Tô Uy cũng đồng ý ý kiến của Bùi Củ, nói với Trương Huyễn: “Mọi người đều làm quan không dễ. Luận tài hoa, ai cũng không kém ai bao nhiêu, vì sao hắn có thể tăng lên, ta không thể tăng lên? Trong lòng mỗi người đều có tính toán. Dưới loại tình huống này, muốn khiến người ta tâm phục khẩu phục nhất định phải có một quy tắc, sự từng trải chính là quy tắc mọi người công nhận. Điện hạ để lão thần và Bùi công làm tướng quốc, ta nghĩ điện hạ nhìn trúng chính là phần tư cách và sự từng trải này, tiếp theo chính là lực ảnh hưởng, như Lô Trác với Thôi Hoán quả thật không đủ tư cách và sự từng trải, nhưng hai người họ làm thượng thư mọi người đều không có lời nào có thể nói. Một người là gia chủ Phạm Dương Lô thị, một người là gia chủ Thanh Hà Thôi thị, sức ảnh hưởng của hai đại gia tộc khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Nhưng Lý Xuân không phải xuất thân thế gia, ở trong trí nhớ của lão thần, hắn cao nhất cũng chỉ là làm tới chức lang trung, đương nhiên được điện hạ thưởng thức mà được đặc biệt đề bạt cũng không phải không được, nhưng loại chuyện này không thể nhiều, càng không thể lặp lại xuất hiện ở trên thân một người, nếu không đó là phá quy tắc, nó ở trong quan trường tạo thành ảnh hưởng ác liệt sẽ hoàn toàn triệt tiêu lòng người ngưng tụ do chiến dịch Cao Ly thắng lợi mang đến, sẽ làm lòng người lạnh lẽo. Lời tâm huyết của lão thần xin điện hạ nghe đôi chút.”
Bùi Củ và Tô Uy kiên quyết phản đối khiến Trương Huyễn thực sự không thoải mái, hắn lại nhìn phía Vi Vân Khởi, hy vọng có thể được Vi Vân Khởi ủng hộ.
Vi Vân Khởi trầm ngâm một chút nói: “Vi thần cân nhắc, điện hạ tính đề bạt Lý Xuân hẳn là vì mở rộng công học, nếu là như thế, đảm nhiệm Quân Khí giám lệnh, Tương Tác giám lệnh hoặc là tựa như Bùi tướng quốc nói, đảm nhiệm Hùng quận thái thú, như vậy ta cảm thấy càng thêm thích hợp. Nhưng nếu điện hạ cảm thấy bởi vì hắn lập công, nên có thưởng mà đề bạt làm Công bộ thượng thư, vậy ta cho rằng cũng chưa hẳn không được. Điện hạ hoàn toàn có thể ban tước vị, cái này càng thêm phù hợp thưởng quân công, điện hạ cân nhắc!”
Vi Vân Khởi không đề cập tới Công bộ thượng thư chút nào, nhưng ý tứ của hắn lại rõ ràng, hắn cũng phản đối Lý Xuân ra nhâm Công bộ thượng thư.
Nếu nói Tô, Bùi hai người còn có chứa thành kiến nào đó của tiền triều, Trương Huyễn có thể không nghe, nhưng Vi Vân Khởi lại là theo hắn cùng nhau phấn đấu gây dựng sự nghiệp, là tâm phúc hiểu hắn nhất, khiến hắn tin cậy nhất, hiện tại ngay cả Vi Vân Khởi cũng phản đối, Trương Huyễn không thể không thận trọng cân nhắc quyết định mình làm ra.
Trương Huyễn bất đắc dĩ, chỉ đành gật gật đầu nói: “Được rồi! Nhân tuyển mới ta cân nhắc thêm chút, các ngươi cũng có thể phác thảo vài phương án, xem Công bộ và Lễ bộ ai đảm nhiệm thượng thư thích hợp hơn.”
Tô Uy và Bùi Củ thấy Trương Huyễn rốt cuộc nhượng bộ, hai người bọn họ mừng rỡ. Bổ nhiệm thượng thư là quyền lực của nhiếp chính vương, bọn họ không thể can thiệp, nhưng bọn họ cũng không hy vọng Trương Huyễn phá hư quy tắc quan trường, cũng may Trương Huyễn khiêm tốn, tiếp nhận bọn họ khuyên can, điều này làm Tô Uy và Bùi Củ âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, Tô Uy vuốt râu cười nói: “Vi thần lại có một phương án, điện hạ có thể cân nhắc một chút.”
“Mời tướng quốc nói!”
“Điện hạ đã tính để Lô Trác đảm nhiệm Giang Đô thái thú, vậy có phải hay không có thể cho Trần Lăng đảm nhiệm Lễ bộ thượng thư, bằng tư cách và sự từng trải của Trần Lăng là đủ rồi, tiếp theo về nhân tuyển Công bộ thượng thư, vi thần đề cử Lạc Dương tướng quốc Lô Sở. Đương nhiên hắn bây giờ còn chưa tới, nhưng lão thần cảm thấy hắn so với Lý Xuân càng thêm thích hợp đảm nhiệm chức này.”
Bùi Củ thầm mắng, để Lô Sở đảm nhiệm Công bộ thượng thư cũng là ý tưởng của hắn. Rất hiển nhiên, trong trung tâm triều đình không thể không có đại biểu sĩ tộc Hà Bắc, Lô Sở là thích hợp nhất, không ngờ Tô Uy lại vượt trước một bước, đem ý tưởng của hắn cướp đi.
Bùi Củ vội nói: “Điện hạ, lão thần cũng muốn đề nghị Lô Sở làm Công bộ thượng thư, như vậy có thể trấn an sĩ tộc Hà Bắc bất mãn, nhưng bảo Trần Lăng từ bỏ binh quyền, hắn chưa chắc chịu đáp ứng.”
Tô Uy cười nói: “Cái này chỉ là cho hắn lựa chọn, chúng ta đã tranh đoạt Giang Đô cùng với Trường An, vậy thành ý phải làm đủ, lấy ra vị trí Lễ bộ thượng thư, ta cảm thấy đây là thành ý lớn nhất.”
Trương Huyễn gật gật đầu. Nơi đi về Giang Đô không thể kéo dài tiếp nữa, thái độ của Trần Lăng trước sau ba phải cái nào cũng được, đó là bởi vì bọn họ chuẩn bị quá nhiều cà rốt, mà không chuẩn bị cây gậy.
Tô, Bùi hai vị tướng quốc cáo từ, Vi Vân Khởi lại ở lại. Trương Huyễn chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào Trung Đô tháp xa xa đang xây dựng. Vi Vân Khởi hiểu nguyên nhân Trương Huyễn giữ mình lại, hắn thẳng thắn nói: “Vi thần hoàn toàn có thể lý giải nguyên nhân điện hạ muốn trọng dụng Lý Xuân, muốn phát triển mạnh thủ công nghiệp, đặc biệt làm giấy, in ấn, mở rộng văn học truyền bá, thành lập quan học, từng bước suy yếu cơ sở của hào môn sĩ tộc, nhưng vi thần phải nói, ý tưởng của điện hạ rất tốt, nhưng thời cơ trọng dụng Lý Xuân quả thật còn chưa chín muồi.”
“Vì sao?” Trương Huyễn chưa xoay người, lạnh lùng hỏi.
“Điện hạ miễn đi hai thượng thư, ai cũng biết đây là nhằm vào sĩ tộc Hà Bắc, đã dẫn phát chấn động thật lớn ở triều dã, sĩ tộc Hà Bắc ai cũng cảm thấy bất an, lúc này cần phải lấy ổn định quan trường làm chủ. Nếu lại trọng dụng Lý Xuân, quan trường Trung Đô sẽ đại loạn, cơ sở của điện hạ ở triều đình còn chưa bền chắc, vi thần lo quan trường Trung Đô lòng người sẽ tan rã, cuối cùng chỉ tiện nghi Lý Uyên.”
Trầm mặc một lát, Trương Huyễn chậm rãi gật đầu, “Ngươi nói đúng, có kẻ thù bên ngoài, không thể quá mức thay đổi chế độ, dẫn phát rung chuyển. Thôi, Lý Xuân rất giỏi trị thủy, ta bổ nhiệm hắn làm Đô Thủy giám lệnh, công việc khổ sai này tin tưởng không có ai sẽ tranh với hắn.”
Vi Vân Khởi cười nói: “Vậy là được rồi, từ ngũ phẩm thị lang thăng làm chính tứ phẩm tự giám chủ quan, coi như là một sự đề bạt rất lớn, nhưng chung quy so với trực tiếp thăng thành tòng tam phẩm thượng thư thì tốt hơn nhiều.”
Trương Huyễn không muốn nhắc lại việc này, quay đầu nói: “Hủy bỏ bổ nhiệm Lô Khánh Nguyên đảm nhiệm Lễ bộ thị lang đi! Để hắn tiếp tục đảm nhiệm quận thừa Trác quận.”
Đây cũng là thê tử Lô Thanh thỉnh cầu, lý do là huynh trưởng nàng thiếu lịch luyện châu huyện, không hiểu dân gian khó khăn, để hắn tiếp xúc nhiều với dân chúng bình thường, có lợi cho huynh trưởng tích lũy lịch duyệt cuộc đời, hơn nữa cái này cũng là phụ thân Lô Trác của họ nhiều phen yêu cầu. Trương Huyễn có thể lý giải tính toán lâu dài của Lô Trác, hắn liền đáp ứng thê tử, để Lô Khánh Nguyên tiếp tục đảm nhiệm quận thừa Trác quận.