Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 741 - Chương 637: Dạ Tập Tiên Phong (1)

Chương 637: Dạ tập tiên phong (1)
Chương 637: Dạ tập tiên phong (1)

Tuy nhân số không nhiều, nhưng huyện Võ Trắc là cửa kênh Vĩnh Tể chảy vào Hoàng Hà, địa vị chiến lược rất quan trọng, ba vạn quân đội của bọn hắn tiến vào quận Hà Nội chỉ đem theo nửa tháng lương thực, lượng lớn lương thực tiếp tế tiếp viện sẽ từ quận Hà Đông đi đường thủy vận chuyển tới quận Hà Nội, mà huyện Võ Trắc vừa lúc bịt cửa vào kênh Vĩnh Tể.

Đối phương chiếm cứ huyện Võ Trắc, cũng ý nghĩa tuyến tiếp viện của bọn hắn bị chặt đứt, Lý Kiến Thành nghĩ đến thuyền lương thực sắp đến, nhất thời có vài phần lo lắng. Hắn thương lượng với Đậu Uy một chút, hai người đều nhất trí cho rằng, trước hết cam đoan tuyến tiếp viện thông suốt, đại quân của bọn hắn mới có thể tiếp tục đông tiến.

Lý Kiến Thành lập tức phái người đi truyền tin trước cho thuyền lương thực, để thuyền lương thực để ý quân đội huyện Võ Trắc, lại bảo tâm phúc đại tướng Vương Bá Đương dẫn năm ngàn quân cùng Đậu Uy đóng ở huyện Cộng Thành, sau đó lệnh Bùi Nhân Cơ làm tiên phong, dẫn năm ngàn quân ở phía trước mở đường, bản thân hắn thì dẫn hai vạn đại quân cuồn cuộn hướng huyện Võ Trắc phía tây nam đánh tới.

Hai ngàn quân đóng quân ở huyện Võ Trắc chính là Ngụy Văn Thông từ quận Huỳnh Dương qua sông bắc thượng, bờ Hoàng Hà bên kia của huyện Võ Trắc là trọng địa Trung Nguyên quận Huỳnh Dương, cho nên Ngụy Văn Thông sau khi vượt Hoàng Hà liền ở huyện thành này tạm thời đóng quân nghỉ ngơi hồi phục.

Nhưng bọn họ sau khi tiến vào quận Hà Nội, lại ngoài ý muốn phát hiện Thanh Châu Tùy quân đã rút khỏi quận Hà Nội. Ngụy Văn Thông không rõ tình huống, hắn một mặt phái người đi quận Ngụy hỏi thăm tin tức, một mặt khác hắn đóng quân ở huyện Võ Trắc rất nhiều lương thảo nghỉ ngơi hồi phục quân đội.

Binh sĩ đi quận Ngụy hỏi thăm tình huống còn chưa trở về, nhưng Ngụy Văn Thông đã nhận được tin tức, một mũi quân Đường mấy vạn người đã vượt Thái Hành Sơn từ Tịnh Châu đánh vào quận Hà Nội, hắn giờ mới hiểu mình thế mà trong lúc vô ý cuốn vào trong một cuộc chiến lớn.

Huyện Võ Trắc là một thành trì cực kỳ quan trọng của quận Hà Nội, nó vừa lúc ở chỗ kênh Vĩnh Tể vào Hoàng Hà, đồng thời Thấm Thủy từ Tịnh Châu chảy đến cùng kênh Vĩnh Tể ở chỗ phía bắc huyện thành ngoài mười dặm hội hợp, hình thành cảnh tượng đồ sộ ba dòng sông giao nhau.

Ở những năm Đại Nghiệp thời kì vận chuyển đường thủy phát triển mạnh, huyện Võ Trắc còn là nơi trú đóng của Đại Tùy bắc thị bạc thự, phụ trách quản lý thủy vận kênh Vĩnh Tể và Hoàng Hà. Nơi này buôn bán phát triển, dân cư đông đúc, chỉ hãng buôn thuỷ vận đã có mấy chục, trên bến tàu còn có trên trăm kho hàng nhà nước trung chuyển.

Nhưng năm Đại Nghiệp thứ chín Dương Huyền Cảm tạo phản khiến tòa thành vận chuyển phồn hoa này bị thương nặng, trên bến tàu trăm kho hàng nhà nước bị thiêu hủy hết, hơn một ngàn chiếc thuyền cũng bị quân đội ngang ngược thu đi. Trong một đêm, mấy chục hãng buôn thuỷ vận đều phá sản đóng cửa, bởi vì một nửa huyện thành bị cháy, làm ăn bắt đầu khó khăn, dân cư không ngừng dời ra ngoài, dân cư từ lúc nhiều nhất hơn bốn mươi vạn người dần dần giảm bớt đến không đủ mười vạn, thành một huyện thành cỡ trung.

Tuy như thế, vị trí địa lý đặc thù của huyện Võ Trắc vẫn khiến nó có giá trị chiến lược cực lớn, chiếm cứ huyện Võ Trắc, liền có thể trực tiếp bóp nghẹt mạch máu giao thông giữa kênh Vĩnh Tể cùng Hoàng Hà. Chính bởi vì như thế, Ngụy Văn Thông đóng quân lại thừa thừa thiếu thiếu nhiễu loạn kế hoạch đông tiến của đại quân Lý Kiến Thành.

***

Sáng sớm, Ngụy Văn Thông đứng ở trên tường thành nhìn chăm chú phương xa, trong mắt tỏ ra có chút do dự. Hắn rốt cuộc là tiếp tục ở lại huyện Võ Trắc, hay là dẫn quân đi về phía đông, trong lòng thực sự không quyết được.

Lúc này, Đỗ Như Hối đi đến cạnh hắn cười nói: “Ngụy tướng quân là lo lắng quân Đường nam hạ sao?”

“Sao có thể không lo? Ta chỉ có hai ngàn quân, mà đối phương có mấy vạn đại quân, ta sao có thể ngăn được?”

“Nhưng nếu Ngụy tướng quân bám trụ quân Đường, ta có thể cam đoan, tướng quân sẽ thăng quan từ đây!”

“Chỉ giáo cho?” Ngụy Văn Thông quay đầu nhìn chăm chú vào Đỗ Như Hối.

Đỗ Như Hối khẽ cười nói: “Trương Huyễn dẫn chủ lực Thanh Châu quân ở tuyến sông Hoài chặn Vũ Văn Hóa Cập bắc thượng, Hà Bắc trống rỗng, Lý Uyên liền nhân cơ hội đông tiến, rất rõ ràng là muốn lợi dụng quận Hà Nội làm ván cầu, sau đó đánh đến quận Cấp, quận Ngụy, cuối cùng hội hợp với U Châu La Nghệ, khi đó nửa Hà Bắc sẽ rơi vào tay Lý Uyên, thế cục thiên hạ sẽ hoàn toàn nghiêng về phía Lý Uyên. Nếu Lý Uyên bởi vậy mà thống nhất phía bắc Hoàng Hà, như vậy Trương Huyễn đã triệt để thua rồi.”

“Nhưng Lý Kiến Thành chỉ có ba vạn quân, sẽ sinh ra hiệu quả lớn như vậy sao?”

“Lý Kiến Thành chỉ là tiền quân, một khi Lý Kiến Thành đứng vững gót chân ở quận Hà Nội, Lý Uyên tất nhiên sẽ tăng binh quy mô, tình huống sẽ phức tạp.”

Ngụy Văn Thông rốt cuộc có chút rõ ràng thế cục ác liệt, hắn gật gật đầu cười nói: “Xem ra ta qua sông bắc thượng quận Hà Nội, tựa như là ông trời cố ý an bài!”

“Chính là như thế, đây cũng là kỳ ngộ của tướng quân, nắm lấy nó, tiền đồ tướng quân sẽ vô lượng.”

“Xem ra tiên sinh đi cùng ta, cũng là ông trời an bài.”

“Không dám nhận, nhưng ta có một kế, tướng quân nếu ứng dụng thích đáng, nhất định có thể cho quân Đường đòn cảnh cáo.”

Ngụy Văn Thông mừng rỡ, vội ôm quyền: “Xin tiên sinh dạy ta!”

Đỗ Như Hối nhìn một đàn trâu đang ăn cỏ mặt cỏ ngoài thành, khẽ vuốt bộ râu ngắn cười nói: “Tào Tháo có câu, muốn chiến, kiểm tra địa hình là mấu chốt thắng. Tướng quân có địa hình có lợi như vậy, vì sao không lợi dụng nó cho tốt?”

Đỗ Như Hối đưa tai thấp giọng nói với Ngụy Văn Thông một phen, Ngụy Văn Thông liên tục gật đầu, “Tiên sinh cao kiến!”

~~~~

Hai ngày sau, Bùi Nhân Cơ dẫn năm ngàn quân đánh đến huyện Võ Trắc, quân đội tạm thời dừng lại đóng ở trên trấn nhỏ tên là Lưỡng Giang khẩu, cái gọi là Lưỡng Giang khẩu chính là Thấm Thủy từ phía tây đến, kênh Vĩnh Tể từ phía đông tới, hai dòng sông lớn ở nơi này giao hội, lại hướng nam chảy hơn ba mươi dặm, sau đó rót vào Hoàng Hà.

Huyện Võ Trắc ở phía nam kênh Vĩnh Tể, làm tiên phong, Bùi Nhân Cơ đầu tiên chính là cần dựng cầu nổi. Trên thực tế, Bùi Nhân Cơ cũng từng cân nhắc ở vùng huyện Tân Hương vượt kênh Vĩnh Tể, sau đó liền có thể trực tiếp đánh đến huyện Võ Trắc. Nhưng hắn hỏi dẫn đường mới biết, phía đông huyện Võ Trắc là một dãy núi, núi cao rừng rậm, thưa thớt bóng người, hành quân cực kỳ khó khăn, muốn qua sông cũng chỉ có thể ở bến tàu Lưỡng Giang khẩu phía bắc huyện Võ Trắc, đây là đường tới huyện Võ Trắc phải qua.

Bất đắc dĩ, Bùi Nhân Cơ chỉ đành từ bỏ ý nghĩ qua sông trước, quyết định ở bến tàu Lưỡng Giang khẩu trấn xây một cây cầu nổi qua sông.

Bình Luận (0)
Comment