Trương Huyễn ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú quản sự này, quản sự sợ hãi liên tục dập đầu, “Tiểu nhân không biết, loại chuyện này tiểu nhân không thể biết.”
“Vậy ai có thể biết?”
Quản sự chột dạ cúi đầu, vẻ mặt hắn không thể gạt được ánh mắt Trương Huyễn. Trương Huyễn hừ một tiếng, thét ra lệnh: “Người đâu!”
Vài tên thân binh đồng thời tiến lên, “Có!”
Trương Huyễn chỉ quản sự, “Đem người này kéo xuống chém, thi thể ném vào Trường Giang cho cá ăn!”
Vài tên thân binh như sói như hổ, tiến lên bắt lấy quản sự kéo xuống, quản sự bị dọa lớn tiếng khóc kêu, “Ta nói! Ta nói!”
Trương Huyễn khoát tay, thân binh buông hắn ra, Trương Huyễn ngồi ở trước mặt hắn lạnh lùng nói: “Ngươi phải hiểu mình đối mặt là ai, ta cảnh cáo ngươi trước, ngươi dám có nửa điểm không thành thật nữa, ta sẽ tự tay chém đầu ngươi.”
“Tiểu nhân thật sự không dám mà!”
Cả người quản sự run rẩy, khóc nói: “Trong người bị bắt có một nam tử đầu trọc vẻ mặt dữ tợn, hắn mới là đầu lĩnh thật sự của kho hàng, hắn là thân vệ của Đỗ Phục Uy, toàn bộ mệnh lệnh của Đỗ Phục Uy đều sẽ phát cho hắn.”
Bên cạnh, Chu Khoan hận nghiến răng nghiến lợi, “Thì ra là tên khốn đó, giả bộ so với ai khác cũng thành thật hơn, ty chức lập tức đi tra hỏi hắn.”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Lại bảo toàn bộ binh sĩ đều bắt đầu hành động, đem lương thực chuyển hết lên thuyền, chuẩn bị vận chuyển về Giang Đô, “
“Tuân lệnh!”
Chu Khoan vội vàng đi rồi, Trương Huyễn lại nói với binh sĩ: “Đem người này dẫn đi, chờ sau khi diệt Đỗ Phục Uy thả hắn về nhà!”
Quản sự kích động liên tục dập đầu, “Tạ điện hạ tha mạng! Tạ điện hạ tha mạng!”
Trương Huyễn khoát tay, bảo binh sĩ dẫn hắn xuống. Lúc này, tham quân Đỗ Văn Hối ở một bên thấp giọng nói: “Điện hạ, chuyện này Hoàng gia không nên giấu diếm chúng ta.”
Trương Huyễn lắc lắc đầu, “Thế gia ở loạn thế sinh tồn không dễ, có đôi khi bọn họ không thể không đi làm việc bọn họ cũng không tình nguyện, đừng trách móc nặng nề Hoàng gia, nó đối với chúng ta đã rất tận sức rồi.”
Dừng một chút, Trương Huyễn lại nói: “Nhưng có cần thiết để cho Hoàng gia biết, Đỗ Phục Uy đã mất năm vạn thạch lương thực, rất có thể sẽ cho rằng là Hoàng gia bán đứng, tốt nhất để cho Hoàng gia lập tức chuyển dời đến Giang Đô.”
Trương Huyễn lập tức viết một phong thư, bảo một gã thân binh đưa đi cho Hoàng gia.
Lúc này, Chu Khoan bước nhanh tới, đem một phần lời khai trình cho Trương Huyễn: “Khởi bẩm đại soái, đã thẩm vấn xong, Đỗ Phục Uy cùng Phụ Công Hữu đều dẫn một mũi quân đội, phân biệt ẩn thân ở núi Ẩn Long cùng núi Bán Dương của quận Lư Giang, hai nơi cách nhau một trăm năm mươi dặm, đây là lời khai chi tiết!”
Trương Huyễn tiếp nhận lời khai đọc, hắn sau đó lại viết một phần quân lệnh, bảo binh sĩ dùng bồ câu đưa thư truyền cho Lai Hộ Nhi với La Sĩ Tín, lệnh bọn hắn phái thám báo đi hai nơi xác nhận, bằng vào một phần lời khai, Trương Huyễn còn chưa thể hoàn toàn khẳng định.
~~~~
Tuy việc xảy ra ở kho hàng Hoàng gia chỉ là một việc ngẫu nhiên gặp ngoài dự liệu, nhưng ý nghĩa của nó lại rất trọng đại, đầu tiên lấy lương thực làm manh mối, Trương Huyễn bước đầu tìm được chỗ Đỗ Phục Uy ẩn thân, tiếp theo hắn thu hoạch năm vạn thạch lương thực và một trăm tám mươi chiếc thuyền hàng, cộng thêm lúc trước Lai Hộ Nhi thu được lương thực với thuyền, bọn họ đã kiếm được gần mười vạn thạch lương thực cùng bốn trăm chiếc thuyền hàng, đủ để Lý Thanh Minh xây dựng một đội tàu vận chuyển hàng hóa cường đại.
Lương thực cũng có thể giao cho Lý Thanh Minh thành lập kho Thường Bình, dùng để ở thời khắc mấu chốt bình ổn giá lương thực.
Mấy ngày sau, đội tàu của Trương Huyễn đến bến tàu huyện GIang Dương, Lý Thanh Minh cùng với Hoàng Dục vừa mới đến Giang Đô phụ trách chẩn tai nhận được tin tức trước một bước cùng nhau đến bến tàu nghênh đón.
Trương Huyễn đi xuống boong thuyền, Lý Thanh Minh và Hoàng Dục lập tức tiến lên khom mình hành lễ, “Vi thần tham kiến điện hạ!”
Trương Huyễn nhìn nhìn Hoàng Dục, hỏi: “Hoàng sứ quân và trong nhà từng có liên hệ không?”
“Vi thần buổi sáng hôm nay vừa tới Giang Đô, còn chưa kịp liên hệ với người nhà.”
“Ta viết cho tổ phụ ngươi một phong thư, nhắm chừng bọn họ mấy ngày nay sẽ đến Giang Đô, ngươi cần thay bọn họ an bài một cái chỗ ở trước.”
“Hoàng gia ở Giang Đô có nhà, thật ra không cần chuyên môn chuẩn bị, nhưng... Điện hạ, Hoàng gia đã có chuyện gì?” Hoàng Dục khó hiểu hỏi.
“Không có gì, Hoàng gia lại lập công lao, để chúng ta hốt được kho lương lớn nhất của Đỗ Phục Uy.”
Trương Huyễn quay đầu nói với Đỗ Văn Hối: “Đỗ tham quân, ngươi tới nói cho Hoàng sứ quân đi!”
Đỗ Văn Hối thi lễ, khoát tay nói: “Hoàng sứ quân, chúng ta đi bên này!”
Hai người đi đến một bên nói chuyện. Lúc này, Lý Thanh Minh vội vàng nói: “Điện hạ, có tin tức mới nhất của Trung Đô.”
“Có phải hai bên đạt thành thỏa hiệp hay không?” Trương Huyễn cười hỏi.
“Đúng vậy!”
Trương Huyễn cười lên, cái này ở trong dự kiến của hắn, cùng với vứt bỏ toàn bộ Tịnh Châu, không bằng chuộc thành Hà Đông trước, một trăm năm mươi vạn thạch lương thực tuy ác một chút, nhưng Lý Uyên lấy ra được, chỉ kho Vĩnh Thông đã có ba trăm vạn thạch lương thực tồn đọng, đủ trả khoản tiền chuộc này.
“Tô tướng quốc phái người đến truyền tin, hy vọng điện hạ lập tức chạy về Trung Đô, ký hiệp nghị ngưng chiến mới.”
“Ta biết rồi, chuyện này để nói sau.”
Trương Huyễn chỉ vào đội tàu đang chậm rãi đỗ ở bến tàu, cười nói với Lý Thanh Minh: “Nơi này có một trăm tám mươi chiếc thuyền hàng và năm vạn thạch lương thực, rất nhanh sẽ có một lô thuyền hàng cùng lương thực sắp đưa đến, đám thuyền hàng này ta giao cho ngươi, cứ dựa theo tư tưởng lần trước để làm, thành lập hai nhà thuyền vận chuyển hàng hóa, lương thực dùng để cứu tế dân chạy nạn hoặc thành lập kho Thường Bình, cái này do ngươi quyết định.”
Lý Thanh Minh mừng rỡ, có lương thực và thuyền, rất nhiều kế hoạch của hắn liền có thể thực thi.
Lúc này, Trương Huyễn lại thấp giọng cười nói: “Những con thuyền này thật ra đều là thuyền hàng của ba nhà thuyền, đừng để cho bọn họ biết.”
Lý Thanh Minh nhịn cười nói: “Điện hạ yên tâm, trong thiên hạ thuyền bộ dạng giống nhau còn nhiều, bọn họ có chứng cớ gì đến đòi, lại nói cho bọn họ một trăm lá gan bọn họ cũng không dám đến.”
“Điều này cũng đúng!”
Trương Huyễn và Lý Thanh Minh nhìn nhau, cùng nhau cười phá lên.
***
Chân núi Ẩn Long, Phụ Công Hữu mang theo mấy thân binh bước nhanh lên sườn núi. Khắp nơi trên núi là nhà tranh vừa dựng xong, nơi nơi có thể thấy được binh sĩ đang chặt cây dựng phòng ốc, mấy vạn binh sĩ ở lại trên núi cần lượng lớn phòng, rất nhiều binh sĩ còn đang ở trong lều trại.
Không chỉ có dựng phòng ốc, mấy ngàn binh sĩ còn đang cấu trúc một bức tường phòng ngự thật dài, tựa như một cái đai lưng thắt ở giữa sườn núi.
Phụ Công Hữu lắc lắc đầu, sao càng lăn lộn càng kém, tốt xấu cũng là Hoàng Thái đế phong Hoài vương, đại tướng quân, hiện tại lại thành một gã sơn đại vương, truyền ra không để người trong thiên hạ nhạo báng sao?