Nhưng một sự kiện khác cũng dẫn phát trên dưới triều dã chú ý, quan phủ sáu quận Thanh Châu ở dưới Trương Huyễn thống nhất phối hợp bắt đầu cứu tế nạn dân quy mô lớn, đã có mấy trăm vạn nạn dân nghe tin hướng phía Thanh Châu ùa đi, chuyện này thật sự quá mẫn cảm, mọi người chỉ có thể lặng lẽ nghị luận, dân bộ báo cáo cho thái tôn là quan phủ sáu quận Thanh Châu liên hợp cứu tế, do Trương Huyễn ra mặt phối hợp, và phái ra quân đội giúp đỡ.
Đây chỉ là lí do thoái thác nhẹ nhàng bâng quơ hóa của phía quan phủ, nhưng tình huống thực tế mọi người đều rất rõ, đây thật ra là Trương Huyễn hạ lệnh Thanh Châu quân cứu tế, tuy điều tạm mấy trăm quan viên sáu quận Thanh Châu, nhưng trên thực tế bản thân cứu tế cùng quan phủ sáu quận không có bao nhiêu quan hệ.
Lão hoạn quan lắc đầu, “Lão nô thật không hiểu là duyên cớ gì, nhưng Ngu tướng quốc cũng có mặt, giống như... Là vì việc bình tặc.”
Bùi Củ lập tức hiểu, nhất định là vì việc Trương Huyễn tiêu diệt Lô Minh Nguyệt, ngẫm lại cũng đúng, thiên tử căn bản là không đem thiên tai lớn của Trung Nguyên đặt trong lòng, hắn hiện tại chỉ quan tâm nhất cử nhất động của quân đội các nơi.
Lúc này, Bùi Củ đã tới trước ngự thư phòng, lão hoạn quan đi vào thay hắn bẩm báo, một lát sau thì đi ra nói: “Thiên tử mời Bùi công vào.”
Bùi Củ vội vàng vào ngự thư phòng, chỉ thấy thiên tử Dương Quảng chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt âm u nhìn bầu trời, sắc mặt tái nhợt, không có một tia màu máu. So sánh với một tháng trước, Dương Quảng ước chừng đã gầy đi một vòng. Bùi Củ thở dài trong lòng, lời đồn thiên tử sa vào tửu sắc, xem ra cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
“Lão thần Bùi Củ tham kiến bệ hạ!” Bùi Củ vội bước lên phía trước khom người thi lễ.
“Bình thân!” Ngữ khí Dương Quảng có chút không kiên nhẫn, tựa như Bùi Củ quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.
Bùi Củ không dám nhiều lời, vội vàng đứng ở bên cạnh Ngu Thế Cơ. Ngu Thế Cơ như pho tượng đứng ở cạnh bàn, không nhúc nhích, Bùi Củ nháy mắt cho hắn, hắn cũng như chưa thấy, Bùi Củ chỉ đành học bộ dáng hắn, không nói một lời chờ ở một bên.
Qua một hồi lâu, Dương Quảng mới từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, hắn nhìn Bùi Củ một cái, chậm rãi trở lại trên chỗ ngồi.
“Bùi công biết mấy việc Trương Huyễn gần đây làm không?” Dương Quảng lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Bùi Củ cả kinh, Trương Huyễn làm chuyện gì hắn biết rõ, nhưng hẳn là không quan hệ với mình, thánh thượng vì sao lạnh lùng như thế, chẳng lẽ hắn là muốn truy cứu trách nhiệm mình năm đó đề cử Trương Huyễn sao?
Bùi Củ vội vàng khom người nói: “Lão thần chỉ nghe nói một chút.”
“Nói xem ngươi đã nghe được cái gì?”
“Lão thần nghe nói hắn ở Lỗ quận, quận Tế Bắc và quận Đông Bình bố trí cứu trợ thiên tai, tuy chẩn tai là chuyện tốt, nhưng lão thần cảm thấy hắn có nghi ngại thu mua lòng người.”
Chuyện tới bây giờ, Bùi Củ cũng không dám giải thích thay Trương Huyễn, chỉ đành nói thật.
Sắc mặt Dương Quảng hơi dịu đi một chút, “Chuyện này trẫm ngược lại không muốn truy cứu hắn, hắn đồng ý cứu tế nạn dân, trẫm cầu còn không được, hắn tấn công Lô Minh Nguyệt cũng hướng trẫm xin chỉ thị báo cáo trước, trẫm cũng ngầm đồng ý. Hắn đem lương thực kho Lê Dương cầm đi cứu tế nạn dân, tuy làm rất quá phận, nhưng trẫm cũng có thể dễ dàng tha thứ, cho dù hắn tự tiện vượt lãnh thổ đi Liêu Đông diệt phỉ trẫm cũng không truy cứu.
Nhưng trẫm chỉ có không thể dễ dàng tha thứ hắn tự tiện đàm phán giải hòa với Cao Ly, hắn chỉ là một Hà Bắc chiêu thảo sứ nho nhỏ, hắn có tư cách gì đàm phán với Cao Ly?”
Bùi Củ im lặng, hắn vốn cho rằng thiên tử sẽ truy cứu việc Trương Huyễn chiếm lĩnh kho Lê Dương đoạt lương thực vật tư, thì ra là thiên tử hận Trương Huyễn tự tiện đàm phán với Cao Ly.
Điều này làm Bùi Củ có chút không cho là đúng. Đàm phán cùng Cao Ly chỉ là không tôn lễ nghi, nhưng tự tiện chẩn tai và chiếm lĩnh kho Lê Dương mới là vấn đề mang tính thực chất, thiên tử vì sao tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu?
Người thường có lẽ sẽ cho rằng thiên tử quá mức chú trọng mặt mũi, chú trọng nghi thức xã giao, đối với ích lợi thực tế bị ăn mòn lại không để ý. Nhưng Bùi Củ lại là lão bánh quẩy ở quan trường lăn lộn cả đời, hắn quá hiểu Dương Quảng, Dương Quảng sao có thể không để ý ích lợi thực tế bị xâm phạm, ngược lại đi để ý loại nghi thức xã giao đó, phương diện này tất nhiên có kỳ quái, Bùi Củ không dám nóng lòng tỏ thái độ, chỉ đành lẳng lặng không nói.
Lúc này, Ngu Thế Cơ giống như pho tượng bỗng mở miệng, “Bệ hạ, vi thần cảm thấy Trương tướng quân đàm phán với Cao Ly thật ra cũng là hợp tình hợp lý.”
“Chỗ nào hợp tình hợp lý?”
“Bệ hạ, Cao Ly là nước phụ thuộc Đại Tùy, Cao Nguyên cũng là bề tôi của bệ hạ. Trương Huyễn đàm phán với Cao Ly, thật ra là đàm phán giữa thần tử, phù hợp lễ chế, nếu do triều đình đàm phán với Cao Ly, vi thần ngược lại cảm thấy có chút không thỏa đáng.”
“Theo ngươi nói, chuyện này có thể không cần tính toán?” Dương Quảng thản nhiên hỏi.
“Cũng không thể không tính toán, bệ hạ phải giao trách nhiệm Trương Huyễn làm hai việc, thứ nhất, cần viết cho bệ hạ một phần báo cáo chi tiết. Tiếp theo, lệnh Trương Huyễn đem đất bán đảo Liêu Đông hiến cho triều đình. Dưới gầm trời, đâu cũng là vương thổ, cho dù là hình thức, hắn cũng phải làm.”
Dương Quảng gật gật đầu, “Nói rất hay, cứ nghĩ chỉ như vậy đi!”
Bên cạnh, Bùi Củ nhất thời tỉnh ngộ, thánh thượng căn bản là không muốn trách phạt Trương Huyễn, cho nên mới tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, mà chuyện đàm phán Cao Ly có lỗ hổng có thể chui, tựa như Ngu Thế Cơ nói, chỉ là đàm phán giữa thần tử. Sau khi Ngu Thế Cơ giải thích một phen, lại cho một cái bậc thang, thánh thượng liền giả bộ hồ đồ tiếp nhận, không truy cứu hành vi của Trương Huyễn nữa.
Nhưng Bùi Củ vẫn có chút khó hiểu, thánh thượng vì sao phải bỏ qua cho Trương Huyễn, phải biết rằng chiếm lĩnh kho Lê Dương, đóng quân Liêu Đông đều là việc tính chất rất nghiêm trọng, đàm phán với Cao Ly cũng có nghi ngại đi quá giới hạn, tuyệt đối không đơn giản như Ngu Thế Cơ nói, Bùi Củ cảm thấy phương diện này hẳn là còn có nguyên nhân sâu hơn. Bùi Củ vẫn không nói một lời, không tỏ thái độ.
Lúc này, Dương Quảng nhặt lên một phần báo cáo trên bàn, thản nhiên nói với Bùi Củ: “Đây là báo cáo chính thức Trương Huyễn ngày hôm qua đưa tới, hắn nói ở sau khi được Vương Biện khẩn cấp cầu viện, bởi vì kho Lê Dương tình thế nguy cấp, cho nên hắn không kịp xin chỉ thị triều đình, đã khẩn cấp xuất binh cứu viện kho Lê Dương.
Hắn là Hà Bắc chiêu thảo sứ, cứu viện kho Lê Dương là việc trong phận sự của hắn, trẫm cảm thấy hắn có thể không cần xin chỉ thị triều . Khiến trẫm vui mừng là, hắn ở huyện Đàn Uyên đại bại mười vạn tặc quân của Lô Minh Nguyệt, chém đầu sỏ giặc Lô Minh Nguyệt, đầu lâu đã đưa đi Lạc Dương, thực sự khiến trẫm vui mừng. Về phần hắn tự tiện vận dụng lương thực kho Lê Dương cứu tế nạn dân Trung Nguyên, hắn ở phần sau báo cáo cũng nhận sai thỉnh tội, nói hắn đối mặt người chết đói, trong lòng không nỡ, xem ở trên phần hắn là vì chẩn tai, trẫm sẽ không truy cứu lỗi nhỏ này của hắn.”