Lúc này, Vi Vân Khởi lại thấp giọng nói: “Bùi công từng tìm ta, nói với ta việc quan viên trở về hướng tây.”
“Hắn nói thế nào?” Trương Huyễn không lộ cảm xúc hỏi.
“Bùi công nói, mấu chốt ở chỗ đại soái thế thái không rõ, đại soái rốt cuộc là muốn tự lập, hay muốn ủng hộ Lạc Dương. Bùi công nói rất thẳng thắn, hắn nói bách quan sở dĩ đi về phía tây là lo lắng đại soái ủng hộ Lạc Dương.”
“Vì sao?”
“Bọn họ nói quan chức Lạc Dương đã ngồi đầy, không tới lượt bọn họ.”
Trương Huyễn dừng bước. Vi Vân Khởi lắc đầu lại nói: “Hầu như toàn bộ quan viên đều không muốn ủng hộ Lạc Dương, bọn họ rất thực tế, lợi ích bản thân so với Dương Đồng quan trọng hơn nhiều, rất nhiều người bởi vậy đầu nhập Lý Uyên.”
Trương Huyễn thản nhiên nói: “Bởi vì lo ta ủng hộ Lạc Dương mới đầu nhập Lý Uyên? Ta còn chưa trở về, bọn họ đã nhận định ta ủng hộ Lạc Dương? Lấy cớ này không khỏi có chút quá qua loa nhỉ!”
Vi Vân Khởi cười khổ một tiếng, “Ty chức cũng cảm thấy đây chỉ là một cái cớ, bọn họ đã sớm chuẩn bị đầu nhập vào Lý Uyên. Ty chức còn nghe nói Bùi công vì việc này từng đi tìm thái hậu, hy vọng thái hậu có thể mau chóng lập cháu ruột Đằng vương làm đế, sắc phong đại soái làm giám quốc nhiếp chính vương, nhưng thái hậu kiên trì chờ đại soái trở về nói sau.”
“Còn có loại chuyện này?”
Trong lòng Trương Huyễn thực sự có chút không vui. Quyết định trọng đại như vậy, Bùi Củ không đợi mình trở về đã muốn bao biện làm thay, tuy bản thân Bùi Củ là ý tốt, muốn dùng phương thức giám quốc nhiếp chính vương để xác nhận địa vị của mình, nhưng hắn không thương lượng với mình, chính là không tôn trọng đối với mình.
Trương Huyễn lòng dạ sâu, trong lòng hắn bất mãn chưa biểu lộ bất cứ điều gì, chỉ gật gật đầu, “Chuyện này mọi người cùng nhau thương lượng đi!”
~~~~
Trương Huyễn trở về nhà đoàn tụ với người nhà trước, lập tức lại đi Chiêu Hiền quán và dịch quán, lần lượt gặp mặt bách quan, trấn an tâm tình lo âu của bọn họ, mãi cho đến chạng vạng, Trương Huyễn mới về tới quân nha đại tướng quân. Bùi Củ, Tô Uy, Trịnh Thiện Quả, Lô Trác, Vi Vân Khởi cùng Huyền Linh đã ở chỗ này chờ hắn đã lâu.
Đây là một bậc cửa Trương Huyễn không thể vượt qua, hơn nữa đã bày ở trước mắt, lửa sém lông mày, nếu còn không có ý kiến rõ ràng lòng người sẽ dần dần tan rã. Trương Huyễn cũng biết việc này cấp bách, cho nên sớm chạy về, cùng ngày trở về phải xác minh rõ việc này.
Mọi người đều ngồi xuống trong đại sảnh, trong đại sảnh rất yên tĩnh, không khí cũng hơi tỏ ra nghiêm túc. Lúc này, Trương Huyễn đem một phần tình báo Lạc Dương đưa tới cho mọi người truyền đọc, “Đây là báo cáo đầy đủ thám báo ở Lạc Dương đưa tới, về Vi Tân chết, Đỗ tham quân cũng đã trải qua việc này, hắn tiến hành rồi một ít bổ sung, mạch lạc liền rõ ràng, mọi người xem vừa thấy.”
Mọi người đem một phần báo cáo truyền đọc một lần, viết rất giản lược rõ ràng, nhưng ít ỏi mấy lời lại thấu vào bản chất, ‘Vương Thế Sung ôm binh độc quyền, Việt vương tuổi nhỏ vô uy...”
Mọi người truyền đọc xong báo cáo, trong lòng đều rõ, Trương Huyễn chính là chỉ rõ Vương Thế Sung muốn soán vị. Thấy mọi người đều xem xong báo cáo, Trương Huyễn lại thản nhiên nói: “Hiện tại Vương Thế Sung đã nắm quyền to, hắn sao có thể cho phép một lực lượng cường đại gia nhập triều đình Lạc Dương, cho nên cho dù chúng ta muốn ủng hộ Việt vương Đồng, Lạc Dương cũng chưa chắc sẽ tiếp nhận, mọi người hiểu ý tứ của ta không?”
Lúc này, Bùi Củ thật cẩn thận hỏi: “Vậy ý tứ điện hạ thế nào?”
Trương Huyễn cười cười nói: “Ta nghe nói Đằng vương tử tự Dương Ý còn đó, hắn tuy nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng là con cháu đích hệ. Thỉnh cầu Bùi công và Tô công trưng cầu một phen ý kiến của mọi người, nếu mọi người không phản đối, chúng ta có thể cân nhắc lập con Đằng vương làm đế.”
Đây là Trương Huyễn chính thức tỏ thái độ, tinh thần mọi người vì thế rung lên, đặc biệt Bùi Củ càng thêm kích động, Trương Huyễn rốt cuộc đồng ý phương án của mình.
Tô Uy lại chưa có vẻ mặt gì khác thường. Hắn vẫn bình tĩnh hỏi: “Chúng ta là năm đó biết Đằng vương thứ tử sinh hoạt ở huyện Tống Thành quận Lương, nhưng đã qua đi một năm, quân Ngoã Cương có thể đã xuống tay trước hay không?”
Ý tứ Tô Uy chính là nói, nếu Đằng vương đã không ở quận Lương thì nên làm gì bây giờ?
Câu này hỏi thật sự gọn gàng dứt khoát, trái tim mọi người đều treo lên, đây quả thật là cái vấn đề lớn. Đầu năm quân Ngoã Cương thổi quét Trung Nguyên, quan viên ùn ùn bỏ chạy, làm hoàng tộc, Đằng vương còn có thể bình tĩnh sinh sống tiếp sao? Mọi người hướng Bùi Củ nhìn lại, sắc mặt Bùi Củ có chút tái nhợt, sau một lúc lâu nói: “Ta đã phái người đi quận Lương, hai ngày tới hẳn là sẽ có tin tức truyền đến.”
Lúc này, Phòng Huyền Linh mãi không nói gì chậm rãi nói: “Ta thật ra có một chút tin tức, một nhà thứ tử Đằng vương ở đầu năm đã di chuyển đến huyện Khúc Phụ quận Lỗ, hiện tại hẳn là còn ở nơi đó!”
Câu này của Phòng Huyền Linh bỗng khiến mọi người đều phản ứng lại, Trương Huyễn thật ra đã sớm quyết định.
Trương Huyễn cuối cùng không khiến mọi người thất vọng, hắn lựa chọn lập tôn tử Đằng vương Dương Luân làm đế, cùng lúc đó, đứa bé chỉ hai tuổi này đã được Thanh Châu quân bí mật từ quận Lỗ đón tới Ích Đô, ba ngày sau, Tiêu hậu chính thức hạ chỉ, đồng ý bách quan thỉnh cầu, lập Dương Ý cháu ruột Đằng vương làm hoàng đế Đại Tùy, sửa niên hiệu là Hưng Ninh.
Tiêu hậu sau đó phong Tề vương Trương Huyễn làm giám quốc nhiếp chính vương, nắm toàn bộ quân sự chính trị, phong Tô Uy làm nội sử lệnh, phong Bùi Củ làm nạp ngôn, lại phong Vi Vân Khởi làm Lại bộ thượng thư, Trịnh Thiện Quả làm Lễ bộ thượng thư, Lý Cương làm Hộ bộ thượng thư, Lý Cảnh làm Binh bộ thượng thư, Lô Trác làm Hình bộ thượng thư, Thôi Hoán làm Công bộ thượng thư, Ngu Thế Nam làm ngự sử đại phu, các quan đều lần lượt phong thưởng.
Trương Huyễn sau khi đảm nhiệm giám quốc nhiếp chính vương mệnh lệnh thứ nhất đó là sửa tên huyện An Dương là Trung Đô, bổ nhiệm Bùi Hoằng làm Trung Đô làm, bổ nhiệm tương tác đại tượng Hà Trù làm tổng giám sát xây dựng cung điện, Công bộ thị lang Lý Xuân làm tổng giám sát xây thành, ba người phụ trách ở Trung Đô xây dựng cung An Dương và phó thành, ba tháng sau sẽ chính thức đem triều đình dời đi Trung Đô.
Trước đó, Vũ Văn Hóa Cập ở Từ Châu giết ngụy đế Dương Hạo, tự lập làm đế, lập quốc hiệu là ‘Hứa’, tuy cái này xem như một đại sự, nhưng rất nhanh, tin tức thật sự chấn động thiên hạ đã nhanh chóng đem tin tức Vũ Văn Hóa Cập xưng đế bao trùm.
Thái hậu cùng bách quan Tùy triều ở quận Bắc Hải lập cháu ruột Đằng vương Dương Ý làm thiên tử, xây dựng lại triều đình, Tề vương Trương Huyễn làm giám quốc nhiếp chính vương.
Tin tức này lập tức truyền khắp thiên hạ.