Buổi sáng ngày này, Lý Thế Dân dẫn một vạn năm ngàn đại quân đến ải Bồ Tân, cộng thêm quân đội của Lý Thần Thông, tổng cộng có ba vạn quân sẽ tham dự chiến dịch đoạt lại ải Bồ Tân cùng thành Hà Đông này.
Lý Thế Dân ở dưới mấy trăm tướng sĩ vây quanh cưỡi ngựa tới trước quan ải, hắn ở ngoài mấy trăm bước xa xa đánh giá quan ải này, tuy hắn đã không chỉ một lần đi qua ải Bồ Tân, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên từ phía tây, dùng góc độ quân sự để đánh giá hùng quan vắt ngang giữa Tần Tấn này.
Ải Bồ Tân là xây dựng trên một ngọn núi nhỏ, sau lưng núi là Hoàng Hà cuồn cuộn, núi nhỏ cây cối xanh um, cự thạch đứng sừng sững, một sơn đạo thẳng tắp nối thẳng hùng quan trên đồi núi, nhưng sơn đạo không dốc, cũng không quá dài, chỉ có hơn tám mươi bước.
Lý Thế Dân dùng roi ngựa chỉ quan ải, cười nói với Lý Thần Thông: “Tam thúc thấy chưa, ải Bồ Tân tuy thoạt nhìn hùng vĩ, nhưng trên thực tế không khó đánh.”
Lý Thần Thông và Tùy quân giằng co hơn hai mươi ngày, sớm mò rõ mỗi một chi tiết của quan ải này, Lý Thế Dân vừa nói thế, hắn liền cười nói: “Ưu thế lớn nhất của tòa quan ải này là có được Hoàng Hà hiểm yếu, nhưng với chúng ta, Hoàng Hà hiểm yếu lại không còn, hơn nữa trên núi quá nhiều cây cối, cự thạch sừng sững, cây cối thậm chí nương tựa tường thành mà sinh, dễ dàng che cho binh sĩ tiến công, khiến quan ải thoạt nhìn tuy hùng vĩ, nhưng đoạt nó lại không khó.”
“Vậy tam thúc vì sao không đoạt được nó?”
Lý Thế Dân ngữ khí rất bình thản, nhưng trong ánh mắt hắn lại lộ ra một tia bất mãn. Tòa quan ải này rõ ràng có thể cướp lấy, Lý Thần Thông có được một vạn năm ngàn người lại không chịu bỏ sức, đơn giản là gửi hy vọng vào đàm phán.
“Cái này... thánh thượng chưa hạ chỉ đánh cửa ải, làm thần tử đương nhiên cũng không tiện tự tiện xuất binh.”
“Nhưng thánh thượng cũng chưa hạ chỉ buông tha ải Bồ Tân, tam thúc, ta nói không sai chứ!” Lý Thế Dân tựa cười mà không cười nhìn thoáng qua Lý Thần Thông.
Lý Thần Thông nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của Lý Thế Dân, hắn thở dài nói: “Thế Dân xin yên tâm, lần này ải Bồ Tân là mất ở Hà Phan Nghĩa trên tay, coi như là để tại tay của ta thượng, vô luận như thế nào ta nhất định sẽ gương cho binh sĩ, đoạt lại ải Bồ Tân.”
Nhưng Lý Thế Dân muốn không phải Lý Thần Thông cái gì gương cho binh sĩ, hắn muốn là Lý Thần Thông đem quân đội giao cho mình, hắn thống nhất phối hợp tác chiến.
Trầm mặc một lát, Lý Thế Dân nói: “Lần này ta phụng ý chỉ phụ hoàng đoạt lại ải Bồ Tân và thành Hà Đông, phụ hoàng cho ba vạn quân, trừ bản thân ta mang đến một vạn năm ngàn quân, còn có chính là một vạn năm ngàn người trong tay tam thúc, ta cần toàn quyền chỉ huy cánh quân này, không muốn phiền tam thúc.”
Lý Thế Dân nói rất trắng tợn, muốn Lý Thần Thông đem quân đội giao ra, do hắn thống nhất chỉ huy.
Nội bộ Lý Đường cũng phe phái như rừng, cái đó có quan hệ trực tiếp với Lý Uyên thành lập Đường triều. Lúc trước Lý Thế Dân là tả đô đốc, nắm giữ quân Thái Nguyên và Tùy quân về sau đầu hàng Trường An, Lý Kiến Thành là hữu đô đốc, ba vạn quân đội trong tay hắn là hắn từ quận Hà Nội mang đến.
Mặt khác, Lý Nguyên Cát đảm nhiệm Thái Nguyên lưu thủ, trong tay hắn cũng nắm giữ năm vạn quân đội Tịnh Châu lưu thủ, quân quyền này hắn sẽ tuyệt đối không giao ra.
Mặt khác còn có Lý Hiếu Cung nắm giữ Ba Thục quân cùng Quan Trung quân Lý Thần Thông nắm giữ ba vạn.
Quân đội của Lý Thần Thông ban đầu là loạn phỉ Quan Trung, sau khi bị hắn hợp nhất nhét vào dưới trướng mình, thủ hạ đại tướng như là đám người huynh đệ Khâu Sư Lợi, huynh đệ Hà Phan Nhân, Thịnh Ngạn Sư.
Cho nên Lý Thần Thông thừa nhận Hà Phan Nghĩa không giữ được ải Bồ Tân là trách nhiệm của hắn, sự logic này chính là vì thủ quân ải Bồ Tân là quân đội của hắn.
Lý Thế Dân nói thẳng khiến sắc mặt Lý Thần Thông có chút khó coi, nhưng hắn lại không thể từ chối yêu cầu của Lý Thế Dân, đó là điều chỉ rõ trong thánh chỉ.
Do dự một lát, Lý Thần Thông chỉ đành gật gật đầu, “Được rồi! Ta nguyện hiệp trợ Thế Dân đoạt lấy ải Bồ Tân và thành Hà Đông, ta chỉ là bày mưu tính kế, quân đội tạm thời giao cho Thế Dân thống soái.”
Lý Thần Thông cố ý cường điệu hai chữ ‘tạm thời’, hơn nữa hắn cũng phải ở trong quân, phòng ngừa Lý Thế Dan thanh tẩy chỉnh đốn quân đội của mình.
Trong lòng Lý Thế Dân cười lạnh một tiếng, liền khẽ cười nói: “Tam thúc hiểu đại nghĩa, biết lí lẽ, tiểu chất vạn phần bội phục, đêm nay chỉnh đốn khí giới công thành, sáng mai tấn công ải Bồ Tân.”
***
Lúc hoàng hôn, Uất Trì Cung dẫn dắt hơn trăm binh sĩ từ thành Hà Đông chạy tới ải Bồ Tân. Hắn không lâu trước đây nhận được tin tức khẩn cấp của Vương Huyền Kính, Đường quân đã hướng ngoài ải Bồ Tân tăng binh quy mô, điều này làm Uất Trì Cung cảnh giác hẳn lên.
Ngay tại hai ngày trước hắn nhận được thư khẩn Vi Vân Khởi phái người đưa tới, hai bên đàm phán không thể tiếp tục, quân Đường rất có thể sẽ dùng quân sự phá cục diện, nhắc nhở hắn chuẩn bị sẵn sàng. Xem ra, rất có thể bị Vi Vân Khởi nói trúng rồi.
Uất Trì Cung bước nhanh đi vào ải Bồ Tân quan môn tiền, Vương Huyền Kính đã đem người ở chỗ này chờ hậu, hắn tiến lên khom mình hành lễ, “Ty chức tham kiến tướng quân!”
“Tình huống thế nào?”
Uất Trì Cung chưa dừng bước, tiếp tục đi nhanh hướng trong thành, Vương Huyền Kính vội vàng đuổi theo nói: “Buổi chiều hôm nay, mấy trăm người của đối phương đến trước quan thành thị sát. Theo ty chức quan sát, đại tướng cầm đầu rất có khả năng là Tần vương Lý Thế Dân.”
“Ngươi có thể khẳng định sao?” Uất Trì dừng bước.
“Ty chức chỉ có sáu phần mười nắm chắc!”
Uất Trì Cung biết Vương Huyền Kính là người rất cẩn thận, không có một câu hư ngôn, hắn nắm chắc sáu phần mười tương đương với người khác nắm chắc chín phần mười.
Uất Trì Cung không nói gì, bước nhanh lên đầu tường, mấy trăm binh sĩ trên đầu tường giơ cung giơ nỏ, cảnh giác nhìn chăm chú vào mấy ngàn binh sĩ Đường quân ở chân núi ngoài thành. Lúc này, binh sĩ Đường quân đang bận rộn sửa chữa công sự, mấy cái bình đài đá đã xây xong.
“Ngươi nhìn ra bọn hắn đang xây dựng cái gì không?” Uất Trì Cung nhìn chăm chú vào đài đá hỏi.
“Ty chức cảm thấy bọn hắn đang xây dựng bình đài máy bắn đá.” Vương Huyền Kính ở một bên trả lời.
Uất Trì Cung gật gật đầu, “Không sai chút nào, quả thật là bình đài máy bắn đá.”
Hắn lại nhìn chăm chú đại doanh phương xa một lát, cờ xí đại doanh Đường quân đã có biến hóa, đại kỳ chữ ‘Lý’ đã có viền vàng, đây là dấu hiệu thân vương, Vương Huyền Kính hẳn là nói đúng rồi, chủ soái Đường quân từ Lý Thần Thông đổi thành Lý Thế Dân.
“Tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Vương Huyền Kính thấp giọng hỏi.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Uất Trì Cung cười hỏi: “Ta muốn nghe ý kiến của ngươi một chút.”
Vương Huyền Kính trầm mặc một lát nói: “Ty chức không dám nói.”
“Ngươi nói là được, chẳng lẽ ngươi còn có thể khuyên ta đầu hàng Đường triều sao?” Uất Trì Cung cười lên.