Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 232


Tiêu Bố Y cầm cung đứng quay lưng về phía mặt trời nên không ai có thể thấy rõ được khuôn mặt, ánh mặt trời chiếu lên giáp trụ của hắn làm nó ánh lên ánh sáng vàng nhàn nhạt, làm cả người của hắn được bao bọc trong một quầng sáng màu vàng, làm mọi người càng thêm kính sợ.

Đứng ở trên con đường hẹp quanh co, gió núi từng cơn từng cơn thổi tới, nhưng Tiêu Bổ Y vẫn vững vàng như đá núi, nếu như tay áo hắn không tung bay thì có lẽ Địch Nhượng cơ hồ nghĩa hắn là tảng đá.

Nhưng Địch Nhượng biết rằng, Tiêu Bố Y không phải là hòn đá vô tri, mà hắn là một kẻ địch cực kì đáng sợ.

Tiêu Bố Y bản thân võ công cao cường, nếu còn có thể điều động thiên binh vạn mã, hắn cơ hồ chính là Trương Tu Đà thứ khác.

Khi Địch Nhượng nghĩ tới ba chữ Trương Tu Đà, mí mắt không nhịn được giật giật.

Gió núi lạnh lẽo, thổi đến trên người Địch Nhượng, khắp người lạnh ngắt.

Địch Nhượng lúc này mới nhớ, hắn mặc cũng không nhiều, từ khi bị Vương Đương Nhân lôi khỏi giường, hắn cũng không thể quan tâm nhiều, cho đến bây giờ chỉ mang giày cùng trường bào, mấy năm gần đây hắn thực rất ít khi chật vật như vậy.

Cho dù trước đây khi Trương Tu Đà tới đánh, hắn đánh không lại, cũng có thể trốn một cách thong dong không vội vàng, trước mắt Tiêu Bố Y này, vốn nghe nói là Đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Đại Tùy, xem ra miệng còn hôi sữa, nhưng đã làm cho hắn chạy trốn chật vật không chịu nổi, trước mắt lấy tính mạng của hắn lại càng dể dàng.

“Tiêu tướng quân, ta với ngươi trước nay không thù không oán, tại sao hôm nay lại bức tới như thế? Ngươi đốt doanh trại của ta, giết thuộc hạ của ta, dựa vào công trạng này ngươi đã có thể tới triều đình lĩnh thưởng” Địch Nhượng cười gượng nói: “Thường có câu, giết người bất quá cũng là đầu xuống đất…”
“Đầu của ngươi hiện tại vẫn còn trên cổ đâu đã rơi xuống đất” Tiêu Bố Y cười nói.

“Nếu đầu của ta rơi xuống đất có thể làm cho Tiêu tướng quân buông tha cho thuộc hạ của ta, thì rơi có là gì” Địch Nhượng nhìn xuống vực núi sâu thẳm, trầm giọng nói: “Chỉ cần Tiêu tướng quân thích, ta có thể nhảy từ đây xuống”.

“Ngươi có nhảy xuống hay không cũng không liên quan tới ta, nhưng ta thực không thích ngươi nhảy xuống đó” Tiêu Bố Y không có phản ứng gì, “Ngươi bây giờ lui lại, bó tay chiu trói, thì tất cả những kẻ khác sẽ được sống”.

“Trại chủ, đừng tin hắn, cùng lắm là cùng chết”.

Đan Hùng Tín ở phía sau Địch Nhượng hét lên, hắn một đoạn đường liều chết chém giết cũng chưa từng biết mệt mỏi là gì, mới vừa đỡ ba tên của Tiêu Bố Y đã sinh tử một đường, thật sự là nguy hiểm trước nay chưa từng có, lúc này dựa vào đá núi mà đứng dậy, chỉ cảm thấy mồ hôi toát ra toàn thân, không còn chút sức lực nào mà chém giết, nhưng xương cốt vẫn cứng, không muốn cầu xin.

“Nghe nói Tiêu tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh” Địch Nhượng do dựnói: “Nếu như chúng ta thật sự buông tha phản kháng, ngươi có thể tha mạng mà không giết họ chứ?”
“Địch Nhượng, ta với ngươi cũng không thù không oán.

Bất quá hưởng lộc vua ban, phải cùng với vua san sẻ khó khăn.

Ngõa Cương không trừ, quả thật là tâm phúc đại họa của triều đình, ta không muốn giết ngươi, ngược lại muốn giải ngươi về kinh thành cho Thánh thượng định đoạt, còn tính mạng của ngươi như thế nào thì không phải do ta quyết định”.

Định Nhượng nghe tới đây liền thở dài nói: “Một khi Tiêu tướng quân đã có lời nói như vậy thì Địch Nhượng sao dám không theo, mọi người lui xuống hết đi”.

Đan Hùng Tín vẻ mặt ngạc nhiên, còn muốn nói thêm nữa.

Địch Nhượng biết vậy nhưng vẫn quay người đi, mắt rưng rưng nói: “Hùng Tín, lão phu vô năng, đã làm cho Ngõa Cương hao binh tổn tướng, nếu như có thể đem tính mạng của ta đổi lấy tính mạng của ngươi, thì chết cũng nhắm mắt rồi”.

Đan Hùng Tín thở dài một tiếng, anh hùng đoản khí, không nói thêm lời nào nữa.

Tất cả thuộc hạ cũng im lặng, Địch Ma Thánh coi như là huyết khí phương cương, mới vừa rồi nhìn thấy những mũi tên Tiêu Bố Y phóng đến, trong lòng quả thật cảm thấy hoảng loạn.

Tiêu Bố Y không chỉ có võ công cao cường, mà vị trí của hắn cũng hết sức thuận lợi, mọi người không thể chen nhau mà lên được, cứ như thế này chỉ có một đường chết mà thôi.

Địch Nhượng đã nói không chống cự, thì mọi người cũng không cần phải liều mạng.

Bởi vì quân Ngõa Cường bất quá chỉ vì lợi mà tụ, không hợp thì tan, không nói tới việc tranh bá thiên hạ.

Địch Nhượng thậm chí không hề có loại ý niệm này trong đầu, quân Ngõa Cương tuy đã có lâu nhưng đành bó tay chịu trói, ngoại trừ Địch Nhưỡng và những tướng lĩnh nổi danh ra những kẻ khác cũng không cần thiết sẽ chết.

Tất cả mọi người nhanh chóng quay lại, cũng rất mau lẹ, Địch Nhưỡng ở phía sau lưng Đan Hùng Tín thì thầm nói: “Hùng Tín, vết thương của ngươi thế nào rồi?” Thấy Đan Hùng Tín không trả lời, Địch Nhượng cười khổ nói: “Lát nữa mong Hùng Tín hãy nhân cơ hội mà chạy trốn, còn về phần ta thì khỏi, có ta đi cùng chỉ thêm vướng chân mà thôi.

Trương Đồng Nhi thì mất mạng, Trí Lược thì không biết sống chết thế nào, Nguyên Chân cùng Nho Tín càng không rõ đang lưu lạc ở nơi nào, ta thân là trại chủ, dẫn người như thế, thật sự còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa?”

Đan Hùng Tín quay lưng lại với Địch Nhượng nên không thể thấy rõ được những thay đổi trên khuôn mặt, sau một hồi lâu rốt cuộc nói: “Tiêu Bố Y thực sự rất lợi hại, hắn uy hiếp bắt chúng ta phải lui lại, dưới núi làm sao mà không có trọng binh chận hậu? Ngõa Cương bị kẻ này đánh úp bất ngờ, không kịp đánh đã bại dưới tay hắn, cái mạng của Hùng Tín ta, chạy trốn liệu có tác dụng gì?
Đan Hùng Tín tuy bại, nhưng suy đoán cũng không kém, khi mọi người từ trên núi đi xuống, phát hiện tứ phía đều là binh sĩ Đại Tùy, binh giáp loảng xoảng rất hoành tráng.

Địch Nhượng vô cùng kinh hãi, những tinh binh này vốn sớm đã có sự chuẩn bị nên tràn đầy khí thế hung mãnh, buồn cười cho bản thân mình hoàn toàn chẳng cảm nhận được một chút nào, thậm chí khi thuộc hạ tới báo tin cũng không tin vào tai của mình nữa, bị bắt quả thật cũng không thể trách được ai.

Nhưng chỉ có một điều làm cho Địch Nhượng kinh ngạc nhất là Tùy quân đối với vị trí địa hình của Ngõa Cường so với hắn còn muốn quen thuộc hơn, điều này sao có thể? Hắn hiện tại đương nhiên không biết bán đứng Ngõa Cường chính là đại ca của hắn, nếu không thì sớm đã bóp chết Địch Hoằng rồi.

Một đường Tùy binh đến báo tin, tám trại của Ngõa Cương không cái nào may mắn thoát khỏi, đều bị Tùy binh đánh phá.

Điều này cũng không nằm ngoài sự dự liệu của Địch Nhượng, nhưng điều làm cho hắn giật mình đó là Vương Nho Tín cũng đã bị bắt.

Đợi tới khi huynh đệ gặp nạn gặp nhau hỏi ra mới hay Phòng Huyền Tảo căn bản không đến báo tin, Vương Nho Tín đã cố gắng hết sức nhưng cũng bị bắt, Bỉnh Nguyên Chân liều mạng phá vây bây giờ cũng không rõ tung tích.

Địch Nhượng cau mày nghĩ, trong lòng biết rằng những kẻ bên ngoài thì không đáng tin, Phòng Huyền Tảo vị trí tốt như Dịch quan không làm, mà lại làm ôn thần, theo Dương Huyền Cảm nổi loạn, làm cho Dương Huyền Cảm thất bại và bị diệt vong như vậy, hiện theo mình cũng làm cho toàn quân của Ngõa Cương bị diệt, hắn không hề trốn chạy nữa nên đầu óc tỉnh táo trở lại mới nhớ tới những lời nói lúc đầu của Phòng Huyền Tảo phần lớn đều là những lời không hay, lúc này chỉ có biết thở dài hối tiếc mà thôi.

Vương Nho Tín vốn đã chán nản, nghe nói Địch Nhượng đã cho Phong Huyền Tảo tới đưa tin, thì liền chửi ầm lên tên này không trượng nghĩa.

Địch Nhượng ngay cả mắng chửi thầm trong lòng cũng không hề có, nhìn quanh thấy dưới đao thương của Tùy binh đều là người Ngõa Cường, tất cả hoang mang, mặt cắt không còn giọt máu.

Có thể nói Ngõa Cương hôm nay thật sự là đại bại rồi, Từ Thế Tích thì không biết lưu lạc phương nào, Trương Nguyên Nhi thì bị giết, Bỉnh Nguyên Thực cũng tháo chạy, Trần Trí Lược thì bị trọng thương, Đan Hùng Tín bị bắt, những kẻ còn lại như Vương Đan Nhân, Vương Nho Tín, Địch Ma Thánh gồm cả Đại đương gia hắn đều bị bắt.

Địch Ma Vũ có lẽ cũng khó mà thoát được, may mắn của hắn chính là con gái Địch Vô Song đi săn may mắn thoát nạn, khi nghĩ tới Địch Nhượng cũng không thể cầm lòng được chỉ muốn khóc lớn một trận.

Quân Ngõa Cường đã không chống cự nữa, Tùy quân cũng không tiếp tục tàn sát, tất cả mọi việc cũng không khác gì Trương Tu Đà, một ngọn lửa đã thiêu rụi cả sơn trại, rút lui khỏi Ngõa Cường.

Địch Nhượng bị áp giải ra khỏi Ngõa Cường, mới phát hiện ra quân Tùy hùng dũng, kỉ luật nghiêm minh, càng thấy run sợ, cảm thấy Tiêu Bố Y quả thực sâu không lường được.

Sau khi quay trở lại đại bản doanh thì Tiêu Bố Y mới cảm thấy chỗ đau đầu của Trương Tu Đà, chính là vì không có cách nào xử lí bọn đạo phỉ, cho nên liền triệu tập tất cả những tướng lĩnh tới đây để thảo luận,
Nhưng tất cả đều cảm thấy vô cùng phân vân, không ai có thể đưa ra một phương án hợp lý.

Đơn giản là đạo phỉ ngoại trừ một số đầu lĩnh như Địch Nhượng ra, những kẻ quy hàng cũng không phải là ít, nhưng phần lớn đều là những kẻ quê mùa, những kẻ này nếu như giải về Đông Đô, ngoại trừ đem đi giết ra thì cũng chẳng có cách giải quyết nào khác.

Hơn nữa khi Thánh thượng nhìn thấy nhiều kẻ phản nghịch như thế này chắc chắn không lấy gì làm mừng mà còn thêm tức giận, đó chẳng những không lập được công gì mà còn phạm phải sai lầm lớn nữa.

Tiêu Bố Y khi nghe tới đây thì càng cảm thấy đau đầu hơn, lúc này mới thấy cái khó mà Dương Quảng phải giải quyết.

Có kẻ đưa ra kiến nghị, không bằng giết sạch những đạo tặc này, đây chính là kế sách sạch sẽ nhất.

Tiêu Bố Y khi nghe thấy kiến nghị này thì vô cùng sợ hãi, hỏi chẳng lẽ trước đây cũng dùng cách như thế này rồi? Tướng sĩ hoặc gật đầu hoặc lắc đầu, hoặc mờ mịt, nhưng đối với việc Tiêu Bố Y dùng kỳ binh phá hạ được Ngõa Cường đều khâm phục, đều nói Tiêu Bố Y là Chinh thảo Đại tướng quân, đương nhiên nghĩ như thế nào thì làm như thế đó, quản sao được nhiều.

Tiêu Bố Y vẫn chưa có gì rõ ràng, trước hết vẫn phải cổ vũ mọi người anh dũng chiến đấu, sau đó mới trước mặt mọi người ghi rõ công trạng của từng người, quyết không bỏ sót công lao của bất kì ai, thật ra cũng hơi bận rộn một chút.

Các binh tướng nhìn thấy đại nhân nhiệt tình như thế, việc gì cũng phải do chính mình làm, trong lòng ai cũng vô cùng cảm kích, cảm thấy vị tướng quân tuy rằng trẻ tuổi nhưng theo hắn thật sự là không tệ.

Tiêu Bố Y bận tới mức thức trắng đêm, giờ mới có thể chợp mắt được một chút, rốt cuộc muốn làm một vị tướng quân tốt thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì.

Đến sáng hôm sau, Tiêu Bố Y đến tìm Ngụy Chinh tiếp tục thương nghị chuyện xử trí đạo phỉ.

Đối với kiểu cục diện phức tạp như thế này Ngụy Chinh cũng đã đưa ra phương án ứng phó: “Tiêu tướng quân, ta thấy chỉ cần bắt được kẻ cầm đầu, còn những kẻ khác thì tốt hơn hết nên tha cho chúng về quê làm ruộng”.

“Thế này có phải đơn giản quá không” Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc.

Ngụy Chinh khẽ thởdài nói: “Hồi tướng quân, thật ra những kẻ này ngoài một số ít là tặc phỉ ra còn lại phần lớn đều là người dân bị bức ép bất đắc dĩ mới phải làm đạo tặc, nếu như có thể sống yên ổn thì phần lớn họ sẽ không muốn làm giặc.

Với khả năng của Trương tướng quân, đánh Đông dẹp Bắc cũng không thể trừ tận được, cũng là không đành lòng hạ độc thủ.


Ta nghe nói lúc trước Dân bộ thượng thư Phiền Tử Cái tiêu diệt tặc phỉ chính là đốt cháy cả thôn, giết cả những ai hàng, lúc này mới làm cho dấy lên sự căm phẫn của bách tính, đạo tặc càng tiêu diệt càng nhiều thêm, bản thân hắn cũng bị Thánh thượng trách cứ, còn về phần Trương tướng quân cũng chỉ là đánh đạo phỉ, thiêu hủy căn cứ của chúng, tuy cuối cùng cũng không thể nào dẹp yên đạo phỉ, nhưng quyền vị lại ngày càng cao, sự cao thấp trong đó, ta nghĩ với sự sáng suốt của Tiêu tướng quân, cũng không cần phải nói”.

Tiêu Bố Y sau khi nghe những lời của Ngụy Chinh, mới hiểu ra rằng tiễu phỉ cũng cần phải có học vấn, cũng không phải là đuổi cùng giết tận là được.

Hắn đương nhiên cũng biết rõ rằng nếu như Dương Quảng không thay đổi cách trị quốc của mình thì những tên đạo phỉ này không thể nào tiêu diệt tận gốc rễ được.

Cho dù có đem Địch Nhượng giết đi thì thế nào, chẳng lẽ còn không xuất hiện thêm Lý Nhượng, Trương Nhượng?
“Nếu như đã quết định như vậy, mong Ngụy tiên sinh đem chuyện đạo tặc quy hàng xem chúng ta nên xử trí như thế nào?” Tiêu Bố Y nói.

Ngụy Chinh gật đầu: “Đây là trách nhiệm của thuộc hạ, sẽ cố gắng làm hết sức”.

Thấy Ngụy Chinh đứng dậy ra hỏi trướng, Trương Bố Y thấy con người của Ngụy Chinh cũng không phải hoàn toàn cứng nhắc, cũng có lẽ do nhiều năm bất đắc chí mới nuôi dưỡng hắn trở thành con người căm ghét thế tục như hiện nay, sống cùng với hắn nhiều năm thì thấy hắn là người làm việc có chừng mực bài bản, đúng sai rõ ràng, thật sự không tồi.

Khi Ngụy Chinh đi tới trước trướng, đột nhiên dừng bước nói: “Tiêu tướng quân, thuộc hạ có một việc cần hỏi”.

“Cứ nói”.

“Thuộc hạ nghe hôm qua tướng quân nói, muốn đem toàn bộ số tiền tịch thu từ tiễu phỉ kia chia cho binh sĩ trong quân?”
“Quả thật là có việc này”.

“Cái này dựa theo quân lệnh thì không phù hợp” Ngụy Chinh trầm giọng nói: “Thuộc hạ với tư cách là giám quân, cũng có quyền nhắc nhở tướng quân”.

Tiêu Bố Y suy nghĩ một hồi lâu, mới đứng lên, tiến tới bên cạnh Ngụy Chinh.

Ngụy Chinh cũng không hề sợ hãi, chỉ nhìn Tiêu Bố Y.

Hắn hiện tại hiểu được Tiêu Bố Y không những có quyền cao, mà xem ra võ công cũng cao cường, nếu như muốn hắn phải chết thì hắn tuyệt đối không còn đường phản kháng.

Tiêu Bố Y đưa tay vỗ vào vai của Ngụy Chính: “Lão Ngụy à, ngươi nói có cái lí của ngươi, bất quá ta cũng có chỗ khó xử”.

Ngụy Chính nghe hắn gọi là lão Ngụy, dở khóc dở cười, cũng không sửa cách xưng hô của hắn, mà chỉ nghiêm mặt nói: “Không biết tướng quân có gì khó xử?”
Tiêu Bố Y kéo tay của Ngụy Chính, lấy tay kéo bức màn trướng ra.

Các binh lính nhìn thấy Tiêu Bố Y ra khỏi trướng, đều cung kính hành lễ, Tiêu Bố Y cho mọi người miễn lễ, dẫn theo Ngụy Chinh đi tới các lều trại, chỉ vào các binh sĩ đang qua lại nói: “Ngươi nói xem bọn họ theo ta tiễu phỉ là vì cái gì?”
Ngụy Chinh sau một hồi suy nghĩ mới nói: “Bảo vệ quốc gia”.

Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Theo lý thì nói như vậy, nhưng có rất nhiều việc mọi người trong lòng đều hiểu rõ.

Bọn đổ máu chiến đấu vì nước đương nhiên cũng có mà vì mưu cầu danh lợi cũng có.

Nhưng phần nhiều đều là vì già trẻ lớn bé trong nhà.

Lần thảo phạt này, tuy là tập kích bất ngờ, đối với binh sĩ Đại Tùy ta cũng tử trận không ít, nhưng viện trợ của triều đình lại luôn đến trễ, lần trước một thân vệ theo ta nam hạ đã chết, mà trợ cấp cho hắn cũng đã lâu, huống hồ là một binh sĩ bình thường? Nếu như ngay cả sự chờ đợi tối thiểu họ cũng không thể đáp ứng được, thì lần sau làm sao có thể anh dũng giết giặc? Ban thưởng cho họ chẳng qua cũng vì để chắc chắn trận sau sẽ tác chiến thuận lợi, hoàn toàn không có dụng ý khác”.

“Nhưng nếu đều là như thế, thì ta giám quân còn có tác dụng gì?” Ngụy Chinh cau mày đáp.

Hắn biết, Tiêu Bố Y nói không hề có dụng ý khác, đó chính là hắn không hề mua chuộc lòng người, nhưng trên thực tế, chiêu này của hắn đã khiến cho những binh sĩ thuộc hạ ai nấy đều vô cùng cảm kích, việc mua chuộc lòng người là rất đáng hiềm nghi.

Tiêu Bố Y trái lại không hề tức giận, chỉ là suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên nói: “Chi bằng đổi lại cách nói, lần này xem như là dự chi ban thưởng cho binh tướng, đợi triều đình ban thưởng hãy nói.

Giải quyết như thế, ngươi thấy thế nào?”
“Dự chi?” Ngụy Chinh kinh ngạc mà rằng: “Trong quân còn có cả chuyện thế này nữa sao?”
Tiêu Bố Y cười lớn: “Luật pháp cũng không ngoài chữ tình, có lần này tất có lần sau.


Phía bên kia có người đang tìm ta, ta đi trước một bước”.

Hắn kiếm cớ xoay người đi, phát hiện Uất Trì Cung đứng cách đó không xa liền một tay kéo vào trong lều, Ngụy Chinh muốn gọi lại, nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu đành lắc đầu bỏ đi.

Tiêu Bố Y vào trong lều rồi mới tuôn ra một tràng rằng: “Ở cùng với tên Ngụy Chinh này, làm việc phải vô cùng cẩn trọng”.

Uất Trì Cung cũng cười nói: “Tuy rằng làm việc không được thoái mái, nhưng nếu Đại Tùy mà có nhiều người như hắn, hà tất phải rơi vào quẫn bách như hôm nay?”
Tiêu Bố Y cười rằng: “Kính Đức huynh nói quả rất có lý…”
“Nay người thân là tướng quân, ta chỉ là trợ thủ, xưng hô như vậy…” Uất Trì muốn nói lại thôi.

Tiêu Bố Y lắc đầu: “Kính Đức huynh là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao lại cố chấp tiểu tiết? Hành quân đánh trận, gây dựng uy tín, xưng hô tướng quân đương nhiên càng không thể thiếu, nhưng ta với huynh giao tình thâm hậu, hôm nay chỉ luận chuyện riêng không quản những thứ khác.

Không có Kính Đức huynh năm đó dạy bảo đao pháp thì làm sao có đại tướng quân hôm nay”, Uất Trì Cung khóe miệng hé một nụ cười thân thiện: “Những tưởng những người đã làm đến tướng quân thì sẽ có chút thay đổi, thật không ngờ Bố Y vẫn hệt như năm nào”.

Tiêu Bố Y lại cười nói: “Đúng rồi, Kính Đức huynh, từ sau khi huynh đến Hổ Lao, ta vẫn luôn cùng huynh nghiên cứu chuyện công phá Ngõa Cương, thật không rảnh để ôn chuyện cũ.

Lần này Hành Quảng tiên phong đương nhiên là công không thể thiếu, nhưng nếu không có sự chỉ huy thao lược của Kính Đức huynh, chưa chắc đã có thể công phá Ngõa Cương dễ dàng như vậy”.

“Cũng chỉ là bổn phận mà thôi, nếu không có bản đồ địa hình của Bố Y người, ta cũng không thể thuận lợi như vậy được.

Phải rồi, những tên giặc đầu hàng, người định xử trí ra sao?”
Sau khi nghe Tiêu Bố Y đem những gì thương nghị với Ngụy Chinh nói ra, Uất Trì Kính Đức trầm mặc hồi lâu mới nói: “Thì ra là thế”.

Tiêu Bố Y cảm thấy trong lời nói của Uất Trì Kính Đức có chuyện gì đó, khó hiểu hỏi: “Kính Đức huynh có cách nào hay hơn chăng?”
Úy Trì Kính Đức quay đầu nhìn về phía ngoài trướng thản nhiên nói: “Ta biết rất nhiều tướng lĩnh tiêu diệt thổ phỉ đều đem đầu lĩnh giữ lại bên người, còn lại phần lớn đều phân tán đi.

Bất quá Ngõa Cương thật sự là làm Trung Nguyên khiếp sợ, Bố Y người tấn công như vậy, lại là nhất cử thiết lập uy danh, muốn giống như bọn họ trấn an đạo tặc, quá nửa là không thể thực hiện được”.

Tiêu Bố Y hiểu ý của Uất Trì Cung liền thử dò xét: “Không biết Kính Đức huynh làm việc dưới trướng Tiết tướng quân thấy thế nào?”
“Tiết tướng quân đã già rồi” Úy Trì Cung thở dài nói.

“Vậy nếu sau này Kính Đức huynh cùng ta sát cánh chiến đấu, không biết ý huynh thế nào?”
Uất Trì Cung quay đầu lại nhìn Tiêu Bố Y, hồi sau mới đáp: “Ta còn nhớ trước đây huynh đệ là một người làm ăn?”
“Con người tất sẽ thay đổi” Tiêu Bố Y vẻ tươi cười không giảm, thành tâm thành ý.

Uất Trì Cung trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Xin Bố Y cho ta vài ngày suy nghĩ có được không?”
Tiêu Bố Y gật đầu: “Như thế cũng được”.

Luôn cảm thấy Uất Trì Cung che giấu tâm sự gì, Tiêu Bố Y cũng không truy hỏi, nói chuyện phiếm với hắn vài câu thì có người ngoài chướng báo rằng: “Tiêu tướng quân, phía bên Trương tướng quân có người đến cầu kiến, hôm nay đang chờở lều trung quân”.

Tiêu Bố Y nhận ra giọng của Tôn Thiếu Phương, đứng thẳng người dậy nói: “Kính Đức huynh, ta đi trước xử lý một số chuyện”.

Uất Trì Cung thấy Tiêu Bố Y đi đã xa, khe khẽ thở dài, tự lẩm bẩm một mình: “Bố Y đối với ta thật tình sâu nghĩa nặng, nhưng Lưu đại nhân cũng có ơn với ta, lần này đến đây ta làm sao có thể từ chối?”.

Tiêu Bố Y thực không biết nỗi lòng của Uất Trì Cung, nhưng trước nay cũng không làm khó người khác.

Uất Trì Cung là danh tướng cũng là một viên mãnh tướng, lần công phá Ngõa Cương này hắn chỉ huy binh sĩ thao lược có thừa, Tiêu Bố Y lại đang thiếu những bậc nhân tài như thế, lại được dịp trùng phùng, không muốn bỏ lỡ lần nữa.

Nhưng Uất Trì Cung dường như có điều khó xử, Tiêu Bố Y cũng không vội, thầm nghĩ sau này từ từ rồi hỏi cũng được.

Lần này công phá Ngõa Cương vốn dĩ là chủ ý của triều đình, nguyên là để cho Trương Tu Đà và Tiêu Bố Y liên thủ tiêu diệt Ngõa Cương.

Nhưng Trương Tu Đà lại cứ chậm chạp không đến, Tiêu Bố Y đợi được Uất Trì Cung liền bắt đầu bày trận bố trí trước, đợi sau khi bắt được Địch Hoằng lấy được địa đồ Ngõa Cương, Tiêu Bố Y bàn bạc cùng chúng tướng, cảm thấy việc không thể chậm trễ, chậm tất sinh biến, không thể tiếp tục chờ đợi Trương Tu Đà mà thẳng tiến đi đánh Ngõa Cương.

Sự thật đã chứng minh quyết định của hắn chính xác.

Những gì Địch Hoằng nói đều là sự thật, phân bố thực lực của Ngõa Cương, đám người Tiêu Bố Y cũng sớm nắm rõ trong tay, lúc này mới có thể một đòn tất thắng.

Lúc này Trương Tu Đà mới phái người đến liên lạc thì đã chẳng còn tác dụng nữa rồi, chỉ là nghĩ đến Trương Tu Đà oanh liệt có tiếng ở ngay ở gần, Tiêu Bố Y đã không kìm được nhiệt huyết trào dâng, muốn xem thử loại người này anh hung khí khái ra sao?
Vào trong trướng trung quân, thấy một người đang ngồi ngay ngắn ở góc trướng, đầu đội mũ chiên, tuy giản dịmộc mạc nhưng có phong độ điềm tĩnh, sắc mặt dưới ngọn đèn vàng không hề thay đổi, chính là Tần Thúc Bảo mà trước đây đã từng gặp một lần.

“Tần huynh đến, không nghênh tiếp từ xa, mong lượng thứ” Tiêu Bố Y bước vội về phía trước vài bước.

Tần Thúc Bảo chậm rãi đứng dậy, hành lễ đáp: “Tiêu tướng quân sao lại nói vậy, mạt tướng tới trễ, phải mong tướng quân thứ tội mới đúng”.


“Tần huynh dẫn binh trù trừ không tới, nói vậy có trì hoãn gì chăng?” Tiêu Bố Y rất quan tâm nói: “Không biết Trương tướng quân đã đến gần đây hay chưa?”
Tần Thúc Bảo lắc đầu nói: “Chẳng giấu gì Tiêu tướng quân, hiện dưới trướng Trương tướng quân chỉ có một mình ta đến đây”.

Nhận thấy vẻ ngạc nhiên của Tiêu Bố Y, Tần Thúc Bảo cười khổ nói: “Thực ra, Trương tướng quân sau khi nhận được thánh chỉ, cảm thấy được liên thủ với Tiêu tướng quân quả là việc đáng vui nhất trong đời, ngài cũng đã nghe đại danh của Tiêu tướng quân đã lâu, cực kỳ muốn gặp mặt”.

Tiêu Bố Y không ngờ bản thân lại nổi danh như thế, ngay cả Trương Tu Đà cũng biết đển liền khiêm tốn đáp: “Trương tướng quân ưu ái rồi”.

Tần Thúc Bảo trầm ngâm một lát rồi nói: “Chỉ là khi Trương tướng quân xuất phát từ Tề Quận, giữa đường gặp một vài trắc trở, Thánh thượng lại có chỉ dụ tới, nói muốn tuần du Giang Nam, chỉ vì muốn gặp mặt Trương tướng quân một lần nên lệnh cho Trương tướng quân không cần phải nóng vội việc đi diệt thổ phỉ, giữa đường phải chuyển hướng đi Lương quận hộ giá…”
“Thánh thượng tuần du Giang Nam?” Tiêu Bố Y cau mày hỏi: “Lẽ nào người không có ở tại Đông Đô?”
Tần Thúc Bảo nhìn thần sắc của Tiêu Bố Y: “Tiêu tướng quân không biết sao?”
Tiêu Bố Y lắc đầu: “Thời gian này ta chỉ lo diệt giặc, cũng không biết đến việc này, nhưng lỡ mất cơ hội giao tình cùng Trương tướng quân, quả thật đáng tiếc”.

Hắn nói là không hề biết, nhưng tâm tư lại xoay chuyển, nghĩ bụng từ Tề quận đến Lương quận, nếu xuôi theo đường sông thì sẽ đi qua Ngõa Cương, lẽ nào Trương tướng quân thấy việc cấp bách, nên mới cưỡi ngựa đi tắt trước.

Nhưng mà Dương Quảng đột nhiên xuống Giang Nam vì cái gì, muốn gặp Trương Tu Đà vì mục đích gì? Y không biết rằng Dương Quảng vì muốn cho Trần Tuyên Hoa hoàn dương nên mới đi Giang Nam, chẳng qua trong lòng không yên, thầm cho rằng Giang Nam cách Trung Nguyên khá xa, mục đích Dương Quảng ban đầu dựng Đông Đô thì nói là quan hà xa xôi, quân không kịp tới.

Đông Đô là vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng của Trung Nguyên, nay thiên hạ loạn lạc, Dương Quảng lại đi Giang Nam, không muốn chuyên tâm tiêu diệt thổ phỉ quả là hành động không thể lý giải nổi.

Nói như vậy thì Đại Tùy suy bại quả thật là chuyện không thể tránh khỏi.

Khi Tần Thúc Bảo nghe chuyện thảo tặc, mặt lộ vẻ khâm phục: “Nghe nói Tiêu tướng quân với nghìn binh sĩ phá tan mười vạn quân Lịch Sơn Phi, nay lại phá được Ngõa Cương, bắt được Địch Nhượng, quả là công lao hiển hách.

Tiêu tướng quân vừa mới thành danh, chấn động thiên hạ, uy danh thật sự không thua kém gì Trương tướng quân”.

“Tần huynh quá lời rồi” Tiêu Bố y đang mải nghĩ tâm sự, thuận miệng đáp lại.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Bố Y, Tần Thúc Bảo lại cho rằng Tiêu Bố Y thấy Trương Tu Đà chậm trễ nên tỏ ý không vui.

Đối với thành công hôm nay của Tiêu Bố Y, Tần Thúc Bảo cũng ngạc nhiên không kém.

Lúc trước khi hắn đến Đông Đô xin viện trợ cũng đã gặp Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y khi đó bất quá cũng chỉ là một Thái Phó Thiếu Khanh mà thôi.

Nhưng người này lại thăng quan tiến chức quá nhanh, quả thật Đại Tùy xưa nay hiếm thấy.

Trần Thúc Bảo tự phụ võ công không tồi, tác chiến dũng mãnh, nhưng đến hôm nay cũng chỉ là một viên tướng dưới trướng Trương Tu Đà, nhưng một Tiêu Bố Y không tên không tuổi lại có thể làm đến chức Đại tướng quân không tránh khỏi khiến cho hắn cảm khái.

Hắn nghe nói lúc Tiêu Bố Y tấn công Lịch Sơn Phi, ít nhiều cảm thấy hơi phóng đại, nhưng tận mắt chứng kiến Tiêu Bố Y nhẹ nhàng bắt được đám giặc Ngõa Cương, lúc này mới biết Tiêu Bố Y tuyệt đối không phải hạng tầm thường.

Tiêu Bố Y còn trẻ thành danh, công lao oanh liệt, Trương Tu Đà tuy không phải cố ý tránh mặt nhưng phần nhiều cũng sẽ khiến cho Tiêu Bố Y bất mãn.

Nghĩ đến đây, Tần Thúc Bảo chắp tay, nói: “Tiêu tướng quân, Trương tướng quân chỉ ngại Tiêu tướng quân phải đợi lâu, nên mới sai tôi đến trước báo tin giải thích, nay tin tức cũng đã chuyển đến nơi, Thúc Bảo cũng nên trở lại Tề quận”.

“Tần huynh không ở lại thêm mấy ngày nữa sao?” Tiêu Bố Y có phần kinh ngạc.

Tần Thúc Bảo lắc đầu, thi lễ lần nữa rồi cáo biệt ra về, Tiêu Bố Y không tiện miễn cưỡng, đành tiễn y ra cổng doanh trại, Tần Thúc Bảo lên ngựa chuẩn bị xuất hành còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói: “Tiêu tướng quân bảo trọng”.

Tiêu Bố Y chỉ thấy bụi cuốn xa dần cuối cùng thì biến mất, cũng có chút mất mác, nhưng trong lòng lại nghĩ, Tần Thúc Bảo dường như có tâm sự, y và mình đã lâu không gặp lại càng xa lạ hơn rất nhiều.

Quay vào doanh trại, Tiêu Bố Y ngồi một lát, lại nghĩ đến chuyện đó liền đứng dậy vào một doanh trại.

Doanh trại khá đơn giản, bên trong một người đang ngồi, tay cầm quyển sách nhưng lại nhìn như ngẩn người.

Nghe tiếng rèm cửa kêu, người ấy giật mình, thấy Tiêu Bố Y bước vào, trên mặt lộ rõ vẻ không tự nhiên, liền đặt sách xuống, đứng dậy nói: “Thì ra là Tiêu tướng quân”.

Người này vẻ mặt đã không còn vẻ phiêu dật, mày nhíu lại, rõ ràng chính là Từ Thế Tích.

Tiêu Bố Y vẫy Từ Thế Tích bảo ngồi xuống, “Từ huynh sao lại khách sáo thế? Không biết dạo nầy Từ huynh có bận việc gì không?”
Từ Thế Tích giơ quyển sách trên tay lên và nói: “Chẳng qua là nghiên cứu chút binh pháp cho đỡ buồn, còn chưa kịp chúc mừng Tiêu tướng quân công phá Ngõa Cương bắt được rất nhiều người”.

Hắn tuy cố gắng bình tĩnh nhưng khẩu khí ít nhiều có chút kích động, Tiêu Bố Y cười phá lên: “Từ huynh thật là có nhã hứng, lẽ nào đã đoán được dụng ý của ta đến đây?”
Từ Thế Tích ngạc nhiên: “Tiêu huynh có ý gì?”
Tiêu Bố Y mắt sáng quắc, nhìn thẳng vào mặt Từ Thế Tích: “Nếu Từ huynh rảnh rỗi, ta muốn Từ huynh giúp một tay áp giải đám thổ phỉ Ngõa Cương về Đông Đô, không biết ý của Từ Huynh thế nào?”.

Bình Luận (0)
Comment