“Không! Không phải như thế.”
Lô Hàm vội vàng giải thích: “Học sinh bị xoá tên là vì gia chủ, không quan hệ với triều đình. Gia chủ trước đó một ngày uy hiếp nói trừng phạt học sinh, mấy sĩ tử khác cùng nhau tổ chức du hành đều trúng tuyển, chỉ có học sinh bị xoá tên.”
“Ta biết rồi, theo Cổ tư mã làm việc trước đi! Phải biết chịu khổ, hạ mình khiêm tốn, đừng tưởng ngươi là con em Lô gia thì có thể hơn người ta một bậc, hiểu chưa?”
“Học sinh hiểu!”
Lô Hàm thi lễ, lui xuống, Cổ Nhuận Phủ cũng vội vàng đi theo, trong đại trướng chỉ còn lại có Trương Huyễn và Đỗ Như Hối. Đỗ Như Hối nhìn hai người đi xa, cười nói: “Điện hạ cảm thấy hắn vì sao sẽ bị Lô Trác xoá tên? Là vì bảo vệ danh dự gia tộc sao?”
Trương Huyễn lắc lắc đầu, “Tựa như là vì vinh dự gia tộc, nhưng thật ra không phải!”
Trương Huyễn thản nhiên nói: “Hắn là trong lòng sợ hãi, lại vô cùng mê luyến danh hiệu lãnh tụ sĩ tộc Hà Bắc, ngươi hiểu ý tứ ta không?”
Đỗ Như Hối nhẹ nhàng gật đầu, “Ta biết hắn sợ cái gì.”
Trương Huyễn đi đến trước bản đồ, nhìn chăm chú vào bản đồ nói: “Không đề cập tới chuyện này nữa, vẫn tập trung tinh lực đánh xong một trận này đi!”
~~~~
Lúc gần bình minh, mưa dữ dội một đêm rốt cuộc đã mệt, thu hồi sự phóng túng không kiêng nể gì, lại khôi phục một mặt dịu dàng của nó. Mưa tạnh, tầng mây trên trời cũng mỏng đi, sương mù bao phủ thảo nguyên, bày ra một loại màu khói nhẹ xám xịt.
Ở trên một mảng thảo nguyên ngoài phía đông bắc Liễu Thành tầm ba trăm dặm, mấy ngàn lều trại màu trắng được cắm rậm rạp, một ít dân chăn nuôi Khiết Đan đang ở cởi dây thừng chuồng dê, chuẩn bị xua dê rời chùng, mấy nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi thì đứng ở trước màn lều nhìn lên mây kịch liệt biến hóa trên trời vỗ tay cười vui vẻ, không khí bình tĩnh mà tường hòa, tràn ngập sinh cơ bừng bừng đặc hữu của sáng sớm.
Nhưng, ở ngoài vài dặm, một mũi quân đội tràn ngập sát khí đang vô thanh vô tức đánh úp tới, như một thanh hoành đao sắc bén ra khỏi vỏ.
Vó ngựa bước qua đất trũng đọng nước, tung tóe lên từng mảng bọt nước trắng xóa. Trải qua một đêm bão táp tôi luyện, làm ánh mắt tướng sĩ Tùy quân càng thêm lạnh lẽo, đao đã ra khỏi vỏ, cung đã lên dây, nắm ngang chiến sóc, giống như một đàn sói hung ác trên thảo nguyên hướng đàn dê ngoài ba dặm vồ tới.
Càng lúc càng gần, lều trại màu trắng ở trong mưa đã mơ hồ có thể thấy được. Bùi Hành Quảng gạt nước mưa trên mặt, đem trường đao chỉ sang hai bên, hai vạn kỵ binh lập tức chia làm mười đội, từ bốn phương tám hướng hướng mấy ngàn cái lều trại quây đánh.
“Giết!” Tiếng gầm gừ phá vỡ sáng sớm yên tĩnh, tiếng hét của hai vạn người xuyên thấu hơi nước, truyền ra ngoài vài dặm, nhất thời tiếng khóc đột nhiên nổi lên, nam nữ già trẻ từ trong lều chạy ra, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy, lại bị kỵ binh Tùy quân vô tình giết chóc.
Rất nhiều nam tử Khiết Đan ùn ùn lên ngựa, cầm lấy binh khí chuẩn bị liều mạng. Nhưng bọn họ còn xa mới là đối thủ của kỵ binh tinh nhuệ, lần lượt bị chém ngã, thảo nguyên tràn ngập làn sương máu, thi thể khắp nơi, máu với nước mưa lẫn vào nhau, vô cùng thê thảm...
Ở tận cùng phía bắc của thảo nguyên Tử Mông Xuyên, có một cái lều lớn diện tích mấy mẫu, tựa như một đóa hoa sen màu trắng chụp ngược ở trên thảo nguyên, đây là một trong các vương trướng của đại tù trưởng Khiết Đan.
Nhưng Đại Hạ Đốt La đại bộ phận thời gian đều ở trong Tùng Mạc thành, vì để con trai kế thừa sự nghiệp của mình, liền do trưởng tử Đại Hạ Ma Hội của hắn ở nơi này, bao gồm vợ con hắn cùng mấy chục thị vệ.
Lúc này, Đại Hạ Ma Hội bị tiếng la khóc xa xa kinh động, hắn từ trong đại trướng bước nhanh ra, mang theo mấy thê tử cùng hai con trai của hắn, hoảng sợ nhìn phía nam, hắn mơ hồ thấy vô số kỵ binh ở trên thảo nguyên chạy băng băng giết chóc.
Lúc này, một thị vệ phóng ngựa vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói ngắt quãng: “Thiếu tù trưởng đi mau, là Tùy quân đánh tới!”
Đại Hạ Ma Hội bị dọa sắc mặt đại biến, hắn luôn lo lắng Tùy quân sẽ đến báo thù, hiện tại quả nhiên đã đến.
Lúc này, mấy chục thị vệ chạy đến, bách phu trưởng cầm đầu hô lớn: “Thiếu tù trưởng đi mau, không còn kịp nữa.”
Đại Hạ Ma Hội vội vàng đem vợ con đỡ lên ngựa, hắn xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy, nhưng chạy ra không đến mấy trăm bước, một mũi tên ‘Vù’ bắn tới, trúng đầu ngựa của hắn, chiến mã ngã sấp xuống, Đại Hạ Ma Hội cũng quay cuồng lăn xuống đất.
Hơn một ngàn kỵ binh Tùy quân do chủ tướng Bùi Hành Quảng dẫn dắt từ mặt phải đánh tới, nháy mắt đem Đại Hạ Ma Hội và vợ con hắn bao vây nhiều vòng, mấy chục thị vệ bị tên bắn ngã một nửa, thị vệ còn lại hốt hoảng hướng phía Tùng Mạc thành bỏ chạy.
Kỵ binh Tùy quân đang muốn đuổi theo, lại bị Bùi Hành Quảng ngăn cản, “Để bọn chúng đi!”
Bùi Hành Quảng lại nhìn thoáng qua Đại Hạ Ma Hội ngã gãy xương đùi nằm dưới đất cùng hai con trai hắn, hừ lạnh một tiếng nói: “Đem bọn chúng mang đi!”
Giết chóc vô tình dần dần tiếp cận vĩ thanh, mấy ngàn lều trại đã bị ngựa giẫm xiêu vẹo, không là màu trắng nữa, mà là màu đỏ, khắp nơi đều là dân chăn nuôi Khiết Đan bị chém chết, đầu, tay cụt, tứ chi bê bết máu, trong không khí tràn ngập mùi tanh gay mũi, máu đỏ sẫm thấm đẫm lều trại, hội tụ thành các dòng máu dinh dính, không ngừng nổi lên từng đám bọt, thong thả hướng trong hồ nước sâu trong thảo nguyên chảy đi.
Tùy quân không phải chém tận giết tuyệt đối với toàn bộ mọi người, mục tiêu của bọn họ là nam tử Khiết Đan, mà hơn mười vạn người già phụ nữ trẻ em thì làm tù binh áp giải hướng Liễu Thành, sẽ bị an trí ở các quận Hà Bắc cùng Thanh Châu.
Tù binh ở trong một mảng tiếng khóc bị binh sĩ Tùy quân nhanh chóng áp giải đi, ba vạn kỵ binh Tùy quân thậm chí ngay cả chiến lợi phẩm cũng không kịp thu thập, đã lập tức chạy về hướng bắc.
Tùng Mạc thành cách thảo nguyên Tử Mông Xuyên không đủ trăm dặm, cư dân trong Tùng Mạc thành khoảng mấy nghìn người, hầu như đều là quý tộc các bộ lạc Khiết Đan, từ các bộ lạc chọn lựa ra hai vạn tinh binh đóng ở thành hộ vệ.
Sau lúc kỵ binh Tùy quân tập kích thảo nguyên Tử Mông Xuyên hai canh giờ, cửa Tùng Mạc thành mở rộng, hai vạn kỵ binh Khiết Đan từ trong thành chạy chồm ra, vó ngựa như sấm, bụi đất bay lên, che cả bầu trời.
Khiết Đan đại tù trưởng Đại Hạ Đốt La chạy dẫn đầu. Hắn nghe nói con trưởng bị bắt, mắt cũng sốt ruột đỏ lên. Con nhỏ của hắn ở Liễu Thành không may chết trận, chỉ còn lại có một mình con trưởng, nếu nó cũng có điều không hay xảy ra, mình sẽ tuyệt hậu.
Không chỉ vì con trai, người Khiết Đan sinh sống ở Tử Mông Xuyên là bộ lạc trung tâm của hắn, hơn hai mươi vạn dân cư là cam đoan để hắn trở thành tù trường Khiết Đan, nếu Đại Hạ bộ bị diệt, căn cơ của hắn cũng không còn.