Ngu Thiên Phong thi lễ cười nói: “Các lão biết Khâu tướng quân sẽ không khiến ngài thất vọng, cho nên bảo Thiên Phong ở lại giúp tướng quân một tay.”
Khâu Sư Lợi lắc lắc đầu, “Ta tự sẽ an bài tốt, Thiên Phong vẫn nên trở về bảo hộ các lão. Ta lo lúc thành phá, Âm Thế Sư sẽ gây bất lợi đối với các lão.”
Ngu Thiên Phong nghĩ tới hôm nay Cốt Nghi uy hiếp, hắn liền gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, ta lập tức trở về, mong tướng quân mau chóng hành động.”
“Xin chuyển lời các lão, ta đêm nay sẽ hành động!”
Khâu Sư Lợi bảo thân binh dẫn Ngu Thiên Phong rời đi, lại lệnh người đem huynh đệ Khâu Hành Cung tìm đến.
Không bao lâu, Khâu Hành Cung vội vàng đi vào nội trướng, “Huynh trưởng tìm ta có chuyện gì?”
“Ngồi xuống nói!”
Khâu Sư Lợi bảo huynh đệ ngồi xuống, liền đem yêu cầu của Độc Cô Thuận nói cho Khâu Hành Cung, cuối cùng hắn thấp giọng hỏi: “Đệ cảm thấy như thế nào? “
Khâu Hành Cung cười nói: “Thật ra cho dù không có mệnh lệnh của Độc Cô các lão, ta cũng muốn khuyên huynh trưởng đầu nhập Lý công. Rất hiển nhiên, đại quân Lý công phá thành chỉ trong mấy ngày tới, quy thuận Lý công, phụ thân cũng có thể từ Xuyên Chỉ trở lại.”
Khâu Sư Lợi nghĩ đến phụ thân còn ở nơi hoang man chịu khổ, hắn dứt khoát hạ quyết tâm, “Được rồi! Phong thư này ta viết.”
~~~~
Lý Uyên lần này tấn công thành Trường An áp dụng sách lược của Lý Thế Dân, trước dùng các lộ phỉ chúng quy thuận công thành, tiêu hao binh lực cùng sức chiến đấu của quân đội thủ thành, chờ quân đội thủ thành mỏi mệt, lại đổi binh sĩ tinh nhuệ công thành, liền có thể một lần hành động đánh hạ thành Trường An.
Lúc này quân đội vây thành đã trong bóng tối đổi thành tinh nhuệ Tịnh Châu mang đến, ngoài Xuân Minh môn chính là quân đội của Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân đang cưỡi ngựa quan sát tình huống thành Trường An. Lúc này, một gã trinh sát tuần hành bước nhanh chạy tới bẩm báo, “Khởi bẩm tả đô đốc, đầu tường có một người xuống dưới, nói là có việc quan trọng bẩm báo.”
Lý Thế Dân gật gật đầu, “Dẫn hắn qua đây! “
Một lát sau, mấy binh sĩ đem Khâu Hành Cung mặc quần áo đi đêm màu đen dẫn theo lên. Hắn liếc một cái nhận ra Lý Thế Dân, vội vàng quì một gối, “Khâu Hành Cung bái kiến nhị công tử!”
Lý Thế Dân cũng nhận ra Khâu Hành Cung, vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên nâng hắn dậy cười nói: “Thì ra là Khâu tham quân, đã lâu không gặp.”
Khâu Hành Cung từ trong lòng lấy ra thư của huynh trưởng, đưa cho Lý Thế Dân, “Đây là thư của huynh trưởng ta, mời công tử xem.”
Lý Thế Dân biết Khâu Sư Lợi là tướng thủ thành Xuân Minh môn, cũng là người của Độc Cô Thuận. Hắn vội vàng mở thư, ở dưới ánh lửa vội vàng đọc một lần, trong thư Khâu Sư Lợi tỏ vẻ nguyện ý đầu nhập Lý công, canh ba, mở Xuân Minh môn cho đại quân vào thành. Lý Thế Dân nhất thời mừng rỡ, như thế không cần tốn nhiều sức sẽ lấy được thành Trường An.
***
Sát canh ba, Âm Thế Sư ở trên đầu tường tuần tra. Hắn vừa mới ngủ, lại nhận được binh sĩ khẩn cấp bẩm báo, nói quân đội dưới thành có dị động, Âm Thế Sư chỉ đánh cố gắng gượng tinh thần tới đầu tường xem xét.
Âm Thế Sư ở trên đầu tường nhìn chăm chú vào động tĩnh trong quân doanh dưới thành, xa xa có thể thấy được từng đội binh sĩ tiến vào đại doanh. Hắn không khỏi âm thầm kinh hãi, đây hiển nhiên là quân địch muốn tăng thêm binh sĩ tiến công, chẳng lẽ đêm nay sẽ xảy ra dị biến gì hay sao?
Đúng lúc này, phía đông phương hướng Xuân Minh môn bỗng bộc phát ra một mảng tiếng hô giết, toàn bộ binh sĩ đều chợt quay đầu hướng phía Xuân Minh môn nhìn lại. Âm Thế Sư ngây ngẩn cả người, đây là có chuyện gì?
Trong lòng hắn nghi hoặc, lại không kịp nghĩ kỹ, bước nhanh xuống thành, xoay người lên ngựa liền mang theo mấy trăm binh sĩ hướng phía Xuân Minh môn chạy đi, còn chưa tới Xuân Minh môn, lại gặp vài tên binh sĩ chạy tới báo tin.
Âm Thế Sư ngăn bọn họ, hô lớn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Âm tướng quân, Khâu Sư Lợi mở cửa thành, vô số quân địch giết vào rồi, các huynh đệ đang ở chỗ cửa thành đau khổ chống lại, sắp không chống đỡ được nữa.”
Âm Thế Sư chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa từ trên ngựa ngã xuống, Khâu Sư Lợi thế mà lại hiến thành đầu hàng, nháy mắt sau, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta phải tự tay giết tên tiểu nhân phản chủ cầu vinh này!”
Hắn nhấc trường thương, giục ngựa hướng Xuân Minh môn lao đi, trong chốc lát hắn dẫn quân giết đến Xuân Minh môn, chỉ thấy trước cửa thành hỗn loạn, thiên tướng Triệu Lâm dẫn hơn ngàn người đau khổ ngăn cản quân địch tấn công, nhưng vẫn không chống lại được đám đông quân địch giết vào trong thành, cửa thành đã thất thủ.
Âm Thế Sư liếc một cái thấy Khâu Sư Lợi. Hắn đang dẫn hơn trăm binh sĩ đứng vững cửa thành. Trong lòng Âm Thế Sư giận dữ, vung thương hướng Khâu Sư Lợi đánh tới, “Tên giặc phản chủ nhận lấy cái chết!”
Đúng lúc này, một toán quân từ ngoài thành đánh vào, cầm đầu là gã tiểu tướng vừa đen vừa gầy, đầu đội kim quan, cao cao dựng thẳng lên hai sợi lông trĩ dài. Chỉ thấy hắn khoác giáp sắt, Hỏa Nhãn Kim Tình Thú dưới khố, tay cầm một đôi Lôi Cổ Úng Kim Chùy ba trăm hai mươi cân, chính là Đại Tùy đệ nhất mãnh tướng Lý Huyền Bá đánh khắp thiên vô địch thủ.
Âm Thế Sư hít ngược một hơi khí lạnh, vội vàng dừng chiến mã, quay đầu ngựa lại muốn chạy, nhưng đã không còn kịp. Lý Huyền Bá đã sớm nhìn thấy hắn, Khâu Sư Lợi bên cạnh hô to: “Tam công tử, người nọ chính là tướng thủ thành Tây Kinh Âm Thế Sư!”
Lý Huyền Bá cười to, giục ngựa hướng gã lao tới. “Đem đầu để lại đi!”
Chiến mã của Lý Huyền Bá là một con Ðại uyên mã cực kỳ hiếm thấy, thể trạng dị thường cường tráng, bốn chân vừa to vừa dài, không chỉ giỏi mang nặng, hơn nữa tốc độ chạy cực nhanh, bởi vì mắt nó vừa to vừa đỏ, bởi vậy được xưng là Hỏa Nhãn Kim Tình Thú, cùng Ma Lân Thú của Vũ Văn Thành Đô, Bảo Diễm Thú của Trương Huyễn, cùng với Hô Lôi Thú ban đầu của Vũ Văn Thuật cùng nhau được xưng là ‘Thiên hạ tứ thú’.
Âm Thế Sư chạy không đến trăm bước đã bị Lý Huyền Bá đuổi kịp, hắn chỉ đành cố gắng quay ngựa đâm một thương, lại bị song chùy của Lý Huyền Bá kẹp lấy đầu thương, nhẹ nhàng dùng sức một chút, trường thương của Âm Thế Sư liền rời tay.
Lý Huyền Bá chưa nhận được mệnh lệnh cái gì không giết chủ tướng kỵ binh quân địch, hắn ném một chùy nhằm vào đầu
Khí tràng cường đại bao phủ Âm Thế Sư, Âm Thế Sư đáng thương muốn tránh cũng không được, đầu bị một chùy của Lý Huyền Bá đập vỡ nát, chết thảm ngay tại chỗ.
Âm Thế Sư bị Lý Huyền Bá đập chết, hơn ngàn binh sĩ không còn lòng nào chiến đấu, xoay người hướng trong thành bỏ chạy, đại quân của Lý Uyên ùa vào Xuân Minh môn, thành Trường An bởi vậy thất thủ.