Lý Thanh Minh nghe nói có một ngàn chiếc thuyền lớn, hưng phấn bẻ tay, vội vàng nói: “Để thương nhân bỏ tiền thuê người kéo thuyền, tin tưởng bọn họ nhất định đồng ý.”
“Những chiếc thuyền này về sau để lại Giang Đô đi! Dùng cho vận chuyển hàng hóa nam bắc, không chỉ có thương nhân, vận chuyển hàng hóa của quốc gia cũng cần.”
“Đa tạ điện hạ thành toàn!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có binh sĩ ở ngoài cửa bẩm báo: “Khởi bẩm đại soái, Giang Nam hội Trầm Kiên cầu kiến!”
Lý Thanh Minh cả kinh, “Chẳng lẽ bọn họ lại thay đổi chủ ý?”
Trương Huyễn lắc đầu, “Bọn họ không thay đổi kế hoạch, Trầm Kiên chỉ là tới nói rõ tình huống cho ta mà thôi.”
Trương Huyễn lập tức phân phó thân binh, “Để hắn vào!”
Không bao lâu, thân binh đem Trầm Kiên dẫn vào nội sảnh. Trầm Kiên quỳ xuống nói: “Tiểu dân tham kiến Tề vương điện hạ!”
Trương Huyễn cũng chưa bảo hắn ngồi xuống, mà là lạnh lùng hỏi: “Ta nghe nói các ngươi đang tổ chức quân đội, nói cách khác, các ngươi không cần Tùy quân giúp nữa, là ý tứ này sao?”
“Điện hạ, chúng ta cũng không thành lập quân đội, chỉ là đem trang đinh tập hợp lại tự bảo vệ mình, chỉ là vì tặc quân tiến binh quá nhanh, hơn nữa Bì Lăng thành bị giết cả thành, đã chết mấy vạn người, cao thấp quận Đan Dương cực độ khủng hoảng, chỉ cần điện hạ có thể tiêu diệt tặc quân, chúng ta nhất định sẽ giải tán trang đinh, sẽ không có quân đội.”
“Ngươi nói thật êm tai, vậy thành ý của các ngươi đâu? Lúc trước ta nói rồi, phải giải tán Giang Nam hội, hơn nữa phải viết giấy cam đoan và công bố, hiện tại Giang Nam hội giải tán chưa? Giấy cam đoan ở nơi nào?”
Trương Huyễn liên tiếp chất vấn khiến Trầm Kiên á khẩu không trả lời được, một lúc sau mới nói: “Điện hạ có thể cho chúng ta một chút thời gian, dù sao Giang Nam hội thành lập mấy chục năm, nói giải tán liền giải tán, mọi người trong lòng còn không có chuẩn bị.”
“Ta có thể cho các ngươi thời gian, chỉ sợ Mạnh Hải Công không có sự kiên nhẫn này. Ta vẫn là câu nói đó, Giang Nam hội không giải tán, không viết giấy cam đoan công bố, Tùy quân sẽ tuyệt đối không vào Giang Nam diệt phỉ, các ngươi tự xem mà làm đi!”
Thái độ của Trương Huyễn rất kiên quyết, không có một chút đường sống quay về. Trầm Kiên thở dài thật sâu, hắn biết nhất định sẽ là kết quả này.
~~~~
Ngô quận, mười mấy vạn đại quân của Mạnh Hải Công vây thành đã trôi qua hơn năm mươi ngày, trong Ngô huyện thành lương thực đoạn tuyệt, quân dân chỉ có thể dựa vào vỏ cây cùng chuột mà sống, tuy như thế, quân dân Ngô huyện cũng sắp không duy trì nổi nữa, cùng lúc đó, sự kiên nhẫn của Mạnh Hải Công cũng sắp bị mài mòn hết.
Vào đêm, Mạnh Hải Công ở dưới mấy chục tướng lĩnh vây quanh, leo lên một đài gỗ thật lớn ngoài thành tây, đài gỗ diện tích mấy chục mẫu, so với tường thành còn cao hơn hai trượng, đứng ở trên tháp gỗ có thể thấy rõ tình hình trong thành.
Trong thành trên cơ bản còn bảo trì đầy đủ, Mạnh Hải Công sở dĩ không dùng hỏa công, là vì hắn tính lập đô ở Ngô huyện, thành lập Ngô quốc, cho nên hắn mới cố gắng nhẫn nại, bức bách quân dân Ngô huyện đầu hàng.
Nhưng ngay tại hai ngày trước hắn nhận được tin tức, Trương Huyễn đã công phá thành Hợp Phì, Đỗ Phục Uy toàn quân bị diệt, bản thân Đỗ Phục Uy đào tẩu hướng tây, chẳng biết đi đâu, Giang Hoài đã bị Tùy quân công chiếm.
Điều này làm trong lòng Mạnh Hải Công có một tia lo lắng, Tùy quân sẽ quay đầu đánh Giang Nam nữa hay không?
Mạnh Hải Công càngthêm lo lắng Giang Nam hội đám khốn kiếp kia đầu hàng Trương Huyễn, dẫn sói vào nhà, hắn phải mau chóng chấm dứt chiến dịch quận Ngô, quét ngang quận Đan Dương, đem người của Giang Nam hội chém tận giết tuyệt.
Mạnh Hải Công đứng ở trên đài cao lạnh lùng nhìn trong thành tối như mực, quay đầu hỏi: “Địa đạo đào thông chưa?”
Đào địa đạo vào thành là mưu sĩ Mao Văn Thâm hiến kế, hắn đề nghị Mạnh Hải Công vây mà không công, khiến thủ quân trong thành buông lỏng, sau đó xuất kỳ bất ý đánh lén, Ngô huyện thành sẽ lật tay có thể lấy.
Một thủ hạ bẩm báo: “Mao tiên sinh đã đi xem rồi, rất nhanh sẽ có tin tức.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một văn sĩ dáng người nhỏ gầy vội vàng đi tới, chính là mưu sĩ Mao Văn Thâm. Người này vốn là một gã văn lại của Hội Kê quận nha, giả dối nhiều kế, là hắn đề nghị Mạnh Hải Công đem sĩ tộc Giang Nam hội chém tận giết tuyệt, sau đó nâng đỡ một đám hào cường mới, liền có thể vững vàng khống chế Giang Nam.
Đề nghị của Mao Văn Thâm rất được lòng Mạnh Hải Công, Mao Văn Thâm cũng bởi vậy được Mạnh Hải Công trọng dụng, trở thành quân sư của Mạnh Hải Công.
Mao Văn Thâm tiến lên mặt mày hớn hở nói: “Khởi bẩm đại vương, ba địa đạo đều đã đào thông, thủ quân trong thành cùng chưa phát hiện.”
Mạnh Hải Công mừng rỡ, thét ra lệnh: “Truyền lệnh toàn quân tập kết, đêm nay có thể phá thành!”
***
Canh ba, trong Ngô huyện thành đầy tiếng hô giết, ba ngàn binh sĩ tinh nhuệ từ địa đạo đánh vào trong thành cướp lấy cửa tây, mấy vạn quân của Mạnh Hải Công đánh vào trong thành, thủ quân trong thành sĩ khí thấp, lần lượt quỳ xuống đầu hàng. Quân đội của Mạnh Hải Công bắt đầu lùng bắt đào binh toàn thành, Mạnh Hải Công hạ đạt nghiêm lệnh, kẻ ngoan cố chống lại đều giết chết miễn bàn.
Mệnh lệnh này mang đến tai họa cực lớn cho bình dân Ngô huyện, từng nhà bị phá cửa mà vào, các binh sĩ lấy cớ bình dân chống cự tiến hành đốt giết hãm hiếp, trong thành khắp nơi là ánh lửa cùng tiếng la khóc.
Mạnh Hải Công dẫn quân lao tới quận nha, lúc này quận nha đã chấm dứt chiến đấu, nơi này là chỗ chiến đấu kịch liệt nhất trong thành, hơn ngàn thủ quân ở đây liều chết chống cự, nhưng đánh không lại mấy ngàn quân địch bao vây tiễu trừ, hầu như toàn bộ binh sĩ đều đã chết trận.
“Trầm Pháp Hưng bắt được chưa?” Mạnh Hải Công lớn tiếng phẫn nộ quát.
Một gã thiên tướng tiến lên nói: “Khởi bẩm đại vương, Trầm Pháp Hưng giết chết mấy thê thiếp cùng con nhỏ, bản thân hắn cũng phục kiếm tự vận.”
Mạnh Hải Công hừ nặng một tiếng, “Đem đầu hắn chặt bỏ, làm thành cái bô cho ta!”
Lúc này, hơn trăm binh sĩ đem đám đông nam nữ đuổi đến, ước chừng có khoảng bảy tám mươi người, ai cũng bị dọa cả người phát run, cùng nhau quỳ xuống cầu xin tha thứ, “Bọn họ là người nào?” Mạnh Hải Công đánh giá những người này một cái hỏi.
“Bẩm báo đại vương, bọn họ là tộc nhân Hàn gia cùng Khúc gia, đều là thành viên Giang Nam hội.”
Hàn gia cùng Khúc gia cũng là sĩ tộc Ngô quận, nhưng quận vọng so ra kém hai đại gia tộc Lục thị và Cố thị, Mạnh Hải Công nhướng mày, “Lục gia cùng Cố gia hẳn là cũng ở trong thành, như thế nào không thấy?”
“Khởi bẩm đại vương, Lục gia và Cố gia đều là nhà trống, người trông nhà nói, bọn họ ở một tháng trước đã chạy đi huyện Giang Ninh.”
Mạnh Hải Công cực kỳ tức giận, roi ngựa chỉ người trên mặt đất, “Kéo hết xuống làm thịt!”
Bảy tám mươi người nhất thời bị dọa hồn vía lên mây, đau khổ cầu xin tha mạng. Binh sĩ của Mạnh Hải Công như sói như hổ, hai người bắt một người, đem bọn họ kéo xuống, tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ dần dần biến mất.