Xe lương đi vòng, tiến vào một chỗ đường khá rộng, đúng lúc này, mặt đất bắt đầu run lên, phía trước xuất hiện bụi vàng cuồn cuộn, đoàn xe lương lần lượt dừng lại, xa phu khó hiểu nhìn phía trước, bọn họ còn chưa ý thức được nguy hiểm đã đến.
Binh sĩ Cao Ly thì mỗi người khủng hoảng vạn phần, theo bản năng lui về phía sau. Dương Vạn Xuân sắc mặt tái nhợt, tay hắn cầm trường thương cũng theo tiết tấu mặt đất rung động run nhè nhẹ.
“Là kỵ binh!”
Bỗng nhiên binh sĩ Cao Ly phía trước sợ hãi hô to lên, các xa phu như mộng mới tỉnh, ùn ùn nhảy xuống xe bò, nghiêng ngả lảo đảo hướng trong rừng cây hai bên bỏ chạy.
Dương Vạn Xuân nhanh chóng phán đoán ra số lượng kỵ binh Tùy quân, ít nhất ở ba ngàn kỵ binh trở lên, mà hai ngàn quân đội bảo vệ lương thực của bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của kỵ binh, hắn quyết định thật nhanh hạ lệnh: “Rút lui!”
Hai ngàn binh sĩ bỏ lại xe lương hướng đông bỏ chạy, chỉ trong chốc lát, kỵ binh Tùy quân gào thét đánh tới, mấy chục binh sĩ Cao Ly không kịp chạy trốn, bị chiến sóc của kỵ binh đâm, ngã xuống đất chết thảm.
Dương Vạn Xuân quay đầu thấy kỵ binh đuổi theo không bỏ, cách bọn họ đã không đến hai trăm bước, hắn dưới tình thế cấp bách hô: “Lui vào rừng cây!”
Hai ngàn binh sĩ ùn ùn hướng trong rừng cây bỏ chạy, Tùy quân lúc này mới dừng đuổi theo, rút về xe lương, Trần Cảnh nhìn hơn một ngàn chiếc xe lương, ít nhất vạn thạch lương thực, trong lòng hắn mừng rỡ, vấn đề lương thực không đủ rốt cuộc đã giải quyết.
***
Ất Chi Văn Đức là ở hai ngày sau nhận được tin tức của Dương Vạn Xuân, tin tức này làm hắn cả kinh. Rất hiển nhiên, chủ lực kỵ binh Tùy quân đã tiến vào Liêu Đông, căn cứ tình báo bọn họ lúc trước nhận được, kỵ binh tiến vào Liêu Đông ít nhất là hai vạn người trở lên, bọn họ thế mà mãi chưa phát hiện.
Ất Chi Văn Đức đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng, thế cục Trung Nguyên tuyệt không giống bọn họ đoán trước, Trương Huyễn bị Lý Uyên bám trụ mà không thể tiến quân Liêu Đông, đây là một phán đoán chiến lược sai lầm của cao tầng Cao Ly.
Bản thân Ất Chi Văn Đức cũng tham gia hội nghị quyết sách cao nhất của Cao Ly tháng mười năm trước, căn cứ để bọn họ làm ra phán đoán quân đội Trương Huyễn sẽ bị Đường quân bám trụ là Lý Uyên khát vọng đối với Hà Bắc, cùng với áp lực cực lớn của tân Tùy đối với Đường triều.
Bọn họ ở trong thảo luận cho rằng, Lý Uyên nhất định sẽ ưu tiên cân nhắc đánh bại quân đội của Trương Huyễn để xác lập ưu thế tuyệt đối của Đường triều ở thiên hạ, chính là căn cứ vào loại phán đoán này, bọn họ nhất trí làm ra quyết sách chiến lược nhân cơ hội cướp lấy Liêu Đông.
Phải nói Cao Ly phán đoán không sai, tân Tùy quả thật uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị Đường triều ở thiên hạ, cũng là đối thủ lớn nhất của Đường quân, cho nên Lý Uyên ở sau khi cướp lấy Trường An làm ra quyết sách trọng đại thứ nhất, chính là thừa cơ hội Trương Huyễn nam hạ chặn lại Vũ Văn Hóa Cập tiến quân quận Hà Nội, chuẩn bị liền thành một thể với U Châu quân của La Nghệ.
Nhưng Cao Ly lại không hiểu biết đối với thế cục Quan Lũng, khiến tình báo của bọn họ lạc hậu, lại không biết ba cánh quân của Tiết Cử, Lý Quỹ cùng Lương Sư Đô đối với Quan Lũng tạo thành uy hiếp nghiêm trọng, nếu nói Trương Huyễn là uy hiếp đến địa vị Lý Đường, vậy đám người Tiết Cử là uy hiếp đến Lý Đường sinh tồn.
Chính là Cao Ly ở lúc quyết sách không biết tình huống này, cho nên cho tới bây giờ Ất Chi Văn Đức vẫn cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, Trương Huyễn thế mà dám đem kỵ binh cường đại nhất phái đến Liêu Đông, hắn không cần phòng bị Đường quân đông chinh quy mô sao?
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, Ất Chi Văn Đức vẫn cần đối mặt sự thật, Tùy quân biết chi tiết của bọn họ, bọn họ lại không biết tình huống Tùy quân, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, bọn họ phải rút quân về sông Liêu trước, chờ thăm dò tình huống quân địch sau đó tính toán.
Đương nhiên, Ất Chi Văn Đức cần xuất phát từ đại cục, hắn không thể đem quân đội của Uyên Cái Tô Văn bỏ lại, mình bỏ chạy trước, hắn phải chờ quân đội Uyên Cái Tô Văn rút về sau đó mới có thể từ bỏ Yến thành rút lui hướng đông, nếu Uyên Cái Tô Văn không chịu rút quân thì thôi, nhưng ít ra hắn bày ra tư thái có đủ thành ý, miễn cho về sau không dễ bàn giao đối với Uyên Thái Tộ.
Ất Chi Văn Đức lập tức viết cho Uyên Cái Tô Văn một phong thư, phái ba binh sĩ cưỡi chín con chiến mã, lấy tốc độ cấp tốc đem tình huống kỵ binh Tùy quân xuất hiện nói cho Uyên Cái Tô Văn, cũng hy vọng quân đội của hắn rút đến Yến thành trước, hai quân lập tức lui về sông Liêu.
~~~~
Thật ra không cần Ất Chi Văn Đức thông báo tin tức, Uyên Cái Tô Văn hầu như ở cùng thời khắc đó chiếm được tin tức kỵ binh Tùy quân tập kích đội vận lương, hơn trăm binh sĩ Cao Ly chạy trốn tới Liễu thành, đem tình báo cực kỳ quan trọng này nói cho Uyên Cái Tô Văn.
Trong đại trướng, Uyên Cái Tô Văn ánh mắt ngưng trọng nhìn bản đồ trước mặt, trên bản đồ bị hắn dùng bút vẽ bốn vòng tròn, phân biệt là Tân thành, Liêu Đông thành, Yến thành và Liễu thành.
Làm thống soái trẻ tuổi đầy hứa hẹn, Uyên Cái Tô Văn tuyệt sẽ không vì cái gọi là mặt mũi mà tự vây ở Liễu thành, hắn biết mình phải rút lui, tuy lương thực trong tay hắn còn chưa khẩn trương, nhưng không có vũ khí công thành, hắn đánh chiếm Liễu thành chỉ là một câu nói suông.
Chỉ là Uyên Cái Tô Văn đang cân nhắc mình nên lui lại hướng nào, từ góc độ bình thường cân nhắc, bọn họ đương nhiên nên hướng Yến thành rút lui, nhưng hắn dự đoán được, Tùy quân cũng dự đoán được, nếu mình không đoán sai, chủ lực kỵ binh Tùy quân nhất định sẽ ở trên nửa đường đi Yến thành chờ mình.
Uyên Cái Tô Văn trầm ngâm thật lâu, hỏi phụ tá Triệu Vạn Niên bên cạnh: “Tiên sinh cảm thấy ta nên rút lui như thế nào?”
Triệu Vạn Niên nghĩ nghĩ nói: “Đối với Tùy quân trạng thái lý tưởng nhất chính là tập trung binh lực đem chúng ta tiêu diệt từng bộ phận, hơn nữa ta cảm thấy phiêu lưu lớn nhất của chúng ta là ở sông Liêu, cầu nổi ban đầu của chúng ta nhất định đã bị phá hủy, không có thượng sách qua sông, chúng ta rất có thể sẽ ở sông Liêu bị Tùy quân bao vây, khi đó lương thực đã đứt, sĩ khí mất hết, kết cục chính là toàn quân bị diệt, cho nên công tử nhất định phải tránh tình huống này xuất hiện.”
Triệu Vạn Niên một câu đâm trúng yếu hại, Uyên Cái Tô Văn gật gật đầu, “Vậy theo ý kiến của ngươi thì sao?”
“Ta cho rằng có hai con đường, một là lập tức lui hướng Yến thành, hợp binh một chỗ với Ất Chi tướng quân, cho dù đối phương có ba vạn kỵ binh, chúng ta cũng có năm vạn tinh nhuệ, có thể chống lại, hơn nữa lương thực của Yến thành có thể duy trì một tháng, chúng ta có thể lấy kéo dài mà chờ biến hóa.”
“Vậy con đường thứ hai thì sao?” Uyên Cái Tô Văn truy hỏi.