Chính bởi vì Trương Huyễn dùng sức cả nước phát triển thuỷ quân, mới khiến thủy quân Tùy quân độc bộ thiên hạ, ở thời khắc mấu chốt có thể phong tỏa mặt sông, do đó thực hiện mục tiêu chiến lược trọng đại, lần này Lý Thế Dân phản kích chính là bị tám ngàn thủy quân Tùy quân phong tỏa mặt nước Hoàng Hà, tứ lạng bạt thiên cân, khiến đại quân của Lý Thế Dân không thể vượt Hoàng Hà đông tiến, Lý Uyên không thể không lần nữa tiếp nhận đàm phán giải quyết vận mệnh.
Lúc này, một mũi thủy quân Tùy quân năm ngàn người đang ở Trường Giang chậm rãi di chuyển, chi thủy quân này có trăm chiếc chiến thuyền, bao gồm hai mươi chiếc thuyền tiếp tế tiếp viện và tám mươi chiếc chiến thuyền, đại tướng thống soái chi quân đội này là Hổ bí lang tướng Chu Khoan, Chu Khoan là một trong tứ đại kim cương dưới trướng Trần Lăng, Trần Lăng sau khi trở về Tùy triều được phong làm Lễ bộ thượng thư, ba vạn quân đội dưới trướng hắn thì giao cho Trương Huyễn.
Trần Lăng đặc biệt hướng Trương Huyễn đề cử hai nhân tài thủy quân Đại Tùy trước đây, một người là thuỷ quân mãnh tướng Chu Khoan, một người là hàng hải sĩ Hà Man, hai người này ở năm đầu Đại Nghiệp từng dẫn quân tới Lưu Cầu, đều có kinh nghiệm tác chiến thuỷ quân và đi xa rất phong phú, Trương Huyễn liền bổ nhiệm Chu Khoan làm Hổ bí lang tướng, bổ nhiệm Hà Man làm thuỷ quân tả tư mã, đi theo Lai Hộ Nhi.
Chu Khoan tầm bốn sáu bốn bảy tuổi, ở sau khi đi Lưu Cầu hắn liền bị thiên tử Dương Quảng lạnh nhạt, không trọng dụng nữa, mười mấy năm buồn bực thất bại, luôn theo bên người Trần Lăng, mà Trương Huyễn trọng dụng đối với hắn khiến hắn một lần nữa toả sáng thanh xuân, chính là loại tâm lý biết ơn này khiến Chu Khoan càng thêm tận chức tận trách.
Nhiệm vụ của Chu Khoan là quét dọn lương thực và thuyền vùng ven sông mà Đỗ Phục Uy che dấu, hai năm qua, Đỗ Phục Uy từ các con đường kiếm được năm sáu trăm chiếc thuyền nhỏ, chỉ từ trong tay nhà buôn ở Giang Đô đã cướp được hơn ba trăm chiếc thuyền hàng, những con thuyền này khiến Đỗ Phục Uy có năng lực vận chuyển cường đại.
Đỗ Phục Uy luôn tuân thủ tập tính thỏ khôn có ba hang, khó có thể thay đổi, khi hắn ý thức được nguy hiểm đến, Đỗ Phục Uy đem những con thuyền này chia ra giấu ở các nơi, lương thực cũng vậy, hắn ở các nơi của Giang Hoài bí mật xây dựng mười bốn kho lương.
“Tướng quân, có thể giấu ở trong kho hàng Hoàng gia trước kia hay không!” Một giáo úy nhỏ giọng nhắc nhở.
Binh sĩ này từng tham gia hành động từ Hoàng gia khuân vác gang, hắn đối với kho hàng kín đáo đó ký ức hãy còn mới mẻ.
Chu Khoan ở lại Giang Đô đã nhiều năm, hắn biết rõ quan hệ của Hoàng gia cùng triều đình, Hoàng Dục được điều đến Giang Đô đảm nhiệm thái thú quận Giang Đô, quản lý các huyện quận Giang Đô ngoại trừ thành Giang Đô, nếu tùy tiện đi điều tra Hoàng gia, vậy tất nhiên sẽ đắc tội Hoàng Dục, nhưng Chu Khoan quả thật cũng hoài nghi thuyền cùng lương thực trong cảng Hoàng gia là Đỗ Phục Uy trữ hàng.
Chu Khoan nhất thời do dự, hắn dù sao đã hơn bốn mươi tuổi, hắn thời gian dài ở đế quốc ổn định làm quan, chợt chuyển biến thành đại tướng thời đại chiến loạn, hắn nhất thời còn chưa thích ứng.
Rất nhiều thời điểm, hắn vẫn quen tư duy cũ, quen đạo lí đối nhân xử thế trong quan trường, Hoàng gia là lãnh tụ sĩ tộc Giang Hoài, đắc tội Hoàng gia chẳng khác nào đắc tội sĩ tộc Giang Hoài.
Đúng lúc này, có binh sĩ hô to: “Tướng quân mau nhìn phía trước!”
Chỉ thấy phía trước một đội tàu chạy tới, do bốn năm mươi chiếc chiến thuyền tạo thành, thuyền lớn cầm đầu chính là một chiếc thuyền Hoành Dương hình thể cực lớn. Chu Khoan mừng rỡ, trước mắt trên Trường Giang chỉ có một chiếc thuyền Hoành Dương, đó là thuyền Tề vương ngồi, hắn vội vàng thét ra lệnh: “Đội tàu giảm tốc!”
Hai đội tàu đều thả chậm tốc độ, chiến thuyền dựa vào thuyền Hoành Dương, Chu Khoan lên thuyền lớn.
Trương Huyễn lúc này ngay tại trên thuyền lớn Hoành Dương. Hắn từ quận Lư Giang tới đây, chuẩn bị quay về Giang Đô, không nghĩ tới vừa lúc ở giữa đường gặp Chu Khoan dẫn đội tàu. Lúc này, Chu Khoan theo thân binh đi lên trước, quì một gối hành lễ, “Ty chức tham kiến đại soái!”
“Chu tướng quân miễn lễ!”
Trương Huyễn cười hỏi: “Tướng quân tìm kiếm ở Trường Giang, có thu hoạch hay không?”
Chu Khoan có chút xấu hổ nói: “Chỉ bắt được hai đội tàu quy mô nhỏ, hơn hai mươi chiếc thuyền của Đỗ Phục Uy, mấy vạn cân gang, không thu hoạch được gì khác.”
“Lai lão tướng quân thì lại tìm được hơn hai trăm chiếc thuyền, tìm được bảy kho lương, thu hoạch rất lớn, Chu tướng quân phải cố gắng hơn nữa.”
“Ty chức cũng rất sốt ruột, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Trương Huyễn nghe ra hắn do dự, cười nói: “Ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng!”
“Ty chức vừa rồi đi qua kho hàng của Hoàng gia, phát hiện bên trong giấu không con thuyền, ty chức có chút hoài nghi những chiếc thuyền này, chỉ là...”
“Chỉ là sợ đắc tội Hoàng gia, phải không!”
Chu Khoan gật gật đầu, “Đúng vậy!”
Trương Huyễn đang muốn nói có thể phái người đi Hoàng gia nói trước một tiếng, nhưng tâm niệm khẽ chuyển, liền hiểu ý tứ Chu Khoan, cười nói: “Chu tướng quân là hy vọng ta ra mặt, phải không!”
“Ty chức không dám.”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Ta có thể lý giải sự khó xử của ngươi, thôi, ta và ngươi cùng đi, cứ nói là mệnh lệnh của ta, ngươi cứ buông tay đi làm!”
“Đa tạ đại soái!”
Chu Khoan lập tức quay về chủ thuyền của mình, hạ lệnh đội tàu quay đầu, dẫn theo đội tàu của Trương Huyễn hướng phía quận Lịch Dương chạy đi.
Trong một cái eo sông nho nhỏ của quận Lịch Dương, eo sông tên là eo Ngư Câu, bởi ngoại hình giống lưỡi câu mà được đặt tên, nơi này là một kho hàng bí mật Hoàng gia giấu ở bên bờ Trường Giang.
Lúc trước, Hoàng gia bắt đầu từ nơi này đem trăm vạn cân gang và ba mươi vạn cân đồng thô vận chuyển cho Trương Huyễn quận Bắc Hải, một lô gang cùng đồng đĩnh đó đối với Thanh Châu quân mở rộng đã tạo ra tác dụng cực kỳ mấu chốt, cũng chính vì nguyên nhân này, Trương Huyễn đối với Hoàng gia có một loại ưu đãi đặc thù.
Nhưng ưu đãi thì ưu đãi, việc công vẫn phải làm theo lệ, chỉ cần Hoàng gia có thể chứng minh thuyền trong cảng này đều là thuộc về Hoàng gia, như vậy Trương Huyễn cũng sẽ không làm khó Hoàng gia.
Gần trăm chiếc thuyền lớn phong tỏa cửa cảng, hai ngàn binh sĩ Tùy quân lên bờ trước một bước, nhanh chóng bao vây hai dãy nhà đá thật lớn màu trắng ở chân núi, nơi này là kho hàng Hoàng gia, so sánh với năm đó, đã có thêm một dãy kho hàng lớn.
Mấy chục gia đinh thủ vệ kho hàng thất thố không kịp đề phòng, đều tỏ ra rất kinh hoảng, bọn họ muốn lui về kho hàng, lại bị binh sĩ Tùy quân chặn lại.
Lúc này, Chu Khoan dẫn một đội tàu rất nhỏ chạy vào bên trong eo nước, ở trong eo nước phạm vi khoảng ngàn mẫu bỏ neo ngang dọc trên trăm chiếc thuyền, phần lớn là thuyền hàng khoảng ba trăm thạch.
Lúc này, một quản sự ngồi thuyền đi lên đón, lớn tiếng quát to: “Nơi này là trọng địa tư nhân của Hoàng gia, xin lập tức lui ra ngoài!”
Chu Khoan không chút hoang mang lấy ra một mũi lệnh tiễn, hướng đối phương giơ lên cao cao, “Phụng quân lệnh Tề vương đến điều tra, các ngươi không thể ngăn trở.”