Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 219


Vũ Văn Sĩ Cập lăn lộn trên mặt đất, Tiêu Đại Bằng cũng phát hoảng, chỉ là Tiêu Đại Bằng cảm thấy lo lắng cho con trai mình.

Thằng nhãi này thành phế nhân rồi, con trai mình quả là hơi nhẫn tâm, phen này có lẽ sẽ khiến Nam Dương Công Chúa phải biến thành quả phụ mất, tước đoạt thú vui ít ỏi của công chúa như vậy, hẳn công chúa sẽ không dễ dàng bỏ qua?
Đắc tội với công chúa, tức là đắc tội với Thánh Thượng, đắc tội với Thánh Thượng không nói làm gì, nhưng chắc chắn chức Đại Tướng Quân này là không thể làm được nữa rồi, Phủ Thái Phó cũng không thể dung thân được nữa, Tiêu Đại Bằng rất muốn ra roi quất ngựa quay lại, nói với nha đầu Uyển Nhi và đầy tớ mau mau rời khỏi đây, vàng bạc châu báu thì đã được chuyển đi từ sớm rồi, âu cũng không tổn thất gì cả, lại muốn đi cầu cứu Hoàng Hậu, đem việc này âm thầm giải quyết cho xong…
Vũ Văn Hoá Cập nhìn thấy cảnh tượng thương tâm của em mình, cũng bất giác rùng mình, run rẩy không nói lên lời, hắn lại nhớ đến lời cảnh cáo của Tiêu Bố Y ở thành Dương Châu, hắn giờ này vô cùng ân hận, mỗi lần gặp Tiêu Bố Y, liền nhận ra sự hiểm độc của hắn lại gia tăng một phần, hắn biết Tiêu BốY võ nghệ cao cường, thị vệ vô ý đả thương Võ Văn Sĩ Cập, trong chuyện này hẳn Tiêu Bố Y đã động tay động chân vào.

Có tiếng “loảng xoảng”, thị vệ ngẩn người như phỗng, đơn đao rơi xuống đất, đánh thức giấc mộng nồng của công chúa Nam Dương
Công chúa gào khóc chồm đến, ôm lấy Vũ Văn Sĩ Cập trong tư thế như gà mẹ ôm lấy gà con “Sĩ Cập, chàng sao vậy, Sĩ Cập, chàng nói gì đi chứ!”
Công chúa vội vàng xem xét tình trạng thương tình của Vũ Văn Sĩ Cập, hai mắt của Vũ Văn Sĩ Cập trợn ngược, không nói gì thì đã hôn mê bất tỉnh.

Đến giờ Nam Dương Công Chúa mới sực tỉnh, thét mắng: “Một lũ ngu ngốc, sao còn không mau gọi Ngự y đi, nhanh, nhanh lên!”
Một đám người trong cung hoang mang rời đi, Nam Dương Công Chúa nhận thấy Tiêu Bố Y vẫn đứng im một chỗ, lửa giận bốc lên, nhảy lên chỉ vào mặt Tiêu Bố Y quát: “Tiêu Bố Y, nếu Phò mã mà có mệnh hệ gì, ta sẽ bắt cả nhà người phải chôn cùng đó”.

Tiêu Bố Y nghĩ thầm, dài thì không dài được nữa rồi, nhưng ngắn thì chắc vẫn được, bèn cố ý kinh ngạc nói: “Công chúa sao lại nói như vậy được, chính là gã thị vệ này bất mãn với Phò mã, cầm đao hành hung trước mặt bàn dân thiên hạ.

Thần thiết nghĩ cho dù người có là Công chúa đi chăng nữa, cũng không thể trắng đen đảo lộn như vậy chứ?”
Nam Dương Công Chúa ngẹn họng, một lũ nha hoàn nhìn nhau ngơ ngác.

bọn chúng dĩ nhiên không biết đến võ võ công cao siêu như vậy, chỉ biết một sự thật là thị vệ cầm đao đả thương Phò mã mà thôi.

Có một số người cho rằng đó là báoứng.

Nam Dương Công Chúa và Vũ Văn Sĩ Cập từ trước đến giờ đều vô cùng ngang ngược hách dịch.

Thường hay đánh đập chửi bới thủ hạ, nhưng tên thị vệ này cũng thường hay nịnh hót bề trên, tại sao lại có thể bệnh hoạn đến nỗi cắt cái của quý của Phò mã đi cơ chứ?
“Các người vẫn còn đứng đó làm gì chứ?” Tiêu Bố Y phản khách thành chủ nói: “Tên này hành hung đả thương Phò mã trước mặt bao nhiêu người, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ cả, còn không bắt nó lại?”
Đám thị vệ tràn lên, bu lấy xung quanh, gã thị vệ đả thương Phò mã sợ đến phát khiếp, hoang mang nhặt đao lên, sợ hãi hét: “Không phải ta, ta không cố ý, ta không muốn làm Phò mã bị thương như vậy đâu…”
Sự việc vừa xảy ra, gã cảm thấy hoàn toàn mê muội, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Đám thị vệ vốn không chắc chắn, nhưng nghe thấy gã lẩm nhẩm nói năng lung tung, thì thấy mười phần chắc chắn.

“Bỏ đao xuống, đến chỗ Thánh Thượng mà phân trần” Một tên trong đám nói với giọng cảm thông.

Gã thị vệ đả thương Phò mã hét lên một tiếng, cầm đao lên chém, giống như một con hổ bị điên lồng lộn thét gào: “Không phải ta, không phải ta! Các người điên hết cả rồi, đừng đến lại gần ta”.

Đám thị vệ tránh sang một bên, gã thị vệ mở được một con đường sống, bắt lấy một cung nữ, kề đao vào cổ của cung nữ, gào lên điên dại: “Các người đừng có lại gần, nếu không ta sẽ giết nó!”
Cung nữ sợ đến mặt không còn chút máu, người mềm nhũn ngất lịm đi, gã thị vệ kéo lê cung nữ đi giật lùi về phía sau, đám thị vệ cũng lấn theo từng bước.

Tiêu Bố Y liếc nhìn cục diện, nhưng không có ý động thủ.

Gã thị vệ này do sợ hãi quá độ mà mất hết lý trí, gây ra chuyện như vậy, nhưng như vậy càng làm cho Tiêu Bố Y công chíng danh thuận không liên quan gì đến chuyện này.

Nơi này tiếng thét động trời, không chờ gã thị vệ trốn thoát, từ sớm đã có rất nhiều thị vệ ùn ùn kéo đến, không còn chỗ nào cho gã thị vệ kia thoát cả.

“Tiêu Bố Y, có gan thì đừng bỏ chạy” Đám người hoảng loạn, Nam Dương Công Chúa vẫn giữ được vẻ trấn tĩnh, nhìn chăm chăm vào kẻ chủ mưu.

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Công chúa nói sai rồi, hạthần sao lại phải bỏ chạy, lúc này đây chức quan của hạ thần là to nhất, dĩ nhiên phải nhận trọng trách bắt giữ hung thủ chứ, mong Công Chúa nhận định rõ ràng, đến lúc Thánh Thượng ban thưởng, mong Công Chúa nói vài lời tốt đẹp về hạ thần trước mặt Thánh Thượng”.

Công chúa càng ngạc nhiên, không hiểu Tiêu Bố Y đang nói nhăng nói cuội cái gì.

Tiêu Bố Y thì từ từ tiến lên phía trước, nói với một tên thị vệ gần đấy: “Cho ta mượn thanh đao của ngươi dùng một chút”.

Tên thị vệ đó chưa kịp có phản ứng gì, thanh đao trong tay hắn đã nằm trong tay của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y tay cầm đơn đao, mắt quét bốn phương trầm giọng quát: “Tất cả tránh sang một bên”.

Tiếng hét của hắn như lôi đình, màng nhĩ của Nam Dương Công Chúa có cảm giác như sắp nổ tung, suýt chút nữa thì quỳ xuống, Vũ Văn Hoá Cập run rẩy lùi lại mấy bước, hai mắt vô thần.

Bọn thị vệ đều lui dạt ra hai bên, Tiêu Bố Y chậm rãi bước đến, gã thị vệ hai mắt đỏ ngầu, gào thét nói: “Ngươi đừng đến lại gần đây, ngươi mà lại gần thêm chút nữa ta sẽ giết nó”.


Ánh đao loang loáng, trên cổ của cung nữ xuất hiện một dòng máu chảy xuống, Tiêu Bố Y vẫn không thèm để ý, trầm giọng nói: “Ngươi thật to gan, đả thương Phò mã, đừng nói là uy hiếp cung nữ, cho dù là Công chúa, cũng giết không tha!”
Lời vừa dứt, Tiêu Bố Y đã huy đao.

Cái tát vừa rồi mạnh như con trâu phá xe, thì nhát đao này lại như trời giáng vậy.

Đám người chỉ trông thấy ánh sáng loé lên trên không, vẽ ra một đường sáng như một tia sét, kèm theo một vệt máu đỏ, một cái đầu bay lên trong không trung cùng tiếng thét kinh hoàng.

“Bịch” một âm thanh vang lên, cái đầu bắn ra một đường máu tươi, rơi xuống đất còn lăn mấy vòng, rồi đập vào tường.

Cung nữ bị máu bắn vào người, mềm nhũn người mà ngất đi.

Nam Dương Công Chúa nhìn thấy chiếc đầu mắt trợn trừng trừng nhìn mình, cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, Vũ Văn Hoá Cập nhìn Tiêu Bố Y dùng đao, cũng đã lùi lại mấy bước, khi nhìn thấy chiếc đầu của tên thị vệ bay lên không, cũng ngã phịch xuống đất, cả người phát lạnh.

Gã thị vệ chỉ mới rống giận nửa câu, còn chưa ngăn cản, thì đã bị Tiêu Bố Y chém mất đầu, đám thị vệ trông thấy cũng trợn tròn hai mắt, không nói lên lời.

“Kẻ này đả thương Phò mã, uy hiếp cung nữ, chống đối khi bị bắt, quả thật tội không thể tha” Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: “Bổn tướng quân giết hắn, thực ra cũng là bất đắc dĩ, các ngươi còn đứng thất thần ở đó làm gì, còn không đến đỡ Công chúa dậy?”
Nam Dương Công Chúa lúc này mới bừng tỉnh, vội nhảy lên quát mắng: “Tiêu Bố Y, ngươi giết người diệt khẩu”.

“Phò mã bị thương, Công chúa có những phản ứng bất thường như vậy, cũng là chuyện thường tình” Tiêu Bố Y quay lại nhìn bọn cung nữ, “Các người vẫn ngây ra như người gỗ vậy, lẽ nào cũng mất hết lý trí rồi sao?”
Nhìn thấy thanh đao nhuốm máu trong tay Tiêu Bố Y, cung nữ run lên, và cùng hùa đến bên Công Chúa nói: “Mời Công Chúa hồi cung”.

Ngự y cuối cùng cũng đến, nhìn thấy Vũ Văn Sĩ Cập vẫn nằm dưới đất, thầm nghĩ không biết những người này đang làm cái trò gì.

Chỉ thấy không khí có chút cô đọng, cũng không tiện nói thêm gì nữa, hoang mang bảo người khiêng Phò mã vào trong cung.

Trời đông giá rét, Vũ Văn Sĩ Cập trải qua một phen dày vò như vậy, của quý đã mất rồi.

Còn thân thể thì sống dở chết dở, gần ngắc ngoải đến nơi.

Lúc này Nam Dương Công Chúa mới hồi thần, oán hận để lại một câu hãy chờ đấy, sau đó cùng Ngự y rời đi.

Đám thị vệ cũng không biết phải làm thế nào, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Đi đem việc này thông báo cho Đại Lý Tự Thiếu Khanh Triệu Hà Đông, để ông ta thu xếp” Đám thị vệ nghe lệnh, Tiêu Bố Y quay lại chỗ Tiêu Đại Bằng, “Cha, đi thôi”.

“Cứ thế này mà đi sao?” Tiêu Đại Bằng khó có thể tin nổi.

Tiêu Bố Y thấp giọng nói: “Không như vậy thì thế nào, chả lẽ chúng ta thuận tay giải quyết luôn Công Chúa sao?”
Tiêu Đại Bằng hoảng sợ, “Đi, đi về thu xếp”.

***
Hai cha con ra khỏi Tử Vi Thành, trực tiếp quay về phủ Thái Phó.

Trên đường về Tiêu Đại Bằng vẫn thấp thỏm kinh sợ, nhưng trong lòng vẫn nghĩ con trai mình võ công tiến bộ thật nhanh, như có thần phù trợ vậy.

Quá nửa là nhờ công lao của đại hồ tử kia.

Hai người mới bước vào phủ Thái Phó, Thông sự xá nhân Hoàng Phó Giang đã bước theo vào cùng: “Tiêu huynh đệ, Thánh Thượng bảo ngươi nhập cung”.

Tiêu Bố Y cũng không lo lắng.

Tiêu Đại Bằng nhân lúc Hoàng Phó Giang không chú ý thấp giọng nói: “Con trai, không bằng trốn đi lúc này? Con không đấu lại bọn chúng đâu”.

Tiêu Bố Y lắc đầu, “Cha, cha cứ yên tâm, con đều có phân tấc”.

Tiêu Bố Y và Hoàng Phó Giang ra khỏi phủ Thái Phó, Tiêu Đại Bằng đứng ngồi không yên, không biết Bùi Bội đến bên ông tự lúc nào, nhẹ nhàng nói: “Bá phụ, người sao vậy?”
Tiêu Đại Bằng mừng rỡ, “Con dâu, con đến đúng lúc lắm, mau giúp cha phân tích xem nên làm thế nào, con nói Bố Y sao có thể bình tĩnh như vậy được chứ?”
Bùi Bội nghe đến hai chữ con dâu, mặt hơi đỏ, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Trong đám con dâu, Tiêu Đại Bằng thấy ai cũng có điểm riêng, Mông Trần Tuyết ngoài nhu trong cương, Viên Xảo Hề thì hết mực như thuận, còn Uyển Nhi nhu mì hiền dịu, nhưng nói thông minh nhất thì chính là người trước mặt ông đây, Bùi Bội.


Dĩ nhiên Tiêu Đại Bằng không cùng Tiêu Bố Y đi nam về bắc, nếu không thì thu hết Lý Mị Nhi, Bạch Tích Thu, Vương Cơ Nhi, Mộng Điệp, từng người một vào đáy mắt của ông, và ông cũng có thể nói ra cái riêng của mỗi người.

Tiêu Đại Bằng từ trước đến giờ không ghét phụ nữ, nhưng đặc biệt ghét Nam Dương Công Chúa, ông thấy rằng, có một người con gái như Công chúa, không bằng tự vẫn đi còn hơn.

Chờ Tiêu Đại Bằng thuật lại toàn bộ chuyện tình xẩy ra trong cung, Bùi Bội mới cười nói: “Bá phụ, người không cần phải lo lắng, Bố Y lần này sẽ bình yên vô sự.

“Sao lại nói vậy?”
“Chiêu này của Bố Y là dẫn xà xuất động” Bùi Bội trầm ngâm nói: “Hiện nay, rất rõ ràng, Bố Y không gặp được Thánh Thượng đều là do Trần Tuyên Hoa và Vũ Văn Thuật bên trong giở trò.

Hiện giờ mâu thuẫn của Bố Y và Vũ Văn Thuật đã không thể cởi bỏ được, chắc chắn sẽ xẩy ra một cuộc huyết chiến.

Bọn Vũ Văn Thuật chuẩn bị kế hoạch càng lâu, thì bẫy càng tinh vi khó lường.

Bố Y vừa vặn lợi dụng dịp này, ép Vũ Văn Thuật nóng lòng xuất kích, như vậy Bố Y sẽ nắm bắt được cách ứng phó.

Đây dĩ nhiên cũng chỉ là một mục đích, có thể Bố Y còn có mục đích là xao sơn chấn hổ (lay núi dọa hổ), anh ấy cố ý thể hiện cho bọn chúng thấy áp lực và thực lực của mình.

Vũ Văn Thuật dĩ nhiên sẽ không chịu khuất phục, nhưng lại có thể làm cho những nhân vật trung gian hùa về phe của Bố Y, tạo nên áp lực đối với Thánh Thượng”.

“Dẫn xà xuất động, xao sơn chấn hổ?” Tiêu Đại Bằng đập bàn nói lớn: “Con dâu con thật thông minh, có thể nghĩ đến như vậy, chả trách Bố Y lúc nào cũng nghiêng về phía con”.

Bùi Bội lại thẹn đỏ mặt, chỉ nói: “Bá phụ, toàn cười cháu, những thứ này chẳng qua chỉ là những lời phân tích nông cạn mà thôi”.

Tiêu Đại Bằng thấy Bùi Bội không phản cảm với cách xưng hô của mình, cũng cảm thấy đắc ý vô cùng, thầm nghĩ Bố Y dùng chiêu xao sơn chấn hổ, thì ta đây cũng dùng chiêu này.

Lúc trước Tiểu Hồ Tử biến thành mỹ nữ suýt nữa dọa chết Hoè mập, không có việc gì suốt ngày rỉ tai bảo Bùi Bội về sau tuyệt đối là một con cọp cái, nhưng người con gái trước mặt ta đây, lại thông minh, ngoan ngoãn vô cùng, đúng là sức mạnh của tình yêu.

Dĩ nhiên, chuyện yêu đương thì là của Tiêu Bố Y, chứ có liên quan gì đến mình, nhưng mà yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng là như thế.

Tiêu Đại Bằng nghe Bùi Bội phân tích xong, có vẻ an lòng đôi chút, giây lát lại nghĩ tới cái gì đó, “Con nghĩ xem, Bố Y còn thâm ý gì không?”
“Từ mặt tích cực hơn mà tính thì, Bố Y hành động như vậy cũng là thăm dò địa vị của anh ấy trong lòng của Thánh Thượng, cũng nhân tiện xem Trần Tuyên Hoa xuất chiêu ra sao” Bùi Bội mỉm cười nói: “Vũ Văn Sĩ Cập tuy là Phò mã, nhưng cũng chỉ là một Phò mã mà thôi, thực ra tình thương của Thánh Thượng dành cho con cái cũng ít lắm, cùng Vũ Văn Thuật kết thành thông gia chỉ là nể hắn tận tụy phục vụ bao năm.

Đối với thái tử Nguyên Đức đã qua đời và Tề Vương, Thánh Thượng đều không hài lòng, chuyện Phò mã bị đả thương, cũng chỉ là chuyện có cũng như không.

Vả lại, hôm đó có bao nhiêu người chứng kiến, đả thương Phò mã là một thị vệ, Bố Y đã ra tay trừ hung, nói không chừng không những không sao, ngược lại còn có công nữa”.

“Lại còn có công nữa?” Tiêu Đại Bằng cằm thiếu điều rơi xuống đất.

Bùi Bội gật đầu đáp: “Ít nhất thì bề ngoài là như vậy, nếu như anh ấy không có vấn đề gì, thì tầm hung đương nhiên là có công.

Bá Phụ cứ yên tâm, Bố Y tuyệt đối không phải là hạng người ngồi không chờ chết đâu, trong lúc Bá Phụ lo lắng như vậy, không chừng Bố Y đã bắt đầu hành động rồi đó.

Nhưng chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần rời khỏi Đông Đô.

Bố Y đã nói với cháu rồi, Đông Đô không ở lâu được.

Nếu như anh ấy đi, thì mọi người trong phủ Thái Phó cũng nên chuẩn bị rời đi, để tránh bị gặp họa sát thân”.

“Tên tiểu tử này cưới vợ rồi quên hết cả cha, chuyện cơ mật như vầy mà không hề nói cho cha biết” Tiêu Đại Bằng làm bộ bất mãn hỏi.

“Con dâu.

nó có nói với con là bao giờ lấy con không?”
Bùi Bội lại thẹn đỏ mặt.

rốt cuộc nói: “Bá phụ, con vẫn còn chút chuyện, không thể hầu người thêm được nữa”.


Tiêu Đại Bằng đứng phía sau Bùi Bội nói lớn: “Con dâu, con yên tâm, có ta đỡ cho con.

Bố Y mà dám không lấy con, ta sẽ cho nó biết lễ độ”.

Bóng dáng Bùi Bội đã khuất tự lúc nào, Tiêu Đại Bằng vẫn đứng đó cười nheo cả mắt lại.

Nhưng chỉ được một lúc, đột nhiên thở hắt ra, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào phải đi thật sao?”
***
Tiêu Bố Y và Hoàng Phó Giang đến Sùng Đức điện, thần thái hết sức ung dung
Hoàng Phó Giang cũng không đoán xét được ý của Thánh Thượng, nhưng cũng an ủi Tiêu Bố Y, bị lôi vào chuyện này tuy là không may, nhưng nói gì thì nói mọi người đều rõ ràng cả, việc này cũng đã giao cho Đại Lý Tự Thiếu Khanh Triệu Hà Đông tiếp quản, Triệu Hà Đông từ trứơc đến giờ nổi tiếng công minh chính trực, nên sẽ xử lý công bình thôi.

Bố Y thầm nghĩ, vụ án của Lý Hỗn cũng là do Triệu Hà Đông quản lý, kết cuộc đã ra sao? Cầu người không bằng cầu mình, những gì trong lòng hắn nghĩ có vẻ giống như Bùi Bội đã phân tích, đương nhiên còn một điều quan trọng nữa, là hắn đã dần dần chuyển thế từ nhẫn nhịn thành thế chủ động tấn công.

Nhẫn nhịn đương nhiên cũng có nguyên do là thực lực không bằng đối phương, một Thái Phó Thiếu Khanh rốt cuộc cũng khó có thể có quyền hạn ngang với Vũ Văn Thuật được, nhưng từ sau Nhạn Môn bị vây, tình hình đã trở nên thay đổi, Bố Y đã là một Đại Tướng Quân Vệ Phủ, đã có đủ tư cách ngồi ngang hàng với Vũ Văn Thuật.

Vũ Văn Thuật xuất chiêu, hắn đã tiếp được, hiện giờ đến lượt hắn xuất chiêu, không biết Vũ Văn Thuật sẽ hoá giải ra sao?
Không phải ngồi chờở Điện Sùng Đức quá lâu, Dương Quảng đã đi đến, theo sau là đám đại thần, Vũ Văn Thuật Vũ Văn Hoá Cập đều đến hiện trường, và còn một người da mặt sạm đen, trông như một bản sắt vậy, Tiêu Bố Y và người đó cũng chưa có thâm giao gì, nhưng cũng biết người đó chính là Đại Lý Tự Thiếu Khanh Triệu Hà Đông.

Nam Dương Công Chúa kêu khóc thảm thiết, đi sau Dương Quảng, không ngừng nói, “Phụ hoàng, người phải làm chủ cho con”.

Bố Y thẩm nghĩ, Dương Quảng kể cả bản lĩnh ngập trời, có những chuyện nhiều khi cũng chẳng thể làm gì khác được.

Dương Quảng nhìn không ra vui buồn, chỉ liếc nhìn Tiêu Bố Y một cái, rồi ngồi lên ngai vàng.

Cung nhân đặt thêm chiếc ghế phượng cạnh nhà vua, một lúc sau, tiếng ngọc bội kêu lách cách leng keng va đập vào nhau, một người con gái che mặt, chầm chậm đi qua bên người Tiêu Bố Y, đến ghế phượng ngồi xuống.

Một mùi hương nhẹ nhàng toả ra, khi người con gái đi qua người Bố Y, quay lại liếc nhìn Bố Y, hàm ý vô cùng.

Thân hình người con gái mảnh dẻ yêu kiều, tuy rằng không thấy dung mạo của nàng, nhưng bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng, lả lướt như tiên, toàn thân mặc đồ trắng, làm cho người ta không hề nghi ngờ dung mạo của nàng vô cùng xuất chúng.

Điện Sùng Đức vì có sự xuất hiện của nàng mà hiện lên vô cùng tao nhã, thanh thoát.

Nàng ngồi chỗ của Tiêu Hoàng Hậu ngày xưa từng ngồi, nhẹ nhàng như không.

Mười phần thì có đến chín phần là Trần Tuyên Hoa, Tiêu Bố Y thầm cân nhắc, trong thâm tâm không khỏi đề phòng.

Chó không sủa là chó cắn người, bất kể đứng từ phương diện nào, người con gái này không hề đơn giản chút nào, Nam Dương Công Chúa so với người con gái kia, làm nha hoàn cũng không đủ tư cách.

“Tiêu tướng quân, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” giọng Dương Quảng đầy vẻ biếng nhác, cũng chẳng thể hiện gì là đang phẫn nộ cả.

Trong lúc này, Dương Quảng chỉ cầm tay của Trần Tuyên Hoa, tràn đầy nhu tình.

Tiêu Bố Y đem hết sự việc đã xảy ra thuật lại một lần, Nam Dương Công Chúa thì như con mụ chanh chua chồm lên thét, “Ngươi nói dối, chính ngươi mới là người đả thương Phò mã!”
Bố Y im lặng không nói, bởi hắn biết rằng cãi nhau với con mụ chanh chua đanh đá này là vô ích như nói chuyện với kẻ ngu ngốc vậy.

Quần thần cũng im lìm, hiện là Tiêu Bố Y và Vũ Văn Thuật giao phong, khi tình hình hai bên chưa rõ ràng, thì không ai muốn bị lôi vào vũng bùn này.

Nếu như là trước kia, quần thần chắc chắn sẽ không chút do dự mà đứng về phe của Vũ Văn Thuật, nhưng hiện giờ thế của Tiêu Bố Y cũng vô cùng lợi hại, hơn một năm trở lại đây tốc độ phát triển của Tiêu Bố Y quá nhanh, không ai có thể biết được rốt cục Tiêu Bố Y và Vũ Văn Thuật ai thắng ai thua.

“Triệu Thiếu Khanh, ngươi nghĩ sao?” Dương Quảng ngáp dài.

Triệu Hà Đông bước lên nói, “Bẩm Thánh Thượng, vi thần đến hiện trường trước tiên, bất quá Tiêu tướng quân đã rời đi.

Vi thần thẩm vấn thị vệ, cung nữ, thái giám, đưa ra được kết luận hoàn toàn giống như Tiêu tướng quân đã nói.

Tiêu tướng quân đích thân giết chết hung thủ, bảo vệ an toàn trong cung, đó là một đại công”.

“Ngươi nói dối!” Nam Dương Công Chúa tức giận gào thét: “Ngươi đã hỏi ta chưa, ngươi đã hỏi Vũ Văn Hoá Cập chưa? Ta cũng có mặt tại đó, sao ngươi không hỏi?”
Nét mặt của Triệu Hà Đông vẫn không hề thay đổi, “Khi đó công chúa thương tâm quá độ, vi thần không dám làm phiền, cũng may là mọi người đều trực tiếp chứng kiến vự việc này, thế nên thiếu một lời của công chúa cũng không có ảnh hưởng đến đại cuộc”.

Trông thấy công chúa tức đến phồng mang trợn mắt, Triệu Hà Đông ho khan nói, “Tuy hạ thần không hỏi công chúa, nhưng hạ thần cũng đã hỏi Vũ Văn Hoá Cập rồi”.

“Hắn nói mà ngươi cũng không tin?” Nam Dương Công Chúa lớn tiếng nói.

“Dĩ nhiên là hạ thần tin” Triệu Hà Đông không hề do dự.

“Vậy sao ngươi không bắt Tiêu Bố Y lại!” Nam Dương Công Chúa mừng rỡ nói.

Nét mặt của Triệu Hà Đông lộ vẻ khó hiểu, “Bẩm công chúa, lời khai của Vũ Văn Hoá Cập hoàn toàn khớp với lời của Tiêu tướng quân, hạ thần sao có thể bắt Tiêu tướng quân được?”

Nam Dương công chúa chân chân, đột nhiên xông đến trước mặt Vũ Văn Hoá Cập, “Vũ Văn Hoá Cập, ngươi không phải là đàn ông! Em trai ngươi bị hại, mà ngươi còn giúp cho hung thủ?”
Vũ Văn Hoá Cập vô cùng xấu hổ, ngượng ngập, tránh đỡ cũng không được, đánh trả lại cũng không xong, chỉ có thể nói: “Triệu Thiếu Khanh nói không hề sai, hạ thần chỉ là, ai ui…”
Vũ Văn Hóa Cập kêu lên một tiếng, trên mặt đã có năm vết máu chảy dài, Nam Dương Công Chúa đã cào rách mặt của hắn và vẫn muốn cào nữa, Vũ Văn Hoá Cập không dám chống lại, chỉ còn mỗi cách lùi ra phía sau lưng cha của hắn.

Vũ Văn Thuật hắng giọng ho khan một tiếng.

Trầm giọng nói: “Cônng chúa!”
Nam Dương Công Chúa vẫn tức giận nói: “Con của cha bị thương, lẽ nào cha cũng....”
“Đủ rồi”.

Dương Quảng đập bàn, quát: “Lôi lôi kéo kéo trong đại điện, còn ra thể thống gì nữa?”
Thấy Dương Quảng tức giận, công chúa lập tức dịu đi nhiều, và thậm chí còn tỏ ra e sợ.

Dương Quảng quay sang Trần Tuyên Hoa nói: “Tuyên Hoa, ý của nàng thế nào?”
Quần thần dương mắt nhìn nhau, thầm nghĩ chuyện như vậy sao có thể để đàn bà can dự làm chủ được cơ chứ?
Trần Tuyên Hoá cười đáp: “Thánh Thượng, thiếp nghe danh Đại Lý Tự Thiếu Khanh Triệu Hà Đông công minh chính trực từ lâu, Tiêu tướng quân một lòng vì nước, sự thật bày ra trước mắt, theo như thần thiếp nghĩ, Tiêu tướng quân không những không có tội, mà còn có công nữa”.

Dương Quảng ha ha cười lớn: “Tuyên Hoa đúng là hiểu lý lẽ, nói rất hợp với ý trẫm.

Việc đã như vậy, thì ban thưởng cho Tiêu tướng quân bổng lộc một năm, vì công bắt phản tặc.

Còn tên phản tặc, đã bị hạ sát rồi, việc này coi như đã xong, không ai được phép nhắc lại nữa”.

***
Vũ Văn Thuật rời khỏi Điện Sùng Đức, sắc mặt đờ đẫn.

Vũ Văn Hoá Cập đi sau lưng hắn, miệng cũng câm như hến.

Quay về đến phủ đệ, Vũ Văn Thuật quay lại tát vào mặt con trai mình một cái trời giáng, hùng hổ nói: “Hoá Cập, ta nói với ngươi bao lần rồi, ngươi không phải là đối thủ của Bố Y, bảo ngươi phải nhịn, tại sao ngươi vẫn đi khiêu khích Tiêu Bố Y hả?”
Vũ Văn Hoá Cập ôm lấy mặt, sợ sệt đáp: “Cha, lần này không phải con gây sự với Bố Y, mà là do ý của công chúa, con đã khuyên rồi, nhưng công chúa không nghe”.

“Con đàn bà đen đủi, chỉ biết chuốc hoạ vào nhà mình, nhà Vũ Văn suýt nữa thì bị huỷ bởi tay nó” Vũ Văn Thuật nổi giận quát: “em trai ngươi hiện Giờ ra sao rồi?”
“Nó bị thương rất nặng, về sau e rằng, e rằng không thể thành người bình thường được nữa” Vũ Văn Hoá Cập run rẩy nói.

Vũ Văn Thuật nắm chặt tay, giọng đầy căm hận: “Tiêu Bố Y, ngươi mà rơi vào tay ta, ta mà không băm vằm ngươi ra làm trăm mảnh, thề không làm người!”
Vũ Văn Hoá Cập khó hiểu nói: “Cha, cha căm hận Bố Y như vậy, sao lúc trong điện cha không…”
“Ngươi thì hiểu cái gì, cái nhỏ mà không nhịn thì sẽ hỏng mưu lớn” Vũ Văn Thuật trầm giọng: “Cho dù ngươi có một mực khẳng định Tiêu Bố Y đả thương Sĩ Cập đi nữa thì cũng được cái gì? Cái thế hiện nay của Tiêu Bố Y đang rất hưng thịnh, Thánh Thượng cũng rất nể trọng hắn, khi mà đã giao việc thẩm lý này cho Đại Lý Tự Thiếu Khanh làm, thì việc to cũng phải thành việc nhỏ.

Nếu chúng ta mà không biết tiến thoái, thì chỉ có tự chuốc nhục vào mình mà thôi!”
“Nhưng chúng ta vẫn còn Trần Tuyên Hoa…”
“Câm miệng”.

Vũ Văn Thuật quát to một tiếng, mắt đảo bốn phương, phát hiện không có người tại đấy, mới thở phào nhẹ nhõm, “Hoá Cập, bây giờ con cũng trưởng thành không còn nhỏ nữa rồi, nhưng tại sao lại kém Bố Y xa đến như vậy chứ?”
Vũ Văn Hóa Cập thẹn thùng vô cùng “Cha, vậy chúng ta có thể làm hoà với Bố Y không?”
Vũ Văn Thuật cả giận mắng: “Con bị làm sao vậy? Chúng ta với hắn khác nào như nước với lửa, tuyệt đối không bao giờ có chuyện làm hoà được!”
Vũ Văn Hoá Cập nhu nhược đáp: “Cha, người cũng đã lớn tuổi, hiện giờ cũng đã ngoài bảy mươi rồi, nếu như không đấu lại được với Bố Y, mà lại bị hắn làm cho tức khí như vậy, quả thật không đáng”.

Vũ Văn Thuật nghe thấy con trai lo lắng cho mình như vậy, cũng có chút cảm động, hồi lâu mới nói: “Hoá Cập, cha biết gần đây con bị Bố Y áp bức nhiều lần, không tránh được chí khí của con cũng nhụt đi, nhưng bất kể thế nào, con cũng là con của ta, Sĩ Cập, Trí Cập đều như vậy, Tiêu Bố Y giở chiêu thâm độc như vậy hại em con, món nợ này chúng ta phải ghi thật rõ ràng, sớm muộn gì cũng phải thanh toán sòng phẳng, nhưng lẽ nào con nghĩ rằng chúng ta chỉ có mỗi một kẻ địch là Tiêu Bố Y thôi sao?”
Vũ Văn Hoá Cấp không hiểu hỏi: “Cha, cha nói vậy là sao?”
Vũ Văn Thuật ngồi xuống, nhíu mày, thầm nghĩ, mình cả đời anh minh như vậy, sao lại sinh ra ba đứa con ngu ngốc như thế này.

“Tiêu Bố Y chẳng qua chỉ là con cờ của Bùi Phiệt muốn đối phó với chúng ta mà thôi, kẻ địch đích thực của chúng ta chính là Bùi Phiệt.

Chiêu của Trần Tuyên Hoa hiện giờ vô cùng hoàn mỹ, nhưng cũng phải lợi dụng đúng thời cơ mới được.

Công chúa thì chỉ là con đàn bà chanh chua, vô tích sự, chút nữa đã làm hỏng đại sự của ta.

Hôm nay con và Tuyên Hoa đều nhất trí nói giống nhau, có thể đánh lạc hướng được Bố Y, nhưng con phải nhẫn nhịn vô cùng, chỉ cần Bố Ý kiêu ngạo khinh địch, thì cơ hội của chúng ta đã đến”.

“Cha, cha nói Trần Tuyên Hoa cũng nói theo sự chỉ thị của cha?” Vũ Văn Hóa Cập kinh ngạc hỏi.

Vũ Văn Thuật đắc ý đáp: “Không sai, chính là như vậy.

Nhưng con tiện nhân Bùi Minh Thuý đã đến Đông Đô từ sớm rồi, mà vẫn rất ít khi xuất hiện, e rằng cũng muốn phá hỏng nước cờ đẹp của chúng ta, chúng ta không thể không phòng”.

Nhắc đến Bùi Minh Thuý, Vũ Văn Hoá Cập cũng rùng mình, “Cha, chúng ta phải chờ trong bao lâu?”
Vũ Văn Thuật nở nụ cười nham hiểm “Hoá Cập, con yên tâm, chúng ta sẽ không phải chờ lâu đâu, khi bọn chúng đang đắc chí, thì cũng là lúc bọn chúng bị tiêu diệt!”.

Bình Luận (0)
Comment