Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 982 - Chương 794: Lã Thị Huynh Đệ (1)

Chương 794: Lã thị huynh đệ (1)
Chương 794: Lã thị huynh đệ (1)

Đỗ Phục Uy đứng ở trên đầu tường, ánh mắt phức tạp nhìn đại doanh Tùy quân. Ngày hôm qua chưa thấy đại doanh này, liền như nấm mọc ra trong một đêm, tuy Đỗ Phục Uy biết sẽ có một ngày này xuất hiện, nhưng khi một ngày này thật sự đến, vẫn khiến mông hắn run rẩy từng đợt.

Lúc này, Trần Bảo Tướng đi lên trước thấp giọng nói: “Điện hạ, muốn đánh bại Tùy quân, ty chức cảm thấy cần phải từ hậu cần đại doanh của bọn hắn xuống tay, chỉ cần Tùy quân không giữ được hậu cần lương thảo, bọn hắn sẽ không thể không rút lui.”

Trần Bảo Tướng là ở hai ngày trước dẫn hơn ngàn tàn quân bại lui trở về Hợp Phì, hắn là đại tướng thứ nhất lần này giao chiến với Tùy quân, tuy gặp phải kỵ binh Tùy quân mà gần như toàn quân bị diệt, nhưng Đỗ Phục Uy vẫn tương đối nghe theo đề nghị của hắn.

Đỗ Phục Uy khẽ thở dài, “Trương Huyễn chính là tay già đời tập kích trọng địa hậu cần của người khác, hắn sao có thể để chúng ta dễ dàng thành công. Hơn nữa Tùy quân có đội tàu cường đại, lúc nào cũng có thể đem hậu cần tiếp tế tiếp viện cuồn cuộn không ngừng đưa tới, chúng ta cho dù nhất thời thành công, cũng không cách nào chặt đứt bọn hắn tiếp tế tiếp viện hậu cần, trừ phi hủy đội tàu của bọn hắn.”

“Vậy điện hạ vì sao không tìm ngoại viện, ty chức là nói Lâm Sĩ Hoằng, năm trước điện hạ không phải bán một trăm vạn cân gang cho hắn sao? Ty chức nhớ rõ hắn từng nói, nếu điện hạ có gì khó khăn, hắn nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.”

Đỗ Phục Uy cười lạnh một tiếng, “Nói mồm mà thôi, lúc này hắn còn có thể dẫn lửa thiêu thân sao?”

Bên cạnh, Phụ Công Hữu đi tới, cười nói: “Điện hạ, Trần tướng quân nói đúng, chúng ta nên hướng Lâm Sĩ Hoằng cầu cứu, Lâm Sĩ Hoằng cũng có thuỷ quân cường đại, bọn họ hoàn toàn có thể phong tỏa mặt sông Trường Giang, cắt đứt Tùy quân vận chuyển hậu cần.”

“Đại ca cảm thấy khả thi sao?” Đỗ Phục Uy hỏi.

“Sao lại không được?”

Phụ Công Hữu nghiêm nghị nói: “Lâm Sĩ Hoằng và Tùy quân có thù sâu, lúc trước huynh đệ kết nghĩa Thao Sư Khất của hắn là chết ở trong tay Tùy quân, nhưng càng quan trọng hơn là môi hở răng lạnh, nếu chúng ta ngã, Lâm Sĩ Hoằng còn có thể kiên trì bao lâu, đạo lý này hắn không thể không hiểu, điện hạ nên đi thử một lần. Thật ra không riêng gì Lâm Sĩ Hoằng, Tiêu Tiển bên kia cũng có thể phái người đi, một khi Tùy quân đánh hạ quận Lư Giang, sẽ trực tiếp giáp giới với địa bàn của Tiêu Tiển, chẳng lẽ hắn không nôn nóng sao? Chúng ta nên đem hết toàn lực đi tranh thủ ngoại viện.”

Phụ Công Hữu thuyết phục Đỗ Phục Uy, mặc kệ thành hay không thành hắn đều nên đi thử một lần, cho dù thất bại cũng không có gì ảnh hưởng.

Đỗ Phục Uy gật gật đầu, “Vậy thử một lần!”

Sau nửa canh giờ, vài con khoái mã nhanh như điện chớp từ cổng tây chạy ra khỏi thành Hợp Phì, hướng phía tây nam chạy vội đi, Tùy quân cũng không ngăn trở, tùy ý bọn họ chạy băng băng đi về nơi xa.

***

Tục ngữ nói thỏ khôn có ba hang, tuy các kho hàng bí mật của Đỗ Phục Uy ở phía đông quận Lư Giang và phía bắc của nó đều bị Tùy quân thanh trừ, nhưng ở quận Đồng An phía tây quận Lư Giang còn giữ lại một chỗ kho hàng bí mật cuối cùng của Đỗ Phục Uy.

Kho hàng này ở huyện Vọng Giang tận cùng phía nam quận Đồng An, dựa vào Trường Giang, gửi một vạn thạch lương thực, đồng thời còn có một ngàn quân trú đóng, chủ tướng đóng quân tên là Lữ Phi, người quận Bà Dương, ban đầu là du hiệp nổi tiếng vùng Giang Nam, về sau đầu nhập Đỗ Phục Uy.

Đỗ Phục Uy thấy huynh đệ bọn họ võ nghệ cao cường, liền dùng bọn họ làm thân binh, lại thấy bọn họ thông minh có tài, liền lại lần nữa đề bạt bọn họ dẫn quân trấn thủ kho lương, đây cũng là nguyên tắc của Đỗ Phục Uy, mười bốn kho hàng bí mật phân bố ở các quận Giang Hoài của hắn đều do thân binh của hắn nắm giữ, đều là người hắn tin được.

Lữ Phi biết Tùy quân đã bắt đầu bao vây tiễu trừ Giang Hoài quân, trong lòng hắn cũng cực kỳ lo lắng, một khi Lư Giang binh bại, dưới cái tổ vỡ tuyệt không có trứng lành.

“Đại ca, chúng ta nên làm ra lựa chọn rồi.”

Nói chuyện là huynh đệ sinh đôi Lữ Bình của Lữ Phi, huynh đệ hai người bọn họ bộ dạng hầu như giống nhau như đúc, chỉ là trên tính cách hơi có khác biệt, Lữ Phi là huynh trưởng, có thể thống soái quân đội, tâm địa độc ác.

Mà Lữ Bình có đầu óc, giỏi về bày mưu tính kế, hai huynh đệ này hợp thể là một nhân vật lợi hại, chỉ tiếc Đỗ Phục Uy chưa nhìn ra một điểm, mà phái huynh đệ bọn họ đi thủ kho hàng.

“Ý kiến của ngươi thế nào?”

Lữ Phi quay đầu nhìn huynh đệ, “Ngươi cảm thấy chúng ta nên đầu nhập vào Lâm công sao?”

Lâm Sĩ Hoằng và huynh đệ bọn họ là cùng thôn, đã không chỉ một lần phái người đến mượn sức huynh đệ bọn họ, nhưng Lữ Phi không đành lòng phản bội chủ công, mãi không chịu đáp ứng, nhưng tình thế càng ngày càng chuyển biến xấu thêm, Lữ Phi cũng không thể không cân nhắc tiền đồ của mình, tuy hắn cũng biết Lâm Sĩ Hoằng là nhìn trúng quân đội cùng lương thực của mình, nhưng dù sao cũng là người cùng thôn, hắn hẳn là cũng sẽ không bạc đãi mình và huynh đệ.

Lữ Phi thấy huynh đệ cúi đầu không nói, lại nói: “Ta nhắm chừng mấy ngày nay Lâm công lại sẽ phái người đến.”

Lữ Bình thở dài, “Huynh trưởng không cảm thấy Lâm Sĩ Hoằng sớm hay muộn cũng là một món ăn của Trương Huyễn sao?”

Lữ Phi ngẩn ra, câu này của huynh đệ khiến hắn bỗng nhiên cũng cảm thấy đầu nhập vào Lâm Sĩ Hoằng tựa như không sáng suốt. Hắn chần chờ một chút, “Ý ngươi là nói, chúng ta đầu hàng Tùy quân?”

Lữ Bình gật gật đầu, “Người có thể tranh thiên hạ không gì ngoài Lý Đường và Bắc Tùy, nhưng Lý thị xuất thân quý tộc, không coi trọng thảo mãng, như huynh đệ chúng ta người thấp kém như vậy hầu như không có ngày mở mặt, mà Trương Huyễn coi trọng nhà nghèo con vợ kế, thưởng phạt phân minh, thưởng quân công, đại tướng dưới trướng hắn đều xuất thân hàn môn. Huynh đệ chúng ta chỉ cần lập công, sẽ có ngày mở mày mở mặt. Ta cân nhắc đi cân nhắc lại, cảm thấy chúng ta cần phải đầu nhập Bắc Tùy quân.”

Lữ Phi nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi nói có đạo lý, ngươi ta đều là người có con, chúng ta phải cân nhắc cho con cháu, kiếm một cái công danh, ban ơn cho con cháu, chỉ là chúng ta không có người dẫn tiến, Trương Huyễn cũng chưa chắc sẽ coi trọng chúng ta.”

Lữ Bình cười nói: “Huynh trưởng quên Trầm Quang rồi sao?”

Lữ Phi nhất thời tỉnh ngộ, năm đó Trầm Quang và bọn họ đều là du hiệp Giang Nam, rất có giao tình, mình sao lại quên hắn chứ.

~~~~

Buổi chiều, bốn kỵ binh truyền tin chạy nhanh, tới kho hàng huyện Vọng Giang chỗ hẻo lánh, mấy binh sĩ xoay người xuống ngựa, dẫn ngựa đi về phía cổng kho hàng. Lữ Phi từ cổng đi ra, đánh giá qua bốn người, “Các ngươi là người nào? Từ đâu tới đây?”

Binh sĩ cầm đầu ôm quyền hỏi: “Xin hỏi là Lữ tướng quân sao?”

“Chính là ta! Các ngươi có chuyện gì?”

“Chúng ta là từ Hợp Phì đến, phụng lệnh điện hạ đi quận Bà Dương và quận Nhạc Dương truyền tin, thỉnh cầu Lữ tướng quân chuẩn bị thuyền cho chúng ta qua sông.”

Bình Luận (0)
Comment