Đêm đến, nhóm người Trương Huyễn đốt một đống lửa trong rừng rậm, tuy rằng bọn họ một đường đi qua rừng rậm không gặp nguy hiểm gì, nhưng cũng không có nghĩa là trong rừng rậm an toàn.
Ngược lại, trong rừng rậm nguyên thủy có rất nhiều loại động vật nguy hiểm sinh sống, như hổ, báo, gấu chó còn có bầy sói, hơi không cẩn thận một chút sẽ gặp phải nguy hiểm.
Cho nên bọn họ cố gắng không qua đêm trong rừng rậm, cho dù không thể nào tránh được, cũng phải chọn một chỗ trống trải một chút đủ lớn để đốt một đống lửa trại.
Đêm đã khuya, Uất Trì Cung và Trình Giảo Kim nằm ngủ ở bên cạnh đống lửa, đến lượt Trương Huyễn gác đêm, Tân Vũ tựa đầu vào vai hắn, nửa người rúc vào trong ngực hắn, nàng cũng đang ngủ, Trương Huyễn khẽ vuốt vuốt mái tóc dài của cô.
Tân Vũ năm nay mới mười bốn tuổi, nhưng nàng đã dậy thì rất nhiều rồi, chân thon dài nhỏ nhắn, mông rất tròn, vòng eo mềm mại nhỏ với bộ ngực no đủ, vượt xa so với nữ tử cùng tuổi, ở thảo nguyên, nàng đã tới tuổi lập gia đình.
Nhưng trong mắt Trương Huyễn, Tân Vũ vẫn chỉ là một cô bé học sinh cấp hai.
Đến triều Tùy đã hơn nửa năm, Trương Huyễn cố gắng hòa nhập vào thời đại này, học tập tập quán sinh hoạt cũng như lễ tiết của thời đại này, nhưng một vài thứ đã ăn sâu vào trong cốt tủy rồi thì không thể nào thay đổi được, hắn sao có thể chấp nhận một cô bé vị thành niên mười bốn tuổi là người yêu của mình.
Không thể nghi ngờ, hắn cũng rất thích Tân Vũ, tính cách thoải mái của nàng, cách làm việc thẳng thắn không ra vẻ ta đây, thậm chí còn có chút hoang dã, đều rất phù hợp với khẩu vị của hắn, tuy nhiên nàng vẫn còn nhỏ, có lẽ phải đợi qua vài năm nữa.
Ánh lửa chiếu rọi, khóe miệng của Trương Huyễn lộ ra một nụ cười ôn nhu, hắn không nghĩ tới chính mình sau khi đến Đại Tùy, nữ tử đầu tiên khiến hắn rung động không ngờ lại là thiếu nữ thảo nguyên.
Đúng lúc này, phía nam bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, chạy về hướng mình, trong lòng Trương Huyễn cả kinh, vội vàng đứng lên, lập tức lấy thiết thương dựa vào cây lên.
Tân Vũ cũng đánh thức, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa, cả kinh nhảy dựng lên, thuận tay rút một mũi tên đặt vào cung, Uất Trì Cung cũng đã đứng dậy, một cước đã tỉnh Trình Giảo Kim đang ngủ say.
- Xảy ra chuyện gì?
Trình Giảo Kim cuống quýt đứng lên.
- Có người đến.
Uất Trì Cung nắm chặt gậy sắt, lạnh lùng nhìn người cưỡi ngựa càng ngày càng gần, cách bọn họ khoảng ba mươi bước, chiến mã dừng lại, người trên ngựa ầm một tiếng ngã xuống ngựa.
Trương Huyễn bước nhanh tới, chỉ thấy người vừa ngã xuống ngựa sau lưng trúng hai mũi tên, cả người đều là máu, y hơi ngẩng đầu, khẽ hô:
- Cứu mạng.
Người tới không ngờ nói tiếng Hán, Trương Huyễn vội vàng chạy lên nâng hắn dậy:
- Ngươi là ai?
- Cứu chủ công của ta.
Người ngã xuống ngựa ngón tay chỉ về phía nam, ngón tay nâng lên được một nửa thì ngọe đầu trút hơi thở cuối cùng.
- Công tử, có chuyện gì vậy?
Uất Trì Cung đi nhanh tới.
- Là một người Hán, hình như là thủ lĩnh của bọn họ bị phục kích, ở phía nam.
- Người Đột Quyết?
Uất Trì Cung và Tân Vũ đồng thời thốt lên.
Trương Huyễn gật gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy, người Phó Cột bị giết mấy ngày trước, người Đột Quyết chắc là ở phía nam, đội người Hán này nhất định gặp bọn họ rồi.
Trình Giảo Kim gãi đầu, khó hiểu hỏi:
- Nơi này Bắc Hải xa xôi, người Hán đến đây làm gì? Chẳng lẽ cũng đến tìm tử trùng hạ.
- Công tử, có cứu không?
Uất Trì Cung khẽ hỏi.
Trương Huyễn đứng lên:
- Ông trời nếu đã chỉ đường cho người đưa tin này đến chỗ chúng ta, còn để hắn nói ra câu cuối cùng, đây là ý trời, chúng ta xuất phát đi.
Bọn họ không do dự nữa, đều trở mình lên ngựa, chạy gấp dọc theo con đường hướng nam.
Trong lòng Trương Huyễn tính toán một chút, nam tử báo tin kia hiển nhiên là chết do mất máu quá nhiều, từ vết thương của y có thể phán đoán, y nhiều nhất chỉ có thể kiên trì hai canh giờ, tính ra là bốn giờ, dựa vào độ nhanh của ngựa, như vậy nơi bọn họ bị phục kích chắc là cách chỗ lửa trại khoảng năm trăm dặm.
Mọi người không ngừng thay ngựa, một đường chạy gấp, lúc trời sắp sáng, bọn họ bỗng nhiên nghe thấy phía sau mơ hồ truyền đến tiếng kêu, bọn họ lập tức ghìm chiến mã lại, thiếu chút nữa là bỏ lỡ mất, Trương Huyễn khoát tay chặn lại, bảo mọi người dừng lại:
- Các ngươi chờ, ta đi xem.
Hắn xoay người xuống ngựa, quay đầu chạy về hướng tiếng kêu truyền đến, Uất Trì Cung giơ tay bắt Tân Vũ lại nhưng không thành công, trơ mắt nhìn nàng đi theo Trương Huyễn vào trong rừng cây.
Trương Huyễn sau khi nằm rạp vào một lùm cây, ở xa xa cách đó mấy chục bước trên một khoảng đất trống, có hơn hai nghìn kị binh Đột Quyết bao vậy một đội quân Đại Hán, đội quân Đại Hán chết rất nhiều và thê thảm, trên đất đều là thi thể, bọn họ hẳn có hơn trăm người, nhưng hiện tại chỉ còn lại có hơn hai mươi người.
Hơn hai mươi người liều chết bảo vệ một người đàn ông trung niên khôi ngô ở giữa, vậy hẳn là thủ lĩnh của bọn họ, bên cạnh còn có một nam tử trẻ tuổi yếu đuối, nhìn ra được bọn họ đã kiệt sức, nếu không phải người Đột Quyết muốn bắt sống, thì đám áo đen này sớm đã bị giết chết hết.
- Hình như là một đám cường đạo người Hán?
Bên người Trương Huyễn đột nhiên truyền đến giọng nói của Tân Vũ.
Trương Huyễn giật mình, một phát bắt lấy cánh tay nàng, tức giận nói:
- Sao cô cũng tới đây?
Tân Vũ bĩu môi:
- Sao ta không thể tới đây?
Trương Huyễn trừng mắt nhìn nàng, lại nhìn về đoàn người kia. Tân Vũ nói không sai, đám người áo đen này người nào người nấy mặt mày hung ác, rõ ràng là một đám cường đạo người Hán.
Lúc này, Trương Huyễn nhìn thấy bóng lưng của Sử Thục Hồ Tất và Vũ Văn Hóa Cập, hai người đang cúi đầu nói gì đó với nhau.
Trương Huyễn từng nghe Đồ Lặc nói, Sử Thục Hồ Tất là quân sư của Khả Hãn Đột Quyết, phụ trách lên kế hoạch những hành động quân sự trọng đại của Đột Quyết, mưu lược rất cao thâm.
Sử Thục Hồ Tất ở cách bọn họ không xa, đưa lưng về phía bọn họ, chỉ nghe y dùng tiếng Hán lạnh lùng hô to:
- Các người hẳn là lấy được tin tức từ dân chúng Cao Cú Lệ. Không ngờ dám có ý với đám vũ khí kia, ta thật sự khâm phục ý chí của các ngươi, không ngờ chạy đến tận Bắc Hải, đáng tiếc các ngươi gặp phải ta, đầu hàng đi, ta miễn tội chết cho các ngươi.
Trong lòng Trương Huyễn có chút rối loạn, chẳng lẽ đống vũ khí kia giấu ở Bắc Hải?
Lúc này, Tân Vũ ghé vào tai Trương Huyễn khẽ nói:
- Có cơ hội giết y, có muốn ta xử lý hắn không?
Trương Huyễn có chút động lòng, Sử Thục Hồ Tất chỉ cách bọn họ ba mươi bước, sau lưng là lùm câu, quả lực là cơ hội đánh lén y, kỵ binh Đột Quyết có hơn hai nghìn người, muốn cứu người cũng chỉ có cách giết chết thủ lĩnh của bọn họ, tạo ra hỗn loạn, nhưng giết Sử Thục Hồ Tất, bọn họ chạy trốn kiểu gì?
Trương Huyễn quay đầu nhìn cách đó hơn mười bước có một gốc cây rất thô to, bốn năm người cũng ôm không xuể, hắn liền thấp giọng nói với Tân Vũ:
- Dắt ngựa của ta tới đây, đứng sau cây đại thụ tiếp ứng cho ta.
- Ta ám sát, ngươi tiếp ứng cho ta.
- Mau lên.
Trương Huyễn đẩy nàng một cái, bất đắc dĩ, Tân Vũ chỉ đành cắn môi, xoay người chạy đi.
Trương Huyễn lại lắc mình chạy mấy chục bước về phía đông, động tác rất nhanh, mượn ánh nắng hoàng hôn giấu thân thể của mình, hắn tìm được chỗ bắn tốt nhất, lỗ hổng của lùm cây vừa hay đối diện với lưng của Sử Thục Hồ Tất và Vũ Văn Hóa Cập.
Trong mắt Trương Huyễn có chút do dự, ám sát Sử Thục Hồ Tất hay là Vũ Văn Hóa Cập? Nhưng hắn chỉ trầm tư một lúc, ánh mắt liền tập trung trên người Sử Thục Hồ Tất, hắn chậm rãi rút mũi tên từ sau lưng ra, đặt lên trên cung, đợi Tân Vũ quay về.
Sử Thục Hồ Tất chuyên tâm muốn lấy được vị trí cụ thể giấu kín đám vũ khí kia từ đám người áo đen này, y mới nhịn xuống sự tức giận trong lòng không đuổi tận giết tuyệt, nhưng y không được đối phương đồng ý, không khỏi giận dữ ra lệnh nói:
- Giết thêm mười người.
Mấy trăm kỵ binh Đột Quyết xông tới, vây quanh hai mươi mấy người áo đen, mấy trăm trường mâu đâm về phía bọn họ, mấy người áo đen phản kháng, bọn họ muốn mở một đường máu, nhưng kị binh Đột Quyết quá nhiều, bọn họ căn bản không thể phá vòng vây, không ngừng bị kị binh Đột Quyết giết chết, tiếng kêu thảm thiết vang lên, Đậu Kiến Đức ở giữa tuyệt vọng thở dài một tiếng:
- Không thể ngờ được Đậu Kiến Đức ta lại phải chết ở chỗ này.
Đúng lúc này, Trương Huyễn đã nhìn thấy Tân Vũ đứng sau đại thụ, hắn duỗi thẳng eo, kéo trường cung, nhắm vào gáy của Sử Thục Hồ Tất, lúc ngựa chạy với tốc độ cao, hắn có thể mười phát bắn trúng chín phát, mà lúc đứng im bắn tên, hắn có thể bách phát bách trúng, không phát nào hụt.
Dây cung buông lỏng, một mũi tên lang nha nhanh như chớp bắn ra, lực vô cùng mạnh, bắn thẳng đến Sử Thục Hồ Tất ở cách đố hai mươi mấy bước, tiếng la hét chém giết trên chiến trường che giấu tiếng dây cung.
Sử Thục Hồ Tất nằm mơ cũng không ngờ đằng sau sẽ có người bắn lén y, y không chút phòng bị.
Vút một tiếng, mũi tên từ phía sau bắn qua khu tam giác vào trong đầu, một phát bắn xuyên thủng đầu của y, mũi tên lộ ra, thân thể của Sử Thục Hồ Tất lập tức cứng lại, một tiếng kêu thảm thiết cũng không có, từ từ ngã xuống đất.
Trong nháy mắt mũi tên bắn ra, Trương Huyễn xoay người chạy, hắn biết rằng bất kể là có bắn trúng hay không, hắn đã bị bại lộ, hắn chỉ có khoảng thời gian cực ngắn này để trốn thoát.
Lúc này, kị binh Đột Quyết đại loạn, Trương Huyễn chạy vội tới đại thụ bên cạnh vừa quat đầu, chỉ thấy có người chỉ về phía hắn hô to, ngay sau đó vô số kỵ binh Đột Quyết phi ngựa đuổi theo hắn.
- Nhanh lên.
Tân Vũ lo lắng hô to.
Trương Huyễn trở mình lên ngựa, hai chân đạp vào bụng, chiến mã như mũi tên lao đi, cùng với Tân Vũ một trước một sau chạy như điên về hướng nam, một người kị binh Đột Quyết ở phía sau đuổi theo sát không ngừng lại.
Chủ soái trúng tên ngã ngựa, kị binh Đột Quyết đại loạn, Đậu Kiến Đức thừa cơ hội này mang theo thủ hạ mở một đường máu chạy trốn về hướng đông, y biết rằng có người ở lúc nguy hiểm nhất cứu mình, nhưng y lại không biết là ai.
Lúc này sự tinh nhuệ của Đậu Kiến Đức mất hết, y cũng không còn ý muốn tâm trạng tham dự vào việc tranh đoạt vũ khí này nữa, dẫn hơn mười người tàn quân chạy về hướng bộ lạc Phó Cốt ở phía nam, chỉ có thể quay về Trung Nguyên như vậy.
Uất Trì Cung và Trình Giảo Kim đang đứng ở bên cạnh rừng rậm chờ, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, hai người nhìn nhau, xa xa thấy Trương Huyễn vẫy tay hô to:
- Chạy mau, đằng sau có truy binh.
Uất Trì Cung cũng nhìn thấy, đằng sau có gần nghìn kị binh nhanh như chớp đuổi theo, không ngừng có kỵ binh Đột Quyết bắn tên, chỉ có điều cách hơi xa, nên bắn tên không hiệu quả.
Mặc dù như thế, tình thế vô cùng nguy cấp, Uất Trì Công gấp đến mức hô to một tiếng:
- Lão Trình, mau tiếp ứng cho bọn họ.
Bọn họ dắt chiến mã ra chạy theo, chạy đến chỗ Trương Huyễn, Tân Vũ, cùng nhau chạy như điên về hướng nam.
Trong đám kị binh Đột Quyết, người cầm đầu càng sợ hãi hơn, Sử Thục Hồ Tất bị bắn thủng đầu, khẳng định không sống nổi, nếu không bắt được đám người bắn lén này, thì y ăn nói thế nào với Khả Hãn đây?
Y quát lớn một tiếng, không chịu buông tha, đuổi sát theo bọn họ, hơn nghìn kị binh Đột Quyết càng đuổi càng xa, dần dần biến mất ở phía nam.