì vụ án của La Sĩ Tín, Ngu tướng quốc có thể nể tình y anh dũng giết địch, lập công vô số trên chiến trường mà xử lý nhẹ một chút, đây là một chút lòng thành của ta, xin tướng quốc… Xin vui lòng nhận cho!
Tay Trương Tu Đà run rẩy đặt danh mục quà tặng lên bàn, bên trong là tất cả tài sản của ông ta tích góp được, danh mục quà tặng vừa mới đặt lên bàn, tay của ông ta giống như bị phỏng, lập tức rụt trở về, khuôn mặt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên trong đời ông ta đi đút lót người khác.
Ánh mắt Ngu Thế Cơ vô cùng sắc bén, khóe mắt thoáng nhìn, liền thấy rõ con số trên danh mục quà tặng, tám mươi lượng hoàng kim, trong lòng Ngu Thế Cơ lập tức giận tím mặt, đây là đang cho ăn mày chắc! Trương Tu Đà đây là muốn hạ nhục mình sao?
- A! Trương thông thủ đây là làm gì vậy?
Ngu Thế Cơ ra vẻ kinh ngạc, rất căm hận chỉ vào danh mục quà tặng nói:
- Này. . . . . Nơi này là triều đình, ngươi sao có thể đưa cho ta vật này, Ngu Thế Cơ ta là người như thế sao? Mau đem về đi!
- Chỉ là đưa cho tướng quốc uống chén rượu nhạt!
- Đem về đi!
Vẻ giận dữ của Ngu Thế Cơ cũng không phải làm bộ, lão ta giận thật, Trương Tu Đà thế mà chỉ đưa tám mươi lượng, thực quá khinh thường lão ta.
Trương Tu Đà xấu hổ vô cùng, đành phải thu hồi tờ giấy danh mục quà tặng, ông ta đỏ mặt nói xin lỗi:
- Là hạ quan mạo phạm.
Ngu Thế Cơ hừ một tiếng thật mạnh:
- Ta nể tình ngươi ở Sơn Đông anh dũng giết địch, mới cho ngươi một chút mặt mũi, nếu không ta đã đánh ngươi đến không đi nổi rồi.
- Đa tạ Ngu tướng quốc khoan dung.
Ngu Thế Cơ lại lạnh mặt nói:
- Về vụ án của La Sĩ Tín, ngươi cảm thấy Nội sử tỉnh sẽ xử lý loại việc cỏn con này hay sao? Ta chưa từng nghe nói, ngươi đi tìm Hình Bộ đi! Hoặc là đi tìm Đại Lý Tự, ngươi đến tìm ta là tìm nhầm chỗ rồi.
Trương Tu Đà căn bản cũng không biết Đạo Cốt Nghi là tâm phúc của Ngu Thế Cơ, ông ta cũng hiểu được vụ án này tìm Ngu Thế Cơ có chút chuyện bé xé ra to rồi, trong lòng của ông ta vừa xấu hổ vừa lo lắng, ngay cả tìm Ngu Thế Cơ cũng không được, Sĩ Tín nên làm sao đây?
Ông ta vạn bất đắc dĩ, đành phải khom người thi lễ:
- Là hạ quan mạo phạm, cáo từ!
Ông ta chậm rãi lui xuống, Ngu Thế Cơ nhìn bóng lưng của ông ta, chỉ dựa vào tám mươi lượng vàng này, La Sĩ Tín không thể không chết. h, trước khi Đại Tùy sụp đổ kiếm thêm nhiều một chút.
- Hội chủ, ty chức không hiểu, ty chức ở bên cạnh Yến Vương ba năm, mà Trương Huyễn ở bên cạnh Yến Vương cũng chỉ có nửa tháng, nhưng Yến Vương lại tin tưởng Trương Huyễn vượt xa ty chức, đây là vì lý do gì?
Sài Thiệu rốt cục không kìm nổi nghi hoặc trong lòng hỏi Đậu Khánh. Trương Huyễn vừa mới trở về, Dương Đàm cũng không để ý hắn là người đang chờ xử tội, lập tức thương lượng với hắn sách lược ứng đối tiếp theo, mà bỏ mặc mình một bên, khiến trong lòng Sài Thiệu hoang mang, cũng hơi có chút bất mãn.
- Chẳng lẽ cũng bởi vì ty chức là con rể của Lý công sao?
Sài Thiệu căm giận bất bình nói.
Đậu Khánh nhìn gã một cái, khẽ cười nói:
- Đúng là có chút quan hệ với Lý công, nhưng quan hệ cũng không lớn, ta lại thấy Dương Đàm thông minh vượt xa tuổi của y, y sẽ từ rất nhiều việc nhỏ, chi tiết để quan sát một người.
Ví dụ như tiểu Công chúa đi dạo phố, liền khiến cho Dương Đàm phát hiện mặt lương thiện trong lòng của Trương Huyễn, lại ví dụ như Trương Huyễn chủ động bằng lòng gánh tội thay cho La Sĩ Tín, tuy rằng nhìn như tìm thêm phiền toái cho Dương Đàm, nhưng Dương Đàm lại từ đó thấy được sự không so đo vinh nhục của Trương Huyễn, trượng nghĩa giúp người. Ngược lại, tuy rằng ngươi ở bên cạnh y một thời gian rất dài, nhưng ở một số mặt đã không thể thông qua khảo nghiệm của y.