Cao Liệt lạnh lùng nói: “Nếu Đậu Kiến Đức không nhổ cỏ tận gốc, hắn sớm hay muộn còn có thể thành họa tâm phúc của chúng ta, hiện tại huyện Nhiêu Dương đã sắp đánh hạ, ta sao có thể vì một chút phán đoán mà từ bỏ?”
Đúng lúc này, một binh sĩ chạy vội đến, ở dưới đài cao hô lớn: “Hội chủ, có tình báo khẩn cấp!”
“Chuyện gì?” Cao Liệt nhướng mày hỏi.
“Thám tử phát hiện một đội ngũ kỵ binh hơn vạn người qua Cảnh Thành, đang vội vàng đi hướng tây.”
Cao Liệt nhất thời chấn động, Cảnh Thành ở phía đông huyện Hà Gian khoảng tám mươi dặm, đội ngũ đi hướng tây, không phải là giết hướng huyện Hà Gian sao?”
Lúc này, trong lòng Cao Liệt rối như tơ vò, bước nhanh xuống khỏi đài quan sát, lên ngựa hướng đại trướng chạy đi.
Phía sau, Cao Đàm thở dài trong lòng, hội chủ quá cố chấp về tiêu diệt Đậu Kiến Đức, lại xem nhẹ động hướng của Trương Huyễn, quả thật có chút lẫn lộn đầu đuôi, lúc quân Ngoã Cương ở Trung Nguyên chuyển hướng, hội chủ nên ý thức được vấn đề Trương Huyễn bắc thượng.
Sớm nên phòng bị đại sự thẳng đến nguy cơ đã xảy ra mới trở tay không kịp, nói đến cùng, vẫn thua một bậc ở trên chiến lược đại cục.
Trong đại trướng, Cao Liệt đứng ở trước bản đồ trầm ngâm không nói thật lâu, chủ tướng Mục Toại Tân thấp giọng nói: “Hội chủ, thám tử chúng ta bố trí ở quận Thanh Hà hẳn là bị Tùy quân nhổ mất rồi, cho nên Tùy quân bắc thượng chúng ta mới không nhận được tin tức, nhưng chúng ta ở huyện Chươ ng Nam và huyện Cung Cao đều có trạm gác ngầm, nếu Tùy kỵ binh quân dọc kênh Vĩnh Tể bắc thượng, chúng ta tất nhiên sẽ phát hiện, ty chức nhắm chừng kỵ binh là vu hồi bắc thượng.”
Cao Liệt thở dài, “Ta không lo kỵ binh, mà là lo đại quân chủ lực của Trương Huyễn, bọn họ hiện tại sẽ ở nơi nào? Nếu bọn họ không phải đi kênh Vĩnh Tể, mà là xuyên qua hồ Cao Kê trực tiếp bắc thượng, rất có thể đã tiếp cận Nhiêu Dương.”
Lúc này, Cao Đàm ở một bên nói: “Chủ lực của Trương Huyễn ít nhất ở ba vạn trở lên, nếu đi đường thẳng bắc thượng, lương thực của bọn hắn không thể cam đoan cung cấp, đây là tối kỵ của binh gia, ta cảm thấy quân đội của Trương Huyễn cần phải dọc kênh Vĩnh Tể bắc thượng, có lương thuyền đi theo, thám tử của chúng ta cũng có thể phát hiện bọn hắn, chỉ là tình báo còn chưa đưa tới.”
Cao Liệt gật gật đầu, hắn lại đi đến trước lều, nhìn chăm chú vào đại quân công thành, một lúc lâu sau thì hạ lệnh: “Tả tướng quân Quách Dương dẫn hai vạn quân tiếp tục tấn công thành Nhiêu Dương, đại quân còn lại lập tức về quân doanh nghỉ ngơi hồi phục, chuẩn bị nghênh chiến chủ lực của Thanh Châu quân.”
Buổi chiều, Cao Liệt rốt cuộc chiếm được tin tức thám tử Chươ ng Nam huyện đưa tới, buổi sáng hôm nay phát hiện chủ lực Tùy quân bắc thượng, ước chừng có bốn năm vạn người, còn có lượng lớn thuyền vận lương.
Tin tức này khiến Cao Liệt thoáng nhẹ nhàng thở ra, nếu là buổi sáng mới phát hiện Tùy quân, như vậy hiện tại Tùy quân ít nhất cách mình còn một trăm năm mươi dặm, hắn còn có thể thong dong ứng đối.
“Hội chủ đừng quên một vạn kỵ binh giết hướng huyện Hà Gian!” Cao Đàm ở một bên nhắc nhở.
Cao Liệt trầm ngâm một lát, hỏi đại tướng Mục Toại Tân: “Mục tướng quân thấy thế nào?”
Mục Toại Tân khom người nói: “Nếu kỵ binh và bộ binh là cùng lúc xuất binh, kỵ binh đã ở hôm qua qua Cảnh Thành huyện, như vậy bộ binh tuyệt không thể tới buổi sáng hôm nay mới qua huyện Chươ ng Nam. Như vậy tốc độ hành quân quá chậm, trừ phi bộ binh so với kỵ binh xuất binh muộn hơn một ngày, nhưng lại không phù hợp lẽ thường, cho nên ty chức cảm giác Trương Huyễn tựa như cũng không nóng lòng tiến binh, nếu ta không đoán sai, hắn là chờ chúng ta diệt Đậu Kiến Đức thay hắn.”
Mục Toại Tân phân tích hợp tình hợp lý, hơn nữa rất thấu triệt, mọi người đều âm thầm gật đầu, nhưng trong lòng Cao Liệt lại dâng lên một loại cay đắng khó có thể nói hết. Rất rõ ràng, Trương Huyễn bày một bố cục rất lớn, từ Cao Sĩ Đạt tới Đậu Kiến Đức, mỗi một bước đều tỉ mỉ thiết kế, mà hành động của mình từ đầu tới cuối rơi ở trong bố cục của Trương Huyễn, so sánh, hắn bố cục chiến lược kém Trương Huyễn không phải chỉ một chút.
Cao Liệt thậm chí hoài nghi quân Ngoã Cương bỏ Thanh Châu, chuyển hướng kho Lạc Khẩu cũng là mưu kế Trương Huyễn dẫn tới, nếu thật là như vậy, hắn sẽ gặp phải một đối thủ cực kỳ lợi hại.
Nghĩ đến đây, Cao Liệt quay đầu ra lệnh: “Mau phát chim ưng đưa thư cho huyện Hà Gian, giao trách nhiệm Hộc Luật Thắng giữ nghiêm thành trì, không cho phép ra khỏi thành tác chiến!”
Cao Liệt cũng không phải quá lo kỵ binh. Dù sao kỵ binh công thành không thực tế, kỵ binh chủ yếu dùng để cắt đường lương thực. Mà bọn họ mang đầy đủ lương thảo, đủ để chống đỡ hai mươi ngày, mấu chốt vẫn là chủ lực bộ binh tấn công.
Cao Liệt lại nhìn nhìn thành trì, mặc kệ Trương Huyễn có phải đang lợi dụng mình hay không, hắn vẫn phải đánh hạ huyện Nhiêu Dương, không thể cho Đậu Kiến Đức nửa điểm cơ hội nữa.
Lúc này, hắn lại nhớ tới một cánh quân, lập tức ra lệnh: “Thông báo Tương Lê Minh đóng quân tại chỗ, đợi mệnh lệnh của ta tùy thời tiến công!”
~~~~
Cao Liệt rõ ràng đã xem nhẹ quyết tâm thủ vững huyện Nhiêu Dương của Đậu Kiến Đức, ở sau khi tin tức đại quân Trương Huyễn đến truyền ra, sĩ khí quân đội công thành yếu bớt, mà sĩ khí quân dân thủ thành tăng vọt, bên tăng bên giảm, Bột Hải quân thế mà lại nhất thời không đánh hạ nổi huyện Nhiêu Dương.
Hai ngày sau, đại quân của Trương Huyễn xuất hiện ở chỗ cách huyện Nhiêu Dương khoảng hai mươi dặm, đại quân ở trên đồng bằng cắm đại doanh kiểu ván tường, bày ra một bộ tư thái đánh lâu dài.
Đại quân giết tới, Cao Liệt cũng bị ép từ bỏ tiến công đối với huyện Nhiêu Dương, để lại năm ngàn quân giám thị Đậu Kiến Đức, hắn cũng dẫn sáu bảy vạn đại quân đón đầu chủ lực Tùy quân, ở cách đại doanh Tùy quân ngoài năm dặm hạ doanh trại, hai bên tiến vào trạng thái giằng co.
Trương Huyễn thân trải trăm trận, hắn ở trên chiến lược khống chế được đại cục, nhưng ở chiến thuật lại không dám khinh địch chút nào, hơn nữa một trận chiến này quan hệ đến hắn khống chế đối với Hà Bắc, một khi thất bại, mục tiêu chiến lược toàn cục của hắn sẽ bị lùi lại, thậm chí hắn sẽ mất đi tư cách tranh đoạt thiên hạ.
Cho nên, cho dù Thanh Châu quân của Trương Huyễn chiếm ưu thế toàn phương vị, Trương Huyễn cũng không dám buông lỏng khinh địch chút nào, ngược lại, hắn trở nên rất cẩn thận.
Trong đại trướng, Trương Huyễn xem tình báo thám báo mấy lần, từ một chỗ chi tiết nhỏ bé của Bột Hải quân, hắn phát hiện một điểm kỳ quái.
Trương Huyễn nhặt lên cây gỗ chỉ vào sa bàn nói với mọi người: “Căn cứ thám báo quan sát, lương thực của Bột Hải quân đại khái còn có thể cung ứng quân đội khoảng hai mươi ngày, cho nên Cao Liệt không lo đường vận lương của hắn bị kỵ binh của chúng ta cắt đứt, nhưng có một điểm khá kỳ quái, khi quân đội Cao Liệt hướng đông dời đi, thám báo chưa phát hiện quân địch có bao nhiêu kỵ binh, thám báo nhắm chừng không vượt qua một ngàn chiến mã, nhưng cỏ khô trong quân hắn lại dị thường nhiều, ít nhất có thể cho ba bốn ngàn chiến mã, mọi người nói xem đây là duyên cớ gì?”