Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 86 - Chương 73: Hang Động Trong Biển.

Chương 73: Hang động trong biển.
Chương 73: Hang động trong biển.

Không biết qua bao lâu, bọn họ mới từ từ tỉnh lại từ trong kích tình, mới phát hiện ra hai người bọn họ trên người sớm đã không còn một mảnh vải, gắt gao ôm nhau, quần áo bị xé thành mảnh nhỏ, trôi theo dòng nước, binh khí mang theo cũng không biết tung tích, không biết là bị cuốn đi hay bị bọn họ ném xuống đáy biển.

Cho dù chiến đao Dương Đàm đưa cho hắn rơi xuống đáy hồ, nhưng may mà túi da đựng hồ lô đồng của hắn trước khi đi đã đưa cho Uất Trì Cung, tránh gây ra sự tiếc nuối lớn nhất của Trương Huyễn.

Trong lòng hai người đều rất vui mừng, còn có cảm giác thủy dung tuyệt vời, bọn họ nhìn sâu vào mắt nhau, trong ánh mắt phảng phất có ánh lửa chạm vào nhau, lại một lần nữa hôn sâu.

Một lúc lâu sau, rốt cục gió yên sóng lặng, Trương Huyễn mới phát hiện ra bọn họ đang ở gần một hòn đảo nhỏ, đá ngầm đều là loại nham thạch núi lửa điển hình.

Lúc này, hắn thấy cách đó không xa trên một cái đá ngầm bén nhọn có một phần bè bị vỡ thành mảnh nhỏ, hóa ra bè không phải bị sóng đánh vỡ mà là bị đá ngầm đánh vỡ.

Trương Huyễn đi qua, chọn lấy hai miếng da dê lớn một chút, quay về đưa cho Tân Vũ cười nói:

- Dùng cái này che đi, tốt hơn là không có gì.

- Dạ.

Tân Vũ ngượng ngùng nhận lấy hai miếng da dê, thắt chúng quanh hô, làm thành một chiếc quần đơn sơ.

Nàng chợt phát hiện phía trước có một viên đá ngầm lớn hình dạng giống như đá ngầm, không khỏi vui cười bất ngờ hô:

- Thì ra đây là đảo Thiên Nga.

- Là tên do muội đặt à?

Trương Huyễn khẽ mỉm cười hỏi.

- Không phải, mấy tháng trước huynh trưởng nói cho muội biết, trong hồ Đại có một hòn đảo nhỏ, đá ngầm rất giống thiên nga, cho nên gọi là đảo Thiên Nga.

Trong lòng Trương Huyễn khẽ động, Đồng Thái tham dự vào việc giấu binh khí, chẳng nhẽ đám binh khí kia giấu ở trên hỏn đảo này sao?

Hắn mệt mỏi cùng Tân Vũ trèo lên hòn đảo, đây là một hoang đảo bị đá ngầm che kín, trên đảo trừ bọn họ ra, chỉ có mấy vạn con thủy điểu đến tị nạn giống như bọn họ.

Lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, không nhìn thấy tình hình ở phía xa, trong lòng Tân Vũ chỉ có người yêu, nàng thâm tình ôm cổ hắn, chủ động hôn môi hắn, tình cảm mãnh liệt lại một lần nữa bốc cháy trong lòng Trương Huyễn.

Trời rốt cuộc sáng, xa xa mơ hồ có thể thấy một mảnh xám xịt, đó chính là bờ hồ, cách đảo khoảng ba mươi dặm, bốn phía đều là hồ lớn mênh mông, ba chiếc thuyền lớn kia sớm đã không nhìn thấy bóng dáng.

Trương Huyễn nắm tay Tân Vũ đi khắp hải đảo tìm kiếm, bây giờ không chỉ là vấn đề phải tìm được đống binh khí kia, hắn càng hi vọng trong đống binh khí có thể tìm được một bộ y phục, để cho bọn họ chống lạnh, cũng không thể cởi truồng bơi về bờ biển.

Thiên Nga đảo này chỉ có thể coi là một hòn đảo nhỏ, rộng khoảng mấy trăm mẫu đất, do các loại nham thạch muôn hình vạn trạng tạo thành, chỗ cao nhất thì cao hơn mặt nước khoảng hai mươi trượng, trên đảo không có chút bùn đất nào, cũng không có một ngọn cỏ.

- Nếu không tìm thấy quần áo, ta sẽ bắt mất trăm con thủy điểu, dùng lông của chúng dệt thành hai bộ vũ y.

Trương Huyễn chỉ vào nhóm thủy điểu ở phía trước cười nói.

Vừa mới từ thiếu nữ biến thành phụ nữ, Tân Vũ cũng thể hiện ra một mặt ôn nhu của nàng, nàng cười nhẹ một cái nói:

- Nhưng không có chỉ, dùng cái gì để làm vũ y? Muội cảm thấy có thể trước tiên lên bờ đến chỗ không người, dùng lá cây làm thành hai bộ y phục cây cỏ, A Mạt từng dạy thiếp.

Trương Huyễn cười to:

- Có lý.

Nhưng vừa nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy hẳn nên cẩn thận tìm lại xem, trực giác nói cho hắn biết, đống binh khí kia nhất định giấu trên đảo này, hắn nhìn xung quang, ngoại trừ nham thạch trơ trọi ra, trên đảo chẳng nhìn thấy cọng cây ngọn cỏ nào.

Lúc này, Tân Vũ khẽ cắn môi dưới nói:

- Huynh trưởng nói cho muội biết, trên đảo Thiên Nga có một cái động rất lớn, rất khó tìm.

Trương Huyễn bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng chăm chú, Tân Vũ có chút thẹn thùng, cúi đầu:

- Huynh nhìn gì vậy?

- Muội không phải?

Trương Huyễn bỗng nhiên hơi hiểu ra:

- Muội đã sớm biết chúng ta đến Câu Luân hồ làm cái gì, cho nên muội luôn luôn ám chỉ cho ta, đúng không?

Tân Vũ khẽ gật đầu:

- Muội đã sớm biết, phụ thân cũng đã biết từ sớm, cha từng cảnh cáo bọn muội, không thể tiết lộ bất cứ chuyện gì liên quan đến hồ Đại, nhưng...muội cảm thấy huynh đúng.

Trương Huyễn cảm động, đi lên phía trước ôm lấy nàng, hôn một cái lên môi nàng:

- Trong lòng ta chỉ có sự biết ơn.

- Nhưng....muội cũng không biết nó được giấu ở đâu?

Lúc này, Trương Huyễn suy nghĩ, nếu đây thật sự là một hòn đảo hình thành do núi lửa phun trào, như vậy bên trong rất có thể là trống rỗng, hắn nghĩ đến vừa rồi lúc bọn họ tình cảm mãnh liệt, cách đó không xa có một cái khe rất dài, hắn vội vàng nắm chặt tay Tân Vũ chạy về hướng cái khe kia.

Lại nhảy lên tảng đá lớn bằng phẳng vừa rồi, Tân Vũ mặt đỏ bừng, nàng nhìn trộm thân hình cường tráng của Trương Huyễn đang ghé vào khe nứt, trong mắt lóe ra tia sáng kì dị, lại không biết nàng đã nghĩ đi đâu mất rồi.

- Ta tìm thấy rồi.

Trương Huyễn bỗng nhiên kích động hô to lên:

- Muội mau đến xem, ta tìm thấy thuyền rồi.

Trong lòng Tân Vũ cả kinh, vội vàng chạy tới, ghé vào bên người Trương Huyễn nhìn, kẽ hở nham thạch bị tảng đá lớn ngăn cản, không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng từ khe hở rất nhỏ lộ ra, có thể thấy được tình hình phía dưới, chỉ thấy phía dưới là một cái thạch động rất rộng, ánh mặt trời chiếu vào từ vách đá, mơ hồ có thể thấy được rất nhiều thuyền nhỏ.

- Vậy chúng ta xuống kiểu gì?

Tân Vũ hưng phấn hỏi.

- Phía dưới nhất định có đường, nếu không thuyền đi vào kiểu gì, đi theo ta.

Trương Huyễn lôi kéo Tân Vũ đi về hướng dưới đảo, phía bắc đảo là vách núi đá, cảo mấy chục trượng, trên vách đá có mấy cái kẽ hở, ánh nắng trong động chính là chiếu vào qua những cái khe này.

Bọn họ đi đến dưới vách núi, rất nhanh liền phát hiện ra cửa động, cửa động thực ra bị hồ nước bao phủ, trên mặt nước chỉ lộ ra một phần nhỏ bằng hình trăng lưỡi liềm.

Trương Huyễn và Tân Vũ liếc nhìn nhau, hai người không nghĩ ngợi nhiều nhảy vào trong hồ, bơi vào trong động, không bao lâu sau, bọn họ ló đầu ra từ trong mặt nước tối như mực, trước mắt vô cùng trống trải, khiến hai người nhịn không được hô lên.

Nhìn từ trên xuống, động dường như không lớn lắm, nhưng vào trong động, mới phát hiện đây là một cái động rất rộng, đường kính khoảng hai mươi trượng, giống như một cái loa úp xuống trên mặt nước.

Bởi vì quanh năm suốt tháng ngâm trong nước, khiến cho bốn vách tường bóng loáng khác thường, không có chỗ nào để đứng, nhưng có hơn mười cái cột đá, trên cột đá buộc đầy dây thừng, trên mặt nước có hơn ba mươi cái bè gỗ lớn đang nổi lềnh bềnh.

Bè gỗ chỉ dùng cây tùng ghép thành, hai bên có đầu gỗ làm thành vây chắn, giống nư một cái hộp rất lớn nổi trên mặt nước, bên trong đầy túi cỏ và hòm gỗ.

Trương Huyễn nhảy lên một cái bè gỗ lớn, trong túi cỏ là một bó trường mâu, giống hệt trường mâu bọn họ nhìn thấy trên bờ, trường mâu mới tinh của quân Tùy, mà trong rương thì toàn là hoành đao.

Trương Huyễn từ từ rút một chiếc, chỉ cảm thấy hàn quang lóng lánh, đao khí dày đặc, đầu là hoành đao thượng hạng. Hắn không thể tưởng được, nếu đống chiến đao và trường mâu này rơi vào trong tay người Đột Quyết sẽ xảy ra chuyện gì?

- Trương đại ca, bên trong đều là áo giáp.

Bên cạnh truyền đến giọng nói thất vọng của Tân Vũ.

Nàng mở ra một cái thùng chứa đầy áo giáp, bên trong đều là minh quang giáp của quân Tùy, rất nặng, mặc loại áo giáp này, căn bản không thể bơi lội.

- Chúng ta tìm tiếp.

Trương Huyễn lại nhảy lên một cái bè gỗ khác, cạy mở mấy cái hòm gỗ, trong cái hòm gỗ cuối cùng, hắn tìm được một đống quân phục vải bố:

- Có rồi.

Trương Huyễn hưng phấn hô to lên.

Tân Vũ nhảy qua, Trương Nguyễn đem một bộ quân phục hơi nhỏ ném cho nàng:

- Muội thử xem.

Tân Vũ mặc quân phục vào, có chút to, vạt áo dài quá đầu gối, nhưng nàng đã rất hài lòng, cho dù thế nào, thì rốt cục đã có quần áo che đậy thân thể nàng.

Trương Huyễn mặc vào một bộ quân phục số lớn, đây là quân phục mềm mặc bên trong, bên ngoài phải mặc thêm áo giáp minh quang mới coi là đủ bộ, cho dù chỉ là một bộ quân phục, nhưng mặc trên thân thể cao ngất của hắn, hắn vẫn có vẻ uy phong lẫm lẫm, tư thế oai hùng.

Tân Vũ tiến lên phía trước cẩn thận giúp hắn chỉnh lại áo, mê say ôm cổ hắn, chú tâm hôn hắn.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng la, lập tức khiến Trương Huyễn bừng tỉnh, sao lại có người? Hắn suy nghĩ một chút, lập tức đoán được, nhất định là thuyền Kim Sơn cung đến.

Tân Vũ căng thẳng, thấp giọng hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Trương Huyễn trầm ngâm một chút, nhỏ giọng nói với nàng:

- Muội đừng lên tiếng, ta xuống nước đi xem xem.

Hắn lại im hơi lặng tiếng trượt xuống nước, ra sức bơi xuống đáy nước, nước rét buốt tận xương, nước đen sì, dường như không có đáy, hắn rốt cục không chịu được, lại trồi lên mặt nước.

Trương Huyễn biết rằng hồ Baikal là hồ nước sâu nhất thế giới, hắn chỉ lo lắng dưới thạch động có “đáy nồi”. Bây giờ xem ra, nơi này hình như là chỗ sâu nhất trong hồ.

Trương Huyễn mởi ra khỏi mặt nước, Tân Vũ lập tức ghé vào lỗ tai hắn suỵt một tiếng, hắn dừng lại, mơ hồ nghe thấy phía trên truyền đến tiếng nói chuyện, ngay tại chỗ khe hở trên đỉnh đầu, giọng rất bé, nhưng Trương Huyễn lại nghe rất rõ ràng.

- Lương thống lĩnh, ngươi chắc chắn là cái đảo này?

- Bẩm tiên sinh, đánh dấu trên bản đồ chính là cái đảo này, những thứ kia hẳn giấu trên đảo.

- Mọi người chia nhau đi tìm, ai tìm được trước thưởng trăm lượng.

Giọng nói biến mất, dường như mọi người phân nhau đi tìm, Tân Vũ nhỏ giọng nói bên tai Trương Huyễn:

- Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Trương Huyễn cũng đoán được đây là một tòa đảo rỗng từ nguyên lý hình thành đảo núi lửa và lời nói của Tân vũ, hắn mới phát hiện ra cái hang này, từ bên trên kẽ hở nham thạch phát hiện ra cái động này cũng không dễ dàng, phải nhìn theo đúng góc độ mới có thể phát hiện ra, cho dù đối phương nghĩ ra điều này, cũng cần phải có thời gian.

Trương Huyễn vốn muốn đem thùng và túi cỏ toàn bộ ném xuống nước, nhưng như vậy sẽ tạo ra tiếng động, bị người ở bên trên phát hiện, hắn trầm tư một lát, giơ tay sờ soạng dưới bè gỗ, bè gỗ đều là dùng dây lưng buộc chặt tạo thành, rất rắn chắc, trong lòng hắn lập tức có chủ ý.

Hắn nhảy lên bè gỗ, từ trong rương gỗ tìm một thanh trọng đao thuận tay, lại trượt vào trong nước, Tân Vũ cũng hiểu được ý của hắn, nàng tình được hai thanh dao găm sắc bén, cũng xuống nước.

Tân Vũ là một nữ tử thông minh, nàng biết rằng số binh khí này một khi bị người xấu phát hiện, bộ lạc của bọn họ sẽ gặp phải tai họa ngập đầu,cho nên nàng còn tích cực hơn cả Trương Huyễn.

Hai người từ phía dưới cắt đứt dây lương của bè gỗ, lập tức bơi ra, chỉ thấy từng rương chiến đao và áo giáp, từng bó trường mâu rơi vào trong nước, không chút tiếng động chìm vào trong đáy hồ sâu thăm thẳm.

Bọn họ làm y như vậy, làm đến mức rất thuận tay, một lúc lâu sau, đã có hai mươi tám tấm bè gỗ bị cắt đứt, bọn họ trồi lên mặt nước, nghỉ ngơi một lát, nhưng lúc này, trên đầy truyền đến tiếng hô:

- Tiên sinh, trong hồ có mảnh gỗ.

Trương Huyễn giật mình kinh hãi, hắn mới phát hiện ra không ít gỗ trôi theo dòng nước ra ngoài cửa động, kết quả bị người bên trên phát hiện.

Hắn thầm kêu khổ, vội vàng ra hiệu với Tân Vũ, hai người lặn xuống nước.

Ở phía bắc trên vách túi, Bắc Kính tiên sinh ánh mắt ngưng trọng nhìn chăm chú vào gỗ thô trôi nổi trên mặt nước, trên gỗ còn có vài mẩu dây da bị cắt đứt, y lập tức hiểu rõ, trong đảo này trống không, đã có người nhanh chân đến trước, y lớn tiếng quát to:

- Lập tức xuống sườn núi.

Hơn một trăm người đều chạy về hướng vách núi, lúc này ở trong động Trương Huyễn và Tân Vũ cắt đứt dây da của bè gỗ cuối cùng, một vạn kiện vũ khí chìm vào trong đáy hồ, bọ họ vừa mới trồi lên mặt nước, chỗ cửa động truyền đến tiếng hô:

- Thống lĩnh, cửa động ở chỗ này.

- Mấy người các ngươi vào xem.

Ngay sau đó có tiếng nhảy vào nước truyền đến, Trương Huyễn làm động tác lặn sâu với Tân Vũ, Tân Vũ hiểu ý, liền chui vào trong nước, lặn xuống dưới một trượng, hai người một trước một sau bơi ra ngoài động, trên đỉnh đầu bọn họ, mấy thủ hạ của Lương Sư Đô bơi vào trong động lớn.

- Tiên Sinh, bên trong không có gì cả, tất cả đều là gỗ.

Bắc Kính tiên sinh ở bên ngoài động ngây ngẩn cả người, y bỗng nhiên hiểu rõ điều gì, nhìn xung quanh tìm kiếm, chỉ thấy cách đó mấy chục trượng, có hai người chui ra từ trong nước, ôm hai cây gỗ bơi về phía xa, một người trong đó không ngờ quay đầu lại phất phất tay với y. Y nổi trận lôi đình:

- Lái thuyền đuổi theo, bắt bọn chúng lại cho ta.

Lương Sư Đô ngơ ngác nhìn Trương Huyễn. Trương Huyễn từ phía sau cho y một đao khắc cốt ghi tâm, y cũng nhớ kĩ Trương Huyễn, lúc này hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ đến, oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp được người này ở đây, y không khỏi cúi đầu thở dài.

Bắc Kính tiên sinh bỗng quay đầu lại, hung ác nhìn chằm chằm y:

- Ngươi thở dài cái gì, chẳng lẽ ngươi biết hắn?

Bình Luận (0)
Comment