Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 691 - Chương 604: Truy Binh Đã Tới

Chương 604: Truy binh đã tới
Chương 604: Truy binh đã tới

Bột Hải quân và Thanh Châu quân giằng co đã tiến vào ngày thứ bảy, hôm nay nửa đêm canh năm, trời còn chưa sáng, trong đại doanh Bột Hải quân nổ vang tiếng trống, ngay sau đó cửa doanh mở ra, hai vạn Bột Hải quân xếp hàng chỉnh tề từ trong đại doanh nối đuôi nhau mà ra, đao mâu ở trong ánh sao lóe ra ánh sáng lạnh, bọn họ mang theo trên trăm cái thang công thành đi hướng đại doanh của Tùy quân.

Mục Toại Tân cưỡi ngựa đi giữa đội ngũ, vẻ mặt hắn rất ngưng trọng, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ và lo lắng. Sau khi lương thực trang viên đưa tới bị Tùy quân chặn lại, bọn họ đã không còn lựa chọn, hoặc quyết nhất tử chiến với Tùy quân, hoặc phá vây bắc thượng Trác quận.

Cuối cùng quyết định là do Cao Liệt đánh nhịp, hắn lệnh Mục Toại Tân dẫn hai vạn quân kìm chế đại doanh Tùy quân, bản thân hắn thì dẫn gần sáu vạn quân phá vây bắc thượng.

Mục Toại Tân biết rõ căn bản không có khả năng kìm chế Tùy quân, nhưng hắn cũng không có cách nào khác. Lương thảo trong quân doanh đã hết, toàn bộ lương thực đều bị Cao Liệt làm thành lương khô cho binh sĩ mang đi, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì năm ngày, lương thực trong tay Mục Toại Tân chỉ có thể duy trì một ngày, buổi tối hôm nay là ngày bọn họ hết lương.

Ngay cùng thời khắc hai vạn Bột Hải quân rời doanh địa tấn công Thanh Châu Tùy quân, cửa tây đại doanh Bột Hải quân lặng lẽ mở ra, mấy vạn quân ở dưới Cao Liệt dẫn dắt nhanh chóng rời khỏi đại doanh, hướng phương bắc chạy đi.

Mấy vạn Bột Hải quân tốc độ hành quân rất nhanh, Cao Liệt rất rõ bọn hắn trốn không thoát tai mắt thám báo Tùy quân, bọn hắn xuất phát ban đêm ưu thế duy nhất chính là Tùy quân còn đang ngủ, không kịp dậy truy kích, khiến bọn hắn có một tia cơ hội thoát khỏi Tùy quân truy kích.

Nhưng Cao Liệt cũng biết, Tùy quân có kỵ binh rất sắc bén, hắn chỉ hy vọng kỵ binh không ở huyện Nhiêu Dương, để hắn có thể rút lui hướng bắc vào Trác quận.

Nhưng cho dù rút về Trác quận, Cao Liệt cũng không có một chút nắm chắc nào. Hắn hai lần phái người đi truyền tin cho La Nghệ, mời gã cùng đánh kho Lộ Thủy, nhưng La Nghệ từ đầu tới cuối bảo trì trầm mặc, cũng không biết gã là thái độ gì. Nhưng Cao Liệt cũng mơ hồ đoán được, La Nghệ có lẽ không phản đối mình tấn công kho Lộ Thủy, hắn có thể sẽ không xuất binh, nhưng nhất định sẽ hưởng ngư ông đắc lợi.

“Đẩy nhanh tốc độ!”

Cao Liệt không ngừng hô to, thét ra lệnh binh sĩ đẩy nhanh tốc độ chạy. Hắn lại nhịn không được quay đầu nhìn lại hướng đông, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng trống trận khiến trong lòng hắn yên tâm một chút, chỉ mong Mục Toại Tân có thể thay mình bám trụ chủ lực Tùy quân.

Nhưng chuyện Cao Liệt chờ đợi chưa xảy ra, ngay lúc mấy vạn chủ lực Bột Hải quân vừa rời khỏi đại doanh, đã lập tức bị thám báo Tùy quân bên ngoài phát hiện, bọn họ nhanh chóng chạy về đại doanh hướng chủ soái bẩm báo.

Trên tường trại đại doanh Tùy quân, Trương Huyễn và một đám tướng lĩnh nhìn chăm chú vào Bột Hải quân ngoài mấy trăm bước. Ở cạnh hắn, một vạn cung nỗ thủ cùng một vạn trường mâu thủ đã trận địa sẵn sàng đón quân địch.

“Đại soái nhìn ra ý đồ của quân địch rồi sao?” Phòng Huyền Linh ở một bên cười hỏi.

Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, “Cao Liệt chẳng qua là muốn kim thiền thoát xác mà thôi, hắn cho rằng mình chạy thoát được?”

Phòng Huyền Linh gật gật đầu, “Trừ chạy hướng Trác quận, ta không nghĩ ra hắn còn có đường lui nào?”

“Quân sư cảm thấy hắn sẽ đi nơi nào của Trác quận?” Bên cạnh La Sĩ Tín nhịn không được hỏi.

“La tướng quân không nghĩ xem bọn hắn hiện tại thiếu cái gì nhất, là biết bọn hắn muốn đi nơi nào?” Phòng Huyền Linh cười cười nói.

La Sĩ Tín hơi trầm ngâm, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ bọn hắn là đi tấn công kho Lộ Thủy?”

“Cái này chẳng qua là bọn hắn si tâm vọng tưởng mà thôi!” Trương Huyễn cười nhẹ.

“Đại soái, để ta dẫn quân đuổi bắt!” Uất Trì Cung xin lệnh.

Trương Huyễn lại cười lắc lắc đầu, “Cho Cao Liệt mặt mũi. Ta tự mình dẫn quân đuổi bắt, nếu ta không đoán sai, lương thực của cánh quân tiến công này không duy trì được đến ngày mai. Uất Trì tướng quân giữ doanh địa, giữ nghiêm không đánh cho ta, buổi sáng ngày mai xuất kích!”

Uất Trì Cung vội vàng khom người đáp, “Ty chức tuân lệnh!”

Trương Huyễn lại dặn Uất Trì Cung vài câu, bước nhanh xuống khỏi thành.

Sau nửa canh giờ, sắc trời đã tờ mờ sáng, Trương Huyễn dẫn ba vạn Tùy quân rời khỏi đại doanh, hướng Bột Hải quân phương bắc bám đuôi theo sau.

Lúc này, Mục Toại Tân ở phía tây chuẩn bị tấn công tường trại nhận được tin tức chủ lực Tùy quân rời doanh. Hắn không khỏi thở dài một tiếng, “Trời muốn diệt Bột Hải hội. Không thể trái!”

“Tướng quân, cần tấn công địch doanh hay không?” Một đại tướng hỏi.

Mục Toại Tân lắc lắc đầu. Mục đích của bọn họ là bám trụ chủ lực Tùy quân, nhưng chủ lực Tùy quân đã ra khỏi thành, bọn họ còn cần thiết tấn công đại doanh Tùy quân làm gì.

Mục Toại Tân hướng phía đông bắc chăm chú nhìn một lát, quay đầu hạ lệnh: “Ba quân huynh đệ theo ta!”

Hắn giục ngựa hướng bắc chạy đi, hai vạn quân đội cũng chạy theo hắn, thang công thành cũng vứt bỏ, hoàn toàn từ bỏ kế hoạch công thành lúc ban đầu.

Trên tường trại, Uất Trì Cung khẩn trương, vội nói với Phòng Huyền Linh: “Quân sư, để ta xuất binh đi chặn bọn chúng!”

Phòng Huyền Linh lắc đầu, “Đại doanh quan trọng, không thể có gì sơ xuất, đại soái đã lệnh tướng quân thủ đại trại, tướng quân nên trung với cương vị công tác, không thể tự tiện rời chức trách của mình!”

“Nhưng...”

Trong lòng Uất Trì Cung tràn ngập lo lắng, “Nếu Cao Liệt đánh hồi mã thương, đại soái chẳng phải là hai mặt thụ địch?”

Phòng Huyền Linh mỉm cười, “Tướng quân không cần lo, chúng ta còn có một vạn kỵ binh, chỉ cần có bọn họ, chúng ta sẽ tuyệt đối không thất bại.”

~~~~

Sáu vạn đại quân của Cao Liệt dọc theo Đà Thủy rút lui hướng bắc, nhưng tốc độ hành quân của bọn hắn xa xa không thể so sánh với Tùy quân, tuy bọn hắn xuất phát sớm hơn Tùy quân nửa canh giờ, nhưng ở giữa trưa, bọn hắn đã dần dần bị Tùy quân đuổi kịp.

Thanh mặc chi yêu nhau tướng sát.

“Hội chủ, Tùy quân cách chúng ta đã không đến mười dặm!” Một đại tướng lo lắng hướng phía Cao Liệt bẩm báo.

Cao Liệt quay đầu hướng nam nhìn lại, cuối đường cái phương xa, hắn đã mơ hồ có thể thấy bóng đen chiến kỳ của Tùy quân, hắn hiện tại ở trung bộ đội ngũ, như vậy binh sĩ hậu quân cách Tùy quân có thể chỉ hai ba dặm.

“Hội chủ!”

Mấy tên đại tướng chạy tới gấp giọng nói: “Hậu quân đã bắt đầu có binh sĩ chạy khỏi đội ngũ, không thể đi nữa, phải chiến một trận với quân địch!”

‘Cần thiết!’

Cái dùng từ không có đường sống lựa chọn này khiến trong lòng Cao Liệt căng thẳng, tình thế thực nghiêm trọng như vậy sao?

“Hậu quân rốt cuộc có bao nhiêu binh sĩ đào tẩu?” Ánh mắt Cao Liệt nghiêm khắc truy hỏi.

Mấy tên đại tướng nhìn nhau, một đại tướng nhỏ giọng nói: “Ước chừng có hơn sáu ngàn binh sĩ đào tẩu.”

Cao Liệt nhất thời hít ngược một ngụm khí lạnh, toàn bộ hậu quân mới hai vạn người, thế mà đã có ba phần mười binh sĩ đào tẩu, thế này đã tiếp cận bên bờ sụp đổ rồi.

Bình Luận (0)
Comment