Đội ngũ của Trương Huyễn xuất phát từ quận Mã Ấp, đi thẳng về phía đông, sau khi đi chừng mười ngày, đội ngũ đã tới một con sông lớn, sông lớn rộng tầm hơn mười trượng, trong suốt nhìn thấy đáy, như một giải ngọc trải dài trên thảo nguyên mênh mông.
Lý Tĩnh làm quan ở biên cương, đối với tình huống thảo nguyên hết sức quen thuộc, ông ta cười nói với mọi người:
- Con sông lớn này chính là Hoàn Thủy, dài mấy ngàn dặm, đây là thượng du, mà Câu Luân Hồ ở vùng trung du, thấy con sông lớn này, khoảng cách từ chỗ chúng ta đến Câu Luân Hồ không còn xa nữa.
Mọi người đã đi mười ngày, quan hệ cũng trở nên thân thiết hơn, hiển nhiên Lý Tĩnh thẳng thắn hơn Sài Thiệu nhiều, ông ta trực tiếp nói cho Trương Huyễn, bọn họ phụng mệnh đi tìm một nhóm vũ khí, khoảng mấy chục cái, do Cao Cú Lệ vận chuyển đến nha trướng Đột Quyết, nhưng nửa đường lại mất tích, chỉ biết là mất tích ở vùng Câu Luân Hồ, tung tích cụ thể không ai biết.
Đối với sự thẳng thắn của Lý Tĩnh, Trương Huyễn rất có thiện cảm, tuy nhiên hắn thủy chung không tỏ thái độ có muốn giúp đỡ bọn họ hay không. Mấu chốt là Lý Tĩnh còn chưa nói cho hắn biết, thái độ của Vũ Xuyên Phủ đối với nhóm vũ khí này, là muốn trợ giúp Đột Quyết, hay là muốn đem nhóm vũ khí này chuyển về Trung Nguyên?
Trương Huyễn cũng chỉ có thể giữ trầm mặc với Lý Tĩnh.
Tuy nhiên, Uất Trì Cung lại nói cho Trương Huyễn một bí mật, tuy Lý Tĩnh võ nghệ không cao, nhưng võ học của ông ta lại rất thâm hậu, võ nghệ của Uất Trì Cung chính là do Lý Tĩnh truyền thụ.
Uất Trì Cung giống như Trương Huyễn, khi thiếu niên không luyện võ, nhưng trời sinh thần lực, tư chất luyện võ cực cao, một cơ hội ngẫu nhiên, Lý Tĩnh phát hiện y, liền bắt đầu truyền võ nghệ cho y. Trong thời gian một năm ngắn ngủi, làm cho y từ một thợ rèn có sức lực lớn biến thành mãnh tướng võ nghệ cao cường.
Ở một mức độ nào đó, Lý Tĩnh chính là ân sư thụ nghiệp của Uất Trì Cung. Tuy nhiên Lý Tĩnh không nhận Uất Trì Cung làm đồ đệ, thận chí ngay cả bằng hữu cũng không thừa nhận, khiến Uất Trì Cung vô cùng buồn bã.
Vì thế, Trương Huyễn hỏi qua Lý Tĩnh, Lý Tĩnh chỉ thản nhiên trả lời, hứng thú làm ra, chỉ điểm một phần, võ nghệ hôm nay Uất Trì Cung luyện được, vẫn là dựa vào thiên phú và cố gắng của y, không có liên quan đến Lý Tĩnh ông.
Chạng vạng hôm nay, mọi người đang hạ doanh trướng bên bờ nam sông lớn, thị vệ của Lý Thần Thông đốt một đống lửa trại, rửa sạch hai con dê vàng săn được trên đường, đặt trên đống lửa bắt đầu nướng.
- Hình như Trương công tử có tâm sự!
Lý Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Trương Huyễn.
- Cũng không hẳn là tâm sự, chẳng qua là cảm thấy hoang mang một chút.
Ánh lửa chiếu đỏ mặt Trương Huyễn, hắn đang nhìn mọi người nướng thịt, thản nhiên nói:
- Ta chỉ có điểm không nghĩ ra, ba mươi vạn kiện vũ khí hẳn là vật tư rất quan trọng đối với Đột Quyết, làm sao bọn họ có thể để người đoạt đi dưới mắt mình, không ngờ lại không phái trọng binh hộ vệ, tiên sinh cảm thấy chuyện này có khả năng không?
- Nếu ta nói người Đột Quyết cố ý khiến chúng bị người đoạt đi, công tử cảm thấy có khả năng không?
Lý Tĩnh nhìn chăm chú vào mắt Trương Huyễn cười nói.
Trương Huyễn nao nao:
- Ngài nói đây thật ra là một cái bẫy, nhưng nó chứa cái gì, giấu cái gì?
- Đó là bởi vì công tử không rõ vận mệnh các thể lực trên thảo nguyên, người Đột Quyết chỉ chiếm giữa trung bộ thảo nguyên, ở tây bộ và đông bộ thảo nguyên đều là địa bàn của cửu đại bộ lạc người Thiết Lặc. Người Đột Quyết đã sớm muốn khuếch trương về phía đông, chỉ là không có cớ, cho nên khi ta nghe nói đám binh khí kia mất tích ở vùng Câu Luân Hồ, ta liền đoán được đây là cái bẫy do người Đột Quyết bày ra.
- Nhưng bọn họ dùng ba mươi vạn kiện binh khí làm tròng hại người, cái giá này cũng quá lớn đi!
- Kỳ thật không lớn chút nào, bởi vì Đột Quyết biết rằng, chỉ cần nhóm vũ khí này ở thảo nguyên, sớm hay muộn vẫn sẽ rơi vào tay bọn họ.
Trương Huyễn trầm tư một lát hỏi:
- Dược Sư huynh đem ý này báo cáo lên trên sao?
Lý Tĩnh lắc đầu:
- Vũ Xuyên Phủ tuyệt sẽ không tiếp thu đề nghị của ta, ta xuất thân sĩ tộc Sơn Đông, chỉ là được Đậu hội chủ coi trọng, nhưng người khác trong Vũ Xuyên Phủ lại cực kỳ bài xích ta. Hơn nữa còn có Độc Cô Thuận, ông ta một lòng muốn huyết thống Vũ Xuyên Phủ thuần khiết, vì chuyện của ta mà đã nhanh chóng trở mặt với Đậu hội chủ.
Trương Huyễn trầm mặc, người Đột Quyết dùng ba mươi vạn kiện vũ khí làm tròng hại người hắn cũng không cảm thấy quá hứng thú, nhưng lý luận huyết thống như lời Lý Tĩnh nói lại làm hắn tràn đầy cảm xúc.
Ngày hôm qua Sài Thiệu cũng thẳng thắn nói cho hắn, vốn Đậu hội chủ cũng muốn sắp xếp hắn gia nhập Vũ Xuyên Phủ, cũng là vì Độc Cô Thuận cực lực phản đối nên mới từ bỏ, xem ra thế lực truyền thống của Vũ Xuyên Phủ vẫn mười phần mạnh mẽ như cũ, bọn họ chỉ nhận huyết thống quý tộc Quan Lũng, không chấp nhận dị đoan giống như mình và Lý Tĩnh.
Lý Tĩnh cười cười, không nói chuyện này nữa, ông ta lại nói với Trương Huyễn:
- Ta thấy Trương công tử đã luyện qua Thanh Thạch Kinh, ta muốn cùng công tử nói chuyện một chút.
Trương Huyễn đã liên tục khổ luyện tám ngày, mỗi lúc trời tối đều luyện đến mức kiệt sức, sau khi đột phá cực hạn lực lượng phóng đại, nhưng sau khi ngủ một giấc, lực lượng lại khôi phục nguyên dạng, không cố định được.
Điều này làm cho Trương Huyễn vô cùng buồn rầu, mắt thấy Tử Thai Hoàn chỉ còn lại một viên, nếu còn không đột phá, hắn sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể cầu viện Lý Tĩnh.
- Tiên sinh có đề nghị gì tốt ư?
Trương Huyễn lập tức quên bẫy và huyết thống, trong đầu hắn lúc này chỉ có công pháp Thanh Thạch Kinh.
Lý Tĩnh gật gật đầu nói:
- Ta phát hiện công tử có một chi tiết mấu chốt không xử lý tốt, mới đưa đến việc không thể đột phá tụ lực thành công.
- Mời tiên sinh nói!
Trong lòng Trương Huyễn khẩn trương dị thường.
- Ta đã nghiên cứu cẩn thận phối phương của vị thuốc này, một nửa là thuốc hạ nhiệt, một nửa là thuốc có tính nhiệt, lượng dược được sử dụng phi thường tinh tế, lạnh nóng cân đối, chứng minh luyện tập bên ngoài cũng phải lạnh nóng cân đối, cân đối mới là mấu chốt đột phá, mà công tử luyện tập trong nước tuy rằng có thể hạ nhiệt độ, nhưng độ rét lạnh không đủ, làm cho nhiệt độ kinh mạch trong cơ thể quá thừa, không thể đạt tới cân đối, cho nên chậm chạp không đột phá được.
Trương Huyễn chưa bao giờ nghĩ đến loại lý giải này, trong lòng hắn cũng mơ hồ ý thức được, không huấn luyện trong hàn băng, mà huấn luyện trong nước lạnh, có phải hơi bất ổn hay không?
Trên bức đồ chú thứ nhất cũng có một câu “Tam cửu mộc xuân”. Nói cách khác hẳn là thân thể hắn cảm thấy được thoải mái giống như mùa xuân, nhưng mỗi lần luyện võ hắn đều cảm thấy nóng đến mức cực kỳ khó chịu, vượt qua thời gian hai đến ba giờ dày vò, căn bản không có nửa điểm cảm thụ mùa xuân, có lẽ sai lầm thật sự ở nơi này.
- Ta nên làm gì bây giờ, đường khó khăn nhất nhất định phải huấn luyện trong trời đông giá rét sao?
Lý Tĩnh khẽ mỉm cười:
- Thanh Thạch Kinh cho rằng nhất định phải luyện tập trong hàn băng, mới có thể hoàn thành đột phá tụ lực, ta tin rằng chủ nhân của nó cũng là ở vùng đất cực hàn phương bắc khổ luyện. Tuy nhiên bất cứ chuyện gì cũng không chỉ có một biện pháp, ta có thể sửa phối phương một chút, có lẽ có thể giải quyết vấn đề này.
- Ý của tiên sinh là, giảm bớt thuốc khô nóng?
Lý Tĩnh gật gật đầu:
- Đúng là ý này, trong phối phương Tử Trùng Ngọc Dũng chính là thuốc khô nóng tốt nhất, nó thật sự là một dược vật rất thần kỳ, có thể đánh loạn huyết khí trong kinh mạch đã thành hình, khiến người luyện võ có thể tố tạo lại một lần nữa, hơn nữa nhằm vào loại người luyện võ muộn như công tử, nếu có thể giảm bớt lượng thuốc này xuống một nửa, như vậy luyện tập trong nước cũng có thể cân bằng.
- Nhưng Tử Trùng Ngọc Dũng đã dung hợp với những dược vật khác.
Lý Tĩnh cười cười nói:
- Ta đã có biện pháp, không ngại thử một lần.
- Tiên sinh cứ việc nói thẳng, Trương Huyễn nhất định làm theo!
- Ngươi cho ta một viên Tử Thai Đan.
Trương Huyễn lấy ra một viên Tử Thai Đan cuối cùng đưa cho Lý Tĩnh, Lý Tĩnh nhìn chăm chú vào viên thuốc, trầm tư một lát hỏi:
- Ngươi nhất định là nghiêm khắc dựa theo phối phương làm thành?
- Vâng! Hẳn là hoàn toàn nhất trí với phối phương.
Lý Tĩnh rút ra dao găm sắc bén, cẩn thận cắt Tử Thai Đan trong tay thành hai nửa, dùng một nửa viên không có Tử Trùng Ngọc Dũng dung hợp, làm thành một viên đan dược mới, hàm lượng Tử Trùng Ngọc Dũng trong đan dược cũng chỉ có một nửa.
Ông ta đưa đan dược cho Trương Huyễn cười nói:
- Hoàn Thủy là con sông rất có ý tứ, mặt nước ôn lương, đáy nước lại cực lạnh, đêm nay công tử dùng viên thuốc này, ở đáy nước kiên trì một canh giờ, xem có thu hoạch hay không.
Vào đêm, trên thảo nguyên trời đầy sao, màn trời đêm màu xanh đậm cực kỳ tinh thuần, một đám sao băng như giọt nước mưa màu lam nhạt chảy khắp không trung, Lý Tĩnh ôm đầu gối ngồi bên sông Hoàn Thủy, lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời đêm.
Lúc này, Uất Trì Cung ngồi bên cạnh Lý Tĩnh thấp giọng hỏi:
- Hắn ở đáy sông sao?
Lý Tĩnh gật gật đầu:
- Lần đầu tiên ta thấy người có nghị lực như vậy, hắn rất chấp nhất đối với võ nghệ, làm cho người ta không thể không sinh lòng kính nể.
Uất Trì Cung dừng ở mặt sông, hỏi:
- Tiên sinh không nhận tên đệ tử như ta, là vì không muốn ta gia nhập Vũ Xuyên Phủ sao?
Lý Tĩnh thản nhiên cười:
- Làm người tự do có cái gì không tốt, muốn sư phụ ức hiếp làm gì, chuyện này ta đã nói rõ, ngươi không cần tranh chấp với ta.
Uất Trì Cung cắn chặt môi dưới, lại thấp giọng nói:
- Nếu sư phụ không muốn ở trong Vũ Xuyên Phủ, vì sao không rời khỏi?
Thân thể Lý Tĩnh hơi chấn động, ông ta không nói gì, lại lâm vào trầm mặc, lúc này, nước sông nổi lên gợn sóng, cuồn cuộn nổi lên, chỉ thấy Trương Huyễn chạy ra khỏi mặt sông, hít một hơi thật dài, lại tiềm nhập vào đáy sông.
- Đã một canh giờ rồi, hắn còn không chịu buông tha.
Lý Tĩnh thở dài:
- Cái lạnh dưới đáy nước, một khắc ta cũng không chịu được, hắn lại giữ vững được một canh giờ, hy vọng phán đoán của ta không sai.
- Hôm nay tiên sinh đã thử qua nước rồi à?
Lý Tĩnh cười khổ một tiếng nói:
- Thanh Thạch Kinh của hắn hẳn là võ công của Tử Dương Chân Nhân, trên thực tế muốn luyện thành nó lại cực kỳ gian nan. Ngoại trừ cần thiên tư cực cao ra, mấu chốt lại nằm ở chỗ lạnh nóng cân bằng, ta cũng vừa ngộ ra đêm qua, nếu không tìm hiểu dược lý, vậy cũng chỉ có thể đi vào băng nguyên vô cùng lạnh huấn luyện, đây không phải hạ khổ công có thể luyện thành. Hôm nay ta thử một chút nước dưới đáy sông, lại từ lượng dược khống chế số lượng chính xác. Nếu phán đoán của ta không sai, đêm nay hắn có thể đột phá, nếu không đột phá được, vậy lý giải của ta đã sai lầm rồi.
- Vậy ta có thể luyện được không?
Uất Trì Cung cười hỏi.
Lý Tĩnh lắc lắc đầu:
- Thiên tư của ngươi vẫn kém một chút.
- Tiên sinh mau nhìn!
Uất Trì Cung bỗng nhiên chỉ mặt nước hô.
Chỉ thấy cuộn sóng quay cuồng trên mặt sông, so với vừa rồi tràng diện lớn hơn rất nhiều, Lý Tĩnh đứng lên, khẩn trương nhìn mặt sông. Ông ta cũng không biết rằng sẽ có chuyện như vậy, phía dưới nhất định là đã xảy ra chuyện.
Bỗng nhiên, một cái bóng lớn bay ra từ giữa sông, nặng nề đáp xuống bờ. Ngay sau đó, Trương Huyễn từ dưới sông nhảy lên, cười to ầm ĩ:
- Đa tạ Lý tiên sinh, hẳn là ta đã thành công!
Trương Huyễn nhảy lên bờ, hắn cảm giác mỗi một khối cơ trên người, mỗi một kinh mạch đều tràn đầy lực lượng. Cái đó và loại lực lượng lâm thời bình thường tính chất hoàn toàn bất đồng. Bình thường là một loại khi lực, dễ tụ dễ tán, mà hiện tại hắn cảm giác là một loại lực lượng cơ thể, là lực lượng do toàn cơ thể tụ hợp lại tạo thành, dường như cơ thể và gân mạch của hắn đều cường tráng thêm vài lần.
Hắn biết rốt cuộc mình đã nghênh đón lần đột phá đầu tiên, trong lòng mừng như điên, hắn tiến lên quỳ một gối trước mặt Lý Tĩnh, ôm quyền cao cao:
- Ân đức của tiên sinh, Trương Huyễn khắc trong tâm khảm.
Lý Tĩnh vội vàng nâng hắn dậy:
- Trương công tử không cần đa lễ, xin đứng lên! Xin đứng lên!
Cách đó không xa, Uất Trì Cung kinh ngạc hô lớn:
- Đây là Long Tích Côn!
Tiếng la của Uất Trì Cung làm Sài Thiệu, Trình Giảo Kim và đám người Lý Thần Thông đều tới, tất cả mọi người đều phát hiện một con quái ngư thật lớn trên mặt đất. Đây là một con cá lớn có vây lưng khổng lồ, dài bảy thước, nặng mấy trăm cân, đầu lớn như cái đấu, trong miệng mọc ra răng nanh sắc bén. Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy loại quái ngư này, không khỏi đều nghị luận.
Trương Huyễn đi tới cười hỏi:
- Ta phát hiện ra nó dưới đáy sông, cũng dám công kích ta, kết quả đã bị ta chế phục, Uất Trì gặp nó rồi à?
Uất Trì Cung gật gật đầu:
- Ta chỉ gặp một lần, người Đột Quyết gọi nó là cá đầu hổ, người Hán thì gọi là Long Tích Côn, nghe nói là ngư vương sinh hoạt tại chỗ sâu Bắc Hải, ăn thịt mà sống, lực lớn vô cùng, cực kỳ hung tàn, làm sao trong Hoàn Thủy cũng có?
- Không kỳ quái!
Lý Tĩnh đi tới cười nói:
- Hoàn Thủy thông với Câu Luân Hồ, mà Câu Luân Hồ lại liên kết với Bắc Hải, hiện tại nó ở nơi này cũng có thể hiểu được.
Trình Giảo Kim đánh giá trước sau con quái ngư này, thèm đến mức chảy nước miếng, cười hỏi:
- Cá này sau khi nướng chín ăn ngon không?
Lý Tĩnh cười cười:
- Thịt loại cá này rất non mịn, nhưng hương vị lại cực tanh, đương nhiên, sau khi nướng chín cũng tương đối dễ ăn. Nhưng nó có một vật rất đáng tiền, trên lưng toàn cơ bắp, là gân rồng trong truyền thuyết, cứng cỏi vô cùng, là tài liệu cực phẩm để làm dây cung. Long Tích Cung của thiên tử Đại Tùy chúng ta chính là dùng gân của nó làm dây cung nên mới được gọi như vậy.
Trình Giảo Kim vén tay áo lên nói:
- Để ta tới, trước rút gân sau nướng ăn, lão Trình thích nhất là ăn cá, còn chưa nếm qua con cá lớn như vậy bao giờ.
Lý Tĩnh vội vàng nói:
- Gan nó cũng là vị thuốc hiếm lạ, có hiệu quả trị bệnh liệt, để ý đừng làm hỏng.
- Ta biết rồi!
Trình Giảo Kim hết nhìn đông lại nhìn tây một vòng, không thấy Trương Huyễn, hỏi:
- Công tử nhà ta đâu rồi?
Lý Tĩnh chỉ chỉ xa xa, mơ hồ thấy Trương Huyễn ở bờ sông phía xa ngồi xếp bằng xuống, mọi người hiểu ý, đều không đi quấy rầy hắn, cùng nhau khiêng cá trở về.
Trương Huyễn lẳng lặng ngồi yên ở bờ sông, suy nghĩ bay lên sao, dường như cả người đang ngao du trên bầu trời đầy sao. Hắn rốt cuộc đã đạt được lần đột phá dịch cân đầu tiên, vui sướng trong lòng rất lâu còn chưa bình tĩnh lại. Đây là do hắn lần lượt tích lũy, cuối cùng dưới sự chỉ điểm của Lý Tĩnh đạt được đột phá, làm sao hắn có thể không vui sướng vạn phần?
Ngồi xuống ước chừng bốn canh giờ, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại từ trong trạng thái không minh, khi đó trời đã sắp sáng.
Hắn đứng lên, chậm rãi rút ra chiến đao, đao nặng mười cân lại khiến hắn có cảm giác nhẹ hơn rất nhiều, rõ ràng không quá hợp tay. Điều này khiến hắn có chút tiếc nuối, dù sao cũng là chiến đao hắn yêu thích nhất, nếu không vừa tay, hắn phải buông tha.
- Công tử đã tốt chưa?
Trương Huyễn nghe thấy được thanh âm của Trình Giảo Kim, hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Trình Giảo Kim đứng sau hắn cách đó không xa, tay y cầm Tuyên Hoa Đại Phủ, Trình Giảo Kim cười cười nói:
- Có muốn thử búa của ta một chút không?
Võ nghệ của Trình Giảo Kim cũng là gia truyền, chẳng qua phụ thân gã qua đời sớm, hơn nữa tư chất gã không đủ. Gã giống như Sài Thiệu, chỉ đột phá một lần tụ lực, cũng may gã có thần lực trời sinh, cho nên y có thể điều khiển được đại phủ sáu mươi cân tổ truyền. Phủ phổ gia truyền phụ thân lưu lại cũng bị gã xé đi chùi đít, cuối cùng khi muốn dùng mới phát hiện chỉ còn lại có ba chiêu.
Trương Huyễn cũng đang muốn thử một lần sau khi mình đột phá, liền cười nói:
- Cũng tốt! Nếu hợp tay, đại phủ liền thuộc về ta.
Trình Giảo Kim gãi đầu, hận không thể vả miệng mình một cái, lăng xăng làm gì! Để hắn luyện thiết côn của Uất Trì than đen không được sao?
Trình Giảo Kim thực sự có chút lo lắng Trương Huyễn sẽ coi trọng đại phủ của mình, gã dối trá cười gượng hai tiếng:
- Công tử thật biết đùa, ngài sao có thể sử dụng vũ khí rách nát của người thô kệch như ta được. Mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong như ngài, ít nhất phải dùng mã sóc hoặc là ngân thương mới được.
Trương Huyễn cười ha ha:
- Được rồi! Không cần vuốt mông ngựa nữa, ta sẽ không lấy búa của ngươi, chỉ đùa với ngươi một chút thôi.
- Đâu có! Đâu có! Ta cũng như vậy. . . . . Chỉ đùa một chút thôi!
Trình Giảo Kim chột dạ đem búa đưa tới, Trương Huyễn cười tiếp nhận Trình Giảo Kim đại phủ Trình Giảo Kim đưa tới, chỉ cảm thấy đại phủ chợt nhẹ, không ngờ không tốn chút sức nào đã cầm trong tay.
- A! Thật đúng là vô cùng hợp tay.