Đại Hạ Đốt La liều chết phá vây, rốt cuộc từ kỵ binh Hề tộc thực lực yếu kém bên kia mở một con đường máu, dẫn hơn hai ngàn người phá vây, hướng Tùng Mạc thành hoảng sợ chạy trốn. Lúc này hùng tâm tráng chí của Đại Hạ Đốt La đã sớm tan thành mây khói, hắn tựa như một con chó bị đuổi đánh rơi xuống nước, chỉ muốn dẫn dắt bộ tộc chạy được càng xa càng tốt, tránh thoát lần sinh tử kiếp này.
Nhưng ở lúc cách Tùng Mạc thành còn có năm dặm, đối diện bụi vàng cuồn cuộn,, một mũi kỵ binh đánh tới trước mặt, “Là Tùy quân!” Các kỵ binh Khiết Đan sợ tới mức hồn phi phách tán.
Đại Hạ Đốt La cũng trợn mắt ra, hắn giờ mới hiểu, Tùy quân tập kích Tử Mông Xuyên thế mà là kế điệu hổ ly sơn, đem hai vạn quân đội của mình điều ra khỏi Tùng Mạc thành, sau đó...
Trong lòng Đại Hạ Đốt La hối hận đan xen. Hắn hoàn toàn mất ý chí chiến đấu, quay đầu ngựa lại liền chạy đi hướng đông, phía bắc là kỵ binh Tùy quân chặn, phía tây là dòng Tử Mông Xuyên, phía nam là truy binh Tùy quân, bọn họ chỉ có hướng đông bỏ chạy, nhưng bọn họ chỉ chạy đi không đến một dặm, trên đồi núi ngoài trăm bước phía trước chợt xuất hiện vô số kỵ binh Tùy quân, đại tướng cầm đầu chính là Từ Thế Tích.
Từ Thế Tích dùng một mưu kế nhỏ, hắn để mấy trăm người cưỡi ngựa kéo cành cây ở phía bắc chạy qua lại, tạo thành biểu hiện giả dối vạn mã chạy chồm. Hắn suy đoán bại binh Khiết Đan ở dưới tình thế cấp bách sẽ không đi cẩn thận phân biệt thật giả, chính hắn thì dẫn năm ngàn kỵ binh mai phục ở sau lưng đồi núi phía đông, kỵ binh Khiết Đan quả nhiên trúng kế.
Từ Thế Tích vung chiến đao, tên dày đặc như mưa bắn về phía kỵ binh Khiết Đan đang hốt hoảng chạy tới. kỵ binh Khiết Đan không kịp tránh, mấy trăm binh sĩ chạy phía trước ùn ùn trúng tên ngã ngựa, Đại Hạ Đốt La chạy dẫn đầu liên tục trúng mười mấy mũi tên, kêu thảm ngã xuống khỏi chiến mã, bị loạn mã giẫm lên, mất mạng ngay tại chỗ.
Từ Thế Tích lập tức chỉ chiến đao, “Xuất kích!”
‘Ô ——’ tiếng kèn thổi lên, hai toán kỵ binh ngàn người một trái một phải đánh về phía kỵ binh Khiết Đan, đem đường lui kỵ binh của Khiết Đan đoạn tuyệt, lập tức ba ngàn kỵ binh như núi lở trút xuống hướng kỵ binh Khiết Đan dưới triền núi thổi quét...
Tùy quân liên hợp Hề tộc và Mạt Hạt tộc bao vây tiễu trừ đối với Khiết Đan đã trải qua bảy ngày, mười mấy vạn nam tử Khiết Đan thanh niên khỏe mạnh chết ở dưới đao, mấy chục vạn người già phụ nữ trẻ em bị dời đến Hà Bắc, Thanh Châu, hoặc là bị người Hề và người Mạt Hạt cướp đi.
Chỉ có mười mấy bộ lạc nhỏ tận cùng phía bắc khoảng hơn một vạn người được tù trưởng Tôn Ngao Tào dẫn theo chạy đi đất xưa, hướng địa khu Mạc Bắc rét lạnh ngoài mấy ngàn dặm di chuyển. Bọn họ không ngừng lọt vào các tộc bộ lạc thảo nguyên xâm nhập, dân cư từ từ điêu linh, mấy chục năm sau rốt cuộc tiêu vong ở trong dòng sông lịch sử.
~~~~
Ngay lúc Tùy quân toàn diện bao vây tiễu trừ người Khiết Đan, nội bộ Cao Ly cũng phát sinh nội đấu kịch liệt, năm vạn quân đội Cao Ly bởi không thể vượt qua Áp Lộc thủy mà muốn rút về Bình Nhưỡng, Uyên Thái Tộ lại hạ đạt tử lệnh, không cứu về quân đội Cao Ly hãm ở Liêu Đông, tuyệt không cho phép bọn họ quay về Bình Nhưỡng.
Thái độ cứng rắn của Uyên Thái Tộ khơi dậy triều dã Cao Ly vô số người phẫn nộ, bọn họ đều chỉ trích Uyên Thái Tộ có tư tâm, chỉ muốn cứu mạng con mình, phái chủ hòa lấy Quyền Hoàn cầm đầu bắt đầu ngóc đầu, bọn họ đề xuất đàm phán nghị hòa với Tùy quân, chấm dứt trận chiến chết tiệt này.
Nhưng Uyên Thái Tộ đối với các loại chỉ trích mắt điếc tai ngơ, hắn cứng rắn kiên trì lập trường của mình, càng không đồng ý nghị hòa với Tùy quân.
Trong hoàng cung Cao Ly, mười mấy đại thần ở trước mặt Anh Dương vương Cao Nguyên khua môi múa mép tranh luận, thảo luận liên quan hòa chiến đã tranh cãi vài ngày, Cao Nguyên cũng có chút phiền, yêu cầu bọn họ mau chóng đưa ra một phương án khả thi.
Uyên Thái Tộ tức giận nhìn mọi người nói: “Các ngươi luôn đem vấn đề nghĩ quá đơn giản, các ngươi cho rằng Trương Huyễn là Dương Quảng sao? Làm tư thái khúm núm hắn sẽ nghị hòa rút quân sao? Sao có khả năng, một khi hắn tiếp nhận nghị hòa, vậy sẽ là chúng ta giá bồi thường trên trời, chúng ta căn bản không thừa nhận nổi. Không riêng bán đảo Liêu Đông không còn nữa, đất đai phía bắc Áp Lộc thủy cũng sẽ đánh mất toàn bộ, hơn nữa còn có quốc khố trống rỗng cùng mấy thế hệ ăn uống kham khổ bồi thường, các ngươi ai có thể tiếp nhận?”
Quyền Hoàn lạnh lùng nói: “Thảo luận cũng chưa thảo luận, Mạc Ly Chi đại nhân đã bắt đầu nói chuyện giật gân, không đàm phán ngươi làm sao biết đối phương đòi điều kiện gì? Nói không chừng đối phương yêu cầu không cao, là chúng ta nghĩ quá nhiều thì sao? Hơn nữa hoà đàm mới có thể khiến Cái Tô Văn tướng quân về nhà, đạo lý này chẳng lẽ Mạc Ly Chi đại nhân không hiểu?”
Sắc mặt Uyên Thái Tộ lúc đỏ lúc trắng. Hắn đương nhiên hy vọng con trai bình an trở về, nhưng hiện tại thỏa hiệp nghị hòa, vậy ý nghĩa đất đai phía bắc Áp Lục thủy cùng bán đảo Liêu Đông đều sẽ mất đi, mà đó đều là phạm vi thế lực Uyên thị gia tộc của hắn, hắn tổn thất quá lớn.
Mà Uyên Thái Tộ cũng nhận được tin tức Yến Thành phái người liều chết truyền đến, đại quân Cao Ly bị nhốt ở Yến Thành, lương thực còn có thể chống đỡ một tháng rưỡi, con hắn Uyên Cái Tô Văn cũng bình yên vô sự, điều này liền khiến Uyên Thái Tộ mang một tia hy vọng, trước kéo dài thêm một tháng, chờ bản thân Tùy quân không duy trì được mà chủ động đề xuất đàm phán nghị hòa.
Bán đảo Liêu Đông hắn có thể cho Trương Huyễn, cũng có thể bồi thường một ít quân phí lương thực, nhưng phạm vi thế lực Uyên thị gia tộc hắn tuyệt không thể vứt bỏ.
Uyên Thái Tộ thái độ cứng rắn như trước nói: “Ta cũng không nói chúng ta không đàm phán hòa bình, nhưng cần nắm giữ tốt thời cơ. Ta cho rằng hiện tại không phải lúc đàm phán hòa bình, bởi vì Tùy quân cũng sắp không duy trì được. Bọn chúng chỉ có hai nơi Thanh Châu và Hà Bắc, lại phải chống đỡ hai mươi vạn đại quân, chống đỡ đại chiến giữa các quốc gia, càng không cần phải nói còn có quân Đường đang không ngừng quấy rầy bọn chúng, ngo ngoe rục rịch. Ta nhận được tin tức, quân Đường đã phát động chiến tranh đoạt lấy Phũ Khẩu hình, tin tưởng Trương Huyễn cũng gánh áp lực cực lớn, chỉ cần chúng ta kéo dài thêm một tháng, Trương Huyễn sẽ chủ động tới tìm chúng ta đàm phán hòa bình, khi đó cái giá chúng ta phải trả sẽ nhỏ đi nhiều.”
“Mạc Ly Chi đại nhân có chút tự cho là đúng rồi.”
Quyền Hoàn lắc đầu nói: “Ta thấy Mạc Ly Chi đại nhân là sợ nghị hòa tổn hại lợi ích của mình!”
Một lời vạch trần đáp án, Uyên Thái Tộ cũng đơn giản xé rách da mặt, đem kiếm bên hông hướng trên bàn đập mạnh, “Ai muốn đàm phán hòa bình, hỏi kiếm của ta có đáp ứng hay không!”
Trong đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ.