Lỗ hổng lớn nhất của Trương Đồng Nhân quả thật là ở trên mắt phải, đó là hắn lúc trẻ tuổi mắt phải bị người ta đả thương, thị lực mắt phải trở nên mơ hồ, để lại tàn tật cả đời. Mắt Trương Đồng Nhân tuy không tốt, nhưng thính lực lại cực kỳ linh mẫn, hắn nghe được phía sau có tiếng gió, thân thể nghiêng biên độ lớn, tránh thoát một thương này của La Sĩ Tín.
Không ngờ La Sĩ Tín kéo trường thương, mũi thương thay đổi phương hướng, đâm vào trên lưng chiến mã dưới khố Trương Đồng Nhân. Một thương này đâm cực ác, chiến mã đau đến mức hí dài một tiếng, móng trước giơ lên cao cao, Trương Đồng Nhân vì tránh một thương của La Sĩ Tín thân thể đã mất đi cân bằng, lúc này hắn cũng không khống chế được thân thể nữa, bị chiến mã hất rơi xuống đất. Tướng sĩ hai bên đều một mảng kinh hô, La Sĩ Tín xuống tay cực nhanh, không đợi Trương Đồng Nhân bò dậy, đã đâm một thương xuyên qua cổ hắn, đem hắn đóng đinh ở dưới đất.
Trên tường doanh địa Tùy quân nhất thời tiếng hoan hô như sấm, chỉ một hiệp đã đem tướng địch đâm chết, không hổ là hảo hán đứng thứ chín thiên hạ.
Trong đại doanh Ngõa Cương lại đầy tiếng xì xầm. Trương Đồng Nhân là người của Trần Trí Lược, Trần Trí Lược muốn cướp công đầu mới đề cử Trương Đồng Nhân xuất chiến trước, không ngờ lại chết ở trong tay La Sĩ Tín. Mặt Trần Trí Lược lúc đỏ lúc trắng, hắn thế mà có chút thẹn quá hóa giận, tức giận nhìn Đan Hùng Tín nói: “Người của ta đã chết, là hắn học nghệ không tinh, bị chết đáng đời, sau đây nên là người của Đan tướng quân ra trận lập công đi!”
Ý ở ngoài lời của hắn chính là người của Đan Hùng Tín cũng phải xuất chiến, Hác Hiếu Đức bên cạnh cũng hòa theo: “Lão Trần nói đúng, cứ như vậy nhận thua sĩ khí của chúng ta xong rồi, nên đánh một trận nữa.”
Hác Hiếu Đức và Đan Hùng Tín cũng mâu thuẫn rất sâu, hơn nữa năm trước một trận chiến vây khốn Vi Tân, Đan Hùng Tín đạt được binh lính đầu hàng, Hác Hiếu Đức muốn khôi giáp của kho Lạc Khẩu, lại trúng kế Vương Thế Sung, cuối cùng tổn binh hao tướng không thu được gì, dẫn tới Hác Hiếu Đức cực kỳ bất mãn đối với Đan Hùng Tín.
Mắt thấy quân Ngoã Cương sắp bị diệt tới nơi, Hác Hiếu Đức đã có ý thoát ly Ngõa Cương, cho nên hắn cũng muốn theo Đan Hùng Tín xuất chinh Tùy quân, tìm cơ hội rời đi.
Lúc này hắn đã không sợ đắc tội Đan Hùng Tín, hắn chỉ hận Đan Hùng Tín không tự mình ra trận, bị tướng Tùy một thương đâm chết. Đan Hùng Tín rất khó xử, đưa ra phương án đơn đấu là mình, bổn ý của hắn muốn kích ra Tùy quân quyết chiến, không ngờ Tùy quân lại không dao động, hiện tại từ bỏ đơn đấu tựa như lại không quá công bằng.
Không đợi Đan Hùng Tín trả lời, mãnh tướng Tôn Trường Nhạc dưới trướng Đan Hùng Tín ôm quyền nói: “Tướng quân, ty chức nguyện xuất chiến!”
“Tốt!” Trần Trí Lược ở bên cạnh lớn tiếng khen: “Không hổ là ngũ hổ đệ nhị tướng, dũng khí đáng khen, Đan tướng quân phê chuẩn đi!”
Đan Hùng Tín bất đắc dĩ, hắn biết Tôn Trường Nhạc có bản lãnh thực sự, so với Trương Đồng Nhân lợi hại hơn nhiều, liền gật gật đầu, “Thắng bại là chuyện thường binh gia, không được thì rút về, tuyệt đối không được sính cái dũng nhất thời!”
“Ty chức rõ!”
Tôn Trường Nhạc ôm quyền thi lễ, tay cầm một cây tam tiêm lưỡng nhận đao hướng trên sa trường chạy đi, Đan Hùng Tín tự mình nổi trống trợ uy. Hắn rất tin tưởng đối với Tôn Trường Nhạc, luận võ nghệ, Tôn Trường Nhạc còn cao hơn mình, đơn giản là thanh danh không bằng mình, mới đành ở thứ hai trong ngũ hổ tướng, nếu lúc trước Tôn Trường Nhạc cũng tham gia Anh hùng hội, vậy hắn xông vào hai mươi hạng đầu tuyệt đối không có vấn đề.
Trương Huyễn ở đầu tường thấy tướng này dáng người cường tráng, binh khí rất nặng, ít nhất ở trên trăm cân, hơn nữa chiến mã của hắn thế mà lại là Hắc Kim Cương một trong những con ngựa yêu của Dương Quảng cất chứa, có thể cưỡi chiến mã như vậy, nói rõ người này tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Trong lòng Trương Huyễn có vài phần lo lắng, thét ra lệnh: “Nổi chiêng thu binh!”
La Sĩ Tín sĩ khí dâng cao, hắn đang chuẩn bị giục ngựa nghênh chiến gã đại tướng Ngõa Cương thứ hai, không ngờ đại doanh vang lên tiếng chiêng, ‘Keng! Keng! Keng!’
La Sĩ Tín đại hận, cũng không dám trái lệnh, chỉ đành quay đầu ngựa lại hướng cửa lớn chạy đi, lại vừa lúc thấy Tô Định Phương tránh ở phía sau thân binh của mình, thấy trong tay hắn thế mà còn cầm cung tên, La Sĩ Tín nhất thời tức giận nhìn Tô Định Phương, “Ngươi là cho rằng ta năm hiệp không hạ được tướng địch sao?”
Tô Định Phương lạnh lùng nói: “Ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, ngươi có tính tình hướng đại soái phát đi, ai thèm giúp ngươi!”
Tô Định Phương giục ngựa vào quân doanh. La Sĩ Tín buồn bực, giục ngựa vào thành, bước nhanh tới trước mặt Trương Huyễn, quì một gối nói: “Ty chức xin lệnh tái chiến!”
Trương Huyễn lại không thèm để ý hắn, hắn nhìn chăm chú vào Tôn Trường Nhạc đang ở dưới tường doanh địa phóng ngựa khiêu khích, quay đầu hỏi các tướng: “Ai biết tướng này là người phương nào?”
Bên cạnh, Trầm Quang tiến lên một bước khom người đáp: “Hồi bẩm đại soái, người này là đồng hương của ta, tên Tôn Trường Nhạc, vốn là một giáo úy Ngô quận Ưng Dương phủ, dũng mãnh vạn người không địch nổi, ở Ngô quận tiếng tăm cực lớn. Người này thờ mẹ cực hiếu, ở Ngô quận lại có tiếng khen tái Chuyên Chư (Chuyên Chư của đời sau), không biết vì sao lại đầu nhập Ngõa Cương, ty chức khó hiểu.”
Một gã lang tướng khác cũng bổ sung: “Khởi bẩm đại soái, người này ở Ngõa Cương xếp thứ hai, gần với đao soái Vương Quân Khuếch trước kia, nhưng trên thực tế võ nghệ hắn và Vương quân sàn sàn như nhau, trước mắt là ái tướng đứng đầu của Đan Hùng Tín.”
Trương Huyễn gật gật đầu, lúc này mới quay đầu hỏi La Sĩ Tín: “Ngươi nghe thấy hết chưa?”
Trong lòng La Sĩ Tín rất hổ thẹn, hắn rốt cuộc hiểu dụng tâm lương khổ của chủ soái, là sợ mình khinh địch, liền ôm quyền nói: “Ty chức nhớ kỹ, ty chức sẽ dốc sức chiến một trận.”
Trương Huyễn rốt cuộc lộ ra nụ cười hiếm có đối với La Sĩ Tín, “Vậy là được rồi, thắng bại của ngươi không quyết định được chiến cuộc, cũng không trở ngại được công lao của ngươi, càng không ảnh hưởng được thanh danh của ngươi. Tâm bình khí hòa, thắng thì dũng, bại thì về.”
“Ty chức ghi nhớ trong lòng!”
La Sĩ Tín lại hướng Tô Định Phương ôm quyền thi lễ, lúc này mới sải bước rời đi.
Phòng Huyền Linh mỉm cười nói: “Đại soái dùng người ở chỗ tâm!”
Trương Huyễn vuốt râu cười mà không nói, một trận chiến này hắn hy vọng La Sĩ Tín bại, bại đối với sự trưởng thành của La Sĩ Tín chỉ có lợi.
Cửa doanh địa Tùy quân lại lần nữa mở ra, La Sĩ Tín lại một lần nữa từ trong đại doanh chạy ra, trên tường doanh địa tiếng trống như sấm, tiếng binh sĩ hò hét rung trời, không cần Trương Huyễn dặn, Tô Định Phương lần nữa xuống dưới thành, tránh ở sau một cây đại kỳ, rút ra một mũi tên nanh sói.
Tôn Trường Nhạc đem chiến đao đặt ở trước ngựa, cao giọng nói với La Sĩ Tín: “La tướng quân nguyện đặt cược với ta không?”
“Đặt cược thế nào?” La Sĩ Tín lạnh lùng hỏi.