Lúc trước Tân La đề xuất dùng ba vạn dân bỏ trốn đổi hai chiếc hoành dương thuyền, Uyên Thái Tộ cũng kiên quyết phản đối, nhưng Quyền Hoàn được quốc vương Cao Nguyên ủng hộ, cuối cùng đáp ứng điều kiện của Tân La, đem hai chiếc hoành dương thuyền giao cho Tân La, Uyên Thái Tộ đến nay còn canh cánh trong lòng đối với việc này.
Mặt hắn âm trầm, nói: “Tiếp theo chúng ta cũng không lấy ra được năm vạn bộ minh quang khải, tuy trong kho hàng quả thật còn có năm vạn bộ, nhưng đây là vật tư chúng ta chuẩn bị chiến đấu, tuyệt không thể giao cho hắn.”
Quyền Hoàn rốt cuộc nhịn không được lạnh lùng nói: “Thuyền không cho, minh quang khải cũng không cho, vậy chúng ta lấy cái gì chuộc về người và Ti Xa thành? Chỉ bằng một phong thư giải thích của Mạc Ly Chi đại nhân sao?”
Uyên Thái Tộ trừng mắt quay đầu, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chăm chú vào gã, “Đây là vấn đề nguyên tắc, chúng ta sao có thể lấy nguyên tắc giao dịch?”
“Ta không cho rằng mấy chiếc thuyền và vài bộ minh quang khải chính là nguyên tắc, ta lại cảm thấy người và lãnh thổ mới là nguyên tắc, Mạc Ly Chi đại nhân tựa như có chút lẫn lộn đầu đuôi rồi.”
“Cái gì lẫn lộn đầu đuôi!”
Uyên Thái Tộ cả giận nói: “Hoành dương thuyền là trọng khí quốc gia, chúng ta tổng cộng chỉ còn lại có năm chiếc, con người có thể bồi dưỡng tiếp, nhưng hoành dương thuyền không còn, chúng ta không làm được nữa, bên nặng bên nhẹ, chẳng lẽ ta không nghĩ ra?”
Lúc này, Ất Chi Văn Đức ở bên cạnh hoà giải: “Mạc Ly Chi đại nhân, không bằng như vậy, chúng ta tiếp tục đàm phán kỹ với Trương Huyễn, hắn hiện tại đưa ra điều kiện chỉ là hắn chào giá, chúng ta có thể trả giá, ví dụ như lấy hai chiếc hoành dương thuyền cùng hai vạn bộ khải giáp trao đổi với hắn. Có lẽ cuối cùng cũng có thể đạt thành thỏa hiệp!”
“Không được!”
Uyên Thái Tộ quả quyết từ chối, “Hoành dương thuyền một chiếc cũng không cho.”
Ất Chi Văn Đức và Quyền Hoàn nhìn nhau, hai người đều trầm mặc. Uyên Thái Tộ đã nói quyết tuyệt như vậy, như vậy thương lượng cũng không có ý nghĩa gì. Để Uyên Thái Tộ tự mình đi giải quyết đi!
Lúc này, quốc vương Cao Nguyên luôn trầm mặc đánh vỡ cục diện bế tắc. Giọng hắn khàn khàn hỏi: “Uyên đại nhân, ý ngươi là chúng ta từ bỏ bán đảo Liêu Đông, đúng không?”
Uyên Thái Tộ trầm mặc một lát nói: “Ý tứ vi thần là, người có thể bồi dưỡng lại, Ti Xa thành có thể một lần nữa đoạt lại!”
“Đoạt lại?”
Quyền Hoàn cười lạnh nói: “Ti Xa thành cách Ô Cốt thành năm trăm dặm, đường cái đã hoang phế, rừng cây rậm rạp, quân đội xe ngựa nửa bước khó đi, Mạc Ly Chi đại nhân nói xem, đoạt lại như thế nào?”
Uyên Thái Tộ lạnh nhạt nói: “Vấn đề này ta đã sớm cẩn thận cân nhắc, binh sĩ Ti Xa thành trốn về Ô Cốt thành dùng năm ngày thời gian, chúng ta có thể cho quân đội chuẩn bị mười ngày lương khô, đi bộ chạy tới Hồi Long trấn phía bắc Ti Xa thành, nơi đó có thể đỗ hải thuyền ngàn thạch, chúng ta tiếp tế tiếp viện lương thực liền từ thủy lộ đưa qua, ở Hồi Long trấn hội hợp với quân đội. Sau đó lấy Hồi Long trấn làm trọng địa hậu cần tấn công Ti Xa thành, ta tin tưởng nhất định có thể đoạt lại bán đảo Liêu Đông, bắt được tù binh Tùy quân, liền có thể đổi về Kiếm Võ Kỳ, thật sự không được, có mười ngày lương khô cũng có thể đi đường vòng quay về.”
Ba người giờ mới hiểu, Uyên Thái Tộ căn bản không có thành ý đàm phán, hắn chỉ là muốn dùng đàm phán mê hoặc Trương Huyễn, mục đích thật sự của hắn là muốn dùng võ lực để đoạt lại Ti Xa thành. Vì mê hoặc Trương Huyễn, hắn không tiếc phái con trưởng của mình đi sứ, người này tâm cơ thâm trầm, không ai có thể bằng.
Quyền Hoàn khinh khẽ hừ một tiếng, “Ta không đoán sai mà nói, Mạc Ly Chi đại nhân đã chuẩn bị sẵn rồi.”
“Quả thật như thế, ta đã ở Ô Cốt thành bố trí một vạn quân, ở cửa sông Áp Lục bố trí trăm chiếc thuyền hàng, chở đầy lương thực với vật tư, đợi sau khi Cái Tô Văn trở về liền có thể xuất phát, ta xin lỗi trước không thể bồi.”
Hắn hướng quốc vương Cao Nguyên khom người thi lễ, xoay người bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng lưng Uyên Thái Tộ đi xa, Quyền Hoàn lạnh lùng nói: “Điều binh khiển tướng, chúng ta thế mà hoàn toàn không biết gì cả, hắn quyền lực thật lớn!”
Lúc này, bút trong tay Cao Nguyên ‘rắc!’ một tiếng gãy làm hai đoạn, trong mắt hắn bắn ra sát khí làm người ta sợ hãi.
~~~~
Trên thực tế, ở đêm hôm đó Uyên Cái Tô Văn trở về, Uyên Thái Tộ đã hạ đạt mệnh lệnh xuất binh, hắn căn bản không có khả năng đáp ứng điều kiện của Trương Huyễn, Kiếm Võ Kỳ bình thường ỷ vào Ất Chi Văn Đức ủng hộ đối nghịch mình, hắn chết ở trong tay Trương Huyễn càng tốt.
Về phần Ti Xa thành, nếu có thể đoạt lại, vì sao phải lấy năm chiếc hoành dương thuyền cùng mấy vạn bộ khải giáp đi đổi, chớ nói hoành dương thuyền trọng khí quốc gia như vậy, cho dù là minh quang khải giáp hắn cũng tiếc, bọn họ cũng không làm ra được áo giáp chắc chắn như vậy.
Trên một con đường cái bỏ hoang của bán đảo Liêu Đông, một cánh quân vạn người đang nhanh chóng hướng nam hành quân. Đường cái là Quang Võ đế Lưu Tú đầu thời Đông Hán phái người xây dựng, vốn là con đường rộng lớn bằng phẳng, thông mãi về phía đầu nam của bán đảo Liêu Đông.
Nhưng từ khi Trung Nguyên tiến vào giai đoạn mấy trăm năm phân liệt hỗn loạn sau khi Đông Hán diệt vong, bán đảo Liêu Đông liền dần dần bị bỏ hoang, đường cái cũng dần dần biến mất, thẳng đến trăm năm trước Cao Lệ chiếm lĩnh bán đảo Liêu Đông, một lần nữa di dân khai phá, đồng thời lại ở trên cơ sở đường cái ban đầu mở ra một con đường nhỏ.
Nhưng chính là con đường nhỏ này cũng bởi vì mấy năm bỏ hoang mà trở nên cỏ cây rậm rạp, rất khó đi lại, xe ngựa căn bản không thể đi, chỉ có thể từng binh sĩ tiến lên, cho nên trên người mỗi binh sĩ đều cõng mười ngày lương khô, đại quân cuồn cuộn hành quân hướng nam.
Đại tướng cầm đầu tên là Hàn Khải Minh, dáng người khôi ngô, võ nghệ rất cao cường, ngoại tổ phụ hắn là người Hán từ U Châu chạy trốn tới Cao Lệ, phụ thân cũng có một nửa huyết thống người Hán, nhưng Hàn Khải Minh lại từ nhỏ lớn lên ở Cao Lệ, hắn đã đem mình coi là người Cao Lệ, rất trung thành với Uyên Thái Tộ, vẫn luôn là phụ tá đắc lực của Uyên Thái Tộ.
Hàn Khải Minh là người nghiêm túc, cả ngày mặt âm trầm, không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng một lần này áp lực của hắn lại khá lớn, bọn họ chỉ mang theo bên mình mười ngày lương khô, còn có rất nhiều trang bị nặng nề, phải ở trong năm ngày chạy tới Hồi Long trấn, trên đường không thể nửa điểm chậm trễ, nếu không hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
Hắn cưỡi trên chiến mã, không ngừng vung đại thương thúc giục binh sĩ đẩy nhanh bước chân hành quân, trải qua mấy ngày hành quân một ngày một đêm, các binh sĩ đều đã kiệt sức, nhưng Hàn Khải Minh hung ác thúc giục, bọn họ chỉ đành gắng gượng tinh thần đẩy nhanh bước chân hành quân.
Nhưng có một số việc Uyên Thái Tộ lại như thế nào cũng không thể ngờ được, hành quân ở bán đảo Liêu Đông, thể lực tiêu hao lớn hơn bình thường, lương thực tiêu hao cũng gấp hai bình thường.