Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 333


Bên cạnh Đàn xã tắc đã hỗn loạn thành một mảng, bốn phía đột nhiên dâng lên sương mù, lập tức khuếch tán, bốn phía Đàn xã tắc dần dần là một màu trắng mịt mờ, binh sĩ đều hoảng hốt thất thố, không biết như thế nào cho phải.

Trận tập kích ở Lạc Thủy đã làm cho người ta nghe nói mà sợ hãi, nhưng đó dù sao cũng là ở ngoài cung, nhưng Việt Vương ở trong cung tế trời, lại có người đến hành thích, như vậy thật sự là chuyện từ khi xây dựng Đông Đô cho tới nay chưa từng có, trong lúc nhất thời binh sĩ không biết đối mặt như thế nào.

Việt Vương luôn là người khoan hồng hậu đãi, mặc dù tính là vô năng, nhưng dù sao cũng ít xung đột với người khác, ai có thể giết hắn để thu được lợi?
Tất cả đều băn khoăn khó hiểu, sợ hãi bối rối giao nhau cùng một chỗ.

Tiêu Bố Y cũng đã lâm vào tuyệt địa, hắn tài cao gan lớn, nhưng thế nào cũng không ngờ tới, trong thích khách lại mai phục một tuyệt thế cao thủ, hơn nữa lại chĩa mũi nhọn vào Tiêu Bố Y hắn.

Phù Bình Cư là ai, là sát thủ Hoàng Phủ Vô Dật phái tới? Ý niệm này trong đầu bất quá chỉ thoáng qua, Tiêu Bố Y cảm thấy xương cốt trong thân thể thiếu chút nữa gãy đoạn, hoảng sợ chưởng lực của người này, nhưng lại vẫn ra sức lăn ra xa.

Tiêu Bố Y một khắc nọ đã rõ ràng, lần tập kích này cũng không phải là muốn giết Việt Vương, mục tiêu của thích khách chính là hắn! Những người này giương đông kích tây, sáng là muốn giết Việt Vương, nhưng lại giống như khi đối phó với Lý Huyền Bá, dốc toàn lực hòng giết hắn!
Ngụy Đao Nhi trong mắt cũng thoáng kinh ngạc, hoảng sợ võ công của Phù Bình Cư, cũng kinh ngạc Tiêu Bố Y võ công tiến triển thần tốc.

Hắn thoạt nhìn cũng không biết trong thích khách mai phục một tuyệt đỉnh cao thủ, lần hành thích này, nếu như dựa theo kế hoạch, xác nhận lấy hắn làm chính, đối với việc giết Tiêu Bố Y, hắn vẫn có nắm chắc.

Lúc trước tại Bồng Lai sơn, hắn cùng huynh đệ kết bái Vương Tu Bạt giết Lý Huyền Bá, khi đó Tiêu Bố Y bất quá chỉ là một quân cờ, chỉ biết chạy trốn.

Nhưng mới vừa rồi Tiêu Bố Y dưới tình huống trọng thương hộc máu vẫn cản được một đao toàn lực của hắn, lực lượng ẩn chứa lại còn thiếu chút nữa chấn bay đơn đao của hắn.

Đao trong tay hắn là bảo đao, chém sắt như chém bùn, thật không ngờ khảm đao trong tay Tiêu Bố Y cũng không kém gì hắn, hơn nữa xem Tiêu Bố Y ra tay, đã không chút nào kém hắn.

Nhưng càng làm cho hắn thấy lạnh người chính là, Hoàng Phủ Vô Dật cũng không có nói rõ trong thích khách lại còn có cao thủ! Hoàng Phủ Vô Dật cũng không tín nhiệm hắn, nghĩ tới đây, Ngụy Đao Nhi âm thầm tức giận.

Tiêu Bố Y cũng không có chứng kiến, nhưng hắn khi ở trong không trung đã nhìn thấy rõ ràng khi mọi người đang kinh hoàng, một người đã từ trong đám đạo sĩ niệm kinh thoát ra, thân pháp nhẹ nhàng, động tác quỷ dị thật sự làm cho người ta có cảm giác như gặp quỷ.

Người nọ như gió như ảnh, thừa dịp Tiêu Bố Y toàn lực ngăn địch đã đánh vào hậu tâm của Tiêu Bố Y, thời cơ nắm cực chuẩn làm cho Ngụy Đao Nhi cũng khâm phục sát đất, một chưởng uy lực như phá núi vỡ đá cũng làm cho Ngụy Đao Nhi trong lòng kinh sợ.

Nhưng chỉ có như vậy mới làm cho hắn rõ ràng, thì ra trong trận ám sát này, mình bất quá cũng chỉ là một quân cờ!
Hoàng Phủ Vô Dật lừa gạt hắn, đã như vậy, có nên vì Hoàng Phủ Vô Dật mà bán mạng hay không?
Suy nghĩ bất quá chỉ trong tích tắc, nhìn thấy Tiêu Bố Y chật vật không chịu nổi, thân hình đã khoogn còn linh hoạt, Ngụy Đao Nhi trong nháy mắt đã ra quyết định, trước giết Tiêu Bố Y rồi mới tính.

Cho dù muốn cùng Hoàng Phủ Vô Dật đàm phán, cũng phải chờ tới khi sự tình thành mới được.

Chủ ý đã định, người hạ xuống đất, Ngụy Đao Nhi lần nữa vọt lên, hướng về phía Tiêu Bố Y đánh tới.

Ở phương xa đã có hai đội binh mã đang xông lại đây, một đội là tinh binh Hữu vệ phủ, đội kia là tinh binh Hữu kiêu vệ phủ!
Hai vị tướng quân gặp nạn, mọi người lòng nóng như lửa đốt, chỉ là biến sinh quá gấp, cho dù muốn chạy tới cũng phải tốn thời gian nhất định.

Thừa dịp Tiêu Bố Y trọng thương, trong vòng ba chiêu phải giết được Tiêu Bố Y, nếu không để cho hắn chạy trốn vào trong tinh binh vệ phủ hộ vệ, sẽ không còn cơ hội nữa, Ngụy Đao Nhi nghĩ như thế, mũi chân cấp bách điểm ra, đã cách Tiêu Bố Y bất quá chỉ hơn trượng.

Cánh tay vung ra, đơn đao chém tới, thẳng đến cổ của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y lăn hai vòng, máu tươi đầm đìa một đoạn đường, thoạt nhìn đã bị thương không nhẹ, chỉ bằng nghị lực kiên trì.

Tiêu Bố Y đã mất đi lực đề kháng, Ngụy Đao Nhi trong lòng mừng thầm, lại một đao bổ tới.

Tiêu Bố Y lại lăn một vòng nữa, chỉ nghe tặc một tiếng, Ngụy Đao Nhi nhìn thấy cánh tay hắn khẽ nâng lên, sau đó đã cảm thấy ngực mát lạnh, lưng nóng lên.

Cầm trong tay đơn đao, Ngụy Đao Nhi đã quên ra tay lần nữa, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy máu tươi từ trong ngực chảy ra! Khó có thể tin được mà nắm chặt đơn đao, nhưng lại cảm thấy khí lực toàn thân đã theo máu tươi mà ùa ra ngoài.

Mình sẽ chết? Ngụy Đao Nhi khóe miệng co quắp, ánh mắt lộ ra ra sự giễu cợt bất đắc dĩ, buông lỏng thanh đao nắm trong tay ra, mềm nhũn mà ngã xuống, cảm thấy gió mạnh thổi qua, đơn đao trong tay hắn đã lọt vào trong tay Phù Bình Cư.

Phù Bình Cư sau khi xuất chưởng đánh bị thương Tiêu Bố Y, trong mắt xẹt qua vẻ cười giễu cợt.

Tiêu Bố Y thanh danh hiển hách thoạt nhìn cũng không chịu nổi một kích.


Tế trời vốn chỉ là một cái bẫy, chuyên môn bày ra để giết Tiêu Bố Y! Đương nhiên Tiêu Bố Y sau khi chết, còn có những phản ứng sẽ xảy ra, nhưng tạm thời không nằm trong phạm vi mà hắn lo lắng.

Khi Ngụy Đao Nhi xông lên, Phù Bình Cư thậm chí có một khắc do dự, cảm thấy đã không cần chính mình ra tay.

Khi nghe được Tiêu Bố Y gọi ra tên của hắn, Phù Bình Cư trong mắt xẹt qua vẻ cổ quái, nhưng chỉ chợt lóe mà qua.

Hắn là cao thủ, cao thủ đương nhiên sẽ cuồng ngạo, đánh lén Tiêu Bố Y một chưởng đối với hắn mà nói, vốn là không có gì vinh quang.

Nhưng hắn tới nơi này vốn chính là vì giết người, mà không phải luận võ.

Bất quá hiện tại chuyện giết Tiêu Bố Y, tặng cho Ngụy Đao Nhi đi làm là tốt rồi.

Nhưng do dự chỉ chốc lát, Phù Bình Cư đã biết, hắn đã sai, đặc biệt sai, Tiêu Bố Y chỉ cần không chết, thì vẫn còn có lực lượng dồn người khác vào chỗ chết.

Hắn nhìn thấy cánh tay Tiêu Bố Y nâng lên, một điểm hàn quang từ trong ống tay áo của hắn bắn ra, đã xuyên thủng ngực của Ngụy Đao Nhi, Ngụy Đao Nhi chết!
Tiêu Bố Y dưới tình huống trọng thương mà vẫn còn có thể giết Ngụy Đao Nhi?
Phù Bình Cư không do dự, cất bước tiến lên, đã bắt được đao trên tay Ngụy Đao Nhi, đầu của Tiêu Bố Y chưa rơi xuống, hắn vẫn không thể thư giãn.

Cổ tay vung lên, đơn đao đã gãy đôi ở giữa không trung, hóa thành hai đạo ánh sáng mãnh liệt bắn về phía Tiêu Bố Y.

Phù Bình Cư không có bất cứ chiêu thức cùng kỹ xảo hoa hòe gì, nhưng hắn chỉ cần vung tay lên, thì đã là sự kết hợp hoàn mỹ giữa lực lượng cùng tốc độ của người tập võ.

Hai đạo ánh sáng mãnh liệt thế như sét đánh, một đạo đánh lên trên mặt đất, trực tiếp bắn đất đá lên, uy lực vô cùng, một đạo khác đã chuẩn xác đánh vào ngực Tiêu Bố Y.

Hoàng Phủ Vô Dật rốt cuộc thở dài, trận bày trò này thoạt nhìn đã gần đến hồi kết thức, hắn chủ mưu đã lâu, hôm nay rốt cuộc đã có thể yên tâm.

Tiêu Bố Y là người chứ không phải thần, đơn đao cắm vào ngực không có khả năng không chết, Tiêu Bố Y vừa chết, Đông Đô thế lực tranh bá cũng đã tới hồi cuối.

Ván cờ này chính hắn nghĩ ra, đều an bài không một kẽ hở, có chút hài lòng.

Trận tranh đấu này, từ đầu tới cuối, cũng đều do hắn đi.

Mỗi một nước, đều trải qua sự tính toán xảo diệu.

Có đôi khi, đại trí giả ngu chính là chỉ nhân vật như hắn.

Hoàng Phủ Vô Dật âm thầm suy nghĩ.

Hắn trời sinh xảo trá, nhưng lại làm ra vẻ là người tục tằng, đối với người nào cũng đều không hoàn toàn tín nhiệm.

Người như thế mọi việc đều lưu lại ba phần, giao tâm cũng không thành.

Ngày thường tuy được nhiều người ủng hộ, tôn sùng nhất thời, nhưng khó có thể có bằng hữu chịu bán mạng cho mình, chuyện tới trước mắt, lại càng khó có thể cho người bên cạnh đi làm.

Nhưng lúc này cơ hội này là ngàn năm một thuở, hắn đương nhiên không chịu buông tha.

Người không có ở cao vị, vĩnh viễn không rõ sự hấp dẫn của cao vị, cái loại cao cao tại thượng của vương vị hoàng vị nầy, có sự hấp dẫn mà người thường khó có thể tưởng tượng?
Hắn nhất định phải giết Tiêu Bố Y, đoạt quyền khống chế Đông Đô trong tay, quân lâm thiên hạ! Làm hoàng đế, dù chỉ một ngày cũng được rồi.

Về phần sự tình từ nay về sau, thì để sau hãy nghĩ, ai có thể lo lắng tới chuyện lâu dài như vậy.

Nhưng nếu muốn lên làm hoàng đế, còn có lực cản không nhỏ, đầu tiên chính là thời cơ chưa tới, hắn nếu tạo phản, chỉ sợ hơn nửa Tùy thần cũng sẽ không theo hắn.

Hoàng Phủ Vô Dật làm sao mà không biết điểm mấu chốt trong đó, lúc này đây hắn đã sớm chuẩn bị một Việt Vương giả, đến lúc đó đổi trắng thay đen.

Khi hắn cho Đoạn Đạt nói với Tiêu Bố Y về việc tế trời, chính là dùng phép hư thực giao nhau trong binh pháp, Tiêu Bố Y có thể không tin, nhưng nhất định sẽ chuẩn bịứng phó.


Hắn cho Lưu Trường Cung đi tấn công Hàm Gia môn, Phí Thanh Nô đi phụ trợ, nhưng lại ẩn chứa dụng tâm hiểm ác trong đó.

Hắn biết Lưu Trường Cung quá nửa sẽ không thành công, dù sao Lô Sở cũng không phải là người chỉ biết ăn cơm.

Nhưng Lưu Trường Cung dù sao cũng không tính là tâm phúc của hắn, khi cần hy sinh, chết cũng không đáng tiếc.

Lưu Trường Cung tạo phản, hắn cho Phí Thanh Nô đi theo, chính là chuẩn bị cho Phí Thanh Nô tùy thời giết Lưu Trường Cung, sau đó đem tội danh tạo phản đổ lên trên người Đoạn Đạt.

Tại thành Hàm Gia, hắn đã sớm phái tinh binh đi bình loạn!
Chuyện hiện tại cũng đã biến chuyển rõ ràng sáng tỏ, dưới sự an bài của Hoàng Phủ tướng quân hắn, tất cả mọi chuyện đều không lộn xộn mà tiến hành.

Nếu như sau đó để cho Hoàng Phủ Vô Dật giải thích, đó chính là đám người Đoạn Đạt sau khi bại binh, không biết cảm ân đức lại đối với Việt Vương lòng mang bất mãn, nên đã làm loạn.

Lưu Trường Cung thông đồng Đoạn Đạt tạo phản, nội ứng ngoại hợp, Lưu Trường Cung tấn công Hàm Gia môn, Đoạn Đạt đã ở trong thành làm nội ứng, Đoạn Đạt quá nửa sẽ không nhận, nhưng Phí Thanh Nô đương nhiên có thể tìm được chứng cớ Đoạn Đạt làm loạn, Hoàng Phủ Vô Dật hắn phái tinh binh bình loạn, tự nhiên là một công lớn, Phí Thanh Nô cũng sẽ mang theo đầu của Lưu Trường Cung mà về.

Còn về phía Tiêu Bố Y bị thích khách giết chết, tất cả chuyện về thích khách hiển nhiên cũng có thể đổ lên trên đầu Đoạn Đạt, Lưu Trường Cung.

Loại phản loạn này đương nhiên không cần lo lắng đám người Lô Sở bắt được nhược điểm, bởi vì hắn chỉ là bình loạn mà thôi!
Chuyện tập kích khi tế trời, bất quá chỉ là Hạng Trang múa kiếm, ý tại Phái công, Ngụy Đao Nhi cùng Phù Bình Cư mục tiêu đương nhiên không phải Việt Vương, mà là Tiêu Bố Y, thích khách còn lại lẫn vào chỉ là che đậy tai mắt người khác.

Tiêu Đại tướng quân vi bảo vệ Việt Vương mà bỏ mạng, Hoàng Phủ Vô Dật hắn bình định động loạn, dân chúng hiển nhiên sẽ đem tự tôn kính đối với Tiêu Bố Y mà chuyển qua trên người Hoàng Phủ Vô Dật hắn.

Trải qua chuyện này, uy vọng của hắn sẽ tăng cao, trải qua đám vô lại Thanh Long bang đi tuyên truyền ra ngoài, người nào có thể biết thật giả của chuyện này?
Bước kế tiếp hắn sẽ phế đi quyền lực của Dương Quảng, tôn Dương Quảng làm Thái thượng hoàng, sau đó cho Việt Vương làm một hoàng đế bù nhìn, chỉ cần quá một đoạn thời gian nữa, khiến cho Việt Vương giả đem ngôi vị hoàng đế tặng cho tướng quân đức cao vọng trọng là hắn, hắn sẽ thuận lý thành chương mà leo lên ngôi vị hoàng đế.

Đối phó với đám tặc phỉ Ngõa Cương, hắn cũng không vội, ít nhất từ đáy lòng hắn vẫn xem thường đám giặc đói trộm gạo này, huống chi hắn còn có một Vương Thế Sung có thể sử dụng!
Tất cả kế hoạch, mọi người bất quá chỉ biết một phần mà thôi, dụng ý chính thức, vĩnh viễn chỉ có một mình Hoàng Phủ Vô Dật hắn biết được.

Nghĩ tới đây Hoàng Phủ Vô Dật lộ ra nụ cười, Tiêu Bố Y đã chết, Phù Bình Cư tuy là có chút cuồng ngạo, nhưng dù sao cũng chỉ có chút tài năng.

Bọn họ vẫn tưởng rằng mình sẽ tạo phản sao, mỗi lần nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Vô Dật đều không nhịn được mà cười đắc ý.

Tất cả ý niệm trong đầu Hoàng Phủ Vô Dật như dòng nước chảy qua, tất cả chi tiết thật ra hắn đã cân nhắc trong đầu từ lâu.

Lúc này Tiêu Bố Y đã chết, hắn hẳn là sẽ đứng lên triệu tập binh sĩ bình định.

Hắn vừa giết Lưu Trường Cung, lại cứu Việt Vương, công lao này ai có thể so được với hắn?
Nhưng bất chợt Hoàng Phủ Vô Dật lại khó có thể tin mà nhìn Tiêu Bố Y, hắn lại vẫn còn chưa có chết!
Điều này sao có thể?
Hắn chính mắt nhìn thấy đoạn đao của Phù Bình Cư trúng giữa ngực của Tiêu Bố Y, lại còn đem Tiêu Bố Y đánh văng ra lăn lộn mấy vòng, có thể thấy được một chiêu này hung mãnh đến cực điểm.

Nhưng Tiêu Bố Y tuy chảy máu tươi như điên, lại còn có thể mạnh mẽ tự đứng lên!
Hoàng Phủ Vô Dật trong lòng khẽ run, âm thầm dậm chân, thầm nghĩ Tiêu Bố Y này vô cùng cổ quái, trách không được có thể sống được cho đến hôm nay.

Tiêu Bố Y không chết, đối với đại kế của hắn trở ngại rất lớn!
Đoạn đao của Phù Bình Cư bay ra, khi thấy cắm giữa ngực Tiêu Bố Y thì đã chuẩn bị quay đi.

Mục đích của hắn đã đạt, cũng không muốn trì hoãn nhiều.

Nhưng khi thấy đoạn đao đánh bay Tiêu Bố Y đi, Phù Bình Cư trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an.

Hắn cảm thấy có chút không đúng.

Tiêu Bố Y tuy thụt lùi, nhưng với lực đạo của một đao này, đao hẳn là phải nhập vào cơ thể mà ra mới đúng, nhưng đoạn đao chẳng những không có bay ra, ngược lại còn rơi xuống mặt đất, điều này sao có thể?

Mang theo sự không tin cùng hoài nghi, Phù Bình Cư chỉ có thể lần nữa xông tới, hắn võ công cao tuyệt, giết người chưa từng dùng tới chiêu thứ hai, lần này hai lần ra tay vẫn không thể kết liễu được Tiêu Bố Y, không khỏi làm cho hắn cảm giác không thoải mái.

Nhưng Tiêu Bố Y thật sự bị thương, hơn nữa thương rất nặng, Phù Bình Cư nhìn thấy hắn sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn đầy máu, biết điểm ấy không giả, chỉ cần gia tăng thêm chút sức là có thể giết Tiêu Bố Y.

Nghĩ tới đây Phù Bình Cư lần nữa xông tới, đối với ám khí của Tiêu Bố Y, hắn cẩn thận đề phòng, đột nhiên một hán tử vọt tới trước người Tiêu Bố Y, hai tay cản lại, lớn tiếng quát: "Ngươi không thể giết hắn!"
Hán tử như thiết tháp, dung nhan xấu xí, trên mặt lại mang theo vẻ bi phẫn, người này đúng là Sử Đại Nại!
Tiêu Bố Y thật ra cũng đã sớm phòng bị ám chiêu của Hoàng Phủ Vô Dật, nhưng hắn lại không ngờ tới Hoàng Phủ Vô Dật có thể tìm được một cao thủ tuyệt đỉnh, người này võ công thoạt nhìn so với Lý Mật chỉ có cao hơn chứ không thấp, có bực cao thủ này cũng không có gì lạ, nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn, nhưng loại tuyệt thế cao thủ đều cao ngạo không kềm chế được, sao lại chịu Hoàng Phủ Vô Dật khu sử phân công?
Sử Đại Nại mấy ngày nay cảm kích ân đức của Tiêu Bố Y, lúc này đây khi không có chuyện gì vẫn đi theo bên người Tiêu Bố Y, hắn không có nói rõ, Tiêu Bố Y lại biết loại hán tử này tri ân báo đáp, mặc dù không nói rõ, nhưng lại nhìn ra tình thế Tiêu Bố Y lúc này hiểm ác, chỉ nghĩ tới phải bảo vệ hắn.

Lần này đến Đàn xã tắc tế trời, Tiêu Bố Y cũng mang theo Sử Đại Nại trên người.

Bực cao thủ như vậy, thêm một người thì thêm phần nắm chắc.

Sử Đại Nại cách xa hơn một chút, nhìn thấy Tiêu Bố Y gặp nạn đã xông tới trước tiên, nhưng sự việc biến hóa khó lường, cũng không thể ngăn cản Tiêu Bố Y bị thương.

Tiêu Bố Y tính toán rất nhiều, nhưng không có tính ra, hắn tìm Phù Bình Cư đã nhiều ngày, hắn lại có thểxuất hiện ở nội thành, Sử Đại Nại đương nhiên cũng không ngờ, người mà mẫu thân tưởng niệm bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa vừa ra tay đã đánh bị thương ân nhân của hắn.

Sử Đại Nại tính tình cương trực thuần phác, nhưng lại quanh năm ở bên cạnh mẫu thân, dưỡng thành tính cách nhu nhược, không có tính quyết đoán.

Sau khi đến Đông Đô tuy có một thân võ công, nhưng lại vẫn luôn bị người khi dễ.

Tiêu Bố Y nhiệt tình vì hắn mà tận hết sức lực giúp hắn tìm cha, ở trong lòng hắn, đã sớm coi như là thân nhân cùng bằng hữu, nhìn thấy Tiêu Bố Y gặp nạn, đã che ở trước người hắn.

Nhưng trong lòng đối với Phù Bình Cư này rất là chán ghét, càng không muốn thừa nhận thân phận cha con, hai chữ phụ thân này rốt cuộc cũng không nói ra khỏi miệng.

Nhưng hắn đứng ra, theo tiềm thức lại cảm thấy phụ thân sẽ không thương tổn hắn, Tiêu Bố Y trên mặt lại biến sắc, hét vội lên: "Đại Nại mau tránh ra!"
Lời còn chưa dứt, một chưởng của Phù Bình Cư đã kích ngay ngực Sử Đại Nại.

Sử Đại Nại tập võ từ nhỏ, thời khắc nguy cơ rốt cuộc đã kịp đề chưởng che ở ngực, nhưng lại cảm thấy một chưởng trước ngực giống như cự chùy ngàn cân, hắn đã luyện tới cương cân thiết cốt mà cũng đỡ không được.

Một hán tử cáo lớn bay bổng lên, khi rơi xuống, một miệng máu tươi phun ra, đã không thể bò dậy!
Oai lực một chưởng của Phù Bình Cư thật sự có thể phá núi, không phải con người có thể địch lại.

Sử Đại Nại bay ra, một đạo cầu vồng đã như điện xẹt mà đâm ra, Phù Bình Cư ánh mắt nhạy cảm, đã sớm nhìn thấy một Tùy binh xông lại, rút kiếm đâm tới.

Mục tiêu của hắn là Tiêu Bố Y, đối với tất cả chướng ngại đương nhiên là muốn phất tay diệt trừ, cũng không phí ở trên người Sử Đại Nại dùng nhiều hơn nửa phần công phu, thậm chí đến một cái liếc mắt cũng không thèm.

Sử Đại Nại thấy thế, tuy là ói máu, nhưng nội tâm đau xót còn hơn xa ngoại thương, trong lúc nhất thời không còn hy vọng gì…
Tùy binh kia kiếm pháp như cầu vồng, tuy mang trang phục Tùy binh, nhưng trên mặt lại che một miếng vải đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, lấp lóe hàn quang.

Phù Bình Cư vừa nhìn đã biết người này cũng không phải Tùy binh, cũng là sát thủ mà Tiêu Bố Y mai phục.

Người này kiếm pháp mãnh liệt, ngọc thạch câu phần, Phù Bình Cư chỉ thấy hắn ra tay thì đã biết, muốn giết hắn ít nhất cũng cần ngoài ba chiêu.

Không muốn trì hoãn, Phù Bình Cư eo lưng xoay chuyển một cách kỳ dị, sát bên đạo cầu vồng mà qua, đã xông tới trước mặt Tiêu Bố Y!
Tùy binh đương nhiên chính là Ăn cơm trắng, nàng chỉ tưởng rằng Tiêu Bố Y võ công tương đương với nàng, lúc này mới lưu ở vòng ngoại đểứng phó biến cố cấp bách, nào nghĩ đến Tiêu Bố Y một chiêu đã bại, không khỏi làm cho nàng kinh hãi.

Tiêu Bố Y bị thua dĩ nhiên là có nhân tố bị người đánh trộm trong đó, nhưng người này võ công cao không cần nói cũng biết.

Nàng xông tới cứu viện hơi chậm hơn Sử Đại Nại, nhưng một chiêu ngọc thạch câu phần đã hoàn toàn không để ý tới bản thân.

Một khắc nọ nàng chỉ suy nghĩ, người này võ công rất cao, nhưng mình có chết, Tiêu Bố Y cũng không thể chết được! Lúc này đây nàng ra tay đã sử dụng kiếm pháp cương liệt nhất, đã bỏ qua bản thân không để ý tới!
Nhưng nàng thật không ngờ người này lại né tránh không chiến, như kỳ tích mà xẹt qua bên người nàng.

Người nọ mờảo như cơn gió nhẹ, huyền diệu như sấm sét.

Sau khi xẹt qua nữ tử áo đen, một chưởng bỗng nhiên đánh ra.

Chưởng của hắn xuất như cự phủ đại chuỳ, mạnh mẽ vô cùng, hắn biết, Tiêu Bố Y tuyệt đối không thể tránh khỏi một chiêu trí mạng này của hắn.

Hắn không tin một chưởng này giết không được Tiêu Bố Y!
Phành một tiếng vang lớn, một chưởng phá núi của Phù Bình Cư đã đánh trúng ngực một người, vạn vật như tĩnh lặng, tiếng giết chóc tựa hồ cũng đã yên lặng xuống.

Phù Bình Cư một chưởng đánh trúng, trong mắt rốt cuộc lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một chưởng không thể né tránh này của hắn lại không có rơi vào trên người Tiêu Bố Y, một tăng y đầu trọc, không biết từ khi nào đã chắn ở trước người Tiêu Bố Y.


Người nọ lại dùng thân thể huyết nhục mà chặn lại một chưởng phá núi của hắn?
Hòa thượng trông phi thường gầy yếu, ngực thoạt nhìn cũng bị một chưởng này đánh sụp xuống, nhưng lại không bay bổng lên như Sử Đại Nại, chỉ là lui về phía sau một bước, vẫn ngăn ở trước người Tiêu Bố Y.

Hòa thượng hai tay chắp lại nói: "A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!"
Hắn khi nói chữ a đầu tiên, thanh âm ấm ách, như hít hở không được, nhưng khi nói xong hai chữ cuối cùng, thanh âm vang dội, đã giống như hoàng chung gióng vang, lan rộng khắp nơi, chung quanh Đàn xã tắc đều đã tĩnh lặng, cái chuông lớn ở xa xa cũng ong ong vang lên, bị thanh âm của hắn kích động.

Phù Bình Cư đồng tử hơi co lại, hàn quang thoáng hiện, thở dài nói: "Hay cho một Đạo Tín, hay cho một kim cương bất hoại!"
Ngăn ở trước người Tiêu Bố Y đúng là Đạo Tín!
Hắn thân hình tuy gầy yếu, nhưng lại như một ngọn núi ngăn ở trước người Tiêu Bố Y, cho dù là ai cũng không thể vượt qua.

Chưởng của Phù Bình Cư có thể phá núi, đánh Tiêu Bố Y, thương Sử Đại Nại, qua nữ tử áo đen, đều là nhẹ nhàng, xung quanh Đàn xã tắc Tùy binh vô số, nhưng hắn đều xem như không có gì, như giẫm trên đất bằng.

Nhưng đối mặt với một hòa thượng gầy yếu này, rốt cuộc đã làm cho hắn đã có sự chần chừ trong chốc lát.

Tiếng bước chân đột nhiên cấp bách, tinh binh Hữu kiêu vệ phủ đã vọt lại, mắt thấy sẽ hình thành thế hợp vây đối với nơi này, Phù Bình Cư cười dài một tiếng, ra một quyết định làm cho tất cả mọi người đều ngoài ý muốn.

Hắn rốt cuộc bỏ qua Tiêu Bố Y, lui thân trở ra, trực tiếp nhằm về phía Đàn xã tắc mà chạy tới.

Tất cả chỉ chợt hiện trong tích tắc, không đợi cấm vệ hợp vây, ám sát cũng đã đến hồi kết thúc.

Hoàng Phủ Vô Dật nhìn thấy Phù Bình Cư lui bước, rốt cuộc biến sắc, tinh binh Hữu vệ phủ rốt cuộc cũng đã chạy tới, Hoàng Phủ Vô Dật lạnh lùng nói: "Nhanh đi bắt lấy thích khách!"
Binh sĩ Hữu vệ phủ như ong vỡ tổ xông tới, Phù Bình Cư thân pháp như điện, mũi chân điểm hai điểm, đã như thương ưng phóng đi về phía trước, một loạt tên dài đã rơi ở bên cạnh hắn, thoáng qua tiếng kêu ái ui vang lên không dứt, hơn mười người đã té ra trên mặt đất, bóng dáng của Phù Bình Cư đã đi xa, một lát sau lướt qua tường hồng ngói vàng, rồi biến mất không thấy.

Thân thủ của hắn cực cao, binh sĩ tầm thường sao có thể chống đỡ được, các thích khách còn lại có chút kinh hãi, lại bị Tùy binh vọt tới, bủa vây tứ phía.

Hoàng Phủ Vô Dật vung tay lên, giọng căm hận nói: "Các ngươi dẫn mấy trăm người đuổi theo thích khách, còn lại giết không cần hỏi!"
Các cấm vệ nghe xong phân phó, lại chỉ có thể kiên trì hướng về phía Phù Bình Cư chạy mà đuổi theo.

Người nào cũng đều biết, người này như thần như quỷ, sao bọn hắn có thể bắt được, nhưng tướng quân đã ra lệnh thì không thể không tránh, chỉ có thể theo bổn phận mà làm việc.

Các cấm vệ còn lại tiến lên, một phen tanh máu mà tàn sát, chẳng những tăng ni đạo nhân tham dự ám sát không thể may mắn thoát khỏi, cho dù các đạo sĩ hòa thượng không rõ chuyện gì cũng bị giết rất nhiều.

Hoàng Phủ Vô Dật tâm tư như điện, Phù Bình Cư tuy thất bại, nhưng hắn còn chưa có thất bại, ám sát thất thủ chỉ có thể nói là ảnh hưởng đến công việc của hắn, hôm nay tiêu diệt đạo phỉ, bình phản loạn vẫn còn có công lao của hắn.

Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Vô Dật lộ ra nụ cười lạnh, nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Bố Y một cái.

Tiêu Bố Y đứng ở đó, thoạt nhìn lúc nào cũng có thể ngã xuống đất, mình có nên giết hắn hay không?
Ý niệm này thoáng qua trong đầu, chờ khi trông thấy Đạo Tín, Tùy binh cầm trường kiếm, còn có hán tử bị hộc máu kia, Hoàng Phủ Vô Dật đã bỏ đi chủ ý.

Tiêu Bố Y khẳng định cũng có chuẩn bị, nếu động binh, mình chưa chắc đã tất thắng.

Hắn mặc dù nhìn như kiêu ngạo tự đại, nhưng lại phi thường cẩn thận, nhìn lại mọi nơi, đột nhiên vội hô lên: "Việt Vương đâu?"
Việt Vương đương nhiên là giả, hiện tại cục diện nhất thời vô cùng hỗn loạn, Hoàng Phủ Vô Dật lại biết sẽ không ai đi giết Việt Vương, nên lúc này đối với Việt Vương giả này hoàn toàn không đểở trong lòng, lúc này mới nhớ tới Việt Vương còn có tác dụng, vội vàng tìm kiếm.

Trên Đàn xã tắc đã sớm không thấy hành tung của Việt Vương, Hoàng Phủ Vô Dật nãy giờ chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y, thấy thế sửng sốt.

Đột nhiên có tiếng vó ngựa cấp bách, từ hướng thành đông đang chạy tới một đội binh mã.

Hoàng Phủ Vô Dật khi nhìn thấy người cầm đầu, trong lòng đột nhiên giật thót, người cầm đầu lại là Lưu Trường Cung!
Lưu Trường Cung sao có thể còn sống, Phí Thanh Nô đâu? Hoàng Phủ Vô Dật khi nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng cảm thấy lạnh cả người.

Nhưng cũng chỉ có thể cao giọng nói: "Lưu Lang tướng, thành đông…"
Hắn lời còn chưa dứt, Lưu Trường Cung đột nhiên giục ngựa tới trước người Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: "Tướng quân, Hoàng Phủ Vô Dật âm mưu phản loạn, cho Phí Thanh Nô dẫn binh tấn công Hàm Gia môn, vọng tưởng họa loạn nội thành, nội ứng ngoại hợp, Phí Thanh Nô đã bị ta cùng Lô đại nhân liên thủ tru sát".

Hoàng Phủ Vô Dật trong lòng trầm xuống, phảng phất như một con dã thú đã bị vây khốn.

Tiêu Bố Y khóe miệng vẫn chảy máu, điều này làm cho nụ cười của hắn thoạt nhìn có chút âm lãnh, "Có đúng không? Vậy cũng xin Lưu Lang tướng bắt Hoàng Phủ Vô Dật lại".

Lưu Trường Cung ứng tiếng, vô số Tùy binh như bầy ong ùa lên, đã đem tinh binh của Hữu vệ phủ kể cả Hoàng Phủ Vô Dật vây quanh vào giữa.

Hoàng Phủ Vô Dật cực kỳ hoảng sợ, tức giận quát: "Các ngươi muốn làm cái gì, muốn tạo phản chắc!"
Tiêu Bố Y hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói: "Hoàng Phủ Vô Dật âm mưu tạo phản, phạm thượng làm loạn, cấu kết Phí Thanh Nô nội ứng ngoại hợp, vọng tưởng ám sát Việt Vương, tội lớn ác cực.

Các ngươi nếu buông binh khí, không theo Hoàng Phủ Vô Dật phản loạn, ta sẽ cầu Việt Vương miễn cho các ngươi tội chết, nếu còn kháng cự, chỉ có một con đường chết!"

Bình Luận (0)
Comment