Lý Thanh Minh đứng dậy đi ra, không bao lâu, Trầm Kiên được dẫn vào. Từ sau khi ở trên một chuyện lương thực đổi chiến mã Giang Nam hội chịu thiệt lớn, Thanh Châu quân và Giang Nam hội liền đoạn tuyệt quan hệ, thẳng đến Bắc Tùy thành lập, quan hệ của hai bên vẫn chưa có dấu hiệu cải thiện, mà một lần này nếu không phải Giang Nam hội gặp nguy cơ to lớn, Trầm Kiên cũng sẽ không đến nhờ Tùy quân.
Trầm Kiên đi vào khoang thuyền quỳ xuống hành lễ, “Tiểu dân Trầm Kiên tham kiến Tề vương điện hạ!”
“Ông chủ Trầm miễn lễ, mời ngồi!”
Trương Huyễn cười mời Trầm Kiên ngồi xuống, Trầm Kiên lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nói: “Giang Nam sắp chìm vào tay giặc cướp, nguy ở sớm tối, khẩn cầu Tề vương điện hạ xuất binh cứu viện.”
Trương Huyễn thản nhiên nói: “Ta nghĩ ông chủ Trầm hẳn là rõ, ở Hà Bắc ta không cho phép Bột Hải hội tồn tại, Giang Nam hội thật ra cũng thế. Trời không có hai mặt trời, nếu không phải vì mùa đông sắp tới, ta đã có thể quay đầu diệt Giang Nam hội, ta không hiểu các ngươi vì sao sẽ đến cầu ta?”
Trầm Kiên thở dài nói: “Trong lòng chúng ta rất rõ, ít nhất điện hạ sẽ không diệt sĩ tộc, sẽ tha thứ thế gia đại tộc tồn tại, nhưng Mạnh Hải Công thì không.”
“Mạnh Hải Công không tha cho sĩ tộc sao?”
Trong mắt Trầm Kiên lộ ra nét phẫn hận, “Mạnh Hải Công không làm canh tác, nào có tiền lương để nuôi sống mười mấy vạn quân đội, chỉ có thể cướp bóc hào môn thế gia, hào môn thế gia của quận Hội Kê và Ngô quận hầu như đều bị...
Nói đến đây, Trầm Kiên hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Tháng trước bọn chúng đánh hạ huyện Ngô Hưng, một trăm hai mươi tám tộc nhân ở lại nhà cũ Trầm gia bị hắn giết hết, hắn lại sai Nhạc Bá Thông đi phía bắc cướp bóc quận Đan Dương, nếu không phải cha mẹ Nhạc Bá Thông ở trong tay chúng ta, chúng ta lại tốn năm ngàn lượng vàng để hối lộ hắn, chỉ sợ hai huyện Kiến An và Giang Ninh đều đã thành phấn rồi, các đại sĩ tộc quận Đan Dương một người cũng không sống được.”
Trương Huyễn trầm ngâm một phen, lại hỏi: “Các ngươi không phải quan hệ chặt chẽ với Lâm Sĩ Hoằng sao? Vì cái gì không hướng hắn cầu viện.”
“Chúng ta đã phái người đi, nhưng hắn lấy cớ trong quân dịch bệnh lưu hành, không chịu xuất binh đến cứu.”
Trầm Kiên sợ hãi. Bọn họ sở dĩ lòng nóng như lửa đốt, là vì Mạnh Hải Công hoài nghi Nhạc Bá Thông tác chiến bất lực, đổi phái tòng đệ Mạnh Đạm Quỷ của hắn dẫn quân đánh phương bắc. Mạnh Đạm Quỷ ở Giang Nam được xưng là Mạnh Đạm Nhân, làm người cực kỳ tàn bạo, giết người như ma, hơn nữa thích làm nhục phụ nữ, rất nhiều nữ quyến sĩ tộc rơi vào trong tay hắn đều sống không bằng chết. Nếu hắn dẫn quân đánh phía bắc, sĩ tộc có thể chạy đi Giang Đô đã là may mắn, nếu chạy không thoát, vậy chỉ còn đường chết.”
Nói đến đây, Trầm Kiên bỗng ‘Phốc!’ quỳ xuống, cầu xin: “Nếu điện hạ có thể cứu chúng ta, chúng ta nguyện giải tán Giang Nam hội, thần phục điện hạ.”
Trương Huyễn chắp tay sau lưng đi vài bước, chậm rãi nói: “Đầu tiên các ngươi cần hiểu một điểm, Mạnh Hải Công ở Trung Nguyên bị ta đánh cho như chó nhà có tang, đã bước đường cùng, lại bị các ngươi đón đi Giang Nam. Họa Mạnh Hải Công hôm nay, hoàn toàn là trách nhiệm của bản thân các ngươi.”
Trầm Kiên hối hận vạn phần nói: “Là chúng ta dẫn sói vào nhà, phạm sai lầm ngu xuẩn nhất.”
“Ta có thể cứu các ngươi, chính như ngươi nói, điều kiện của ta chính là giải tán Giang Nam hội và quân đội, từ nay về sau thần phục Bắc Tùy. Sĩ tộc Giang Nam ta sẽ không truy cứu việc quá khứ, nhưng quý tộc Trần triều phải dời đi Trung Đô, có thể làm quan, cũng có thể ở Trung Đô làm phú ông gia, các ngươi có thể tiếp nhận không?”
Trầm Kiên gật gật đầu, “Chúng ta hẳn là có thể tiếp nhận.”
“Nhưng ta không tin được các ngươi.”
“Vậy điện hạ cần như thế nào mới có thể tin được chúng ta?”
Trương Huyễn nhìn chăm chú vào hắn, nói từng chữ một: “Ta muốn các ngươi viết giấy cam đoan thần phục, bón đại gia tộc đều phải kí tên đồng ý, cùng thông cáo khắp Giang Nam.”
Trầm Kiên cúi đầu nghĩ một lát, nói: “Ta không làm chủ được, phải trở về thương lượng một phen.”
“Vậy ta sẽ ở Giang Đô chờ tin tức của các ngươi, ta sẽ chờ ba ngày, ba ngày sau không có tin tức, đại quân sẽ bắc thượng.”
“Tiểu dân hiểu rồi, tiểu dân sẽ chạy ngay về huyện Giang Ninh.”
Trương Huyễn bảo binh sĩ đưa Trầm Kiên lên thuyền, Lý Thanh Minh vẫn ở lại trong khoang thuyền, hắn biết chủ công còn có chuyện tìm mình.
Trương Huyễn chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ, yên lặng tự hỏi việc xảy ra ngoài dự liệu này. Chuyện này tuy ở trong tình lý, nhưng quả thật lại ra ngoài Trương Huyễn đoán trước, chủ yếu là thế cục Giang Nam phát triển quá nhanh, cho rằng bọn họ sẽ giằng co kịch chiến nửa năm, không ngờ quân đội của Trầm Pháp Hưng tệ như thế, từng bước bại lui.
Trầm ngâm thật lâu, Trương Huyễn quay đầu hỏi: “Về cái chết của huynh trưởng Mạnh Hải Công, Giang Nam hội có nghi ngờ không?”
“Khởi bẩm điện hạ, Giang Nam hội từng truy tra chuyện này, nhưng bọn họ cho rằng là thủ hạ của Nhạc Bá Thông gây nên, lúc ấy Nhạc Bá Thông còn chưa đầu hàng Mạnh Hải Công, dẫn mấy ngàn đạo phỉ nhảy nhót ở vùng quận Đan Dương, thủ hạ của hắn thường xuyên ở trên đường cái cướp bóc thương nhân lui tới, nhưng chuyện này đã không quan trọng, Mạnh Hải Công đã giết quá nhiều sĩ tộc, Giang Nam hội đã không đội trời chung với hắn.”
“Vậy các sĩ tộc Giang Nam chạy đi Giang Đô, ngươi cảm thấy bọn họ thế nào?”
“Hồi bẩm điện hạ, những sĩ tộc này cùng sĩ tộc phương bắc đã không có gì khác biệt, vi thần từng đàm phán với bọn họ, vi thần phát hiện trong bọn họ có không ít gia tộc đã mua đất ở Trung Đô.”
“Tại sao có thể như vậy?”
Trương Huyễn khó hiểu cười hỏi: “Không phải nói sĩ tộc Giang Nam trước nay rất mâu thuẫn phương bắc sao? Bọn họ thế mà lại đi Trung Đô mua đất, thực sự có chút không thể tưởng tượng.”
“Điện hạ, mặc kệ người đời bất mãn như thế nào đối với tiền thiên tử, nhưng vi thần lại rất bội phục sự nhìn xa trông rộng của hắn. Hắn mở Đại Vận Hà, đem Giang Đô phát triển thành trung tâm thương nghiệp lớn nhất thiên hạ, rất nhiều sĩ tộc Giang Nam đều có đầu tư ở Giang Đô, chính là hai mươi mấy năm buôn bán mậu dịch, sĩ tộc phương nam đã không bài xích phương bắc như trước kia nữa, thông qua quanh năm suốt tháng buôn bán mậu dịch, nam bắc đã dần dần tiêu trừ địch ý, lượng lớn sĩ tộc Giang Nam chạy tới Giang Đô lánh nạn, đã nói lên bọn họ đã có ý thức đi về phương bắc.”
Trương Huyễn đương nhiên biết Dương Quảng vì tiêu trừ nam bắc ngăn cách mà làm ra cố gắng thật lớn, mở Đại Vận Hà chính là một trong số đó, tệ ở nhất thời, lại lợi ở thiên thu.
Hắn gật gật đầu, lại hỏi: “Ngươi cảm thấy Giang Nam hội có thể tiếp nhận điều kiện ta đưa ra không?”