Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 823 - Chương 690: Huyết Chiến Liễu Thành (2B)

Chương 690: Huyết chiến Liễu Thành (2b)
Chương 690: Huyết chiến Liễu Thành (2b)

Lai Hộ Nhi có chút hổ thẹn nói: “Ty chức thật sự xấu hổ không dám nhận, cả chiến dịch tổng cộng chết trận bốn mươi bảy huynh đệ, bị thương tám mươi tám người, không dám nói không đánh mà thắng.”

Trương Huyễn mỉm cười, “Có phải không đánh mà thắng hay không không phải do lão tướng quân đến quyết định, cũng không phải Trương Huyễn ta quyết định, mà là do Binh bộ phán đoán, nhưng chỉ thương vong hơn một trăm người đã tiêu diệt tám ngàn quân địch, chiến tích này cho dù Tôn Vũ sống lại cũng chỉ thế thôi.”

“Ty chức không phải khiêm tốn, bên trong quả thật có rất nhiều nhân tố may mắn, thậm chí may mà cháu ta viết thư cho ta, tóm lại, ty chức thật sự không dám nhận chức thượng tướng quân, cái này sẽ làm đại tướng khác bất mãn, bọn họ mới là vất vả công cao.”

Lai Hộ Nhi là đã nghĩ thông, thượng tướng quân này hắn thật sự không thể tiếp nhận, hắn vừa trở thành bộ hạ của Trương Huyễn đã cướp đi chức thượng tướng quân, chẳng phải làm người ta ghen ghét. Hắn đây là tự kiếm kẻ thù cho mình, tương lai đối với con cháu mình cũng bất lợi, vẫn khiêm tốn một chút tốt hơn, chờ mọi người đều được thăng, hắn lại thăng làm thượng tướng quân cũng không muộn.

Lai Hộ Nhi lại thành khẩn nói: “Ty chức nguyện ý tiếp nhận phong thưởng, nhưng chức thượng tướng quân thật sự không thể nhận, mong điện hạ lý giải ty chức khó xử.”

Trương Huyễn hiểu hắn khó xử, liền không miễn cưỡng nữa, cười gật gật đầu, “Cái này để nói sau! Chúng ta lên bờ trước.”

Lai Hộ Nhi lại chào hỏi với đại thần khác, lúc này mới chỉ huy thuyền lớn hướng trong vịnh chạy tới. Các đại thần rốt cuộc rời thuyền, mỗi người hưng phấn dị thường, được binh sĩ đỡ, theo sơn đạo đi hướng đỉnh núi.

Lúc này, Lai Hộ Nhi lại đến bên cạnh Trương Huyễn, thấp giọng nói: “Ty chức vừa nhận được tin tức, Yến thành bị mấy vạn quân đội Khiết Đan công phá, sau khi cướp bóc hết lại lao tới Liễu thành rồi, ước chừng có sáu bảy vạn quân Khiết Đan.”

Tin tức này thực sự khiến Trương Huyễn cảm thấy ngoài dự liệu, sao Cao Ly quân lại biến thành Khiết Đan quân, chẳng lẽ người Khiết Đan cũng đang có ý đồ với Liêu Đông sao?

Trương Huyễn trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Thành Ti Xa bên này có tin tức quân đội Cao Ly không?”

“Không có, ngay cả một con thuyền tới đây xem xét tình huống cũng chưa có, giống như Cao Ly đối với tình huống bán đảo hoàn toàn không biết gì, nhưng trên thực tế bọn họ biết, lúc chúng ta công chiếm Hồi Long trấn bọn họ đã đem thư chim ưng phát đi, hiện tại bọn họ lại im lặng quỷ dị.”

“Thật ra cũng không quỷ dị, Cao Ly đối với thành Ti Xa chỉ là ngoài tầm tay với mà thôi, Cao Ly hiện tại đã đem tinh lực đặt tới Liêu Đông, tạm không thể chú ý đến bán đảo bên này.”

“Thì ra là thế!”

Đi lên đỉnh núi, mọi người lại đổi ngồi xe ngựa tới thành Ti Xa, ở dưới thành Ti Xa, chỉ thấy từng đội binh sĩ tù binh đang bị Tùy quân áp giải nện đất trải đường, năm ngàn tù binh phải xây dựng một đường thẳng đi thông Hồi Long trấn, đem thành Ti Xa và Hồi Long trấn trực tiếp nối liền lại. Đường rộng hai trượng, đầm cực kỳ chắc, không có một ngọn cỏ.

Chân núi dựng mấy trăm lều trại, chung quanh có hàng rào doanh trại cao cao, bốn phía phủ kín tháp canh, nơi này chính là tù binh doanh, bên cạnh còn có một tòa quân doanh phụ trách trông coi.

“Điện hạ, tù binh cần ở đây làm bao lâu?” Tô Uy nhìn tù binh xa xa tò mò hỏi.

“Không nhất định, bây giờ còn chưa có quy định chi tiết, nhưng dựa theo lệ thường là ba năm, sau khi làm khổ sai ba năm là có thể về nhà.”

“Phải ba năm à! Bọn hắn chịu nổi sao?” Lễ bộ thượng thư Trịnh Thiện Quả hỏi.

Trương Huyễn khẽ cười nói: “Hẳn là không có vấn đề, chỉ để cho bọn hắn làm những việc nặng mà thôi, cũng không phải ngược đãi bọn hắn, về sau bắt được tù binh, ta chuẩn bị vận chuyển hết đến bán đảo, khai thác mỏ, chặt cây, làm đường, khai thác đá, xây công sự, xây dựng bến tàu, việc cần làm nhiều lắm, dân chúng bình thường lại không chịu đến bán đảo, đành phải để bọn hắn đi làm, nói ngắn lại, tù binh càng nhiều càng tốt.”

Đám đông thảo luận một phen, mọi người lập tức lên thành Ti Xa, Trương Huyễn từng bước một leo lên đỉnh núi, đứng ở tháp quan sát đỉnh núi, phong cảnh tú lệ bốn phía lập tức rơi vào trong mắt, thân núi kéo dài không đứt, rừng rậm tươi tốt, biển lớn xanh thẳm xa xa cùng với một mảng trời quang vạn khoảnh.

Ánh mắt Trương Huyễn dừng ở phương bắc, từ nơi này tuy không nhìn thấy bờ biển Liêu Đông, nhưng ngồi thuyền đi thêm hai ngày là có thể đến vùng duyên hải Liêu Đông.

Lúc này, Lai Hộ Nhi đi cùng Trương Huyễn thị sát thành Ti Xa rốt cuộc nhịn không được, khom người xin lệnh: “Điện hạ, để ty chức đi trợ giúp Liễu thành đi!”

Hắn rất lo lắng tình huống Liễu thành, hắn tương đối hiểu biết tình trạng phòng ngự của Liễu thành, chỉ sợ rất khó duy trì được mấy vạn đại quân Khiết Đan tiến công mãnh liệt, một khi Liễu thành thất thủ, diệt thành ắt không thể thiếu, hơn nữa cũng ý nghĩa Liêu Đông hoàn toàn bị chiếm đóng.

Trương Huyễn vẫn lắc lắc đầu, “Trong lòng ta rất rõ tình huống phòng ngự của Liễu thành, Khiết Đan không đánh hạ nổi nó. Mục tiêu của chúng ta không phải Khiết Đan, mà là Cao Ly, nếu ta đoán không sai, một khi Khiết Đan lui binh, chính là thời khắc Cao Ly xuất binh.

Lai Hộ Nhi trầm ngâm một chút lại nói: “Mặt khác, trên tay ty chức chỉ có hai vạn huynh đệ, còn cần chia ra một bộ phận quân đội thủ bán đảo, mặc kệ là trợ giúp Liêu Đông, hay là tiến công Bình Nhưỡng, nhân số đều xa xa không đủ.”

“Một điểm này không cần phiền lòng, qua hai ngày nữa, chủ lực mười vạn quân của chúng ta sẽ xuất phát.”

“Nếu mười vạn đại quân có thể kịp thời chạy tới thì không lo, thật ra ty chức chỉ là lo lắng lúc đại quân Cao Ly lại tiến công Liễu thành, chỉ sợ bọn họ sẽ không thủ được.”

Trương Huyễn cười nhẹ, “Ta sẽ không cho quân đội Cao Ly cơ hội này nữa.”

***

Đại quân Khiết Đan nhằm vào Liễu thành tiến vào ngày thứ năm, đại quân Khiết Đan bị Tùy quân ương ngạnh chống lại, thương vong tích lũy đã hơn vạn, thành trì vẫn đồ sộ bất động.

Nhưng quân đội thủ thành cũng trả giá tử thương gần bốn ngàn người, chủ yếu là binh sĩ dân đoàn tử thương thảm trọng, lúc ngày thứ ba, quân đội Hề tộc một lần công lên thành, lại bị Tùy quân liều chết đánh tan, ngay tại trong trận đại chiến sinh tử đó, dân đoàn tử thương hai ngàn người, đó là một lần Tùy quân thương vong thảm trọng nhất.

Ở trong chiến tranh mấy ngày hôm trước, chủ yếu người Hề là chủ lực, đây cũng là truyền thống nhất quán của quân Khiết Đan, bất cứ cuộc chiến nào cũng để cho binh sĩ Hề tộc phụ thuộc mình đi liều mạng trước, tiêu hao quân đầy đủ sức lực của kẻ địch, sau đó chủ lực Khiết Đan mới ra sân.

Sáng sớm, tù trưởng người Hề Tô Chi đã nổi giận đùng đùng tìm tới Đại Hạ Đốt La, rất bất mãn nói: “Ta nghe được một tin tức, khả hãn hôm nay vẫn muốn người Hề làm tiên phong, chúng ta đã chết trận sáu ngàn người, bị thương hơn bốn ngàn người, thương vong vượt qua vạn người, chẳng lẽ khả hãn là muốn chúng ta chết trận đến một người cuối cùng mới thôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment