Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 988 - Chương 798: Thành Trì Hãm Lạc (1)

Chương 798: Thành trì hãm lạc (1)
Chương 798: Thành trì hãm lạc (1)

Đúng lúc này, có binh sĩ chạy tới cấp báo: “Điện hạ, có ba chiếc thuyền quái dị, không sợ pháo đá cùng tên lửa!”

Đỗ Phục Uy cả kinh, vội vàng chạy đến đầu tường, chỉ thấy ngoài năm mươi bước xuất hiện ba chiếc thuyền rất lớn, hình thể so sánh với chiến thuyền khác hơi tỏ ra mập mạp. Lúc này, một cái pháo đá ‘Phành!’ bắn ra một tảng đá, trúng vào thân thuyền ngoài năm mươi bước, lại mơ hồ nghe thấy phát ra một tiếng vang nặng nề, chiến thuyền thế mà không chút tổn hao, tên lửa ùn ùn bắn lên thuyền lớn, lại mãi không thể điểm hỏa ba chiếc thuyền lớn này.

“Điện hạ, hình như là phủ một tầng da trâu!” Một gã đại tướng chỉ vào thân tàu hô.

Đỗ Phục Uy hít ngược một hơi lạnh, hắn tựa như ý thức được cái gì, vội ra lệnh: “Bảo Vương tướng quân lập tức đến nơi đây!”

Pháo đá cùng tên lửa không có bất cứ hiệu quả gì đối với ba chiếc thuyền bịt da, chiếc thuyền lớn ba ngàn thạch đầu tiên ầm ầm dựa lên tường thành, bốn tầng lầu thuyền thế mà so với tường thành còn cao hơn. Ba trăm binh sĩ Tùy quân từ đầu mái bắn tên, tên như mưa rơi, mấy chục binh sĩ quân thủ thành hét lên ngã gục, Đỗ Phục Uy cũng suýt nữa trúng tên. Hắn xoay người liền hướng thành lâu chạy đi, hô lớn: “Mau bảo Vương Hùng Đản dẫn quân lại đây!”

Mưa tên của binh sĩ Tùy quân mở ra một thông đạo, một tấm sắt dài đến hai trượng ầm ầm từ trên thuyền lớn hạ xuống, hung hăng nện ở trên lỗ châu mai, nhất thời đá vụn văng khắp nơi. Móc khổng lồ đoạn đầu tấm sắt móc chặt chẽ vào gạch thành. Lúc này, lại có mấy chục binh sĩ thủ thành lao lên. Tần Dụng gầm lên giận dữ, tay cầm đại chuỳ xông xáo, đại chuỳ vung, liên tục đập ngã hai mươi mấy binh sĩ.

Lúc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, chỉ nghe một tiếng quát lạnh, “Tùy tướng đừng vội càn rỡ, xem Vương Hùng Đản ta đến tiếp ngươi!”

‘Ô ——’ một tiếng gió vang, một cây đại đao bản rộng đón đầu hướng Tần Dụng bổ tới.

***

Vương Hùng Đản được xưng Giang Hoài đệ nhất mãnh tướng, một cây đại đao bản rộng nặng chín mươi cân dùng xuất thần nhập hóa, năm đó hắn cũng tham gia thiên hạ Anh hùng hội cử hành ở Lạc Dương, một đường qua ải chém tướng, đáng tiếc cuối cùng thua ở dưới Bàn Long thương của Ngũ Vân Triệu, không thể đi vào hai mươi hạng đầu.

Tuy như thế hắn vẫn lấy được chiến tích cực kỳ đáng kiêu ngạo, là đại tướng Đỗ Phục Uy nể trọng nhất, lúc này Vương Hùng Đản nhận được mệnh lệnh của Đỗ Phục Uy, hướng chỗ phía nam của cửa đông thành vội vàng chạy tới, hắn cũng nhìn ra tình thế nguy cấp, liền hét lớn một tiếng, không để ý tất cả đánh về phía Tần Dụng.

Đao thế cực kỳ mãnh liệt, gió mạnh kéo theo làm người ta thở không nổi, nếu là người khác, nhất định sẽ tránh đi một đao mãnh liệt này trước, sau đó lại tìm cơ hội phản kích.

Nhưng Vương Hùng Đản hôm nay lại gặp phải là mãnh tướng Tùy quân Tần Dụng lấy ‘Bính Mệnh Tam Lang’ mà nổi tiếng.

Tần Dụng dùng sức đôi tay, tích đủ lực đem đại chuỳ hướng lên trên đánh một đòn, đại đao không kịp biến chiêu, một đao hung hăng bổ trên mặt chùy, chỉ nghe ‘Keng!’ một tiếng vang lớn chói tai, Tần Dụng liên tục lui hai bước, đặt mông ngồi xuống đất, chỉ cảm thấy hai bả vai tê dại một trận.

Chiến mã của Vương Hùng Đản kêu to một tiếng ‘Hí hí’, móng trước giơ lên cao, lập tức ‘Đát đát!’ lui về phía sau, Vương Hùng Đản chỉ cảm thấy cánh tay muốn gãy, hầu như đã không còn tri giác, một bàn tay bị bật ra, một tay liều mạng nắm chuôi đao, đại đao mới chưa bay ra.

Vương Hùng Đản âm thầm kinh hãi, hắn biết mình đã gặp kình địch, chẳng lẽ đối phương là Bùi Hành Quảng, hắn biết người lấy đại chuỳ uy chấn thiên hạ, trừ Lý Huyền Bá, chính là Bùi Hành Quảng.

Lúc này, Tần Dụng đã phục hồi tinh thần, hét lớn một tiếng, vung chùy lao lên, “Tiểu tử, ăn một chùy nữa của Tần gia gia ngươi!”

Vương Hùng Đản chợt biết đối phương là ai, tiểu tướng Tần Dụng, ở trong Tùy quân cũng lấy dùng đơn chùy cán dài mà nổi tiếng, nhưng nghĩ đến đối phương không phải Bùi Hành Quảng, trong lòng hắn hơi yên tâm, quát một tiếng dữ dằn, vung đao từ bên cạnh hướng Tần Dụng bổ tới. Hắn không hề cứng đối cứng đánh với Tần Dụng nữa, mà là dùng đao pháp biến ảo khó dò kịch chiến với Tần Dụng, Tần Dụng thì lấy vụng hóa khéo, hai người ở trên đầu tường kịch chiến với nhau.

Ba chiếc thuyền lớn phủ da một ngàn thủ hạ của Tần Dụng cũng đều xông lên đầu tường, bọn họ và chủ tướng Tần Dụng giống nhau, trong lòng đều nghẹn đủ một hơi, hơn ngàn binh sĩ dị thường dũng mãnh, kịch chiến với mấy ngàn binh sĩ Giang Hoài trên đầu tường, binh đối binh, tướng đối tướng, hai bên ở đầu tường đánh đặc biệt kịch liệt.

Ở cùng lúc thuyền lớn phủ da dựa vào đầu tường, Tùy quân bắt đầu tiến công quy mô lớn, vô số thuyền nhỏ nhanh chóng dựng cầu nổi ở trên sông đào bảo vệ thành, Tùy quân trước đó đã làm chuẩn bị đầy đủ, những thuyền nhỏ này đầu đuôi đều trang bị vòng sắt, chỉ cần dùng khóa lớn kẹp lại, liền có thể lập tức nối liền một chỗ, mấy trăm công sự binh động tác rất nhanh chóng, dùng tấm ván gỗ trải ở đầu đuôi nối liền thuyền, chỉ dùng thời gian một nén nhang, một cây cầu nổi giản dị dài ba trăm trượng đã xuất hiện ở trên sông đào bảo vệ thành, nối mãi vào trong thuyền lớn phủ da.

Trương Huyễn ở đầu thuyền xa xa nhìn chăm chú vào Tần Dụng kịch chiến với tướng địch. Tần Dụng là bộ tướng, mà đối phương ngồi trên lưng ngựa, Tần Dụng hơi chịu thiệt. Trương Huyễn thấy đối phương võ nghệ dũng mãnh, đao pháp cao thâm, trong lòng động ý ái tài, liền dùng roi ngựa chỉ, hỏi thủ hạ: “Tên đại tướng kia là người phương nào?”

Có người biết chi tiết trong quân của Đỗ Phục Uy, liền nói: “Hồi bẩm đại soái, hẳn là đệ nhất mãnh tướng Vương Hùng Đản dưới trướng Đỗ Phục Uy!”

Trương Huyễn khen: “Hay cho một viên mãnh tướng!”

Bên cạnh, Tô Định Phương cười nói: “Để ty chức đi bắt giữ hắn nhé!”

Trương Huyễn gật gật đầu, Tô Định Phương tay cầm cung tên lập tức rời thuyền đi. Lúc này, một giáo úy chạy tới, quì một gối bẩm báo: “Khởi bẩm đại soái, cầu nổi đã dựng xong!”

Trương Huyễn đi lên mũi thuyền, nhìn chăm chú vào cầu nổi vừa mới dựng xong, ở trên mặt nước tối tăm giống như một con rắn nước dài nhỏ. Trương Huyễn càng thêm chú ý thuỷ quân tiến công, bọn họ ở hai đầu nam bắc tiến công đã chế trụ có hiệu quả chủ lực quân địch, khiến cho binh lực đoạn giữa trống trải, trừ chung quanh ba chiếc thuyền lớn phủ da đang kịch chiến, tường thành khác hầu như không có thủ quân.

Thời gian đã chín muồi, quyết chiến cuối cùng rốt cuộc đến, Trương Huyễn chậm rãi ra lệnh: “Truyền mệnh lệnh của ta, lệnh đại quân cảu La Sĩ Tín bắt đầu tiến công!”

Mệnh lệnh hạ đạt, một trăm lẻ tám cái trống quân uy lớn gõ vang, loại trống này rộng tới ba trượng, chỉ dùi trống đã tới hai mươi cân, cần ba gã cường tráng đánh một cái trống, một trăm lẻ tám cái trống lớn đồng thời gõ vang, tiếng trống nặng nề mà rung động lòng người, ‘Thùng —— thùng —— thùng ——’, ngoài mấy chục dặm vẫn có thể nghe rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment