Viên Chá Vinh ra vẻ trấn tĩnh nói với Tạ Dũng: “Ngươi đi thông báo thế gia khác chuẩn bị rút lui trước, ta sẽ tới ngay!”
Tạ Dũng lòng nóng như lửa đốt, xoay người lên ngựa lại hướng huyện thành chạy đi, ngay tại lúc Tạ Dũng vừa đi, Viên Chá Vinh liền hô lớn: “Mau đỡ ta lên thuyền!”
Vài tên gia đinh vội vàng đỡ hắn đi lên thuyền lớn, một gã gia đinh lại hỏi: “Mấy tảng đá này làm sao bây giờ?”
“Ném hết xuống sông sông đi, lập tức giong thuyền, mau một chút!”
Các gia đinh ba chân bốn cẳng đem mấy tảng đá Thái Hồ ném vào trong Trường Giang, bọn họ đỡ Viên Chá Vinh lên thuyền lớn, thuyền phu hỏi: “Lão gia, chúng ta đi đâu?”
“Đi Giang Đô, đi mau!”
Thuyền lớn chậm rãi rời khỏi bến tàu, xuôi dòng hướng phía Giang Đô chạy đi.
***
Tin tức Giang Nam quân toàn quân bị diệt, Mạnh Hải Công sắp đánh tới rất nhanh đã truyền khắp thành Giang Ninh, bởi vì huyện Bì Lăng bị giết cả thành đã làm dân chúng huyện Giang Ninh thấp thỏm lo âu, cho nên tin tức này nhanh chóng dẫn lên sự khủng hoảng cực lớn ở trong thành, dân chúng cả thành thu thập hành lý qua loa liền bắt đầu dìu già dắt trẻ đào vong.
Trước mấy cửa thành chật ních dân chúng chạy nạn ra khỏi thành, mấy chục chiếc xe ngựa cùng xe bò chặn ở trong lỗ cửa thành, khiến người lưu hành đi cực kỳ chậm chạp.
Trong thành là dòng người rậm rạp, kéo dài vài dặm, tiếng khóc, tiếng la, tiếng mắng ở chỗ cửa thành đan xen thành một mảng, ba trăm binh sĩ đang duy trì trật tự, khai thông dòng người rời thành.
Ở trước Bạch Hổ lâu tổng bộ Giang Nam hội, mấy chục thành viên bình thường của Giang Nam hội vây quanh Tạ Dũng, bọn họ kích động vạn phần, đều cao giọng giận mắng.
Lục Yên đến từ Ngô huyện phẫn hận đến mức cả người phát run, hắn đã nhận được tin tức, tiểu nữ nhi của hắn gả đến Khúc gia bị tặc quân chà đạp mà chết, hắn cực kỳ đau lòng, túm vạt áo Tạ Dũng hét lớn: “Vì sao các ngươi không tiếp nhận Tùy quân vào Giang Nam? Cứ muốn để Giang Nam chịu khổ binh tai, Ngô huyện bị giết nhiều người như vậy, ai gánh vác trách nhiệm!”
Đây là việc làm các sĩ tộc phẫn hận nhất, Trương Huyễn đồng ý xuất binh đến tiêu diệt Mạnh Hải Công, mấy đại thế gia này không chỉ che giấu tình báo quan trọng này, hơn nữa còn từ chối Tùy quân trợ giúp, khiến gia đinh của bọn họ bị giết chóc gần hết, mỗi nhà mỗi hộ đều phải trả giá một khoản tiền trợ cấp cực kỳ trầm trọng, không chỉ có thế, trang viên, phòng trạch cùng gia phó của bọn họ cũng sắp chìm đắm vào tay loạn tặc, tổn thất này thật sự khiến bọn họ thừa nhận không nổi.
Tạ Dũng bị các thế gia mắng sứt đầu mẻ trán, hắn liều mạng giải thích: “Sự tình không phải đơn giản như vậy, Trương Huyễn yêu cầu giải tán Giang Nam hội, chúng ta không thể tiếp nhận!”
Hắn giải thích làm đám người càng thêm phẫn nộ, Lục Yên hung hăng đánh một quyền vào trên mặt hắn, “Giang Nam hội tính cái rắm, con gái của ta đã chết, các ngươi trả con gái cho ta!”
Lục Yên thất thanh khóc rống lên, mọi người đều khiển trách mấy cái gia tộc quá ích kỷ, chỉ cân nhắc lợi ích của mình, mặc kệ sĩ tộc khác chết sống.
Đúng lúc này, một binh sĩ vội vàng chạy tới, hướng Tạ Dũng bẩm báo: “Ty chức chưa tìm được Viên công, hỏi người trên bến tàu, bọn họ nói Viên công đã lên thuyền đi rồi, hẳn là đã đi Giang Đô.”
Câu này như một cọng cỏ cuối cùng đè ngã lạc đà, đám người hoàn toàn phẫn nộ, vô số nắm đấm hướng Tạ Dũng hung hăng đánh tới...
Thời gian đã dần dần đến hoàng hôn, trên bến tàu ngoài thành Giang Ninh tụ tập người ta tấp nập, mười mấy vạn người lo âu vạn phần đợi thuyền tới đón bọn họ qua sông, không biết là ai truyền ra tin tức, Giang Nam hội sẽ có thuyền đưa bọn họ đi bờ Trường Giang bên kia.
Gió thu lạnh thấu xương, cuốn lên từng đợt bụi đất, trên sông lớn gió mạnh sóng cao, bọt sóng vỗ ven bờ, đám đông không ngừng truyền đến tiếng trẻ con khóc lóc, nữ nhân nước mắt ròng ròng cùng người già thở dài.
Lúc này, một mũi binh sĩ hơn trăm người chạy tới, binh sĩ cầm đầu hô lớn: “Giang Nam hội không có co thuyền, mọi người mau chạy đi hướng tây! Quân đội Mạnh tặc đã cách không đủ ba mươi dặm.”
Đám người một mảng đại loạn, tiếng khóc rung trời, bình dân sợ hãi vạn phần ùn ùn đứng dậy, chuẩn bị hướng đông chạy trốn.
Đúng lúc này, có người bỗng nhiên chỉ vào mặt sông hô to: “Mau nhìn, đội tàu đến rồi!”
Vô số người đều hướng trên mặt sông nhìn lại, chỉ thấy trên mặt sông xuất hiện một đội tàu quy mô khổng lồ, cầm đầu là mười chiếc thuyền Hoành Dương thể trạng khổng lồ, trên đầu thuyền cắm một lá cờ lớn, ở dưới ánh trời chiều đón gió tung bay, là một cái thanh long xích kỳ viền vàng.
“Là đội tàu Tề vương!”
Trên bến tàu một mảng hoan hô, mọi người kích động hô to: “Tề vương tới cứu chúng ta rồi!”
Rất nhiều lão nhân quỳ xuống đất khóc rống lên, ngửa mặt hô to: “Trời xanh có mắt!”
Bến tàu Giang Ninh có thể đồng thời đỗ mười chiếc thuyền lớn ba ngàn thạch, mười chiếc thuyền Hoành Dương trước sau cập bờ, đặt ván tàu dày rộng, từng đội binh sĩ Tùy quân từ trên thuyền lớn xuống dưới, bắt đầu đỡ dân chúng lên thuyền, một chiếc thuyền Hoành Dương có thể chở ba ngàn người, mười chiếc thuyền lớn đã chở đi ba vạn người, mười chiếc thuyền Hoành Dương lục tục quay đầu hướng bờ bên kia chạy đi.
Ngay sau đó là thuyền lớn ba ngàn thạch cập bờ, chở người già phụ nữ trẻ con lên thuyền, mấy trăm chiếc thuyền lớn đủ để đem mười mấy vạn dân chúng chở đi.
Cùng lúc đó, một vạn kỵ binh cùng một vạn bộ binh rời thuyền trước ở dưới Bùi Hành Quảng và La Sĩ Tín dẫn dắt đã bố trí ở bến tàu phía trước, bày nghi binh, khí thế giống như năm sáu vạn đại quân, chuẩn bị nghênh chiến quân tiên phong của Mạnh Hải Công.
Trương Huyễn ở trên một chiếc thuyền lớn ba ngàn thạch, có binh sĩ dẫn mấy trăm con em sĩ tộc lên chiếc thuyền lớn này, mọi người nghe nói vị đại tướng trẻ tuổi đầu đội kim khôi trước mắt này là Tề vương Trương Huyễn danh chấn thiên hạ, mấy trăm người cùng nhau quỳ xuống dập đầu bái tạ ân cứu mạng.
Lục Yên khóc lóc ngã xuống đất, khóc nói: “Điện hạ, Mạnh tặc giết chóc ở Ngô huyện, đứa con gái đáng thương đó của ta!”
Trương Huyễn vội vàng nâng hắn dậy, lựa lời an ủi, hắn lại bảo binh sĩ nâng mọi người dậy, cao giọng nói với mọi người: “Ta nghe nói Mạnh tặc đồ thán Giang Nam, vốn định dẫn quân nam hạ, cứu vớt ngàn vạn lê dân, nhưng Giang Nam hội lời lẽ nghiêm khắc từ chối Tùy quân nam hạ, ta không có cách nào, dẫn đội tàu một mực tới lui tuần tra ở trên mặt sông, không ngờ thật sự cứu được mọi người, ta cũng rất kích động. Xin các vị yên tâm, Trương Huyễn ta không diệt Mạnh tặc, tuyệt không về phương bắc.”
Mấy trăm người liên tục hoan hô. Lúc này, Tạ Dũng đi lên trước quỳ xuống, trong lòng hắn vừa cảm động, vừa hổ thẹn, hắn rưng rưng nói với Trương Huyễn: “Điện hạ lòng mang nhân nghĩa, tự mình cứu dân Giang Ninh vô tội khỏi nước lửa, từ giờ trở đi, Giang Nam nguyện thần phục điện hạ, vĩnh viễn không loạn nữa.”
Mọi người đều tỏ thái độ, “Chúng ta nguyện thần phục điện hạ, khẩn cầu điện hạ xuất binh thay chúng ta lấy lại quê hương, tiêu diệt Mạnh tặc!”
Trương Huyễn gật gật đầu, thành khẩn nói với mọi người: “Lợi ích của sĩ tộc Giang Nam cũng chính là lợi ích của Trương Huyễn ta, ta sẽ kiên quyết bảo vệ lợi ích của các vị, càn quét Mạnh tặc, lấy lại quê hương, khôi phục Giang Nam hòa bình yên tĩnh.”