“Các ngươi đám tiểu tử thối này không biết, tam bản phủ của lão tử là Tử Dương Chân Nhân truyền thụ, năm đó Tử Dương Chân Nhân mộng du bốn phương, không! Dạo chơi bốn phương, có một ngày đi vào Đông A huyện Ban Cưu trấn, hắn thấy ta cốt cách thanh kỳ, kiến thức bất phàm, liền truyền thụ cho ta ba mươi sáu lộ Khai Thiên Phu pháp, lại nói cho ta biết, chờ ta đem ba mươi sáu lộ phủ pháp áp súc thành ba chiêu rưỡi, đó sẽ là một ngày ta đại công cáo thành, hắn liền thong dong bỏ đi.”
Nói đến đây, Trình Giảo Kim vung đại phủ, cười hắc hắc với một đám tiểu lâu la nghe như say như dại nói: “Rìu của lão tử là Tử Dương Chân Nhân tự tay làm ra, cho nên lại gọi là Tử Dương Khai Thiên Phủ, nói tới Trương Huyễn còn là sư đệ của ta, năm đó ta ở quận Mã Ấp gặp hắn, cảm thấy con người hắn không tệ, liền giới thiệu hắn đi tìm sư phụ Tử Dương Chân Nhân của ta, hắn mới có võ nghệ hôm nay.”
Trình Giảo Kim đang ba hoa chích choè, lúc này, trong một đống lâu la tiểu binh lại có người ‘Phốc!’ một tiếng cười lên.
Mọi người cho rằng Trình tướng quân sĩ diện tới chết sẽ giận tím mặt, không ngờ Trình Giảo Kim lại gãi gãi đầu, khoát tay cười nói: “Chuyện xưa đã kể xong, mọi người nên ăn thì đi ăn, nên uống thì đi uống, lão tử cũng muốn nghỉ ngơi một lát.”
Các binh sĩ giải tán, chỉ còn lại có binh sĩ vừa rồi bật cười. Trình Giảo Kim mặt cười khổ nói: “Ta nói lão Lý, chừa cho ta chút mặt mũi được không?”
Binh sĩ này khoảng hai lăm hai sáu tuổi, thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, hắn tên Lý Chu, thân phận chân thật là một gã thám báo giáo úy của Thanh Châu quân, hắn dẫn ba mươi huynh đệ lẻn vào tàn quân Trình Giảo Kim, cùng nhau trốn về quân Ngoã Cương.
Lý Chu cười nói: “Ai bảo chuyện xưa của ngươi đi quá xa rồi, Khai Thiên tử Dương Phủ rồi thì thôi, cái gì gọi là ngươi giới thiệu đại soái đi bái Tử Dương Chân Nhân làm thầy, trên mặt ngươi dát đã không phải vàng nữa, quả thực là kim cương, ta có thể không cười sao?”
“Ai da! Chỉ đùa chút thôi, đám tiểu binh này sẽ không cho là thật.”
“Cái đó cũng khó nói, ngươi xem ánh mắt bọn hắn sùng bái ngươi, ta nhắm chừng một bước tiếp theo ngươi nên mở bàn đánh bạc.”
Trình Giảo Kim bị vạch trần kỹ xảo, hắn xấu hổ, gãi gãi đầu nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi hẳn là ở Ngõa Cương sơn mới đúng, chạy tới lúc nào thế?”
Lý Chu thấy chung quanh không có ai liền thấp giọng nói: “Đại soái phái người đến truyền tin, nói việc thứ hai lần trước dặn dò ngươi, bảo ngươi mau chóng hành động.”
Trình Giảo Kim đương nhiên biết việc thứ hai là chỉ cái gì, Trương Huyễn từng đặc biệt dặn hắn ba sự kiện, sau khi ba sự kiện hoàn thành thăng hắn làm Hùng vũ lang tướng, thưởng ngàn lượng vàng, mí mắt Trình Giảo Kim giật giật, việc không dễ làm đâu!
Buổi chiều hôm sau, Trình Giảo Kim dẫn đoàn xe lương thực về tới Ngõa Cương sơn.
Trước mắt, đại tướng trấn thủ Ngõa Cương sơn là Dương Công Khanh, hắn ban đầu là thuộc cấp của Trương Kim Xưng, trước đêm Trương Kim Xưng bại vong, hắn chạy tới Ngõa Cương, đầu nhập Hác Hiếu Đức quen biết từ trước, theo Hác Hiếu Đức ở trong quân Ngoã Cương ngày càng đề cao, Dương Công Khanh cũng dần dần được Địch Nhượng trọng dụng, bổ nhiệm hắn làm Ngõa Cương lưu thủ, dẫn một vạn quân đóng ở Ngõa Cương trại.
“Trình tướng quân, một đường vất vả rồi.” Dương Công Khanh từ rất xa đã đi ra đón, mặt đầy nét cười.
“Nào có vất vả. Một đường du sơn ngoạn thủy, vui chơi giải trí, qua huyện thành còn có thể đi dạo thanh lâu, ngược lại lão Dương một mình thủ núi hoang, thật đáng thương, muốn đêm nay làm một ván hay không?” Trình Giảo Kim cười nheo mắt.
Dương Công Khanh cũng là người rất mê cờ bạc, đề nghị của Trình Giảo Kim đã nói đến trên tâm khảm hắn rồi. Hắn xoa xoa tay vẻ mặt hưng phấn. “Chỉ sợ chậm trễ vận lương.”
“Chậm trễ cái gì, Thiên Vương lão tử cũng cần ngủ có phải không? Chúng ta không phải con lừa, chỉ cho làm việc không cho nghỉ ngơi, Địch đại vương cũng sẽ không vô tình như vậy.”
“Lão đệ nói đúng!”
Trình Giảo Kim vỗ ngực, “Đêm nay ta làm chủ, đem các huynh đệ đều kêu lên, uống rượu bài bạc, khoái hoạt cả đêm!”
Quan quân chung quanh đều ầm ầm trầm trồ khen ngợi, vài tên tướng lĩnh còn cân nhắc tìm mấy kỹ nữ đến hát mấy khúc nhỏ, vậy thì càng hay.
Đêm hôm đó, mấy chục tên tướng lĩnh lưu thủ Ngõa Cương mở sòng bạc ở Tụ Nghĩa sảnh. Dù sao Địch Nhượng cũng không có mặt, không ai quản thúc, mọi người cầm ra mấy chục vò rượu, vừa uống rượu vừa bài bạc, trên Tụ Nghĩa sảnh tiếng hò hét rung trời.
Trình Giảo Kim cũng đi ngược với nhã hào ‘Tam tuyệt tướng quân’, nhân phẩm lúc đánh bạc tốt thần kỳ, thua bạc trả tiền, không chút hàm hồ, uống rượu thế mà cũng không say, mọi người lấy làm kỳ.
“Các ngươi tiếp tục, lão tử đi tè đã!”
Trình Giảo Kim say khướt đi ra ngoài sảnh, nhất thời đi không vững, lảo đảo. Một binh sĩ vội bước lên phía trước dìu hắn, bị hắn đẩy ra. “Lão tử đi được, không cần ngươi đỡ!”
Mọi người cười to, Trình Giảo Kim nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cửa nhỏ của sảnh sau. Ra khỏi cửa nhỏ, vẻ say rượu của Trình Giảo Kim lập tức biến mất không dấu vết, lúc này, một bóng đen xuất hiện ở bên người hắn, chính là Lý Chu.
Trình Giảo Kim lấy ra một cái chìa khóa kho hàng đưa cho hắn, thấp giọng nói: “Đây là chìa khóa cửa hông kho lương thực, một người đi vào, bên ngoài khóa lại, người ở bên trong có thể từ cửa sổ thông hơi đào tẩu.”
Lý Chu tiếp nhận chìa khóa liền bước nhanh đi, Trình Giảo Kim ở góc chân tường đi tiểu, lúc này mới lại say khướt quay về đại sảnh.
“Vận may của lão tử giống như tốt lên rồi, để ta chơi thêm mấy ván nữa!” Trình Giảo Kim hò hét chen vào trong chiếu bạc.
~~~~
Một kho lương lớn nhất của quân Ngoã Cương ở chỗ sườn núi phía bắc, bên trong cất giữ gần hai mươi vạn thạch lương, còn có mấy vạn bó cỏ khô, kho hàng thật ra là do mười căn phòng gạch xanh cực lớn liền thành một thể, bên trong có cửa lớn thông nhau, bốn phía xây tường vây, bốn góc đều có một tháp canh, kho hàng chỉ có một cánh cửa lớn, nhưng ở góc tây bắc lại có một cánh cửa nhỏ, bình thường có hơn một ngàn binh sĩ trông coi, đến đêm, thủ vệ chỉ có hơn trăm người, chủ yếu ở tháp canh cùng cửa lớn, còn có một đội binh sĩ dọc theo tường vây tuần tra.
Các quân quan đều chạy đi Tụ Nghĩa sảnh uống rượu đánh bạc, các binh sĩ đang trực không có ai quản thúc, cũng đều tránh ở trong phòng bài bạc, trừ bốn tòa tháp canh, chung quanh kho lương đã không nhìn thấy binh sĩ trinh sát tuần hành.
Lúc này, một bóng đen lặng lẽ mò lên tháp canh góc tây bắc, binh sĩ của tháp canh ‘hự’ một tiếng, bị người ta một đao đâm chết. Một lát sau, một binh sĩ mới bắt đầu ở trên tháp canh qua lại tuần tra, ở bên chân hắn là binh sĩ vừa mới bị xử lý.
Hai mươi mốt bóng đen trước sau từ trong rừng cây góc tây bắc chạy vội ra, nhanh nhẹn vượt qua tường vây, bọn họ mở ra cửa nhỏ kho lương góc tây bắc, lắc mình đi vào, bên ngoài để lại một người đem cửa khóa lại, người trốn vào trong bóng tối.