Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 210


Tiêu Bố Y khi nghe được Lý Uyên bệnh, nhiều ít cũng có chút buồn bực.

"Hắn còn chưa tặng lễ cho ta, sao lại bị bệnh rồi?"
"Hắn có thể không biết tặng cho ngươi lễ gì, cho nên cáo bệnh" Lý Tĩnh cười nói: "Ta nhớ lúc trước hắn cũng bị bệnh qua một lần, lần đó là Thánh Thượng nghi ngờ đối với hắn, hắn sợ gặp Thánh Thượng có họa sát thân, cho nên mới xưng bệnh không vào triều.

Kết quả Thánh Thượng giận dữ, hỏi hắn có chết không, dọa hắn bệnh mấy tháng".

Lý Tĩnh nói tới đây, đứng dậy rời đi, chỉ là trước khi đi nói một câu, "Lý Uyên lần này bệnh thật ra cũng là vừa đúng lúc".

Tiêu Bố Y có chút hiểu được ý của Lý Tĩnh, bĩu môi nói: "Hiện nay người chết còn muốn gặp Đại tướng quân ta tặng lễ, huống chi là người bệnh, Vô Hối, ngươi nói có phải không?"
Phương Vô Hối xem Tiêu Bố Y đã không phải là đại hiệp vì nước vì dân gì nữa, hắn cảm thấy Tiêu đại nhân rất có tiềm chất làm tham quan.

Tiêu Bố Y buồn bực cũng có nguyên nhân, có thể làm cho hoàng đế khai quốc Đại Đường trong tương lai tặng lễ cũng là một chuyện rất thú vị, hắn đối với việc Lý Uyên đến tặng lễ cũng rất là chờ mong.

Nhưng hiện tại cho dù là hắn, cũng nhìn không ra Lý Uyên có vây cánh ở chỗ nào, nghĩ lại thì điều này cũng không khó lý giải.

Quá nhiều vây canh ví dụ như Dương Huyền Cảm, Lý Hồn đều đã bị Dương Quảng diệt trừ, cho dù là Vũ Văn phiệt lúc trước cũng bị cha của Dương Quảng giết sạch sẽ, có hoàng đế như vậy tại vị, thì nhiều vây cánh là một loại mầm họa.

Các môn phiệt cát cứ hơn ba trăm năm đến Đại Tùy tuy nhất thống, nhưng ba đào nổi sóng, lúc nào cũng có thể cuốn phăng một vương triều.

Dương Quảng xem ta đã quá cấp bách, hắn vọng tưởng nội ưu ngoại hoạn một lần giải quyết, lại không biết đạo trong ngoài mà cùng bộc phát ra thì chính là lúc kết liễu mạng hắn.

"Lý đại nhân] bệnh, ta phải đi xem," Tiêu Bố Y đứng lên đưa ra quyết định, "Vô Hối, chuẩn bị chút lễ vật".

"A?" Phương Vô Hối có chút kinh ngạc, thầm nghĩ hôm nay không biết thổi trúng gió gì, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có nhanh chân nhanh tay huẩn bị một phần lễ.

Ở cùng Tiêu đại nhân cũng đã lâu, Phương Vô Hối chỗ khác thì chưa có học được nhiều, nưhng đối với lễ vật thì cực kỳ quen thuộc.

Phương Vô Hối cảm thấy Tiêu Bố Y thực tín nhiệm hắn, là sự may mắn của hắn.

Nhân thủ bên người Tiêu đại nhân thật ra không ít, thêm hắn cũng không nhiều mà thiếu hắn cũng không ít, nhưng chỉ bởi vì hắn làm một chuyện, nói mấy câu, Tiêu Bố Y đã đem hắn theo bên người, từ đó về sau đã thay đổi cuộc đời hắn.

Tiêu đại nhân là một người tuy hay cười nói, nhưng đối với huynh đệ thủ hạ mà nói, cho tới bây giờ cũng chưa từng quên.

Nhìn thấy Phương Vô Hối bề bộn công việc, Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi: "Vô Hối, ngươi có người nhà không?"
Phương Vô Hối cười nói: "Đương nhiên là có, đều ở tại thành Mã ấp.

Ta là một thành binh, cho nên có thểở trong thành Mã ấp, trong nhà ta có mẹ cùng vợ, còn có đứa con mấy tuổi, Tiêu đại nhân sao lại đột nhiên hỏi tới mấy cái này?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Có gia đình cảm giác rất tốt".

Phương Vô Hối cười hồn hậu, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.

"Ta có chuyện muốn ngươi hỗ trợ làm một chút, đi thành Mã ấp.

Còn nữa, lấy chút tiền cấp cho người nhà, không cần khách khí, cứ nói ta phân phó".

"Tiêu đại nhân không cần ta nữa sao?" Phương Vô Hối có chút lo lắng.

Tiêu Bố Y cười nói: "Đương nhiên là cần.

Ngươi làm xong chuyện, muốn trở về thì nhanh trở về.

Ngươi phải biết rằng, người đi theo ta vẫn đều là giống như lục bình vậy, vĩnh viễn không biết trạm tiếp theo ở đâu.

Cho ngươi vài ngày về nhà thăm nhà, nói không chừng khi ngươi cùng người nhà gặp mặt lần nữa, cũng phải cả năm không chừng.

Khi ngươi không ở nhà, thì phải để lại nhà chút tiền".


Hắn nói tới đây, thần sắc có chút cô đơn, Phương Vô Hối nhìn Tiêu Bố Y, trong lòng rất là cảm kích.

"Tiêu đại nhân, người nhà của người, đều ở Đông Đô sao?"
"Người nhà của ta?" Tiêu Bố Y có chút thất thần, hồi lâu mới nói: "Xem như là vậy".

Phương Vô Hối không tiện hỏi nhiều, "Tiêu đại nhân bảo ta làm chuyện gì?"
Tiêu Bố Y áp thấp thanh âm nói: "Giúp ta đi hỏi thăm một người đang ở nơi nào, nếu có thể tìm được, vô luận dùng phương pháp gì, cũng phải đem hắn về Thái Nguyên".

***
Tiêu Bố Y khi đi vào chỗ của Lý Uyên, thầm cân nhắc bệnh tình của Lý Uyên.

Hắn không phải y sinh, cho dù Lý Tĩnh không nói thì cũng cảm thấy bệnh của Lý Uyên rất kỳ quặc.

Hắn luyện Dịch Cân kinh cũng lâu, tuy không không đến nỗi là thần nhân như tướng sĩ bàn tán, nhưng đối với biểu hiện tinh khí huyết mười phần ra bên ngoài, Tiêu Bố Y thật ra trong lòng biết rõ.

Lý Uyên mấy ngày trước thần thái sáng láng, trông thế nào cũng không giống bộ dáng muốn bị bệnh, hắn lúc này bị bệnh, có phải biết bị mọi người chỉ trích, cố ý đóng cửa không ra?
Lý Uyên là một lão cáo già, Tiêu Bố Y khi nghĩ như thế thì đã theo hạ nhân đến phòng của Lý Uyên.

Khi mới đến đình viện, liền ngửi được mùi thuốc nồng đậm, Tiêu Bố Y khịt mũi, cảm thấy Lý Uyên bệnh cũng không nhẹ.

Hạ nhân dẫn theo Tiêu Bố Y đến trước phòng Lý Uyên, đi vào thông báo, không đợi hạ nhân nói xong, Lý Uyên ở trong phòng đã tức giận nói: "Tiêu tướng quân đến thì lập tức mời vào, còn muốn hỏi ta cái gì nữa! Mau, đỡ ta ra đón Tiêu tướng quân".

Ngay sau đó truyền đến vài tiếng ho khan, bộ dáng như không thở nổi, Tiêu Bố Y đành phải đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lý Uyên đang dựa vào giường, thở phì phò.

Tiêu Bố Y đi tới vài bước đỡ lấy Lý Uyên, áy náy nói: "Lý đại nhân, cứ nghĩ ngơi đi, ta vốn muốn đến thăm người, nếu mà làm mệt Lý đại nhân nữa, thì cũng là lỗi của ta".

Trong phòng khá sạch sẽ, chỉ là mùi thuốc nồng nặc, làm cho người ta tâm tình trầm trọng.

Trên bàn bên cạnh giường có đặt chén thuốc, đen thui nhìn không ra là cái gì.

Lý Uyên không biết là gấp hay là nóng, mà trên trán tràn đầy mồ hôi, nghe được Tiêu Bố Y an ủi, cảm kích nói: "Tiêu tướng quân ở tại Thái Nguyên đã nhiều ngày, sự vụ bề bộn, thật ra ta sớm muốn đi bái phỏng Tiêu tướng quân, nhưng không nghĩ đến nửa năm nay liên tục chinh chiến, thể lực cũng không dồi dào, mấy ngày trước đây bị cảm phong hàn, một chút vậy mà đã dậy không nổi, thật sự là già rồi".

Tiêu Bố Y cảm khái nói: "Lý đại nhân là lương đống của quốc gia, mấy ngày này công việc bề bộn, chiêu mộ chinh thảo, cũng vất vả, cái này là mệt mỏi tích tụ thành tật, thật sự làm cho ta lo lắng, chỉ hy vọng Lý đại nhân sớm ngày chuyển biến tốt".

Lý Uyên rốt cuộc đã ngồi xuống giường, than nhẹ một tiếng, "Ta cũng hy vọng sớm khỏi, hiện nay đạo phỉ hoành hành, Sơn Tây cũng không thể tránh khỏi.

Lão phu được Thánh Thượng ủy phái, nhất định phải đem hết tâm lực thảo phỉ bình loạn, không ngờ lại bị bệnh như vậy…"
"Lý đại nhân cứ an tâm dưỡng bệnh cho tốt".

Lý Uyên có chút động tình, hai tay nắm lấy tay của Tiêu Bố Y: "May mà ở đây còn có Tiêu tướng quân, Tiêu tướng quân dẫn binh đông chinh tây thảo, công lao hiển hách, trong mắt lão phu xem ra, đã không thua gì Trương tướng quân, nghĩ tới Đại Tùy đông có Trương tướng quân, Tây có Tiêu tướng quân, Thánh Thượng nhất định là kê cao gối không có gì phải lo lắng".

Tiêu Bố Y cũng muốn phân biệt xem thử Lý Uyên nói câu nào là thực, nhưng hắn phát hiện mình nhận cũng không ra.

Lý Uyên thực động cảm tình, mắt đục đỏ ngầu, bộ dáng tuổi già vui mừng ai thấy cũng cảm nhận được, người này đích xác là đối với Đại Tùy trung tâm cảnh cảnh.

Biểu hiện của hắn hiện tại giống như đều là nghĩ cho Đại Tùy, cho dù sinh bệnh cũng như vậy.

"Lý đại nhân thật sự đã xem trọng ta quá rồi.

Thật ra đối với Đại Tùy mà nói, loại lão tướng như Lý đại nhân thì mới là tài phú quý giá nhất".

"Tài phú quý giá nhất?" Lý Uyên có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y ho khan nói, "Ta ý nói, có bậc đại thần trung tâm cảnh cảnh như Lý đại nhân, thật sự là phúc của Đại Tùy".

Lý Uyên trên mặt mồ hôi đầm đìa rốt cuộc đã lộ ra nụ cười, điều này làm cho hắn xem giống như là bịủy khuất, khổ tận cam lai vậy.

“Tướng quân cứ nói đùa, thật ra trong mắt lão phu, bực thanh niên như Tiêu tướng quân mới là có tài năng, lão phu đã già, nhưng lão phu có thể được thấy nhân vật như Tiêu tướng quân quật khởi, cũng là tam sinh hữu hạnh".


Hai người thật thật giả giả thổi phồng vài câu, thử thăm dò hư thực.

Lý Uyên lại ho khan vài tiếng, lúc này mới nói: "Tiêu tướng quân trước mắt rất hiểu tâm ý của Thánh Thượng, không biết có câu này có nên hỏi hay không?"
"Lý đại nhân cứ nói".

Lý Uyên nhìn Tiêu Bố Y trước mắt, cảm thấy hắn so với trước đây đã khác biệt rất lớn.

Nhưng chỉ có điểm giống duy nhất chính là, hắn vĩnh viễn không hy vọng có thể từ trong lời nói của Tiêu Bố Y nhận được thứ gì hữu dụng.

Hơn nữa theo trực giác của hắn, luôn cảm thấy Tiêu Bố Y đối với hắn hình như có loại vẻ mặt rất kỳ quái.

"Vị trí Thái Nguyên Lưu Thủ này" Lý Uyên lại ho khan, "Không biết Tiêu đại nhân cảm thấy lf ai thích hợp?"
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Lý đại nhân, Thái Nguyên Lưu Thủ đương nhiên là phải do Thánh Thượng bổ nhiệm, bất quá tâm ý của Thánh Thượng ta cũng không rõ mấy.

Nhưng theo ta thấy, Lý đại nhân dụng binh trầm ổn, không hấp tấp liều lĩnh, so với với Phan Trường Văn tướng quân thì thích hợp hơn một ít".

Lý Uyên sắc mặt có chút trắng bệch, xua tay nói: "Lão phu tuyệt không thích hợp, cái này Tiêu tướng quân chớ có nói đùa.

Nói lời thật, lão phu đang vì việc này mà phiền não, vừa lúc gặp Tiêu tướng quân đến, lúc này mới muốn nói ra tiếng lòng, chỉhy vọng Tiêu tướng quân đừng trách lão phu dông dài".

"Lý đại nhân xin cứ nói".

"Vị trí Thái Nguyên Lưu Thủ này, theo lão phu thấy, không phải Tiêu tướng quân thì không được" Lý Uyên rất chân thành nhìn Tiêu Bố Y, "Tiêu tướng quân, lão phu đã già, chuyện duy nhất muốn chính là an ổn lúc tuổi già.

Chỉ là Thánh Thượng gioa cho trọng trách, lúc này mới không dám trễ nải.

Tiêu tướng quân lấy mấy ngàn Tùy binh đại phá mười mấy vạn tặc binh, thật sự là tuyển chọn thích hợp cho vị trí Thái Nguyên Lưu Thủ này, nếu thực có một ngày Thánh Thượng hỏi lão phu là ai thích hợp cho vị trí Thái Nguyên Lưu Thủ, lão phu nhất định tiến cử Tiêu tướng quân!"
Hắn nói như chém đinh chặt sắt, tình chân ý thiết, Tiêu Bố Y trong lòng cân nhắc, lão quỷ nay làm trò nhân tình cũng không tệ, ngươi cũng biết Thánh Thượng sẽ không hỏi ngươi, cho nên mới vỗ ngực nói chuyện như vậy.

Ta mới vừa rồi nhìn thấy ngươi bệnh muốn chết, một lát sau lại có tinh thần như vậy, xem ra diễn đến như thế cũng là cực đại rồi, nhưng ngươi hay ta hiện tại đều không thể nắm trong tay vị trí này, ngươi bán cho ta nhân tình này thì có ý tứ gì?
Suy nghĩ lại, Tiêu Bố Y có chút giật mình, thầm nghĩ Lý Uyên quả nhiên là cáo già giao xảo, hắn biết mình thế lớn, không muốn đắc tội với mình, nhưng lại cảm thấy hắn cùng mình rất có hy vọng có được vị trí này, bằng không cũng sẽ không tự đến thành Thái Nguyên, nói là Phủ úy đại sứ, nhưng mấy ngày này cũng không đi đâu, giả bệnh lưu lại tĩnh xem kỳ biến? Vô luận Lý Uyên có được vị trí Thái Nguyên Lưu Thủ này hay không, hắn hiển nhiên đều muốn lấy lòng cả hai bên, không được thì tự nhiên không cần nói gì nhiều, nhưng nếu được làm Lưu Thủ, cũng không nên cùng Tiêu Bố Y hắn trở mặt.

Nghĩ vậy Tiêu Bố Y nhìn lại gương mặt rất chân thành mà Lý Uyên diễn ra, thật giống như gương mặt chân thành của một đứa nhỏ vậy.

Nếu luận về nhanh trí, hắn cũg không nhượng người nào, nhưng nếu luận về tâm địa gian xảo, lão quỷ này cũng tuyệt đối không phải là dể đối phó.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y không nói, Lý Uyên ngược lại cũng không định được chủ ý, "Tiêu đại nhân chẳng lẽ không đồng ý với cái nhìn của lão phu?"
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Thật ra ta bị sự nhiệt tình của Lý đại nhân làm cho cảm động nói không nên lời".

Lý Uyên cũng không hiểu Tiêu Bố Y nói thật hay giả, chỉ có thể ho khan vài tiếng, "Lão phu quả thật là nói lời từ trong phế phủ".

Thật ra dựa theo suy nghĩ của Lý Uyên, Tiêu Bố Y lúc này nên cảm động nói với hắn vài câu, cái này vốn chính là chuyện có qua có lại, Tiêu Bố Y nếu cũng nói khi Thánh Thượng hỏi, cũng sẽ tiến cử Lý Uyên hắn, vậy mới thật sự là chuyện đáng vui mừng.

Nếu vị trí Thái Thú này mà rơi vào đầu Lý Uyên hắn, hắn đương nhiên sẽ không chối từ, nhưng bị áp lực xem thường đã lâu, cũng khó tránh lo lắng nhiều một chút, nhìn thấy Tiêu Bố Y không mặn không nhạt mà trả lời.

Lý Uyên trong lòng cũng trống rỗng không biết ra sao, giống như thực bị bệnh vậy.

"Cha, người nên uống thuốc đi" Cửa phòng chợt kêu lên, một nữ tử bưng chén thuốc cẩn thận đi vào.

Một nữ nhân mặc áo khoác dài trắng thêu hoa, tóc dài búi cao, cắm một cây ngọc trâm, có vẻ thanh nhã tinh khiết.

Khi tiến vào phòng, mới phát hiện phòng có người, khẽ a một tiếng, đôi mắt đẹp vừa chuyển, kinh ngạc nói: "Thì ra là Tiêu đại nhân".

Tiêu Bố Y khi nhìn thấy Lý Thải Ngọc, nhiều ít cũng có chút ngạc nhiên, "Còn không biết Thải Ngọc cô nương cũng đến thành Thái Nguyên?"
Nữ nhân đến chính là Lý Thải Ngọc mà Tiêu Bố Y đã có duyên gặp mặt một lần tại Đông Đô, so với khi ở Đông Đô thì Lý Thải Ngọc đã thiếu phần ưu thương, đã thêm phần ngưng luyện, vẻ xinh xắn không giảm, đôi mắt khi ngạc nhiên rất động lòng người.


Lý Uyên ánh mắt nhanh chóng xẹt qua trên người Tiêu Bố Y, lại ho khan vài tiếng, yêu thương nói: "Thải Ngọc, việc nấu thuốc đưa thuốc cứ giao cho hạ nhân làm là được rồi, cần gì con phải tự tay làm?"
Lý Thải Ngọc lắc đầu nói: "Cha đang có tật tại thân, làm đứa con sao có thể không ở bên người hầu hạ, nói đến con cũng sợ hạ nhân cũng không dụng tâm, lúc này mới tự mình nấu thuốc.

Tiêu đại nhân, ta cũng mới đến thành Thái Nguyên không lâu".

Nàng câu cuối cùng là trả lời Tiêu Bố Y, đương nhiên là không muốn lạnh nhạt với Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y đứng dậy nói: "Một khi Lý đại nhân uống thuốc, hơn nữa cũng cần phải nghỉ ngơi, ta sẽ không quấy rầy nữa".

"Tiêu tướng quân từ từ," Lý Uyên cuống quít kêu lên: "Ta còn có chút việc muốn nói cùng với Tiêu tướng quân".

Tiêu Bố Y đành phải dừng lại, Lý Thải Ngọc ngồi trước giường, có vẻ không vừa lòng nói: "Cha, có chuyện gì không thể để hết bệnh rồi hãy nói được sao?"
Lý Uyên ho khan hai tiếng, cơ hồ phải đem cổ họng ho nứt ra, xua tay nói: "Nữ nhân thì hiểu được cái gì, ta cùng Tiêu tướng quân không thường gặp mặt, nói đến Tiêu tướng quân sự vụ bộn rộn, làm sao có thể luôn phiền toái người?"
Lý Thải Ngọc nhíu mày, không biết phụ thân muốn phiền Tiêu Bố Y cái gì, ánh mắt liếc qua, nhìn thoáng Tiêu Bố Y ở bên cạnh, đứng dậy nói, "Tiêu đại nhân mời ngồi, sao lại để cho người đứng vậy?"
"Đa tạ Thải Ngọc cô nương" Tiêu Bố Y khách khí một câu, nhìn thấy Lý Uyên rốt cuộc đã uống thuốc, nhịn không được hỏi: "Lý đại nhân không biết có chuyện gì phân phó?"
Lý Uyên thở hổn hển hồi lâu, lúc này mới nói: "Phân phó thì không dám, chỉ là khi ta mới đến thành Thái Nguyên, nghe nói Tiêu tướng quân muốn đi thăm Huyền Bá?"
Tiêu Bố Y cũng có chút hổ thẹn, "Đích xác là như thế, chỉ là bởi vì mấy ngày nay quá bận rộn, cho nên vẫn không thể đi bái tế, hơn nữa ta thực không biết nơi bái tế Huyền Bá huynh".

"Tiêu tướng quân có tâm ý này, lão phu thực cảm động" Lý Uyên đôi mắt lại có chút đỏ lên, "Không biết Tiêu tướng quân khi nào thì rảnh, ta cũng có thể cho Thải Ngọc đưa người đến".

Lý Thải Ngọc sửng sốt, Tiêu Bố Y suy nghĩ, "Mấy ngày nay cũng không có rảnh, nếu có thể, ngày mai được không? Chỉ là phiền Thải Ngọc cô nương rồi".

Lý Thải Ngọc khi nghe được bái tế, thần sắc có chút ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tiêu đại nhân quá mức khách khí rồi, vậy ngày mai Thải Ngọc sẽ đưa Tiêu đại nhân đi đến mộ của Huyền Bá".

***
Đợi sau khi Tiêu Bố Y đi rồi, Lý Thải Ngọc bưng chén thuốc muốn đi, Lý Uyên đột nhiên kêu lên: "Thải Ngọc".

"Cha, có chuyện gì?" Lý Thải Ngọc cảm thấy phụ thân đã nhiều ngày bộ dáng cũng có chút tâm sự, nghe nói phụ thân xuất chinh, nàng đặc ý từ Đông Đô chạy đến đây, không nghĩ đến phụ thân lại bệnh, hơn nữa cả ngày nằm trên giường không dậy nổi.

"Con cảm thấy, con cảm thấy…" Lý Uyên do dự, rốt cuộc xua tay nói: "Không có gì, ngày mai con dẫn Tiêu tướng quân đi đến mộ Huyền Bá, nhớ chớ có đắc tội Tiêu tướng quân.

Hiện tại hắn như mặt trời giữa trưa, đắc tội với hắn đối với chúng ta mà nói, không phải chuyện tốt gì”.

Lý Thải Ngọc nhíu mày nói: "Cha, được rồi, con đắc tội với hắn làm chi?"
Lý Uyên gật gật đầu, "Như vậy là tốt nhất".

Lý Thải Ngọc sau khi bưng chén thuốc rời đi, ra cửa liền nhìn thấy Lý Thế Dân, nhìn thấy hắn mang theo một bao thuốc, nhịn không được hỏi, "Thế Dân, Tiêu đại nhân vừa mới đi, đệ có nhìn thấy hắn không?"
Lý Thế Dân gật gật đầu, đưa bao thuốc cho tỷ tỷ, "Tỷ tỷ, thuốc này cứ dựa theo cách trước đây nấu là được, đệ đi gặp cha".

"Cha gần đây không được khỏe, đệ không nên đi khắp nơi làm loạn" Lý Thải Ngọc phân phó nói: "Chăm sóc cha cho nhiều đi, đúng rồi, phương thuốc ở nơi nào, ta thấy cha hình như không có bộ dáng chuyển tốt, không bằng để ta đi tìm y sinh khác xem đơn thuốc?"
Lý Thế Dân lắc đầu, "Không cần, y sinh nói cha bị bệnh đây là tâm bệnh".

"Tâm bệnh?" Lý Thải Ngọc kinh ngạc nói: "Cha lo lắng chuyện gì?"
Trong phòng truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, tỷ đệ vọt vào, trong phòng Lý Uyên vẻ mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân có chút xấu hổ, không đợi nói cái gì, Lý Uyên đã phân phó Lý Thải Ngọc nói: "Thải Ngọc, trong này không có chuyện của con".

Con gái vừa đi, Lý Uyên liền nhíu mày nói: "Thế Dân, con sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, trước mắt còn chưa đến lúc nói cho tỷ tỷ của con".

Lý Thế Dân thật ra cũng bất mãn, "Tỷ sớm muộn gì cũng phải biết, nói sớm nói muộn thì có gì quan hệ?"
Lý Uyên lắc đầu, "Thế Dân, tỷ tỷ con tính cách quật cường, cứ làm theo như cha nói là được.

Đúng rồi.

Chuyện con đề nghị đã làm thỏa đáng chưa?"
Lý Thế Dân gật đầu, mặt lộ ra vẻ giảo hoạt, "Cha, con làm việc cha cứ yên tâm!"
Lý Uyên nhiều ít cũng có chút mỏi mệt, nhẹ nhàng thở dài lẩm bẩm: "Ta đời này, cho tới bây giờ cũng chưa có khi nào yên tâm".

***
Đông Đô.

Thượng lâm uyển, trong ngự hoa viên.

Lại là nhập đông, gió lạnh xào xạc, sắc trời âm u, phảng phất như tâm tình của Dương Quảng giờ phút này.

Từ sau khi Nhạn Môn quan giải vây, lại nhanh đến tân niên, chỉ là tân niên này đến thật sự có chút nhanh.

Dương Quảng vốn thích nhất tân niên, bởi vì mỗi khi đến tân niên, sứ giả quân chủ bốn biển đều sẽ đến Đông Đô triều bái, nhìn bọn họ quỳ gối dưới chân mình.


Khi cao hô thiên tử vạn tuế, hắn cảm thấy cuộc đời này không trống rỗng.

Nhưng hắn hiện tại chán ghét nhất chính là tân niên, bởi vì hắn cảm thấy mỗi lần tân niên qua đi, Đại Tùy lại càng thêm rối loạn, loạn đến cho dù hắn đem hết tâm lực cũng dần dần không thể nắm trong tay.

Hắn lại lần nữa sinh ra cảm giác bất lực.

Vốn hắn nghĩ đến mình là thần, phất tay một cái, nói một tiếng, chỉ ngón tay đều là kinh thiên động địa, bốn biển kính ngưỡng, nhưng hắn hiện tại đã biết, mọi cái đều một đi không trở lại.

Cao Lệ mấy năm trước, Dương Huyền Cảm những năm gần đây, Đột Quyết hiện nay, người nào xem ra cũng đã không đem hắn đặt ở trong mắt.

Kẻ cùng hắn đối nghịch, chỉ có một con đường chết, Dương Quảng oán hận nghĩ đến.

Trong mắt hắn, Trung Nguyên đạo phỉ hoành hành cũng không tính là gì, những kẻ chân lấm tay bùn này thì có thể làm được gì, vốn làm hắn ưu tâm chỉ có Cao Lệ, cựu phiệt, nhưng hiện tại đã thêm Đột Quyết, về sau còn có thể thêm cái gì nữa, hắn cũng không biết!
"Thánh Thượng, thưởng cho Nhạn Môn giải vây thật sự quá cao, mong Thánh Thượng cân nhắc lại" Tô Uy ở một bên nói.

Dương Quảng liếc nhìn Tô Uy, cũng không nói gì, trong lòng thật phiền muộn.

Từ khi trở về Đông Đô, hắn vẫn không có ngày nào được thanh tĩnh, lúc trước cũng cảm thấy phải chết, phong thưởng nhiều chút cũng không sao cả, nhưng hiện suy nghĩ lại, Dương Quảng nhiều ít cũng có chút hối hận.

Tô Uy hiển nhiên nhìn ra tâm ý của hắn, lúc này mới can gián.

Phiền Tử Cái tiến lên thi lễnói: "Thánh Thượng, ta cảm thấy không thể.

Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, cũng phải thực hiện lời hứa lúc trước, không thất tín với tướng sĩ, lúc này mới có thể làm cho binh tướng tề tâm, nếu có nguy cấp nữa…"
"Ngươi muốn thu mua nhân tâm sao chứ?" Dương Quảng nhíu mày nói.

Phiền Tử Cái kinh sợ, không dám nói lời nào.

"Quy cách phong thưởng cứ do Tô Nạp Ngôn định, trẫm cảm thấy đích xác có chút cao" Dương Quảng rốt cuộc chốt lại.

Hắn biết mình không cần nói nhiều, còn lại cứ giao cho mấy người Tô Uy này đi xử lý là được, bọn họ cho tới bây giờ đều hiểu được tâm ý của mình, cũng có thể làm ổn thỏa.

Đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, Dương Quảng ý thức được, hắn không phải mệt mỏi về thân thể, mà là mệt mỏi trong tâm trí.

Hơn mười năm làm thiên tử, hắn ở trong cung bất quá chỉ hai ba năm, thời gian còn lại đều dùng để xuất tuần, phê duyệt tấu chương, ngày trăm ngàn chuyện, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng mệt mỏi, bởi vì hắn trong lòng có đại nghiệp.

Nhưng hôm nay đại nghiệp đã cách hắn càng ngày càng xa xôi, hắn càng đuổi càng mệt, mãi cho tới giờ mới phát hiện, thì ra mình đã tới năm mươi.

Hắn đột nhiên có sự thống hận, hắn xem ra, cả đời này thật sự đã lãng phí rất nhiều thời giờ, ẩn nhẫn hơn hai mươi năm mới có được ngôi vị hoàng đế, nếu có thể sớm hơn mười năm, hắn nói không chừng đã vượt qua Tần Hoàng Hán Vũ!
Khẽ phất tay, Dương Quảng mệt mỏi nói: "Các ngươi đều lui ra đi".

Quần thần lui ra, Dương Quảng ánh mắt cũng hướng tới một nữ tử che mặt đứng cách đó không xa, ôn nhu hiếm thấy nói: "Mộng Điệp, bệnh của ngươi đã đỡ chưa?"
Mộng Điệp dáng người vẫn uyển chuyển, phong tư tuyệt hảo, nhưng vô luận là trán hay hai tay đều vàng vọt, khăn che mặt không thể che được.

Dương Quảng hậu cung mỹ nữ vô số, lưu lại nàng ở trong cung, cũng bởi vì nàng cầm kỹ thiên hạ vô song.

"Hồi Thánh Thượng, đã đỡ rồi" Mộng Điệp yêu kiều đứng lên, nhẹ giọng nói: "Thánh Thượng lại muốn nghe một khúc Ẩm Mã Trường Thành sao?"
Dương Quảng chậm rãi gật đầu, nhắm mắt lại, tiếng đàn nhẹ khởi, như từ trên trời truyền đến, giây lát kim qua chợt khởi, đại khai đại hợp.

Dương Quảng từ từ nhắm hai mắt, trước mắt lại hiện ra đại mạc trường thành bao la hùng vĩ mênh mông, chẳng biết vì sao, trong tim lại có chút đau, nhưng hắn vẫn muốn nghe, hắn hiện tại, có lẽ chỉ có ở trong tiếng đàn, mới có thể tìm lại được hào tình ngày đó.

Trong khi đang kim qua thiết mã, băng hà nhập mộng, một cung nhân vội vàng chạy tới, thấp giọng nói: "Thánh Thượng, Vũ Văn Thuật dẫn một nữ tử cầu kiến".

Dương Quảng mộng cảnh bị cắt đứt, vốn không vui, mới đem cung nhân lôi ra chém, nhưng khi nghe được là Vũ Văn Thuật, tinh thần rung lên, "truyền!"
Vũ Văn Thuật dẫn theo một nữ tử đi vào Ngự hoa viên, tiếng đàn không dứt, Mộng Điệp lơ đãng ngẩng đầu nhìn, đột nhiên đầu ngón tay khẽ run, hai mắt lóe sáng, bắn ra mấy cao âm.

Dương Quảng không có trách cứ, chỉ là bởi vì hắn đã quên mất âm luật, thân tâm đều bị nữ nhân trước mắt kia hấp dẫn.

Nữ nhân mặc áo trắng thanh thoát, y phục đơn giản, so với Tứ phẩm phu nhân Thượng lâm uyển thập lục viện mà nói, thật sự là quá mộc mạc.

Chỉ là nàng đã không cần trang điểm phụ trợ, càng không cần trang sức, nàng như là từ thiên địa linh khí sinh ra, chỉ đứng ở đó, thì đã là phong cảnh tuyệt mỹ.

Trong thời tiết âm trầm giống như có một ánh mặt trời ấm áp rọi xuống, cảThượng lâm uyển cũng sáng ngời hẳn lên, Dương Quảng trong lòng như có búa tạ đánh trúng, chậm rãi đứng lên, khóe mắt đã có lệ quang!
Hắn đi về phía trước vài bước, lại dừng lại, trong khóe mắt tràn đầy lệ nóng nói: "Tuyên Hoa, ta rốt cuộc đã đợi được nàng!"
Tiếng đàn lại vang lên, đã có ý thê lương lẫn kinh hoàng, tất cả mọi người đều nhìn Thánh Thượng ôm lấy nữ nhân kia, nhưng không ai trông thấy, trong mắt Mộng Điệp đã có sự kinh hoảng!
Vũ Văn Thuật thở phào một hơi như trút được gánh nặng, trên mặt lại lộ ra vẻ vừa lòng!.

Bình Luận (0)
Comment