Hai người bàn bạc suốt một đêm, đến sáng sớm ngày hôm sau, Vương Bá Đương từ biệt Trương Huyễn, dẫn theo vợ con đi đến Trường An.
Cả một tòa nhà rộng lớn như vậy mà chỉ còn lại mỗi mình Trương Huyễn, nhưng hai tháng trước, trong trận đánh Dương Huyền Cảm tấn công Lạc Dương, Vương Bá Đương đã dự trữ được một số lượng lớn lương thực và đồ ăn ướp sẵn, đủ để Trương Huyễn ăn trong vài tháng. Vương Bá Đương cũng để lại cho Trương Huyễn 20 quan tiền, ít nhất thì trong vòng ba tháng sắp tới Trương Huyễn không cần phải lo đến cái ăn cái mặc.
Hắn rất thích cuộc sống như vậy, có nhà để ở, có cơm để ăn, yên tĩnh không có người làm phiền, mặc dù rất có khả năng là hắn sẽ bị gọi đi làm chứng cho Vũ Văn Thuật, nhưng tạm thời Trương Huyễn không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.
Ngày hôm sau, khi trời vẫn chưa sáng, Trương Huyễn đã chạy ra khỏi con ngõ nhỏ, men theo những bức tường của con phố mà ra sức chạy. Đây chính là thói quen từ hồi còn nhỏ của hắn, mỗi ngày chạy khoảng 5 km, ngay cả khi hắn là binh lính hay là học viên cũng như vậy, chỉ có điều càng ngày hắn càng chạy xa hơn, mỗi ngày chạy 10 km.
Buổi sớm, những cơn gió vô cùng mát lạnh, thổi bay mái tóc đen óng của hắn. Tóc của hắn vẫn chưa dài đến nửa tấc, đây vốn dĩ cũng là một chuyện rất rắc rối. Hắn không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, đành phải đội chiếc mũ da mà Vương Bá Đương đã tặng cho hắn, chính là để giải quyết vấn đề này.
Xa xa phía bờ sông, có vài nữ nhân dậy sớm giặt giũ quần áo, họ đang dùng chiếc chày gỗ đập đập vào quần áo. Thỉnh thoảng mấy người họ lại ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trẻ có chút cổ quái này, tiện đà cười to một tiếng, có lẽ họ nghĩ rắng hắn là một tiểu hòa thượng mới được hoàn tục.
Thực ra nữ nhân cũng là một vấn đề mà Trương Huyễn sắp phải đối mặt sau khi đến Đại Tùy, nhưng bây giờ hắn không có tâm tư để suy nghĩ nhiều về vấn đề này, nói không chừng tương lai một ngày nào đó, Vương Bá Đương sẽ giới thiệu muội muội của y cho hắn.
Đến Đại Tùy cũng được khoảng mười mấy ngày rồi, Trương Huyễn vẫn sống quẩn quanh trong cái xóm bé nhỏ đó, và người mà hắn quen biết, ngoài Lý Mật thì cũng chỉ có gia đình của Vương Bá Đương.
Đương nhiên là còn có Vũ Văn Thành Đô, Trương Huyễn làm sao có thể quên được cái tên Vũ Văn Thành Đô võ công thuộc hạng siêu quần kia, cùng với thanh Phượng Sí Lưu Kim Thảng to lớn ấy, lúc nào cũng khiêu khích hắn, ép buộc hắn không ngừng thách thức giới hạn của bản thân.
…
Cái gọi là Trúc Cơ, thực ra chính là giai đoạn huấn luyện dành cho những người mới học võ, dùng để điều chỉnh các bộ phận và gân mạch của cơ thể, đây cũng là một sự chuẩn bị, một bước đệm để giúp cơ thể thích ứng với cường độ huấn luyện cao độ tiếp theo.
Một khóa Trúc Cơ dài thì khoảng một năm, ngắn thì chỉ khoảng nửa năm, điều này phải dựa vào tư chất của mỗi người mà có những quy định riêng. Thường thì khi đứa trẻ lên 6-7 tuổi đã bắt đầu luyện tập, dường như đứa trẻ nào sau khi kết thúc Trúc Cơ cũng đều có những thay đổi rất lớn: thân thể cường tráng hơn, sức chịu đựng bền bỉ hơn, sự dẻo dai của cơ thể cũng tăng lên rõ rệt.
Một vài đứa trẻ có tư chất thông minh, sau khi Trúc Cơ kết thúc, thậm chí có thể đạt được hiệu quả dịch cân ban đầu, ví dụ như thị lực tốt hơn, thính giác nhạy bén hơn, sức khỏe cường tráng hơn, vân vân.
Khi 7 tuổi, Trương Huyễn đã theo học lớp võ thuật dành cho thiếu niên, cũng đã luyện tập qua Trúc Cơ ở một trình độ nhất định nào đó. Thể lực và sức dẻo dai của hắn cũng đã có được một cơ sở vững chắc, thứ duy nhất mà hắn thiếu đó chính là sự điều chỉnh ở bên trong, mà đây lại chính là một khâu quan trọng nhất của Trúc Cơ trong võ thuật cổ đại, nó có liên quan đến chuyện hắn có thể thực hiện được đột phá dịch cân hay không.
Thuật Trúc Cơ của Vương Bá Đương là dùng đao pháp hỗ trợ, về sau mới dùng thuốc Trúc Cơ, tất cả các bộ phận trong cơ thể đều bị tác động, cho nên nhất định phải luyện đao để kích thích cơ thể tỏa ra nhiệt lượng, đồng thời tiến hành một chế độ huấn luyện cực hạn, khiến cho cơ thể mệt mỏi rã rời, sau đó từng bước thực hiện đột phá.
Những đứa trẻ bình thường thì không thể nào chịu đựng được một áp lực lớn như vậy, hoặc là phải tùy theo tình hình mà cắt giảm uống thuốc, hoặc là phải dùng một loại thuốc tổng hợp, chỉ có như vậy thì cơ thể mới duy trì được trong khoảng thời gian dài.
Nhưng Trương Huyễn thì lại không cần, hắn dần dần thích ứng được với khóa huấn luyện Trúc Cơ cường độ cao, hơn nữa sau những lần phá bỏ giới hạn, thì thời gian luyện đao cũng theo đó mà dài hơn, từ một canh giờ lúc đầu bây giờ đã thành ba canh giờ.
Sau ba tháng, hắn thực sự cảm thận được sự thay đổi của cơ thể. Cơ thể của hắn giờ đây đã trở nên nhanh nhẹn và nhẹ nhàng hơn, tốc độ xuất đao cũng nhanh và có lực hơn, sức chịu đựng cũng được nâng lên, từ lâu đã vượt qua vua chịu đựng nổi tiếng nhất trong quân đội. Mỗi ngày hắn có thể nhẹ nhàng chạy hai vòng Ma- ra- tông, hơn nữa lại không còn cảm thấy mệt nhọc.
Mặc dù trước đó hắn đã tham gia khóa huấn luyện bộ đội đặc chủng vô cùng tàn khốc trong hơn hai năm nhưng kết quả như thế này cũng là khó tưởng tương.
Nhưng duy chỉ có sức mạnh là không có sự thay đổi lớn, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút uể oải mặc dù bản thân đang đắm chìm trong vui sướng.
Nhưng Trương Huyễn đã phát hiện ra sức ăn của bản thân đã có sự thay đổi rõ rệt, mỗi bữa hắn phải ăn ba bát cơm to, việc này đồng nghĩa với việc mắt hắn đã nhìn thấy thùng gạo của gia đình Vương Bá Đương sắp chạm tới đáy rồi.
Thời gian chầm chậm trôi qua nhưng cũng sắp đến cuối tháng 12, và năm mới cũng sắp đến. Nhà nhà người người đều đang tất bật chuẩn bị đón chào năm mới, quét dọn nhà cửa, vứt bỏ những thứ dơ bẩn của một năm qua, mua thịt muối rau, chuẩn bị đầy đủ các đồ cúng bái, cây trúc cầu phúc cũng được dựng lên, còn đám trẻ con thì lại vô cùng vui mừng và háo hức, bởi vì chúng sắp được mặc quần áo mới và nhận tiền lì xì.
Nhưng đối với Trương Huyễn, tất cả những thứ này dường như không có liên quan đến hắn, chúng không có bất cứ ý nghĩa nào. Tuy rằng hắn cũng đã có nhiều thay đổi như tóc đã dài ra, miễn cưỡng thì vẫn có thể đội bình khăn, trên mép và dưới cằm cũng đã mọc râu ngắn, hàng xóm xung quanh cũng đã dần dần quen hắn, ai ai cũng đều cho rằng hắn chính là đệ đệ của Vương Bá Đương.
Có đôi khi hắn cũng đi ra chợ rau và khu chợ cũ ở bên ngoài thành để mua một chút hoa quả, rau xanh tươi ngon ở trên núi. Hắn dần dần đã làm quen được với thời đại này.
Nhưng phần lớn thời gian trong ngày hắn đều ở trong phòng, hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của cơ thể.
Thậm chí hắn còn quên mất điều kiện trao đổi của hắn và Vương Bá Đương, từ đầu đến cuối, không có ai đến tìm hắn đi làm chứng cho Vũ Văn Thuật.
Tối nay, Trương Huyễn ngồi xếp bằng dưới mái hiên, ánh trăng bàng bạc, trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi lên người hắn. Dưới mái hiên có mười mấy cái cột băng với độ dài ngắn khác nhau, tuyết trên mặt đất thì đã đông cứng thành những mảng băng, hắn chỉ mặc có một chiếc áo vải mỏng manh nhưng lại không cảm thấy rét lạnh.
Hắn đã uống một viên thuốc, bây giờ chính là lúc mà hắn ngồi yên đợi nhiệt lượng ở giữa ngực và bụng tăng lên. Hắn rất thích cảm giác khi nhiệt lượng này tỏa ra và lan đều khắp cơ thể, trong khoảnh khắc đó hắn có cảm giác phiêu phiêu lâng lâng.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, hắn đã đợi gần mười lăm phút rồi, nhưng cơ thể vẫn không có chút thay đổi nào cả, đã quá thời gian khá lâu rồi mà. Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã ăn phải viên thuốc hết hạn, cho nên mới không thấy có tác dụng gì?
Cuối cùng thì hắn đã không đợi được, hắn lại lấy ra một viên thuốc nữa và uống, rồi lại đợi 15 phút nữa nhưng vẫn không có bất cứ thay đổi nào.
Trương Huyễn do dự một lúc, rồi từ từ lấy ra viên thuốc thứ 3. Hắn chăm chú quan sát viên thuốc màu đỏ thắm, chần chừ đưa viên thuốc thứ 3 vào trong miệng và hắn đã uống nốt viên thuốc này.
Nhưng cũng đúng vào giây phút hắn vừa mới nuốt trôi thì trong nháy mắt, một luồng khí nóng trước nay chưa có, từ đan điền mạnh mẽ lan tỏa khắp nơi, nhanh chóng truyền đến khắp cơ thể và tứ chi của hắn. Lúc này, cả người hắn như đang bị một ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt, nóng đến mức hắn phải kêu lên một tiếng thảm thương. Hắn nhảy dựng lên ở dưới mái hiên, lăn lộn quăng quật ở ngoài sân, điên cuồng xé rách quần áo trên người.
Những miếng băng trên mặt đất đã khiến cho đầu óc của hắn trở nên thư thái hơn một chút, nhưng ngay lập tức nó đã bị ngọn lửa đang cháy bùng bùng trong lòng hắn nuốt chửng, hắn cầm lấy đao điên cuồng chém lung tung, loạn xạ ở trong sân.
Lúc này ngoài trời đang có một trận tuyết lớn, nhưng tất cả những cái này hắn đều không biết, hắn chỉ biết chém bổ và kêu gào, tất cả những lỗ chân lông trên người hắn đang tỏa ra một lượng nhiệt khổng lổ, nhưng dường như điều này vẫn chưa đủ đối với nhiệt lượng trong người hắn.
Hắn vẫn không thể nào chịu đựng được nhiệt lượng trong cơ thể nữa, chạy vội vài bước, hắn không do dự mà nhảy luôn vào trong chiếc giếng nước ở góc sân.
Trời dần sáng lên, Trương Huyễn bị đông lạnh đến tím tái cả người. Hắn đang từ miệng giếng chậm chạp bò ra ngoài, nếu như lúc này mà có một ai đó vô tình bước vào trong sân, họ không biết chuyện gì đã xảy ra thì sẽ bị cảnh tượng này dọa cho chết khiếp: một nam nhân, người không một mảnh vải che thân, giống như một con quỷ gớm ghiếc đang bò từ dưới giếng chui lên.
Trương Huyễn đã vô cùng mệt mỏi, chân tay rã rời, đứng cũng không vững, hắn chầm chậm bò vào trong phòng, lấy chăn quấn chặt quanh người.
Mãi một lúc sau cơ thể của hắn mới nóng dần lên và hắn bắt đầu chửi mắng bản thân đúng là một kẻ ngu xuẩn, không dưng lại dám uống liền ba viên thuốc. Hắn cứ mắng cứ rủa bản thân rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Đang ngủ say, cơ thể của hắn bắt đầu có một sự thay đổi. Một luồng nhiệt nhỏ bé từ đan điền của hắn tỏa ra, và nhanh chóng làn ra khắp tứ chi xương cốt của hắn.
Cảm giác này giúp hắn ngủ một giấc ngon lành, hắn ngủ một mạch tới tận chiều rồi mới tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy cả người khoan khoái, tinh thần phấn chấn, cơ thể tràn đầy năng lượng.
Hắn duỗi duỗi cái lưng cho đỡ mỏi, cơ thể trần truồng nhảy dựng lên, rồi từ trong rương lấy ra một bộ quần áo cũ mà Vương Bá Đương để lại cho hắn.
Bên cạnh chiếc rương là cái ụ đá nặng khoảng 15 cân, mỗi ngày thức dậy hắn đều phải nâng cái ụ đá này hai lần, để kiểm tra xem sức mạnh của bản thân có tăng lên không, nhưng khổ nỗi từ đó đến giờ vẫn chưa thấy có bất cứ một chút thay đổi nào, và thế là nâng ụ đá dần dần đã trở thành một kiểu nghi thức.
Trương Huyễn thắt chặt đai lưng, tiện tay nắm lấy ụ đá, đột nhiên hắn ngẩn người ra, từ từ đặt ụ đá kia xuống, rồi dùng một cánh tay nhấc nó lên, rồi lại đặt nó xuống. Hắn làm đi làm lại như vậy khoảng mười mấy lần gì đó rồi lập tức hét toáng lên một tiếng, vứt phịch ụ đá xuống đất, cứ chân trần mà chạy ra phía sau nhà.
Bây giờ hắn đang vui sướng như sắp phát rồ phát dại, niềm vui sướng này khiến hắn quên hết mọi thứ. Bên dưới phiến đá sau hậu đường, hắn tìm thấy một cây ngân thương mà Vương Bá Đương đã giấu kín ở đây. Đó chính là cây ngân thương mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy khi đến đây, nó nặng 25 cân.
Hắn đã từng thử qua, cố gắng đến mức gần như lao lực, nhưng nhiều nhất thì cũng chỉ có thể nhấc lên được vài cái, nhưng bây giờ thì khác, hắn lại có thể nhẹ nhàng múa cây thương này. Trong sân, mũi thương hướng thẳng lên trời mà bay lên, còn Trương Huyễn cười to một tiếng từ tận đáy lòng.
Ba tháng qua, Trúc Cơ hắn đã hoàn thành, không chỉ là thể chất có sự thay đổi cực lớn mà sức mạnh cũng tăng lên gấp đôi. Hắn chính là người có tố chất, tài năng thiên phú luyện võ cao nhất, đến ngay cả Trúc Cơ mà cũng có thể đạt đến hiệu quả dịch cân ban đầu.
…
Ba ngày tiếp theo Trương Huyễn không bước chân ra khỏi nhà, mãi cho đến khi hắn chắc chắn rằng sức mạnh của bản thân không phải là tăng lên nhất thời, hơn nữa đúng là đã mạnh lên sau một thời gian dài khổ luyện, thì hắn mới chấm dứt hoàn toàn chuyện uống thuốc Trúc Cơ.
Trong phòng, hắn bày tất cả các đồ dùng của mình ra thành một hàng. Đây chính là phòng của Vương Bá Đương, tất cả những thứ thuộc về hắn thì không nhiều: một thanh đao, một chiếc mũ da, hai chiếc trường bào mà Vương Bá Đương tặng cho hắn, 10 quan tiền và còn có cả nửa túi bột mì.
Trương Huyễn bắt đầu suy nghĩ xem bước tiếp theo bản thân nên làm gì, hắn không thể cứ sống mãi trong nhà của Vương Bá Đương, rõ ràng Vương Bá Đương cũng không thể trở lại, y và Lý Kiến Thành chắc là đã lên trại Ngõa Cương rồi, hơn nữa còn được Địch Nhượng nhiệt liệt hoan nghênh.
Khó khăn của Lý Kiến Thành không phải là lúc này mà là 1-2 năm sau đó, nhưng khó khăn của Trương Huyễn lại ở ngay trước mặt, hắn nên đi đâu về đâu?
Đúng lúc đó, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Trong ba tháng vừa rồi có lẽ đây là lần đầu tiên có người đến gõ cửa phòng hắn, cho nên phản ứng đầu tiên của Trương Huyễn là nghĩ rằng Vương Bá Đương đã quay trở về.
Hắn vội vội vàng vàng thu dọn mấy thứ đang bày lung tung ở trước mặt, chạy ngay đến sân:
- Đến đây! Đến đây!
Trương Huyễn mở cửa và lặng cả người đi. Bên ngoài không phải là Vương Bá Đương mà là hai lão phu nhân!
- Là …. thim Khang!
Hắn nhận ra một trong hai người đó, là đại thẩm nhà bên cạnh, rất tốt bụng và hiền lành, sáng nào cũng vậy, khi hắn chạy trở về thì đều nhìn thấy Khanh đại thẩm đi mua đồ ăn, đại thẩm luôn mỉm cười với hắn.
- Nhị lang, đây là hàng xóm của chúng ta, Mã thẩm.
Khang đại thẩm vẫn cứ nghĩ rằng Trương Huyễn chính là đệ đệ của Vương Bá Đương, nên mới gọi hắn là nhị lang. Trương Huyễn vội vàng quay sang gật đầu và cười với vị đại thẩm kia:
- Chào Mã thẩm!
Chỉ là thường ngày mình đâu có qua lại với nhà họ, hai người này đến tìm mình làm gì? Ánh mắt của Trương Huyễn dừng lại trên tay của hai người, nhìn thấy mỗi người xách một chiếc làn trúc.
Khanh đại thẩm cười nói:
- Hôm nay là giao thừa, chúng ta đoán rằng cháu cũng không chuẩn bị được cái gì, cho nên mang cho cháu một ít đồ ăn.
- Hả!
Trương Huyễn ngạc nhiên thốt lên một tiếng, đưa tay lên sờ ót, thì ra hôm nay là giao thừa, nhưng bản thân lại không biết gì hết.
- Đừng ngại, nhận lấy đi!
Hai vị đại thẩm cầm lấy chiếc làn dúi vào tay của hắn, Trương Huyễn cảm kích vô cùng, vội vàng cảm ơn họ.
- Đều là hàng xóm láng giềng với nhau, cháu còn nhỏ như vậy mà phải sống một mình cũng chẳng dễ dàng gì, có gì khó khăn thì cứ nói với chúng ta một tiếng, chúng ta sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức mình.
- Đa tạ hai vị đại thẩm, đa tạ!
Hai vị đại thẩm cười cười rồi từ biệt. Trương Huyễn xách lấy hai chiếc làn quay trở về phòng. Hắn mở chiếc làn ra thì bên trong có một bát thịt, một bát cá, còn có cả một bình rượu còn nóng hôi hổi.
Trong lòng Trương Huyễn liền cảm thấy vô cùng ấm áp, khóe mắt có chút cay cay, hai vị đại thẩm tốt bụng hiền lành kia biết rằng hắn chẳng có thứ gì cả.
Hắn mở bình rượu ra và uống một ngụm, rượu gạo nóng hổi chảy vào bụng, nhưng rồi tự nhiên trong lòng hắn lại dâng trào một cảm giác cô độc và mất mát, rất khó diễn tả bằng lời. Hôm nay chính là giao thừa, nhưng hắn lại cô độc lưu lạc đến triều Tùy, không người thân, không bạn bè, và cũng không có ai nhớ đến hắn.
Hắn từ từ bước đến phía cửa sổ, nhìn bầu trời đêm đầy sao thật lâu. Cũng không biết đã bao lâu rồi, mắt của hắn như hơi ươn ướt, rồi hắn cúi đầu xuống, thở dài một tiếng.
Đêm nay, Trương Huyễn một mình đón giao thừa đầu tiên của hắn kể từ sau khi lưu lạc đến Đại Tùy.