Ý kiến Bùi Nhân Cơ đầu hàng Ngõa Cương tuy tạo thành hỗn loạn nhất thời ở trong quân, nhưng quả thật lại tranh thủ thời gian cho hắn. Địch Nhượng bị hắn mê hoặc, hạ lệnh không cho phép quân đội khai chiến với Bùi Nhân Cơ nữa, chuẩn xác nghênh đón Bùi Nhân Cơ đầu hàng.
Quân đội của Đan Hùng Tín cùng quân đội của Hác Hiếu Đức đối trận Bùi Nhân Cơ đều chưa thừa dịp Tùy quân nội chiến phát động thế công, mà là trơ mắt nhìn quân đội của Bùi Nhân Cơ lùi về phía bắc. Khi Địch Nhượng rốt cuộc hiểu Bùi Nhân Cơ không có thành ý đầu hàng mình, đại quân của Bùi Nhân Cơ đã từ Mạnh Tân vượt qua Hoàng Hà.
Tuy Địch Nhượng bị Bùi Nhân Cơ nhất thời lừa bịp mà mắc bẫy, nhưng Bùi Nhân Cơ lùi về phương bắc khiến quân Ngoã Cương không còn bất cứ trở ngại nào, sáu vạn đại quân Ngõa Cương lập tức chia quân ba đường giết hướng các nơi ở Trung Nguyên.
Bọn họ mở ra kho quan phủ cứu tế nạn dân, được nạn dân Trung Nguyên nhiệt tình ủng hộ. Địa bàn quân Ngoã Cương bắt đầu nhanh chóng mở rộng, nhân số quân đội đã ở ngắn ngủn mấy ngày từ sáu vạn người tăng mạnh tới mười hai vạn, số lượng quân đội ước chừng gia tăng gấp đôi.
Thanh Châu cũng chưa bị Ngõa Cương mở rộng ảnh hưởng, cứu tế nạn dân vẫn hừng hực khí thế tiến hành. Bùi Củ sau khi nán lại ở quận Bắc Hải vài ngày, liền ngồi thuyền đến quận Thanh Hà.
Dựa theo chế độ, hắn phải ở quận Thanh Hà hướng Trương Huyễn tuyên đọc thánh chỉ, tuy mọi người đều biết Thanh Châu mới là sào huyệt của Trương Huyễn, nhưng Trương Huyễn dù sao cũng là Hà Bắc chiêu thảo sứ, là thông thủ quận Thanh Hà, không quan hệ với Thanh Châu.
Hơn nữa ở lúc Tùy triều sắp loạn, Bùi Củ càng thêm cẩn thận, càng thêm từng bước cẩn thận, sợ bị người ta bắt thóp, hơn nữa hắn hoài nghi thánh thượng phái mình tới tuyên chỉ cho Trương Huyễn, bản thân phương diện này chính là một lần thử, tin tưởng nhất cử nhất động của hắn ở Thanh Châu đều sẽ có người bí mật báo cáo thánh thượng.
Ngay lúc Bùi Củ vừa mới đến quận Thanh Hà, tin tức Lý Uyên khởi binh và Bùi Nhân Cơ giết giám quân lùi về phương bắc trước sau truyền tới Thanh Châu cùng với Hà Bắc, quân dân các nơi một mảng ồ lên, rất nhiều người đều ý thức được thiên hạ đại loạn sắp tới rồi.
Biểu hiện trực tiếp nhất đó là giá gạo đột nhiên dâng lên, ngắn ngủn nửa ngày, đã từ một đấu gạo một trăm tiền tăng tới một đấu gạo một trăm ba mươi tiền, ước chừng tăng lên ba thành, lập tức dẫn phát phong trào cướp gạo ở Thanh Châu cùng với Hà Bắc các nơi.
Trong dịch quán Cao Đường huyện, Bùi Củ chắp tay sau lưng ở trên đại sảnh thấp thỏm lo âu đi qua đi lại. Lý Uyên khởi binh tất nhiên ở trong dự kiến của hắn, nhưng tộc chất Bùi Nhân Cơ tạo phản lại khiến hắn thực sự trở tay không kịp.
Bùi Nhân Cơ trước đó căn bản là chưa hướng hắn Bùi Củ báo cáo đã tự tiện làm chủ, càng khiến Bùi Củ căm tức là, Bùi Nhân Cơ trực tiếp mượn thuyền dân vượt Hoàng Hà, hướng về phía tây bắc, rất rõ ràng là đi Tịnh Châu đầu nhập Lý Uyên, chuyện này Bùi Nhân Cơ vẫn chưa hướng mình báo cáo.
Tuy Bùi Củ không phản đối Bùi Nhân Cơ lại đầu nhập vào Lý Uyên, nhưng làm một thành viên gia tộc, chuyện trọng đại như thế Bùi Nhân Cơ lại chưa hướng gia chủ là hắn báo cáo, gã đem mình đặt chỗ nào, đem gia tộc đặt chỗ nào?
Bùi Củ đã ngửi thấy một khí tức nguy hiểm, tựa như mùi đệm chăn bị đốt, chuyện này mình tuyệt không thể nuông chiều dung túng, Bùi Nhân Cơ phải hướng mình thỉnh tội và tiếp nhận trừng phạt, nếu không Bùi thị gia tộc sẽ lộn xộn.
Đang lúc suy nghĩ, trong sân bỗng truyền đến tùy tùng bẩm báo: “Khởi bẩm Bùi công, Nguyên Khánh công tử đến!”
Bùi Củ ngẩn ra, hắn lúc ban đầu tưởng tôn tử Bùi Hoằng đến, nhưng lập tức lại phản ứng lại, không phải Bùi Hoằng, là Bùi Hành Quảng đến. Bùi Củ vội vàng nói: “Mau để hắn vào!”
Không bao lâu, Bùi Hành Quảng bụi bặm mệt mỏi bước nhanh lên đại sảnh, quỳ xuống hành lễ, “Tôn nhi Nguyên Khánh tham kiến tộc tổ phụ!”
Bùi Củ thấy Bùi Hành Quảng còn mặc khôi giáp, liền cười hỏi: “Ngươi đây là vừa đánh trận trở về?”
“Khởi bẩm tộc tổ phụ, tôn nhi buổi sáng hôm nay còn ở quận Tế Bắc duy trì trật tự nạn dân, không ngờ nhận được phụ thân gởi thư, tôn nhi không kịp cởi khôi giáp, đã một đường chạy vội tới gặp tộc tổ phụ.”
Bùi Củ nhất thời hiểu ra, hắn âm thầm gật đầu. Bùi Nhân Cơ ngay cả con mình cũng không bằng, Nguyên Khánh còn biết đại sự hướng mình báo cáo, nhưng gã thì sao?
“Nguyên Khánh, phụ thân ngươi ở trong thư nói cái gì?”
Bùi Hành Quảng lấy ra thư trong lòng trình cho Bùi Củ, “Mời tổ phụ xem!”
Bùi Củ tiếp nhận thư mở ra, thì ra Bùi Nhân Cơ muốn con trai dẫn một mũi kỵ binh đi Cấp quận hội hợp với hắn. Trong lòng Bùi Củ hừ một tiếng, Bùi Nhân Cơ thực biết đào góc tường! Thế mà lại bảo con trai đem kỵ binh dẫn đi, Trương Huyễn còn không đem Bùi gia hận thấu xương, tôn tử mình Bùi Hoằng làm sao bây giờ?
“Vậy bản thân ngươi là thái độ gì?”
Bùi Củ cũng chưa vội tỏ thái độ, mà là thản nhiên hỏi. Dù sao Bùi Nhân Cơ và Nguyên Khánh là quan hệ cha con, so sánh với gia tộc càng thân thiết hơn một tầng, địa vị mình ở trong lòng Nguyên Khánh khẳng định kém phụ thân.
Bùi Hành Quảng cúi đầu, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Tôn nhi không muốn đi Thái Nguyên!”
Bùi Củ chưa nghe hiểu, lại tiến một bước hỏi: “Ngươi là không muốn theo phụ thân đầu nhập vào Lý Uyên, hay là không muốn rời khỏi Thanh Châu quân?”
Bùi Hành Quảng quỳ xuống một lần nữa, dập đầu lạy ba cái, cao giọng nói: “Tôn nhi theo đại soái nhiều năm, tuyệt không muốn phản bội đại soái, nhưng nếu một ngày ở trên chiến trường gặp mặt phụ thân, vậy lại là tôn nhi bất hiếu, mong tổ phụ thành toàn tôn nhi.”
Bùi Củ hiểu ý tứ Bùi Hành Quảng, hắn không muốn rời khỏi Thanh Châu, nhưng lại không muốn cãi mệnh lệnh phụ thân, cho nên bảo mình tới làm chủ, có mệnh lệnh của gia tộc thậm chí gia chủ, hắn cho dù cãi lệnh cha cũng không tính là bất hiếu, tiểu gia hỏa này thật ra rất có đầu óc.
Bùi Củ trầm ngâm một lát, cười nói: “Ta có thể đáp ứng ngươi ở lại Thanh Châu, nhưng ngươi phải cho Trương Huyễn biết, đây là mệnh lệnh của ta, để hắn hiểu sự hy sinh ngươi làm ra.”
“Đây là việc nhà... Không cần nói cho đại soái chứ!” Bùi Hành Quảng thấp giọng nói.
“Không được!”
Bùi Củ quả quyết từ chối, “Việc này nhất định phải nói cho hắn, nếu không hắn sẽ nghi kỵ ngươi. Đây là yêu cầu của ta, nếu ngươi không đáp ứng, vậy coi như ta cái gì cũng chưa nói.”
Bùi Hành Quảng biết đại soái sẽ không nghi kỵ mình, nhưng đây là mệnh lệnh của gia chủ, hắn chỉ đành bất đắc dĩ gật gật đầu, “Được rồi! Ta nhất định sẽ rút thời gian đi nói cho đại soái.”
“Không phải rút thời gian, đi luôn bây giờ, tình thế thay đổi trong nháy mắt, ngươi phải lập tức nói cho Trương Huyễn. Hắn hiện tại nên ở quận Bắc Hải, ta hy vọng ngươi ngày mai sẽ đem quyết định của mình nói cho hắn.”
“Tôn nhi nhớ rồi, bây giờ sẽ xuất phát!”
Bùi Hành Quảng thi lễ lui xuống, Bùi Củ lập tức ngồi ở trước bàn viết cho Lý Uyên một phong thư. Hành vi của Bùi Nhân Cơ thực sự khiến hắn tức giận, hắn hy vọng Lý Uyên đừng dung túng loại hành vi này, nhưng theo Bùi Củ chậm rãi tỉnh táo lại, hắn cũng dừng viết thư, trầm ngâm thật lâu, hắn đem thư viết được một nửa vò thành một cục, loại thư này không viết cũng được!