Màn đêm lặng yên buông xuống, ở dưới màn đêm yểm hộ, bảy ngàn quân Cao Ly đã tập kết xong ở trong thành, lúc nào cũng có thể lao ra khỏi thành, chủ tướng Ninh Vũ Lệ đứng ở trên đầu tường nhìn chăm chú vào đại doanh Tùy quân ngoài thành, Tùy quân đã rút lui, doanh trướng không thấy bóng dáng, chỉ để lại từng cái hàng rào thô to.
Điều này làm trong lòng Ninh Vũ Lệ có một loại lo lắng nói không nên lời, hắn biết Tùy quân vì sao rút lui, nhất định là lính gác trên đài cao thấy được dấu hiệu mình muốn phá vây, cho nên Tùy quân rút lui để mình rời đi.
Nhưng vì sao Tùy quân đồng ý để mình rời đi, bọn chúng không sợ mình rút lui tới Tân Thành sao? Hay là bọn chúng chuẩn bị ở nửa đường phục kích mình?
Lúc này, một đại tướng dưới trướng thấp giọng nói: “Tướng quân, Tùy quân rút lui rất kỳ quái! Ty chức cảm thấy trong đó có trá.”
Ninh Vũ Lệ cúi đầu thở dài, “Đây không phải kỳ quái, đây là đối phương công khai gọi nhịp, nhưng... Chúng ta còn có đường sống để lựa chọn sao?”
“Chúng ta chỉ có thể đi Tân Thành sao?”
Ninh Vũ Lệ gật gật đầu, “Nếu như đi Ô Cốt thành, hơn phân nửa chúng ta đều sẽ đói chết ở giữa đường, đi Tân Thành lương thực của chúng ta vừa đủ, cho dù Tùy quân mai phục nửa đường, chúng ta cũng chỉ có thể phá vây ra ngoài, có thể phá vây bao nhiêu tính bấy nhiêu, chung quy tốt hơn nhiều so với đi Ô Cốt thành toàn quân bị diệt.”
“Ty chức hiểu rồi, tướng quân hạ lệnh đi!”
Ninh Vũ Lệ trở về tường chắn mái, hướng binh sĩ dưới thành hạ lệnh: “Mở cửa thành, xuất phát!”
Cổng Liêu Đông thành mở ra, mấy ngàn binh sĩ Cao Ly cuồn cuộn lao ra khỏi thành trì, dọc theo sông Liêu hướng Tân Thành phía đông bắc nhanh chóng hành quân.
Ngay lúc Cao Ly quân đội vừa rút lui, một mũi Tùy quân hai ngàn người ở dưới đại tướng Tần Dụng dẫn dắt liền vào đóng ở Liêu Đông thành, chiếm lĩnh thành trì địa vị chiến lược trọng đại này, mà Trương Huyễn thì dẫn hai vạn đại quân không nhanh không chậm theo đuôi ở phía sau quân đội Cao Ly ngoài mười dặm.
~~~~
Hai ngày hai đêm sau, quân đội Cao Ly một đường hành quân cấp tốc sớm đã kiệt sức rốt cuộc đến Tân Thành, lương thực của bọn họ đã hao hết, tuy tướng lĩnh có một số ven đường kiếm được món ăn dân dã bổ sung, nhưng các binh sĩ cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, mỗi binh sĩ đều đói váng đầu hoa mắt, bọn họ tràn ngập mong mỏi đối với Tân Thành, giống như trong thành chất đầy cơm cùng bánh mì, còn có canh thịt nóng hôi hổi.
Nhưng sự thật lại tàn khốc vô tình, giữa trưa, bảy ngàn binh sĩ Cao Ly từ Liêu Đông thành tới rốt cuộc đến dưới Tân Thành, nhưng nghênh đón họ không phải cơm và bánh mỳ, mà là từng mũi tên lạnh như băng cùng thanh long chiến kỳ của Tùy quân tung bay đầu tường.
Toàn bộ tướng sĩ Cao Ly đều sợ ngây người, bọn họ không thể tưởng tượng Tân Thành so với bọn họ còn chắc chắn khó công hơn thế mà đã bị chiếm đóng.
Hầu như mọi người đều quay đầu hướng chủ tướng Ninh Vũ Lệ nhìn lại, Ninh Vũ Lệ ngơ ngác nhìn đầu tường, sau một lúc lâu, hắn mới uể oải hạ lệnh: “Quân đội quay về rừng cây tạm thời nghỉ ngơi!”
Quân đội Cao Ly lui đến trong một rừng cây ngoài ba dặm, các binh sĩ nằm dưới tàng cây, tuyệt vọng bất lực cố nhịn sự đói khát trong bụng, mà ở trong một cái lều nhỏ, Ninh Vũ Lệ đang cùng mấy tướng lĩnh chủ chốt thương lượng đối sách.
“Ta nghe thấy có người đang oán giận chúng ta không nên từ bỏ Liêu Đông thành, giống như trách nhiệm nên do Ninh Vũ Lệ ta đến gánh vác, nhưng những lời rắm chó này ta không muốn nghe lần thứ hai nữa, ai có chim thì đói chết ở Liêu Đông thành, đừng theo ta đi ra!”
“Tướng quân, không có ai sẽ oán giận tướng quân, trong lòng mọi người đều hiểu, Ất Chi đại tướng quân đem đại bộ phận lương thực đều mang đi, kết quả lương thực hậu viên của Ô Cốt thành lại chưa đưa tới, trách nhiệm nên ở Ô Cốt thành bên kia.”
“Cái đó và Ô Cốt thành cũng không có gì quan hệ nữa, nếu ta đoán không sai, Ô Cốt thành đã bị Tùy quân phá, nếu không chi Tùy quân này là từ nơi nào tới?”
Ninh Vũ Lệ nhìn mọi người một cái, lại nói: “Hiện tại vấn đề là, chúng ta đã hết lương thực, Tân Thành lại bị chiếm đóng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trong lều một mảng yên tĩnh, không có ai nói chuyện, ai cũng không biết nên làm gì bây giờ?
Đúng lúc này, ngoài lều truyền đến một mảng xôn xao ồn ào, ngay sau đó có không ít người kêu thảm thiết, các tướng đều cả kinh, cuống quít đi ra khỏi doanh trướng, lại chưa phát hiện có dấu hiệu Tùy quân đột kích. Ninh Vũ Lệ nhất thời cả giận nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Một gã bách dũng chạy tới bẩm báo, “Bẩm báo tướng quân, vừa rồi có mấy trăm người tranh nhau một cây ăn quả xảy ra tranh chấp, đã chết mười hai người.”
Ninh Vũ Lệ và các tướng bước nhanh đi đến cạnh cây ăn quả xảy ra xung đột, đây là một cây ăn quả không biết tên, ngọn cây còn lại mấy trái xanh, cành cây khác đều trở nên trụi lủi, binh sĩ bị thương nằm đầy trên mặt đất, đang thống khổ rên rỉ, bên kia thì đặt thi thể mười hai binh sĩ, toàn thân ai cũng be bét máu, mà trong rừng cây xa xa đứng đầy binh sĩ Cao Ly, mọi người đều ánh mắt lạnh lùng, trên mặt lộ vẻ vẻ bất mãn.
Ninh Vũ Lệ đem lời giận mắng đã lao tới bên miệng lại mạnh mẽ nuốt về, hắn đã ý thức được nếu mình ra tay trừng phạt, chỉ sợ sẽ kích động binh biến.
Nghĩ đến mình còn có bè da dê để qua sông, Ninh Vũ Lệ rốt cuộc hạ lệnh nói: “Đem gạo còn lại nấu thành cháo loãng, mỗi người ăn một bát sau đó đi Liêu thủy qua sông!”
Mệnh lệnh này khiến các tướng sĩ ồ lên một mảng, các binh sĩ đều dùng đào vong để biểu đạt mình bất mãn, nhưng Ninh Vũ Lệ vững tâm như sắt, hắn không để ý tới binh sĩ đào vong quy mô lớn, mạnh mẽ xua tướng sĩ đi hướng Liêu thủy.
Ninh Vũ Lệ đã không còn lựa chọn, đi hướng nam mọi người đều sẽ đói chết, chỉ có tiến vào Liêu Đông hội hợp với Ất Chi Văn Đức, bọn họ mới có một đường sinh cơ.
~~~~
Liêu thủy là một con sông quan trọng nhất toàn bộ địa khu Liêu Đông, mặt sông rộng chừng trăm trượng, lượng nước dồi dào, dòng nước chảy xiết, qua sông rất khó. Năm Đại Nghiệp thứ tám Tùy quân lần đầu tiên tiến công Cao Ly, là chịu khổ ở lúc qua sông, bao gồm danh tướng Mạch Thiết Trượng ở trong mấy vạn người đều chết ở lúc qua sông.
Cao Ly lúc tiến quân Liêu Đông vượt qua sông Liêu chọn dùng là phương thức dựng cầu nổi đôi, ở trong phạm vi mấy trăm dặm của sông Liêu thu thập hơn một ngàn chiếc thuyền nhỏ, mới dựng xong hai cây cầu nổi, khiến năm vạn quân Cao Ly ở Tân Thành cùng Liêu Đông thành có thể thuận lợi vượt qua Liêu thủy.
Chỉ là hai cây cầu nổi này đã bị kỵ binh Tùy quân hoàn toàn thiêu hủy, vô luận là Tùy quân qua sông hay là quân Cao Ly qua sông, đều là việc cực kỳ khó khăn.
Buổi chiều, một cánh quân Cao Ly cực độ tuyệt vọng chạy vội tới bên bờ Liêu thủy, dọc theo đường đi binh sĩ đào vong quy mô lớn khiến cánh quân ban đầu bảy ngàn người này đã còn lại không đến bốn ngàn người.