Quân sĩ cầm đầu khóc nói: “Tùy quân không biết từ đâu lên bờ, ban đêm đánh lén quân doanh chúng ta, chúng ta không có phòng bị, tử thương thảm trọng, hầu như toàn quân bị diệt, chúng ta trèo tường mới có thể may mắn chạy thoát.”
Ninh Nghĩa Hàn bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ba ngàn quân đội cứ như vậy xong rồi sao? Hắn sau một lúc lâu mới phản ứng lại, lại hỏi: “Có phải cảng Hồi Long trấn thất thủ rồi hay không?”
“Hẳn là không phải, chúng ta lúc chạy tới Hồi Long trấn bên kia còn chưa có động tĩnh.”
Lúc này, Ninh Nghĩa Hàn bỗng phản ứng lại, Tùy quân nhất định là dùng thuyền nhỏ lên bờ, vừa rồi phía bãi biển xuất hiện khói đen, nhất định là Tùy quân thông báo thuyền lớn chủ lực đổ bộ. Ninh Nghĩa Hàn ý thức được mình còn có một chút thời gian, hắn lập tức ra lệnh: “Đốt phong hỏa, để quân đội ở cảng rút lui!”
Thủ quân thành Ti Xa chỉ có ba ngàn người, nếu không tập trung binh lực, quân đội sẽ bị Tùy quân chia ra tiêu diệt, tựa như tiêu diệt quân trú đóng Hồi Long trấn. Hắn cùng hai ngàn quân trú đóng ở cảng có ước định, chỉ cần đỉnh núi đốt báo hiệu, quân đội ở cảng phải lập tức rút lui, tập trung binh lực phòng ngự Tùy quân.
Đỉnh núi thành Ti Xa lập tức đốt lên khói lửa, thông báo quân đội ở cảng rút lui, cùng lúc đó, Ninh Nghĩa Hàn cũng thả ra ba con chim ưng đưa thư, để chúng nó đi Bình Nhưỡng thông báo Uyên Thái Tộ, Tùy quân đã hướng bán đảo Liêu Đông khởi xướng tiến công.
... .
Đại quân chủ lực của Lai Hộ Nhi ở giữa trưa đổ bộ toàn bộ, bản thân Lai Hộ Nhi thì ở dưới Vương Nhân Thọ cùng đi thị sát tình hình chiến đấu tối hôm qua. Lúc này, trong quân doanh trên cơ bản đã dọn dẹp xong, mấy trăm đại trướng đặt chồng chất cùng một chỗ, bên cạnh còn có lượng lớn khôi giáp và binh khí, binh sĩ Cao Ly chết trận đã bị đào hố chôn sâu, phòng ngừa dịch bệnh lan tràn, nhưng trên đất vẫn có thể thấy từng vũng vết máu.
Lai Hộ Nhi đi một vòng, nhưng chưa thấy một tù binh, trong lòng hắn có chút kỳ quái, liền hỏi Vương Nhân Thọ: “Vương tướng quân không bắt được tù binh sao?”
Vương Nhân Thọ bình tĩnh trả lời: “Ban đêm đánh bất ngờ, trường hợp rất hỗn loạn, ty chức lo binh sĩ Cao Ly trá hàng, liền không tiếp nhận bọn chúng đầu hàng, trừ binh sĩ đào tẩu, binh sĩ Cao Ly khác đều đã chết trận.”
“Cái gì?”
Lai Hộ Nhi cả kinh, lão đương nhiên hiểu Vương Nhân Thọ đang nói cái gì, chính là toàn bộ binh sĩ đều bị giết chóc hết. Lão khắc chế sự không vui trong lòng, lại hỏi: “Tổng cộng đã chém giết bao nhiêu quân địch?”
“Trước sau khoảng hai ngàn tám trăm người.”
Lai Hộ Nhi rốt cuộc có chút không khắc chế được tức giận, tổng cộng mới ba ngàn quân địch, đã giết hơn hai ngàn tám trăm người, đây không phải là giết hết sao?
Càng quan trọng hơn là, Tùy quân chỉ thương vong không đến trăm người, nói rõ binh sĩ Cao Ly căn bản không có chuẩn bị, chính là giết chóc nghiêng về một phía. Lão hung hăng trừng mắt nhìn Vương Nhân Thọ một cái, “Ta tuy cũng chưa nói tiếp thu tù binh, nhưng Thanh Châu quân chỉ có Tề vương điện hạ hạ đạt lệnh giết hết, mới có thể đem quân địch chém tận giết tuyệt, bình thường đều phải tiếp thu tù binh, đây là lệ thường, vì sao ngươi không tuân thủ lệ thường của Thanh Châu quân?”
Vương Nhân Thọ vẫn bình tĩnh nói: “Ty chức ở chiến dịch Cao Ly lần đầu tiên, tận mắt thấy binh sĩ Cao Ly giết hại tù binh Tùy quân, lúc ấy ty chức đã thề, dẫn quân tuyệt không tiếp thu tù binh Cao Ly, trả máu bằng máu. Đương nhiên, nếu chủ tướng có mệnh lệnh đặc biệt, ty chức cũng tự nhiên vâng theo.”
Sắc mặt Lai Hộ Nhi hòa hoãn một chút, gật gật đầu, “Ta có thể lý giải tâm tình ngươi, Lai Hộ Nhi ta cũng cũng không phải người lấy ơn báo oán, chỉ là chúng ta cần tù binh để thay chúng ta xây dựng công sự, Tề vương điện hạ cũng cần lượng lớn nhân lực đốn củi, khai thác mỏ ở trên bán đảo Liêu Đông. Tù binh chính là khổ sai tốt nhất, giết bọn hắn rất dễ dàng, nhưng mất vô ích nhiều khổ sai như vậy cũng rất đáng tiếc, tướng quân hiểu ý tứ của ta không?”
Vương Nhân Thọ ôm quyền thi lễ, “Chủ tướng dạy bảo, ty chức khắc trong tâm khảm!”
Lúc này, một binh sĩ chạy vội báo lại, “Khởi bẩm chủ tướng, quân trú đóng thành Ti Xa cảng đã bỏ chạy toàn bộ, cảng không còn một bóng người.”
Lai Hộ Nhi mừng rỡ, lập tức hạ lệnh với Vương Nhân Thọ: “Vương tướng quân tiếp tục dẫn quân nam hạ, tới cảng thành Ti Xa hội hợp với đại quân, trên đường phải thật để ý quân địch phục kích.”
“Ty chức tuân lệnh!”
Lai Hộ Nhi lập tức để lại một ngàn người giữ Hồi Long trấn, đại quân còn lại một lần nữa lên thuyền, đội tàu hướng cảng ngoài năm mươi dặm chạy tới. Cùng lúc đó, Vương Nhân Thọ cũng dẫn năm ngàn binh sĩ dọc theo đường nhỏ tới cảng, buổi chiều, Tùy quân chiếm lĩnh cảng ngoài thành Ti Xa, Tùy quân cũng chưa lập tức tiến quân thành Ti Xa, mà là ở cảng đóng quân nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau mới nhổ trại xuất phát, đại quân cuồn cuộn đánh về phía thành Ti Xa ngoài mười mấy dặm.
Lúc này, Ninh Nghĩa Hàn đã làm tốt mọi chuẩn bị phòng ngự, toàn bộ thành bảo dựa vào núi mà xây, đều là dùng đá xây thành, rất chắc chắn, mà thành Ti Xa từ trên cao nhìn xuống, dễ thủ khó công.
Đại tướng Chu Mãnh thấp giọng hỏi Lai Hộ Nhi: “Ty chức nghe nói lão tướng quân năm đó từng phá thành Ti Xa, tiêu diệt hơn vạn quân địch, không biết lão tướng quân là dùng sách lược gì?”
Lai Hộ Nhi cười cười nói: “Ta lúc ấy căn bản không công thành, trực tiếp chỉ huy ba vạn đại quân đem sơn thành vây khốn, mười hôm sau lương thực của bọn chúng hết, liền xuống núi đầu hàng, một lần này ta nhắm chừng lương thực của bọn chúng hẳn là đầy đủ, rất khó giở lại trò cũ nữa.”
Chu Mãnh lập tức ôm quyền nói: “Ty chức nguyện dẫn quân cường công thành Ti Xa, xin chủ tướng ân chuẩn!”
Lai Hộ Nhi cười hẳn lên, hắn nhìn một gã đại tướng Tề Lượng khác ở bên cạnh, không chút hoang mang nói với hai người: “Chu tướng quân và Tề tướng quân biết điện hạ vì sao cứ phải chờ sau khi ta đến mới bắt đầu tiến công bán đảo Liêu Đông hay không?”
Tề Lượng và Chu Mãnh nhìn nhau, cùng nhau khom người đáp: “Ty chức không biết!”
“Nguyên nhân rất đơn giản, Đại Tùy ba lần tiến công Cao Ly, ta làm thống soái thuỷ quân ba lần vào trú đóng thành Ti Xa, cháu của ta Lai Tấn Thăng trấn thủ thành Ti Xa ba năm, nó tuy đã bất hạnh ốm chết, nhưng nó đã viết cho ta lượng lớn thư, khiến ta cũng rất hiểu biết sơn thành này. Đánh hạ thành Ti Xa là mấu chốt cướp lấy bán đảo Liêu Đông, trừ ta, chỉ sợ không ai có thể dùng trả giá nhỏ bé nhất đoạt lấy tòa thành kiên cố dựa vào núi mà xây này.”
Mọi người lúc này mới giật mình, vội nói: “Nguyện nghe lão tướng quân điều khiển!”
Lai Hộ Nhi lập tức ra lệnh: “Đại quân ở dưới núi cắm trại nghỉ ngơi, chờ sau khi trời tối tấn công thành Ti Xa!”
Hai vạn Tùy quân lập tức ở dưới núi cắm đại doanh, Lai Hộ Nhi lại phân phó không cần hàng rào doanh, không cần mâu gai bao vây, cứ tùy tiện đem đại doanh cắm ở trên đất trống, lại lệnh một trăm binh sĩ lên núi, ở phía dưới thành Ti Xa dùng gạch đắp một đài gạch một trượng vuông.