Tường vây đại doanh Cao Ly cao khoảng ba trượng, chắc chắn, các lính gác tuần tra đang ghé vào trên tường hướng ra phía ngoài nhìn quanh. Lúc này, Cao Duyên Thọ bước nhanh tới, cao giọng hỏi: “Đã phát hiện tình huống gì?”
“Tướng quân, vừa rồi có kỵ binh báo lại, phát hiện mười mấy chiếc chiến thuyền Tùy quân, ý đồ không rõ.”
Cao Duyên Thọ nhướng mày, mười mấy chiếc chiến thuyền có thể làm gì, hơn nữa là đi ngược dòng nước, cũng không phải gió bắc, thuyền làm sao đi được? Hắn tuy dũng mãnh thiện chiến, nhưng dù sao trẻ tuổi, lại xuất thân vương tộc, kinh nghiệm thực chiến hầu như không có, hắn không nghĩ ra mười mấy chiếc chiến thuyền của Tùy quân có thể làm gì?
Lúc này, có binh sĩ chỉ vào xa xa hô to: “Tướng quân mau nhìn, chúng nó đến rồi!”
Cao Duyên Thọ nhìn chăm chú, quả nhiên thấy bóng dáng các con thuyền đang hướng bên này lao nhanh đến, xem bóng dáng thuyền cũng không phải thuyền nhỏ. Cùng lúc đó, tiếng chuông cảnh báo của đại doanh cũng đồng thời gõ vang, lần lượt đem binh sĩ Cao Ly đang ngủ đánh thức. Các binh sĩ ùn ùn chạy ra khỏi đại trướng, từng đám khe khẽ nói nhỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Uyên Khánh Cung cũng bị kinh động, hắn đi ra khỏi đại trướng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thân binh lắc đầu nói: “Đã có huynh đệ đi hỏi thăm, còn chưa có tin tức.”
Bộ dạng Uyên Khánh Cung cực giống anh hắn Uyên Thái Tộ, chỉ là càng thêm cao lớn cường tráng. Đầu óc chính trị hắn thua xa huynh trưởng, nhưng võ nghệ dũng mãnh, giỏi về cầm quân đánh trận, là người Uyên Thái Tộ tin cậy nhất, thống lĩnh quân đội tinh nhuệ nhất của Uyên Thái Tộ.
Uyên Khánh Cung cảm giác được không khí khẩn trương, bản năng đại tướng khiến hắn lập tức thét ra lệnh: “Lệnh toàn bộ binh sĩ đều dậy, mặc khôi giáp, cầm sẵn binh khí!”
Lúc này, thuyền Du Diên lớn của Tùy quân cách quân doanh chỉ trăm bước, chỉ nghe thấy liên tục hai tiếng trầm đục dưới nước, hai tấm lưới sắt trong nước đã bị thuyền lớn húc đổ, quán tính cường đại khiến thuyền lớn không chút đình trệ, lấy một loại lực lượng như bẻ gãy nghiền nát hướng thủy môn của đại doanh Cao Ly phóng đi.
Cao Duyên Thọ thấy đầu húc bộ dáng dữ tợn kia đoạn trước thuyền lớn, hắn nhất thời hiểu ra, gấp đến độ hướng binh sĩ hô lớn: “Mau bắn tên, ngăn cản nó tiến tới!”
Hơn ngàn binh sĩ nhất thời bắn tên như mưa, bắn về phía thuyền lớn cầm đầu, nhưng không có bất cứ hiệu quả gì. Cao Duyên Thọ lại rống to, “Ném bao cát xuống sông đi!”
Ném bao cát xuống sông là biện pháp hữu hiệu nhất chặn thuyền di chuyển, nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng, loại biện pháp này tương tự cũng chặn thuyền của mình di chuyển, đồng thời tạo thành nước sông dâng lên, bao phủ doanh trướng hai bờ sông, hơn nữa tổn hại cực lớn đối với lương thực, cho nên không đến bất đắc dĩ, quân đội Cao Ly sẽ tuyệt không chọn dùng biện pháp này, nhưng hiện tại tình thế nguy cấp vạn phần, Cao Duyên Thọ rốt cuộc hạ đạt mệnh lệnh.
Mấy trăm binh sĩ vác bao cát ném xuống sông, nhưng chỉ ném ra một lượt, còn chưa nhìn thấy bất cứ hiệu quả nào, đã nghe thấy một tiếng va chạm kinh thiên động địa, ‘Ầm!’ thủy môn bị chiến thuyền hai ngàn năm trăm thạch cứng rắn phá vỡ, một cánh cổng lớn bị húc gãy, treo lệch trên cột gỗ, gỗ vụn văng khắp nơi, thuyền lớn chưa tan đi thế còn sót lại, lại tiếp tục lao về phía trước ba mươi mấy bước mới dừng lại.
Lực va chạm cường đại cũng khiến tay chèo trong thuyền ùn ùn ngã sấp xuống, thân tàu phát ra tiếng kẽo kẹt khủng bố, giống như muốn gãy bất cứ lúc nào. Binh sĩ Cao Ly trong quân doanh đều sợ ngây người, tựa như thời gian bị đông lại, động tĩnh đang có đều dừng lại, mấy trăm binh sĩ ném bao cát bị sóng nước hất ngã, ngơ ngác nhìn thuyền lớn trước mắt, Cao Duyên Thọ trên tường doanh trại ôm một cây cọc gỗ, chưa từ trên tường ngã xuống, nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập tuyệt vọng.
Hắn bỗng ý thức được cái gì, hô to một tiếng, “Theo ta!” Hơn ngàn binh sĩ theo hắn lao xuống khỏi tường cao, hướng lương doanh góc tây bắc chạy đi.
Lúc này, tay chèo trong thuyền lớn đều vào chỗ, thuyền lớn lại lần nữa khởi động, hướng sâu trong quân doanh chạy đi, mà hai mươi mấy chiếc thuyền Du Diên ngàn thạch phía sau đi theo lao vào đại doanh, mấy ngàn binh sĩ Tùy quân bắt đầu hướng doanh trướng hai bên bắn tên lửa, ném quả cầu lửa, ném đuốc, đặc biệt tập trung bắn về phía lương doanh bờ tây. Không bao lâu, đại doanh Cao Ly đã lâm vào trong một mảng biển lửa.
Cùng lúc đó, phía tây đại doanh nổi lên tiếng hô giết, không biết có bao nhiêu quân đội hướng đại doanh phía tây Cao Ly đánh tới.
Tuy Cao Ly phòng ngự kín kẽ đối với hỏa công, nhưng bọn hắn như thế nào cũng không ngờ Tùy quân thế mà có chiến thuyền cứng rắn như thế, trực tiếp phá vỡ thủy môn. Chiến thuyền Tùy quân lao vào đại doanh lập tức thực thi hỏa công, đây là chỗ thiếu hụt của toàn bộ đại doanh, các chủ tướng đều phải nghĩ mọi cách để phòng ngừa quân địch hỏa công, nhưng một khi bị quân địch thành công, tình thế sẽ rất khó nghịch chuyển.
Lúc này, lửa lớn hừng hực nhanh chóng lan tràn ở trong hai bên đại doanh đông tây, mà Trương Huyễn tự mình dẫn một vạn kỵ binh đại quân công phá tường tây, đánh về phía đại doanh phía nam còn chưa bị lửa dữ dội lan đến. Một vạn kỵ binh ở trong đại doanh Cao Ly tung hoành nhanh như điện chớp, tùy ý giết chóc, giết cho binh sĩ Cao Ly khóc lóc thấu trời, bỏ chạy tán loạn, mắt thấy toàn bộ bầu trời phía bắc đều bị lửa lớn chiếu sáng lên, các binh sĩ đều sợ hãi, ùn ùn hướng chỗ cổng lớn phía nam chạy trốn.
Nhưng lương doanh ở góc tây bắc lại thành một cứ điểm, bởi vì giữa lương doanh và quân doanh cách ly một đoạn, không dễ bị lửa lớn lan đến, nhưng càng quan trọng hơn là, lều lương doanh và doanh trướng bình thường không giống nhau, dùng là vải chống cháy, bên ngoài lại phủ một tầng vải dầu phòng nước phòng cháy, tuy trên thuyền chiến không ngừng có tên lửa bắn tới, nhưng chưa dẫn tới cháy lớn, bị binh sĩ phòng thủ lương doanh kịp thời dập tắt.
Lúc này, Cao Duyên Thọ đang dẫn ba ngàn binh sĩ hộ vệ lương doanh nghiêm mật, càng lúc càng nhiều kỵ binh Tùy quân hướng lương doanh đánh tới. Cao Duyên Thọ dẫn binh sĩ liều chết ngăn cản, kịch chiến với kỵ binh sắc bén.
“Tướng quân, sau lưng đã xảy ra chuyện!”
Một binh sĩ lảo đảo chạy tới, chỉ vào lương doanh sau lưng hô to: “Tường doanh cũng bị công phá rồi!”
Cao Duyên Thọ quay đầu nhìn, vừa lúc thấy tường cao phía sau lương doanh ầm ầm sụp xuống, bụi đất tràn ngập, dần dần lộ ra một đoạn chỗ hổng rộng hơn hai mươi trượng, không biết có bao nhiêu Tùy quân đánh vào lương doanh.
Cao Duyên Thọ nóng lòng như lửa đốt, vội hướng binh sĩ hô: “Nhanh đi bảo Uyên Khánh Cung dẫn quân tới cứu viện, đánh mất lương doanh, tất cả chúng ta đều phải chết đói!”
Mấy binh sĩ chạy vội hướng bờ đông.
Bờ đông cũng lâm vào trong một mảng biển lửa, nhưng bởi vì không có Tùy quân đánh vào, Uyên Khánh Cung kịp thời dỡ bỏ cầu nổi, khiến trình độ hỗn loạn của quân đội thua xa bờ tây, tuy cũng có mấy ngàn binh sĩ trốn không thoát biển lửa mà bị chết cháy, nhưng đại bộ phận binh sĩ vẫn kịp thời rút lui. Lúc này Uyên Khánh Cung dẫn hơn hai vạn sáu ngàn binh sĩ lui đến trong xưởng đóng thuyền, nơi này có khoảng đất trống lớn, sẽ không bị lửa lớn lan đến.