- Thời tiết quỷ này, mới cuối tháng năm đã nóng đến không để người ta sống rồi.
- Nếu không Ngọc Lang cùng tôi đi hầm băng luyện võ? Nơi đó ngược lại rất lạnh.
Trương Huyễn cười nói.
La Thành đã vội lắc đầu:
- Rất lạnh lẽo, đệ vẫn tình nguyện chịu nóng một chút.
Cậu ta cũng xem qua Thanh Thạch Kinh của Trương Huyễn, tuy nhiên Thanh Thạch Kinh đối với cậu ta không có ý nghĩa gì, cậu ta sáu tuổi bắt đầu bồi dưỡng căn cơ võ nghệ, bảy tuổi luyện tụ lực chi thuật, đã có hai lần đột phá, đã không cách nào luyện nữa.
Quả thật Trương Huyễn cũng là về sau nữa mới hiểu được sơ qua, lúc trước lời Vương Bá Đương nói không sai, phương pháp mỗi nhà luyện tập Tụ lực chi thuật có chỗ không giống nhau, cách điều chế thuốc cũng không giống nhau, một khi lựa chọn, không thể luyện thêm võ công của nhà khác, nếu không nhẹ thì tàn phế, nặng thì toi mạng.
Hơn nữa Thanh Thạch Kinh đã là riêng biệt nhằm vào người trưởng thành bổ luyện ngày sau, Tử Thai Đan lại là căn cứ thể chất người trưởng thành phối chế, bởi vậy trẻ con không thể chịu được cái loại cực nóng trong cơ thể này, dù cho là người trưởng thành, nếu như không có loại tư chất hơn người này của Trương Huyễn cũng không thể luyện tập, bằng không sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Cho nên hứng thú của La Thành đối với Thanh Thạch Kinh kém xa so với Tử Dương Thập Tam Kích, cậu ta chỉ cảm thấy hứng thú với Tử Trùng Ngọc Dũng, đòi Trương Huyễn hai con, để cậu ta chuẩn bị cho nhị tỷ sắp sinh con an thai.
Phía trên La Thành có hai người chị, cũng đã xuất giá, đại tỷ gả cho anh họ của cậu ta, Lư Khánh Nguyên - con thứ của vợ cả họ Lư ở Phạm Dương, nhị tỷ gả cho Lý thị ở Triệu quận, hai nhà đều là thế gia danh môn ở Hà Bắc.
Đây cũng là La Nghệ khổ tâm sắp đặt, nếu như ông ta muốn đứng vững gót chân ở U Châu, nhất định phải kết duyên cùng thế gia Hà Bắc, ông ta thậm chí suy nghĩ để cho con trai La Thành cưới con gái Lư gia.
- Hôm nay không phải đi Lư gia kết thân rồi à?
Trương Huyễn lại cười hỏi.
La Thành rất sợ nói chuyện này, vội vã chuyển đề tài:
- Đệ cho người tìm thợ rèn thích hợp rồi.
Trương Huyễn mừng rỡ, hắn muốn chế Ca sa huyền thiết thành đầu kích, tìm được mấy người thợ rèn nổi tiếng, nhưng bọn họ cũng không dám tiếp nhận món lợi này. Trương Huyễn chỉ có thể xin La Thành như rắn sống lâu năm vùng này giúp đỡ, không ngờ cậu ta nhanh như vậy đã tìm được rồi.
- Ở nơi nào?
- Ngay ở Lư gia trang, huynh chừng nào thì theo đệ sang đấy.
Trương Huyễn lòng gấp như lửa đốt, một khắc cũng không chờ.
- Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!
Hắn xoay người chạy về phía gian phòng của mình, La Thành ở phía sau hô lớn:
- Thương mâu của huynh cũng mang theo đi!
***
Trong lòng La Thành tràn đầy cảm kích đối với Trương Huyễn, cậu ta yêu thích võ như mạng sống, đáng tiếc sức lực của cậu ta không đủ mạnh, chỉ có đột phá hai lần tụ lực, sử một cây thiết thương sáu mươi cân, cậu ta chỉ có thể ký thác tất cả hy vọng vào thương pháp.
Ngũ câu thần phi thương của La gia tuy rằng cũng là thương pháp tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ, nhưng nó lại kém xa, không thể bằng với tam đại thần kỹ Lôi Thần Chuỳ, Vạn Tuế Táng và Tử Dương Kích.
Nhưng ông trời chiếu cố cậu ta, để cho cậu ta quen biết Trương Huyễn hào sảng trượng nghĩa, để cho cậu ta học được Tử Dương Kích trong truyền thuyết.
Đáng tiếc Tử Dương Kích là võ nghệ binh khí nặng, sức lực cậu ta không đủ, La Thành đã dựa vào tuyệt đỉnh thông minh của mình, dung hợp Tử Dương Kích và Ngũ câu thần phi thương gia truyền lại với nhau, trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, thương pháp của cậu ta bất ngờ tăng tiến, ngay cả phụ thân của cậu ta cũng đánh với cậu ta không quá mười hiệp, từ trước cậu ta không phải đối thủ của phụ thân.
Trương Huyễn ngược lại không biết được, chính hành động vô ý của hắn không ngờ đã tạo nên một mãnh tướng dùng thương pháp nổi tiếng khắp thiên hạ.
Hai người rời khỏi La Phủ, cưỡi ngựa chạy về phía cổng thành phía bắc, trên đường cái người đông như kiến, hoá ra bên cổng thành bắc bắt đầu phát cháo cứu tế, dường như dẫn dân lưu vong toàn thành tới.
Trương Huyễn thấy cách xa gần cửa thành toàn là đầu người đen ngun ngút, không biết chen lấn bao nhiêu vạn người, hắn có chút kinh ngạc nói:
- Ngọc Lang, dân lưu vong kể ra cũng không ít nhỉ!
- Đúng vậy!
La Thành thở dài:
- Đệ nghe phụ thân nói, khoảng chừng nhiều hơn ba bốn mươi vạn, đương kim thiên tử cũng hạ chỉ quan phủ quận Trác sắp xếp yên ổn cho bọn họ, nhưng như thế nào yên ổn? Cũng chỉ có thể mỗi ngày phát chút cháo, để cho bọn họ tuỳ ý chiếm đất dựng túp lều.
- Để cho bọn họ về quê không được sao?
La Thành lắc đầu:
- Nếu như không có quân đội hộ vệ, cho dù bọn họ rời khỏi huyện Kế cũng không thể về quê, hoặc là chạy trốn đến Đột Quyết, trở thành thần dân của vương triều Đột Quyết, hoặc là sẽ bị bọn phỉ Vương Bạt Tu, Nguỵ Đao Nhi, Lư Minh Nguyệt cướp đoạt, sẽ chỉ làm tiện nghi cho những thổ phỉ đó, cho nên đương kim thiên tử thà rằng để cho bọn họ khổ sở ở trong thành, mỗi ngày bố thí một chút lương thực cứu tế bọn họ, cũng không cho phép quan phủ quận Trác đuổi bọn họ về quê.
Trương Huyễn giờ mới hiểu được đạo lý trong đó, không muốn hỏi nhiều. Lúc này, hắn bỗng nghe thấy phía sau có người gọi hắn, vừa quay đầu lại, thấy một người cưỡi ngựa chạy vội về phía này.
- Trương Huyễn, đệ tại sao lại ở chỗ này?
Trương Huyễn nhận ra gã, không ngờ là cấp trên trực tiếp của mình ở Yến Vương Phủ tửu quỷ Trần Lương, hắn cũng mừng rỡ, vội vàng xoay người xuống ngựa, hai người ôm nhau cười ha hả.
Trần Lương cười đấm dứ một quyền vào hõm vai của hắn:
- Tiểu tử thối, không phải đệ đi Đột Quyết sao? Tại sao lại ở chỗ này?
- Tiểu đệ mới từ thảo nguyên trở về, đi qua đường U Châu.
- Ồ, thì ra là thế.
Gã nhìn thoáng qua La Thành :
- Vị này chính là…
Trương Huyễn vội vàng giới thiệu bọn họ, hai người chào hỏi, nhưng Trần Lương có chuyện cần nói với Trương Huyễn, gã kéo Trương Huyễn qua một bên, thấp giọng nói:
- Yến Vương điện hạ cũng ở U Châu, đệ biết không?
Trương Huyễn ngạc nhiên:
- Đệ không biết, đệ vẫn cho rằng ngài ấy đang ở Lạc Dương!
Trần Lương cười thần bí:
- Yến Vương điện hạ buổi sáng hôm nay còn nói đến đệ, đệ tiểu tử thối này không tệ lắm! Ở Đột Quyết làm được đại sự.
- Huynh nói đến chuyện gì?
Trần Lương khoát tay cười nói:
- Huynh cũng không biết là cái gì, bây giờ huynh còn có việc gấp, nhất định phải đi xử lý ngay lập tức, ngày mai đệ đến ngay Sóc Cung, Yến Vương điện hạ đang ở đó, chúng ta ngày mai hãy nói tiếp, huynh sẽ bày rượu mừng công cho đệ.
Trần Lương vỗ vai Trương Huyễn, xoay người lên ngựa, đến giống một cơn gió, đi cũng giống như một cơn gió, đoán chừng lại là bị con sâu rượu dụ đi rồi.
La Thành nhìn gã cưỡi ngựa chạy xa, cười nói:
- Tên kia cũng không tệ lắm!
Trương Huyễn còn đang ngẫm lại lời Trần Lương, đại sự gã nói hẳn là ba mươi vạn món binh giáp, nhưng tại làm sao có thể nhanh như vậy đã truyền đến Trung Nguyên, khiến cho hắn suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp.
- Đi thôi! Chúng ta đi làm việc chính trước.
Trương Huyễn nghĩ đến binh khí của mình, tình thần không khỏi rung lên, thúc ngựa đi theo La Thành ra khỏi cổng thành bắc, chạy thẳng về hướng bắc.
***
Họ Lư ở Phạm Dương bắt đầu từ thời Đông Hán đã là thế gia nổi tiếng thiên hạ, hơn nữa lấy đại nho Lư Thực làm đại biểu, khắc sâu ảnh hưởng trong tiến trình hình thành thời loạn cuối nhà Hán.
Thời Bắc Nguỵ, họ Lư ở Phạm Dương cũng được chen chân vào ngũ tính thất vọng* nổi tiếng thiên hạ, trở thành một trong bảy đại danh môn thế gia.
(ai đọc "Đại Đường diễn nghĩa" chắc có đọc qua ngũ tính thất vọng: năm họ bảy nhà được người đời cho là có ảnh hưởng lớn đến thế cuộc bao gồm có năm họ: Lý thị, Thôi thị, Lư thị, Trịnh thị, Vương thị, bảy nhà: Lũng Tây, Thái Nguyên, Triệu Quận, Thanh Hà, Bác Lăng, Phạm Dương, Huỳnh Dương)