Hắn lập tức gọi tiểu nhị lán trà tới, cười hỏi y: “Vừa rồi ta thấy một thương đội qua ải, nhưng binh sĩ căn bản không kiểm tra, cũng không đề ra nghi vấn, trực tiếp thả bọn họ đi qua, đây là có chuyện gì?”
Tiểu nhị cười nói: “Vậy nhất định là trên hàng hóa cắm cờ trắng nhỉ!”
“Đúng vậy!”
“Vậy là được rồi, đó là miễn kiểm kỳ, lại xưng là quyền quý kỳ, quyền quý lúc qua ải cắm lên cờ này, binh sĩ sẽ không kiểm tra, đây là quy định của thiên tử Trường An, bình thường quan viên ngũ phẩm trở lên có thể hưởng dụng.”
“Nhưng vừa rồi chi thương đội đó ta thấy cũng không giống quyền quý gì.”
Tiểu nhị cười lên, “Lá cờ trắng tam giác đó còn có một cái tên, gọi là quyền tiền kỳ, ngươi không có quyền, có tiền cũng được, loại lỗ hổng trên pháp luật này tướng lĩnh giữ ải sao có thể không lợi dụng nó để phát tài? Dù sao lá cờ này là hợp pháp, về phần dùng như thế nào phân biệt như thế nào đó là việc của người giữ ải cụ thể bên dưới, triều đình cũng sẽ không biết.”
Trước mắt Vương Huyền Kính sáng ngời, hắn có cách rồi.
~~~~
Tướng thủ thành Bồ Tân quan tên là Hà Phan Nghĩa, hắn vốn là thương nhân người Hồ, năm Đại Nghiệp thứ mười hai, hắn và huynh trưởng Hà Phan Nhân ở Quan Trung Ti Trúc viên tạo phản, tụ tập mấy vạn người, theo bọn họ cùng nhau tạo phản còn là Lý Trọng Văn, Hướng Thiện Chí, Khâu Sư Lợi các hào kiệt Quan Trung, về sau bọn họ đều bị Lý Thần Thông hợp nhất, thành thuộc cấp của Lý Thần Thông, lần này Lý Thế Dân dẫn tám vạn quân đông chinh Trung Nguyên, địa khu Quan Trung liền do ba vạn quân của Lý Thần Thông đóng giữ, Hà Phan Nghĩa theo huynh trưởng tấn công Trường An có công, được phong làm đô úy, dẫn quân đóng ở vùng quận Phùng Dực.
Lần này Lý Thần Thông đóng giữ Quan Trung, liền lệnh Hà Phan Nghĩa dẫn ba ngàn quân bản bộ đóng ở Bồ Tân quan.
Bản thân Hà Phan Nghĩa chính là xuất thân thương nhân người Hồ, khát vọng đối với tiền tài sớm thấm vào huyết mạch hắn, cộng thêm hắn trước kia là đạo phỉ Quan Trung, cực kỳ miệt thị đối với chế độ triều đình, cho nên hắn sau khi tiếp nhận chức vụ Bồ Tân quan, làm so với tiền nhiệm còn đen hơn, kiếm tiền ác hơn, chỉ cần trả tiền, cho dù là hàng cấm loại một hắn cũng sẽ cho qua ải.
Buổi chiều, Hà Phan Nghĩa đang ở trên đầu tường tuần tra. Lúc này, một gã giáo úy mang theo một thương nhân lùn béo đi lên, giáo úy tiến lên thấp giọng nói với Hà Phan Nghĩa: “Tướng quân, có dê béo đến rồi!”
Tinh thần Hà Phan Nghĩa rung lên, đánh giá thương nhân này một cái, thấy người này bộ dáng gian thương, mặc áo bào lụa rất đáng nghiên cứu, liền cười nói: “Ngươi có chuyện gì sao?”
Hà Phan Nghĩa bộ dạng tuy thô lỗ, nhưng căn cứ nguyên tắc hòa khí phát tài, đối với các thương nhân cầu mình làm việc đều rất khách khí, ngữ khí cũng rất nhu hòa.
Thương nhân béo lùn tiến lên thi lễ nói: “Tiểu nhân họ Dương, người quận Trường Bình, đi buôn nhiều năm, tiểu nhân có lô hàng hóa muốn vận chuyển đi Trường An, đặc biệt đến cầu miễn kiểm kỳ.”
“Ngươi là hàng hóa gì?”
“Cái này...” Thương nhân có chút do dự, “Tướng quân, cái này không tiện nói.”
“Ngươi không nói ta làm sao ra giá cho ngươi, hàng hóa khác nhau, giá miễn kiểm kỳ cũng khác nhau.”
Thương nhân béo lùn hồi lâu sau mới lí nhí nói: “Là một chút gang.”
Trong mắt Hà Phan Nghĩa hiện lên một tia sáng, gang chính là hàng hóa triều đình nghiêm cấm dân gian mua bán, nhưng nhu cầu của dân gian lại rất lớn, ở trên chợ đen giá kinh người, vì thu hoạch lợi nhuận khổng lồ, rất nhiều người bí quá hoá liều lén vận chuyển gang, Hà Phan Nghĩa cũng không phải là lần đầu tiên gặp.
Hắn biết rõ lợi nhuận của gang, một chiếc xe ngựa có thể vận chuyển ba trăm cân gang, lợi nhuận chính là mười lượng vàng, bình thường vận chuyển mười xe, lợi nhuận chính là một trăm lượng vàng, khó trách giáo úy nói có dê béo đến.
Hắn ra vẻ khó xử nói: “Gang chính là cấm phẩm số một, nếu bị người ta tố giác, ta chủ tướng này cũng phải rơi đầu, không dễ làm đâu!”
Thương nhân liên tục khom người nói: “Tiểu nhân sẽ tuyệt không bán đứng tướng quân, khẩn cầu tướng quân hỗ trợ.”
Hà Phan Nghĩa vươn một bàn tay, “Một xe ngựa năm lượng vàng, nhiều nhất đi hai mươi xe ngựa, hộ vệ tiểu nhị không thể vượt qua năm mươi người.”
Thương nhân bị dọa nhảy dựng, “Năm lượng vàng, giá này quá cao rồi! Tiểu nhân đã hỏi thăm, bình thường đều là hai lượng vàng.”
“Đó là giá thời kỳ phi chiến.”
Hà Phan Nghĩa lạnh lùng nói: “Ta nói thật cho ngươi biết, triều đình đã phát động cuộc chiến chinh đông, Đại Đường đã tiến vào trạng thái chiến tranh, rất nhanh sẽ tra càng nghiêm hơn đối với các loại hàng cấm, nhất là loại gang, binh khí, bắt được phải mất đầu, ta cũng là hỗ trợ một lần cuối cùng, nếu ngươi không thể tiếp nhận, vậy ta cũng không có cách nào.”
Thương nhân do dự thật lâu, cuối cùng từ trong túi ở lưng lấy ra năm đĩnh vàng, mỗi đĩnh nặng khoảng mười lượng, đưa cho Hà Phan Nghĩa nói: “Chúng ta tổng cộng mười chiếc xe ngựa, mỗi xe năm hộ vệ, đây là năm mươi lượng vàng, một nửa lợi nhuận của ta đều cho tướng quân rồi.”
Hà Phan Nghĩa tiếp nhận vàng, cười ha ha, “Có tài mọi người phát mà!”
Hắn lập tức từ trong lòng lấy ra một tấm đồng bài hình tròn cho gã thương nhân, “Dựa vào tấm đồng bài này có thể lĩnh mười lá miễn kiểm kỳ. Nhớ kỹ, hộ vệ tiểu nhị chỉ có thể đeo kiếm, không cho phép đeo đao, lại càng không cho phép mang binh khí dài.”
“Điều này tiểu nhân biết, xin tướng quân yên tâm!”
Thương nhân cáo từ đi rồi, Hà Phan Nghĩa nhìn bóng lưng thương nhân đi xa, hắn lại nhịn không được cân nhắc vàng trong tay, loại cảm giác ánh vàng rực rỡ, nặng trịch này làm trong lòng hắn rất thoải mái. Hắn khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Ngày phát tài không nhiều nữa, kiếm chút nào hay chút đó đi!”
~~~~
Một canh giờ sau, hoàng hôn đã gần đến, bởi vì trời tối sẽ đóng cửa ải, cho nên lúc này người đi đường và thương đội qua cửa ải đặc biệt nhiều. Lối vào bờ đông, các binh sĩ mệt nhọc một ngày cũng không nghiêm khắc như buổi sáng, kiểm tra qua loa một chút xe chở hàng liền cho thương đội đi qua, về phần người đi đường chỉ cần không mang theo binh khí, trên cơ bản không cần kiểm tra, trực tiếp lên cầu đi quan ải.
Nhưng kiểm tra cửa quan ải vẫn rất nghiêm khắc, toàn bộ xe ngựa đều mở ra, hàng hóa đổ hết ra, các binh sĩ trực tiếp dùng trường mâu đâm chọc ở trên hàng hóa. Các thương nhân sau khi bị đau khổ, lần sau tự nhiên sẽ giao tiền thuê miễn kiểm kỳ, về phần người đi đường cũng cần đề ra nghi vấn từng người. Chủ tướng phát tài dựa vào thương đội, nước béo của các binh sĩ lại ở trên thân người đi đường, muốn không bị soát người đề ra nghi vấn, giao thêm trăm đồng tiền là có thể trực tiếp qua ải, trên bậc thang chật hẹp ngoài quan ải đứng đầy người đi đường chờ đợi kiểm tra qua ải.