Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 678 - Chương 596: Bày Mưu Nghĩ Kế (1)

Chương 596: Bày mưu nghĩ kế (1)
Chương 596: Bày mưu nghĩ kế (1)

Lý Uyên ý thức được chiến cơ đến, lập tức sai người đi đem Lý Kiến Thành tìm đến. Một lát sau, Lý Kiến Thành vội vàng tới đại trướng, Lý Uyên liền đem tình huống xảy ra nói một lần.

Tuy Lý Thế Dân biểu hiện thiên phú quân sự rất cao, sớm thành châu báu, nhưng Lý Uyên luôn cảm thấy thứ tử vẫn quá trẻ, tôi luyện quá ít, so sánh mà nói, trưởng tử Lý Kiến Thành càng làm Lý Uyên coi trọng hơn. Lý Kiến Thành không nói nhiều, nhưng mỗi một câu đều nói ở trên yếu hại, lần trước hắn đề nghị chém giết binh sĩ đồn đãi, Lý Uyên làm theo, lòng quân quả nhiên lập tức ổn định.

“Đại lang thấy thế nào?” Lý Uyên chờ mong nhìn trưởng tử.

Lý Kiến Thành nhìn thoáng qua huynh đệ, cười hỏi: “Con muốn hỏi ý kiến Thế Dân một chút.”

Lý Thế Dân sớm có phương án suy tính, vội nói: “Ta cho rằng nên chia binh hai đường, một đường mai phục ở ngoài thành Hà Đông, một đường khác thì tiến công quy mô Khuất Đột Thông. Ta nghĩ Khuất Đột Thông nhất định sẽ hướng Tống Lão Sinh cầu viện, đợi lúc Tống Lão Sinh ra khỏi thành cứu viện, sẽ là lúc chúng ta toàn diện phá địch.”

“Hay!”

Bùi Tịch ở một bên vỗ tay khen: “Kế của Thế Dân quả nhiên tuyệt diệu.”

Lý Uyên cũng vuốt râu thầm khen, quả nhiên là kế hay, nhưng hắn vẫn muốn hỏi ý kiến Lý Kiến Thành một chút. Hắn lại hướng trưởng tử nhìn lại, Lý Kiến Thành hiểu ý tứ phụ thân, thản nhiên cười nói: “Con cảm thấy nên phái người đưa thảo dược cho Khuất Đột Thông, đề nghị hai bên hợp sức khống chế tình hình bệnh dịch, con tin tưởng lúc tình hình bệnh dịch dập tắt, chính là ngày Khuất Đột Thông đầu hàng.”

Lý Uyên ngạc nhiên, Bùi Tịch cuống quít nói: “Khuất Đột Thông chỉ sợ không phải người dễ đầu hàng như vậy.”

Lý Kiến Thành cười nói: “Một núi không chứa hai hổ, Đại vương Dương Hựu phái Khuất Đột Thông và Tống Lão Sinh cùng thủ Hà Đông, không phân biệt chủ yếu và thứ yếu, tai hoạ ngầm đã chôn xuống, mấy ngày liền trời có mưa to, quân của Tống Lão Sinh ở trong thành Hà Đông lương thực đầy đủ, doanh trại ưu việt, mà Khuất Đột Thông đóng quân hoang dã, điều kiện ác liệt, thiếu lương thực thiếu thuốc, Tống Lão Sinh lại chưa từng đưa tay giúp. Ta liền biết hai người không hòa thuận.

Trường An Dương Hựu nhỏ tuổi, chủ yếu nghe theo lời Tả Dực vệ tướng quân Âm Thế Sư và quận thừa Cốt Nghi. Ta thừa nhận hai người này đều là quan viên rất có khả năng, nhưng chỉ cần là quan viên sẽ có hàng ngũ quan trường, Âm Thế Sư và Tống Lão Sinh đều từng là thuộc cấp của Trương Cẩn, hai người giao tình thâm hậu, mà Cốt Nghi là người của Ngu Thế Cơ, Ngu Thế Cơ và Khuất Đột Thông xưa nay bất hòa, cho nên chỉ cần chúng ta ở Trường An dùng kế phản gián, Âm Thế Sư và Cốt Nghi tự nhiên sẽ thiên hướng Tống Lão Sinh, đến lúc đó Khuất Đột Thông tiến thối lưỡng nan, phụ thân lại viết một phong thư, lời nói khẩn thiết, lo gì Khuất Đột Thông không hàng? Chỉ cần Khuất Đột Thông đầu hàng, thành Hà Đông sẽ không đáng lo nữa.”

“Nếu quân đội Khuất Đột Thông lui về Quan Trung thì sao?” Bùi Tịch lại truy hỏi.

Lý Kiến Thành mỉm cười, “Hắn đương nhiên muốn lui, nhưng thượng vị giả ở Trường An sao có thể cho phép một cánh quân mang bệnh lui về Quan Trung? Cho nên ta mới nói Khuất Đột Thông tiến thối lưỡng nan.”

Lý Uyên khen, đây mới là thủ đoạn cao minh.

Lý Thế Dân yên lặng gật đầu, hắn không thừa nhận cũng không được huynh trưởng suy nghĩ càng sâu hơn so với mình.

Lý Uyên lập tức theo kế hoạch mà làm, hắn phái y quan Trương Phóng dẫn hai mươi quân y cùng với mấy chục xe thảo dược đi đại doanh của Khuất Đột Thông tham dự cứu phòng dịch bệnh.

Lý Uyên lại viết cho Đậu Uy một phong thư, phái con rể Sài Thiệu bí mật đi Trường An thực thi kế phản gián.

***

Phủ đệ mới của Trương Huyễn ở nam Ích Đô huyện thành, diện tích khoảng hơn bảy mươi mẫu, đình viện thật sâu, cây rừng tươi tốt, nhà sau trong phủ có một hồ nước ba mươi mẫu, dọc chung quanh hồ xây dựng các loại đình đài lầu các, tuy xa xa không thể đánh đồng với nhà của quyền quýkinh thành diện tích trên trăm mẫu, nhưng cũng linh lung lịch sự tao nhã, họa các hành lang dài, suối trong veo hội tụ thành hồ nước, hồ bên liễu rủ lả lướt, có một loại ý cảnh khác.

Trước mắt, trong phủ có khoảng hơn trăm người, trừ bốn vị phu nhân của Trương Huyễn, còn có quản gia, nha hoàn, đầu bếp nữ, vú già, gia đinh vân vân các hạ nhân, phân công rất minh tế.

Mặt khác, trong phủ còn có hai mươi nữ hộ vệ, họ hưởng lương cao, lại trách nhiệm trọng đại, ở trong phủ không nhìn thấy họ, chỉ khi nào có gió thổi cỏ lay, họ lại không đâu không có.

Từ quận Bột Hải rút quân về, Trương Huyễn trở lại trong nhà mình, có mấy ngày sống nhàn hạ khó được. Trong thư phòng, Trương Huyễn đang nâng bút viết thư cho Lý Thanh Minh ở Giang Đô, so với Lý Uyên tiến công vào Quan Trung, Trương Huyễn càng thêm chú ý tình hình phát triển ở Giang Đô.

Ngay từ đầu, Trương Huyễn đã âm thầm thả Lý Uyên phát triển, hắn biết rõ Lý Kiến Thành ở Ngõa Cương giả mạo Lý Mật, lại luôn ẩn nhẫn không vạch trần, nguyên nhân căn bản của nó, chỉ có Lý Uyên khởi binh Tùy triều mới có thể hoàn toàn sụp đổ.

Trong lịch sử, Lý Uyên đột nhập Quan Trung là nguyên nhân dẫn phát Giang Đô chính biến, nhưng trên thực tế là quý tộc Quan Lũng trong ngoài phối hợp, đối nội, đón Lý Uyên vào Quan Trung, đối ngoại, thúc đẩy biến cố ở Giang Đô.

Hiện tại Lý Uyên đã giết vào trên tiết điểm Quan Trung, Giang Đô bên kia hẳn là đã mạch nước ngầm mãnh liệt. Lúc này, Trương Huyễn đặc biệt cần Lý Thanh Minh phát huy tác dụng ở Giang Đô.

Ngay tại lúc Trương Huyễn múa bút thành văn, cửa lặng lẽ mở ra, Bùi Trí Trí bưng một bát trà sâm đi đến. Tuy Trương Huyễn là ở ngày hôm sau Bùi Trí Trí vào cửa bắc thượng chuẩn bị chiến dịch Hà Bắc, nhưng thẳng đến mấy ngày nay mới là thời gian Bùi Trí Trí thật sự hưởng thụ sung sướng tân hôn.

Ngắn ngủn hai ngày thời gian, Bùi Trí Trí nét mặt toả sáng, mỹ mạo như hoa tươi nở rộ, trượng phu nhu tình quan ái như nước khiến Bùi Trí Trí hoàn toàn quên bất hạnh và cừu hận của quá khứ, lòng nàng cũng dần dần mở rộng hẳn lên.

Bùi Trí Trí đem bát trà đặt lên bàn, hé miệng cười nói: “Đại tỷ bảo ta đưa bát trà sâm tới cho chàng.”

“Cho ai?” Trương Huyễn đầu cũng không ngẩng lên hỏi.

“Cho phu quân!”

Bùi Trí Trí có chút xấu hổ.

Trương Huyễn buông bút, cười đem eo nhỏ của nàng ôm chặt, để nàng ngồi ở bên người mình, “Nghe nói nàng ngày hôm qua nhận được thư phụ thân gởi?”

“Vâng!”

Bùi Trí Trí nhẹ nhàng gật đầu, “Bởi vì nghe nói Tịnh Châu đang đánh trận, phụ thân sợ ta lo lắng, cho nên ông viết phong thư bảo ta không cần lo, trong nhà tất cả đều bình thường, không bị chiến tranh lan đến, ông còn bảo ta hầu hạ phu quân cho tốt. Tranh thủ...”

“Tranh thủ cái gì?” Trong giọng nói Trương Huyễn có ý trêu đùa.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Trí Trí bỗng xấu hổ đến đỏ bừng, đứng dậy muốn đi, lại bị Trương Huyễn ôm eo, cười tủm tỉm nói: “Không nói rõ, ta cũng không cho nàng đi.”

Bình Luận (0)
Comment