Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 378


Cha con Bùi gia.

thật ra đều là người tài hoa hơn người.

Bùi Cù có thể nhẹ nhàng trở thành trọng thần hai đời cùa Đại Tùy, tung hoành Đại Tùy, không bị người nghi kỵ, thậm chí có thể được quân vương hai đời tín nhiệm, không phải ai cũng có thể làm được! Hổ phụ vô khuyển nữ.

Bùi Củ chia rẽ, ngạo khiếu thiên hạ, mặc đù không có dạy bảo gi, nhưng Bùi Minh Thúy dù sao cũng xuất thân môn phiệt, kiến thức bất phàm, tuổi còn trẻ mà đà có thể khống chế đại cuộc, kinh lược thiên hạ.

Cha con Bùi gia chẳng những đều có tài hoa, hiển nhiên cũng đều là dạng người chấp nhất, Bùi Củ có thể vi lý tường trong lòng, không từ thù đoạn, Bùi Minh Thúy cũng có thể vì lý tường trong lòng, không oán không hối.

Nhưng Bùi Củ trong sự chấp nhất lại nhiều hơn phần thoải mái, Bùi Minh Thúy trong sự chấp nhất lại nhiều hơn phần bắt đắc dĩ!
Kết quả của hai loại khác nhau này chính là, đã nhiều năm qua, Bùi Củ vẫn phong độ tiêu sái như trước, Bùi Minh Thúy thì lại ngày càng u buồn, tâm lực tiều tụy.

Giữa hai cha con có nhiều điều tương tự, nhưng nhìn lại thi lại có quá nhiều sự khác nhau!
Bùi Cù nhìn qua hai bức họa ở trên bàn, nghe được nghi ván cùa con gái, vẫn khỏng chút lay chuyển nói: “Cha vẫn cho là...!đã trải qua nhiều khúc chiết như vậy...!con đà buông tha.

Thật không ngờ...!con lại chấp nhất như vậy”.

“Cái này chỉ có thể nói rõ, phụ thân không hiểu con gái, con gái cũng khỏngrõ phụ thân” Bùi Minh Thúy một lần nữa roi lệ.

Nàng vốn là một người kiên cường, để cho người khác nhìn thấy đều là sự khỏng kiêng nể của nàng, để cho người khác nghe thấy đều là tiếng cười cỏi mở cùa nàng.

Nhưng từ sau khi gặp được Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y một bước lên trời, con đường của nàng dần dần lại gập ghềnh, người yêu cùa nàng, chỗ dựa, thù vệ đều đà ra đi.

nàng còn lại duy nhất cũng chỉ là tìm kiếm đáp án cùa mình.

Nhưng đáp án lại roi vào trên người phụ thân nàng, dù nàng dị thường kiên cường, nhưng thực sự không khòi roi vào mê võng.

Nàng khổ sờ tìm ra đáp án này.

đến tột cùng có ý nghĩa gi hay không?
Bùi Củ rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thẳng vào con gái, “Minh Thúy, con đà thay đổi..

“Cha...!người vẫn không thay đổi”.

“Ta còn nhớ khi con còn bé.

rất đáng yêu, vô ưu vỏ tư...!ta vẫn hy vọng con vô ưu vô tư” Bùi Cù rốt cuộc không vẽ nùa, đi tới trước cửa sổ.

đẩy cùa sồ nhìn ra ngoài.

Giang Đô đang mùa đông, đương nhiên không có rét lạrih như Đông Đô.

nhung gió lạnh lướt qua, cũng có chút rét lạnh thấu xương.

Bùi Cù sau khi đấy cừa sổ ra, một cơn gió lạrih thổi đến.

Bùi Cù như nghĩ tới cái gì.

lại đem cừa sổ khép lại một ít.

Vộ công cùa hắn cái thế, thể chất rất tốt, tất nhiên sẽ không sợ chút rét lạnh này.

Nhưng động tác lơ đàng cùa hắn đã roi vào trong mắt Bùi Mirih Thúy, lại làm cho Bùi Minh Thúy nhịn không được chua xót trong lòng.

Rất hiển nhiên, Bùi Củ vì sợ lạrih đến con gái trong phòng, phụ thân này đối với nàng quan tâm vẫn rất là cẩn thận, nhưng phụ thân này đả kích đối với nàng cũng vô cùng đau đớn!
Cha con trầm mặc thật lâu, Bùi Cù rốt cuộc lại nói: “Nhưng con truyền thùa sự thòng minh cùa ta, cũng tuyệt đối sẽ không tầm thường vô vi.

Con đi một con đường hoàn toàn cho mình lựa chọn, vi phụ thật ra cũng không tán thành, nhưng vi phụ thậm chí lời dư thừa cũng không nói một câu.

Trong mắt của ta, người sống một đời, cò số một thu.

đi con đường của mình là tốt rồi.

Nhưng ta hiểu rõ, con quá nừa sẽ...!hối hận...!có lẽ sẽ không hối hận, nếu có thể lại một lẩnnữa, con vẫn có thể sẽ lựa chọnnhưvậy...”
Bùi Cù nói đến đây, vẻ mặt mang theo sự bất đắc dĩ, “Ta hiểu rõ, con rất mệt mỗi...!mệt mòi vì kiên trì, vi phụ rất kiên trì...!nhưng mà vi phụ cũng không mệt mòi.

Nguyên nhân ở đâu? Nguyên nhân là con nhìn không rộng mờ! Nguyên nhân là con kiên trì với vấn đề của bàn thân! Con nhìn không rộng mờ tình cảm, nhìn không rộng mở ân tình, nhìn không rộng mờ thân tình.

Thật ra vô luận Lý Huyền Bá sống chết, con có đoạn tinh cảm này cũng đà đù rồi, si mê dây đưa cũng chỉ làm cho chính mình lâm vào khổ.

hắn nếu là một nam nhân chân chính, cũng sẽ hy vọng con vì hắn mà kiên cường, mà không hy vọng sau khi chết con lại vì hắn mà gút mắc cả đời.

Hắn nếu không phải là nam nhân chân chính, con trả giá như vậy ờ trong mắt người khác xem ra, chỉ có thể dùng từ không đáng để hình dung”.

Bùi Minh Thúy si ngốc mà nghe, “Đạo lý ai cũng rõ ràng, nhung không ờ trong cuộc, làm sao biết trong đó khó có thể dứt bò đến cỡ nào.

Cha, người không phải vẫn một mực không bò xuống được người trong bức tranh sao?”
Nàng khi nói đến người trong bức tranh, thì nhìn về phía hai bức họa ờ trên bàn, cô gái kia gương mặt vốn hoàn toàn xa lạ.


nhưng nàng nhìn càng lâu thì lại càng thấy quen thuộc.

Một khắc khi nhìn thấy người trong bức họa, Bùi Minh Thúy mũi cay cay.

trong lúc nhất thòi kinh ngạc nói không ra lòi.

Nàng vẫn cho rằng bản thân rất thông minh, vẫn cảm thấy trong tranh của phụ thân chính là cô gái mà hắn nhớ mài không quên kia, nhưng khi nàng nhìn tới bức họa, mới phát hiện mình đà sai rồi, hai bức họa đều vẽ cùng một người, một là đứa nhò linh hoạt khờ dại, một cái khác là thiểu nữ đầy vẻ u buồn.

Nhưng vô luận là đứa nhỗ.

hay là thiếu nữ.

đều trông rất sống động, vui vẻ hay u buồn đều như thấy từ trong xương tùy.

Người trong bức tranh lại chi là nàng.

Bùi Minh Thúy!
Nhìn thấy hai bức họa, Bùi Minh Thúy đà không lời nào để nói.

Nhìn thấy hai bức họa này, Bùi Minh Thúy đã hiểu rõ, vô luận như thế nào.

nàng ỡ trong suy nghĩ cùa phụ thân, đều không kém hơn cô gái mà hắn vẫn tường nhớ kia.

Máu mù tinh thâm, Bùi Minh TỊúy nàng dù sao cũng là đứa con gái duy nhất của hắn, có một phụ thân như vậy, là nàng mày, mắn hay bất hạnh?
“Dương Quảng đích xác đối với con rất tín nhiệm, nhung đây cũng chỉ bời vì Trần Tuyên Hoa mà thôi, có lẽ hắn thật si tình, nhưng chi là si tình đổi với người chết mà thôi, khi mắt đi mới biết quý trọng, hắn không phải như thế sao? Trần Tuyên Hoa nếu thật sự biến thành bà lão tám mưoi, con xem hắn còn có thể si mê đổi với Trần Tuyên Hoa như trước hay không? Tình cảm cùa Dương Quảng đối với Tĩần Tuyên Hoa, đà ký thác quá nhiều tình yêu, con những năm này đối với hắn cạn kiệt tâm lực, còn có chỗ nào áy náy? về phần Trần Tuyên Hoa, hắc hắc...! nàng là cô gái tốt, nhưng liên lụy đến cả đời con gái ta, trong mắt ta, cũng coi như không tính là cái gì?”
“Chẳng lẽ người gây sóng gió đã lâu như vậy, là khồ chúng sinh trong thiên hạ.

lại không chút nào áy náy sao?” Bùi Minh Thúy thanh âm buồn bã nói.

Bùi Cù xoay người lại, đột nhiên nở nụ cười, “Không có ta, thiẻn hạ chúng sinh vẫn khổ, có ta, thiên hạ chúng sinh có lẽ có thể được chứng đại đạo, con nếu là ta, phải làm như thế nào? Con kiên trì về bản chất không chính xác, cho nên sẽ mệt mỏi.

nhung Thái Binh đạo đà bốn tiăm năm, người trước ngà xuống, người sau tiến lên, chấp nhất không buông là bời vì sao? Đơn giản là chúng ta hiểu rằng, thiên hạ này đại đạo cuối cùng cũng sẽ có một ngày được thực hiện.

Có lẽ ta không thể thắng, có lẽ sử sách khỏng thể lưu danh, có lẽ Bùi Củ ta chi là một khối gạch lót chuồng, nhưng như vậy thi đà sao.

ta chết cũng không uồng! Thái Binh đạo, cuối cùng cũng sẽ được thực hiện, ta đối với điểm ấy, kiên định tin tưởng không nghi ngờ!”
Bùi Mirih Thúy trầm mặc thật lâu, “Nói như vậy con đoán tất cả đều chính xác sao?”
“Có cái đúng, có cái sai.

Nhưng đúng đúng sai sai cần gi phải chấp nhất?” Bùi Củ lắc đằu nói: “Minh Thúy, đến bây giờ con vẫn không rõ, kết cuộc đà định, quá trinh ờ giữa cũng đà không còn quan trọng nữa rồi!”
“Nhưng kết cuộc thật sự đà định rồi sao?” Bùi Minh Thúy bén nhọn trả lời: “ít nhất Tiêu Bố Y còn đang ở Đông Đô, ít nhất Tiêu Bố Y cung đà làm rối loạn kế hoạch của cha.

Con không rõ chính là, các người mới đầu vì sao lại bồi dường Tiêu Bố Y, nếu như Thiên thư đà định, các người hiện tại phải thúc đẩy hắn, chứ không phải biến tướng thành bác bỏ lời tiên đoán của Thiên thư?”
Bùi Cù không đáp, nhưng lại xoay người sang chỗ khác, “Minh Thúy, con thông minh như vậy ắt hẳn có thể đoán ra được”.

Bùi Minh Thúy như đã có suy nghĩ liền nói: “Nếu như theo con suy đoán, trong Thiên thư căn bản không có Tiêu Bố Y, tất cả dự đoán chỉ là chung chung!”
Bùi Cù tay áo phiêu động, nhung không xoay người lại, Bùi Minh Thúy lại chằm chằm vào phụ thân.

Trên thực tế, tất cả mọi chuyện nàng đều đà trải qua nhiều lần kiểm chứng, bằng vào vắt óc suy nghĩ mà tiến hành suy đoán.

Bùi Củ nếu phù nhận, nàng cũng không thể làm gì được, nhưng Bùi Củ đa phần chi bảo trì sự trầm mặc.

“Cái gọi là Thiên thư.

lời tiên đoán, văn tự cổ quái, thật ra đều là do tự thân Thái Bình đạo cố lộng huyền hư, che dấu ánh mắt.

Thái Bình đạo cằn chính là loạn lạc.

từ trong loạn mà cướp lấy lợi ích lớn nhất.

Nhưng Thái Bình đạo sáng lập đạo mấy trăm năm qua, khẳng định là tốt xấu lẫn lộn, ý kiến cũng không đồng nhất, có lẽ nâng đờ Tiêu Bố Y lẽn căn bản không phải là chủ ý của cha, kế hoạch của cha vốn là phá vỡ giang sơn Đại Tùy.

khiến cho Thánh Thượng xuôi nam, tạo nên nguy cơ, sau đó cướp lấy binh ở Giang Đô mà quay về Đông Đô! Trong lồng ngực của cha có hùng tài vĩ lược, kế hoạch noi theo cồ nhân cùng thiên tử hiệu lệnh thiên hạ” Bùi Minh Thúy than nhẹ một tiếng, “Cho nên nói sự xuất hiện của Tiêu Bố Y đà hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của cha, cha nhắt định phải loại bỗ hắn.

Nhưng người cha hận nhắt hẳn là con, bời vì nếu không phải con đưa Tiêu Bố Y tới Đông Đỏ.

Hắn cũng sẽ không nhanh như vậy khống chế đại quyền ờ Đông Đô.

Phụ thân không ngừng đả kích con gái, con gái lại phá hủy đại kế của phụ thân.

Ngầm lại cũng cảm thấy buồn cười”.

Nàng tuy nói buồn cười, nhưng trên mặt một chút tươi cười cũng không có, có thì chỉ là sự thê thảm.

Bùi Củ xoay người nghiêm mặt nhìn qua Bùi Minh Thúy.

“Minh Thúy, vi phụ khỏng có nừa phẳn ý trách con, muốn trách chỉ có thể trách thiên ý trài người mà thôi.


Nhưng hiện tại vô luận như thế nào, quân của Giang Đô đà đến trong tay ta, chuyện còn lại đến tột cùng sẽ như thể nào, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc được”.

“Hiện tại chỉ sợ còn chưa tới tay người?” Bùi Minh Thúy trẳm giọng nói.

Bùi Củ mỉm cười nói: “ĩvíặc dù chưa đến, nhưng cũng không còn xa”.

“Nói như vậy hoàng hậu cùng Tiêu Đại Bằng đều là bị cha giam lòng, dùng để áp chế Tiêu Bố Y?” Bùi Minh Thúy đột nhiên hòi.

Bùi Cù lạnh nhạt nói: “Vắn đề này con không nên hồi”.

“Vì sao?” Bùi Mirih Thúy có chút khó hiểu, Bùi Cù nhìn về phía cừa sổ, “Con tuy cùng Tiêu Bố Y ờ cùng một chỗ không làu, nhung con cũng rất hiểu Tiêu Bố Y.

Hắn hiện tại tuyệt không phải là Tiêu Bố Y cùa bốn năm trước nữa, bốn năm trước có thể áp chế hắn, nhung hiện tại...!đà chậm rồi”.

Bùi Mirih Thúy im lặng.

Bùi Củ đà đóng cừa sổ lại, lạrih nhạt nói: “Được rồi, chuyện xưa đã nói xong, vi phụ có việc phải đi làm.

Lai Hộ Nhi già nua, Trằn Lăng chỉ có cái dũng của thát phu, Dương Mục là hạng người vô năng, muốn cho bọn chúng thoái vị, cũng không phải là việc khó”.

“Bọn họ nếu không lùi?” Bùi Mirih Thúy cắn răng hòi.

Bùi Cù gương mặt tràn đầy vẻ mỉa mai nói: “Vậy bọn chúng ngoại trừ chết, còn có con đường nào khác sao?” Hắn sau khi nói xong, đã phiêu nhiên mà đi ra ngoài, Bùi Minh Thúy lại chậm rãi ngồi xuống, cảm giác máu toàn thân đều muốn chảy ra ngoài, không còn chút
Nàng cho tới hôm nay, vốn vẫn mang một bụng buồn bực, nàng đà mọi chuyện cần thiết nói ra rõ ràng, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có kết cuộc như hôm nay!
Đáp án mà nàng khổ sờ truy tìm rốt cuộc đã có định luận, nhung một khắc này, nàng lại không có nừa phần thoải mái, có cũng chỉ là sự trống rỗng cô đơn.

Loại đáp án này, nàng truy tìm thì có ý nghĩa gì?
Tuyết đã ngừng roi, ánh mặt trời chói lọi, chiếu lên trên tuyết trắng lại hơi chút có vẻ chói mắt.

Tiêu Bố Y đối với loại thời tiết này có chút thưởng thức, tuvết ngùng roi, có ý nghĩa hắn rốt cuộc cũng đã phải bắt đầu phát động tổng tiến công.

Loại tổng tiến công này không chỉ đối vợi Ngõa Cương, mà còn phát động tổng công kích với tất cả những căp mắt trong ngoải đang nhìn ngó Đông Đô!
Hoàng Hà, Lạc Thủy, Thạch Từ Hà nước đà bị đóng băng cứng lại, trời giá rét đối với xuất binh cũng không phải là chuyện tốt, bời vì bảo đảm cung cấp những thứ cằn thiết càng thêm nhiều, nhưng Tiêu Bố Y cũng không ngại, hiện tại Đông Đô khí thế đang lên.

nhất định cầu một tiếng trống tăng cao sĩ khí mà đánh tan Ngõa Cương, nếu như đợi băng tuyết tan ra, ở phía Giang Đô sẽ còn có càng nhiều chuyện xấu xảy ra.

Hắn muốn trước khi chuyện xấu tại Giang Đô xảy ra mà khống chế đại cuộc trước, hiện tại đương nhiên là thời cơ tốt nhất.

Tuyết lớn lấp đường, trời đông giá rét, đây là bất lợi cho hắn xuất binh, nhung đối vói người khác chẳng phải cũng như thế sao, tuyết lớn lần này khiến cho càng nhiều các thế lực âm thẳm bị ngăn trở một cách ngoải ý muốn, nghĩ tới đây khóe miệng của Tiêu Bố Y lại xuất hiện nụ cười, tuyết lớn mang đến sự bất tiện, nhung mà tuyết lớn cũng có thể hóa giải một ít nguy cơ.

Loại chuyện này rất khó mà nói cho rò được.

“Hôm nay Đông Đô mới định, Ngõa Cương còn chưa bình, không biết các vị đại nhân có thượng sách gi?” Tiêu Bố Y ngồi trên cao vị, mỉm cười nói.

Văn võ bá quan phân sang hai bên, đám người Trương Trấn Chu, Lô Sở.

Nguyên Văn Đô đều ở đây.

Vô luận như thế nào, ngoại hoạn Ngõa Cương vẫn còn đó, bức thiết cần giải quyết.

Trương Trấn Chu sau khi phá được Lạc Khẩu, phái Thư Triển Uy dẫn tinh binh trển thù, Ngõa Cương vẫn một mực trầm mặc.

trời đông giá rét càng ít có dấu hiệu xuất binh.

Tiêu Bố
Y đà phái binh tiệp viện Yển Sư, sau đó tạm thời cho Lạc Khẩu cùng Yển Sư dùng khói lừa làm hiệu, hô ứng lẫn nhau, những ngày này ngược lại binh an vô sự.
Nghe được Tiêu Bố Y trung cầu ý kiến, Đoạn Đạt hoi do dự một chút rỗi mới nói: “Khởi bầm Tây Lương Vương, dựa theo thần thấy, hiện nay đà mấy lằn chinh chiến, dân chúng mòi mệt, nếu chinh phạt Ngõa Cương, hày chờ đằu xuân là tốt nhất”.

Vi Tân cũng đồng ý nói: “Đoàn đại nhân nói cũng rất có đạo lý, hiện nay trời đông giá rét, thật sự không thích hợp xuất binh”.

Tiêu Bố Y gật đầu, “Hai vị đại nhân nói cũng rất có đạo lý”.

Trương Tiắn Chu lại tiến lên phía trước nói: “Khỏi bầm Tây Lương Vương, lão thần ngược lại cảm thấy Đoạn, Vi hai vị đại nhân lời ấy sai rồi”.

“Trương đại nhân có cao kiến gi?” Tiêu Bố Y hứng thú hỏi
“Hôm nay tuy đà mấy lần chinh chiến, nhưng binh sĩ sĩ khí đang lẽn.

chính là ứng với một tiếng trống sĩkhí dâng cao mà lấyNgõa Cương.

Nếu chờ tới khi xuân về hoa nở.

thật sự thắng bại khó liệu.

Hơn nữa ta nghe nói hiện nay phía Tây Kinh, Lý Uyên đang cùng Tiết Nhân Quả kịch chiến tại Phù Phong, phía này cũng đang rét lạnh, hai quàn chẳng lẽ cũng bởi vì tròi đông giá rét mà lui binh nghỉ ngoi hết sao?”
Đoạn Đạt do dựnói: “Cái này...!cái này..


“Vậy theo ý Trương đại nhân là sao?” Vi Tân nhịn không được hòi.

Trương Trắn Chu nghiêm mặt nói: “Đại tướng Ngõa Cương không rảnh để viễn chinh, hôm nay đà liên tục mất quận huyện, quân tâm đà tán, chúng ta lại sĩ khí đang lên.

thời cơ chín muồi, nên cầu toàn lực phá Lạc Khẳu Thương.

Lạc Khẳu Thương nếu như bị phá.

quán Ngoã Cương không còn lương thực duy trì, mấy chục vạn đại quân thoáng qua sẽ sụp đổ.

Đến lúc đó chúng ta chinh đốn binh lực.

thuận thế bình định Hà Nam! Nếu đợi đến khi xuân về hoa nờ, Ngõa Cương còn chưa diệt, lại bị noi khác tiến đến.

chỉ sợ chúng ta đến lúc đó tiến lùi không xong, khó có thể thành chuyện”.

“Những noi khác này là nói những noi nào?” Nguyên Văn Đô rốt cuộc mở miệng hỏi thăm.

Hắn vốn ít tham gia vào chính sự, lẩn này mở miệng ngược lại là chuyện hiếm thấy.

Trương Tiắn Chu nghiêm mặt nói: “Nghĩ đến Lý Uyên dụng tâm hiểm ác, làm ra vẻ nàng đỡ Tùy thất, lại tắn công Tây Kinh.

Người này nếu đánh bại Tiết Nhân Quả, mục tiêu tiệp theo sẽ là qua Đồng Quan, đông đánh Đông Đô.

Đậu Kiến Đức xưng bá Hà Bắc.

cũng đối với Hà Nam mắt nhìn chằm chằm, nếu gia nhập thêm vào hai cỗ thế lực này.

ta chỉ sợ Đỏng Đô có mà yên ổn được”.

Nguyên Văn Đô thất sắc nói: “Vậy nên thếnào cho phải?”
Trương Tiắn Chu trầm giọng nói: “Trước mắt đương nhiẻn là cầu đánh tan đạo phỉNgõa Cương, để binh an vùng Hà Nam, đem đạo phi về làm nông, đến lúc đó xung quanh Đông Đô dân chúng yên ổn, Lý Uyên, Đậu Kiến Đức cũng không dám dể dàng đến công nữa”.

Tiêu Bố Y vỗ trán một cái.

thờ dài nói: “Trương đại nhân nếu khỏng điềm tinh bổn vương, bổn vương vẫn còn trong mơ hồ.

Nhưng Ngõa Cương Lạc Khẩu Thương khuôn viên hơn mười dặm, binh tinh lương đủ, chúng ta làm sao mà công?”
Hai người kẻ xướng người họa, thương lượng đại kế đánh Lạc Khẩu Thương, quần thần không chen lọt miệng vào được, chỉ có thể đứng nghe.

Nguyên Văn Đô âm thẳm cười lạnh, lại không nói nhiều.

Trương Trắn Chu đề nghị: “Ngõa Cương nội loạnmới bình, Địch Nhượng bị đẩy đi.

hỏm nay các tướng Ngõa Cương người người tự bào vệ mình.

Lạc Khấu Thương tuy kiên cố, nhung nằm ờ một góc, tuy có mấy chục vạn đại quân, nhung lại không thể nào thi triển.

Tây Lương Vương từng mấy lần đánh bại quân Ngõa Cương, ở trong lòng quân Ngõa Cương đà có ảnh hưởng rất lớn.

Nếu là có thể thân chinh dẫn binh, nhắt định khiến cho Ngòa Cương nghe gió mà chạy”.

Tiêu Bố Y cười rộ lên, “Ta nếu thật sự có uy lực lớn như vậy, thì cần gì dẫn binh, không bằng trực tiệp tới Lạc Khẩu Thương đi quanh hai vòng là được rồi”.

Quần thần nghe được Tiêu Bố Y nói đùa, tình nguyện hay khỏng tình nguyện đều góp vài tiếng cười, Trương Trấn Chu cũng đã lộ ra nụ cười, “Tây Lương Vương cứ nói đùa, thần chỉ là ví dụ một chút mà thôi.

Hôm nay Lạc Thủy, Thạch Từ Hà nước sông đà sớm đóng băng, qua sông không thành vấn đề.

Nếu do Tây Lương Vương đích thân xuất binh đến đánh nam Lạc Khẩu Thương, do Thư Triển Uy dẫn binh đánh tây Lạc Khẩu Thương, lào thần tự mình dẫn binh mà đóng quân Bách Hoa cốc, đánh mặt đông Lạc Khẩu Thương.

Ngòa Cương nhắt định bối rối.

Chúng ta trước dùng kế làm quân địch mòi mệt.

hoặc có thể dẫn dụ quán Ngoà Cương xuất chiến, nếu có thể thắng được mấy trận, quân Ngoà Cương nhất định sẽ lùi về Lạc Khẩu Thương.

Đến lúc đó chúng ta lại cho đại quân từ ba noi thay phiên đánh Lạc Khẩu Thương, lại để hờ lối phương bắc, quân Ngoã Cương thấy chúng ta công gấp rút, lại thêm quân tâm tan rã, đại bộ phận sẽ không dốc hết sức, nhắt định sẽ lui bước, đến lúc đó binh bại như núi, lấy Lạc Khẩu Thương thì có gì là khó?”
Tiêu Bố Y gật đầu, “Trương đại nhân diệu kế.

nhung phương phép này cũng có nguy hiểm”.

Trưong Trắn Chu hoi ngạc nhiên, “Không biết Tây Lương Vương sào lại nói như vậy?”
Tiêu Bố Y hòi: “Nếu như Lý Mật dẫn binh tập kích Đông Đô.

chúng ta sẽ xừ trí như thế nào?”
Trương Trắn Chu mỉm cười nói: “Tây Lương Vương, nghĩ tới Lô đại nhân vẫn một mực trấn thủ Đông Đô, hơn nữa còn có các vị đại nhân ờ đây, thù thành còn lo gì nữa?”
Tiêu Bố Y thoải mái nói: “Đà như vậy, chúng ta sẽ chọn ngày xuất chinh.

Xin mời Lô đại nhân trấn thù trong thành, do Nguyên đại nhân, Vi đại nhân, Đoàn đại nhân lảm phó hỗ trợ.

Còn Đổng trung tướng, Độc Cô trung tướng hỗ trợ phụ trách trấn thủ trong thành, về phần thành ngoài, sẽ do Ngụy Ngự sừ cùng các Lang tướng toàn quyền phụ trách, đám người Biên Lang tướng.

Tôn Lang tướng hỗ trợ, không biết các vị đại nhân thấy thế nào?”
Tôn Thiếu Phương đà sớm được thăng làm Lang tướng.

Biên Lang tướng là Biển Bức dùng tên giả.

Là do Biển Bức đù sao cũng không dễ nghe.

Tiêu Bố Y tạm thời bảo hắn lấy họ Biên.

Biển Bức cũng không có phản đối.


Tiêu Bố Y đối với thù hạ đề bạt cũng không phải là quá cao, Mã Chu biểu hiện ưu tú, đã thăng lên tới Sự Lang, tuy chức quan vẫn rất nhó.

nhung so với trước kia đã là cách biệt một tròi một vực.

Tiêu Bố Y hiện tại là chọn đúng người, lại bời vì quân quyền nơi tay, ngoại trừ một số lào thần ra, thi những người còn lại nhìn thấy cũng đầy hy vọng, ngược lại người người ra
Quần thẳn nghe Tiêu Bổ Y phân phó.

đều thi lễ nói: “Cần tuân Tây Lương Vương phân phó” Nguyên Văn Đô cùng Vi Tân liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự vui mừng trong mắt cùa nhau.

Tiêu BỐ Y ánh mắt lóe lên, mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng mọi người còn chưa kịp bãi triều, ngoài điện chuông khánh lại vang lẽn.

quần thằn ngần ra, chỉ thấy một thông sự xá nharihtừ xa chạy tới, bên cạnh đi theo một người, giơ tấu chương noi tay lên cao, “Khởi bầm Tây Lương Vương.

Giang Đô Bí Thư lang Ngu Thế Nam có công văn khản cấp bầm báo!”
Quần thần ngạc nhiên, đều biết Ngu Thế Nam vẫn ờ bẽn cạnh Thánh Thượng, tại sao bỗng nhiên lại tới đây? Ngu Thế Nam toàn thân mặc đồ trắng, bi thống đầy mặt, lại không biết là tang phục vì ai? Cái loại phục sức này đến triều đình vốn là đại bắt kính, có người đà muốn quát mắng, nhưng Tiêu Bố Y lại đột nhiên đóng lên nói: “Thế Nam, có chuyện gi?”
Những người muốn quát mắng cuống quít thu tiếng lại.

thẳm nghĩ Tiêu Bố Y năm đó cùng Ngu Thế Nam đều ờ tại Bí Thư tinh nhận chức, hai người này quan hệ cixmg khỏng tầm thường.

Ngu Thế Nam quỳ xuống, bi phẫn nói: “Khởi bẩm Tây Lương Vương, Vũ Văn Hóa Cập âm mưu tạo phản, Thánh Thượng gặp chuyện băng hà, hôm nay Giang Đô đà roi vào trong tay giặc!”
Việt vương Dương Đồng nghe được Ngu ThếNam nói, bỗng nhiên đứng bật lên, sắc mặt trắng bệch ra, trực tiệp hôn mê bất tinh.

Sớm có cung nữ đờ Dương Đồng dậy, chỉ một lát sau Dương Đồng đà lên tiếng khóc rống lên: “Thánh Thượng..Hắn khóc đến kinh thiên động địa, khóc không thành tiếng.

Quần thần cũng xao động không ra chương phép gì nữa, có người cực kỳ bi thương, có người thoải mái không có gi, có kẻ sớm đà đoán trước, có kẻ âm thầm vui mừng...!
Thì ra Dương Quảng mặc dù chết đã nhiều ngày, nhung dothứ nhất là mấy ngày nay tuyết lớn lấp đường, thứ hai đạo phỉ làm cho tin tức đoạn tuyệt, nên tin tức lúc này mới được Ngu Thế Nam đưa đến.

Đương nhiên sớm đã có người biết, ví dụ như Tiêu Bố Y, như Nguyên Văn Đô, chỉ là người biết lại chưa tới thòi cơ để công bố mà thôi.

Đối với Dương Quảng, rất nhiều thẳn từ thật ra đã chết lặng từ lâu.

Dương Quảng từ bỗ Đông Đô, bọn họ cũng đà bò qua Dương Quảng.

Tiêu Bố Y trờ lại trên ghế ngồi, lẩm bấm nói: “Thế Nam, ngươi nói là thật chứ? Điều này...!điều này sao có thể?”
Ngu Thế Nam khóc rống lên nói: “Tây Lương Vương, vi thần nói ngàn vạn chính xác, kính xin Tây Lương Vương một ngày nào đó thảo phạt phản nghịch, làm chù cho Thánh Thượng”.

Tiêu Bố Y tay dùng lực, nghe rắc một tiếng, tay ghế đã bị hắn bẻ ra ném xuống đất, Tiêu Bố Y đột nhiên đứng lên, tức giận nói; “Vũ.

Văn Hóa Cập đại nghịch bất đạo.

làm chuyện phản nghịch, những người đi theo, đều là loạn đảng! Bồn vương thề phải diệt trừ loạn đảng, để cho thiên hạ anbình, nếu trái lới thề, trời người đều từ bồ!”
Tharih âm của hắn như chuông, truyền khắp trong ngoài đại điện, quần thần vốn xao động, nghe được Tiêu Bố Y tức giận thề, đều im lặng xuống, Việt vương đã tỉnh táo trở lại, cũng đà quỳ xuống nói: “Kính xin Tây Lương Vương diệt trừ phản nghịch, trả lại thái binh cho thiên hạ”.

Quần thần cũng quỳ xuống nói: “Kính xin Tây Lương Vương diệt trừ phản nghịch, tĩã lại thái bình cho thiên hạ!”
Thanh âm chấn động, rung động cả đại điện, tuyết đọng rơi xuống, phảng phất như vì Dương Quảng đã chết đi àm rải xuống một tia thương tiếc cuối cùng!
Tin tức Dương Quảng băng hà tại Đông Đô lập tức truyền ra.

nhung không có tạo nên sự xao động như trong tưởng tượng, ngoại trừ chút ít lão thằn, mẹ con Việt vương ra, đa số người ta thật ra đà quên làng đi Dương Quảng này.

Hắn ròi đi thật sự đã khá lâu.

việc hắm làm.

đa phẳn cùng với dàn chúng không có quan hệ gì.

dân chúng sau khi nghe được Dương Quảng chết, rất nhiều người cũng không hề lo lắng, ngược lại như trút được gánh nặng, vị hoàng đế trọng mặt mũi.

hiếu chiến này rốt cuộc cũng đà chết...!
VỊ hoàng đế mặc kệ dân chúng chết sống, chỉ muốn làm thiên cồ nhất đế này rốt cuộc đã chết...!
Chết rất tốt, chết vô cùng kip thời, đại nghiệp của hắn, thoạt nhin cùng dàn chúng không quan hệ! Hiện tại ờ Đông Đô, cùng Dương Quảng đà không có quan hệ! Có Tây Lương Vương ở đây.

Dương Quảng có chết hay không, thì có ngại gi?
Tây Lương Vương hạ lệnh, Đông Đô tế điện ba ngày, khỏng động đao binh, ba ngày sau, xuẩt binh công kíchNgõa Cương, tĩã lại thái bình cho thiên hạ!
Tin tức truyền ra, Đông Đô chẩn động, bi ai cũng chỉ như mây bay.

thoáng qua đà mất, hưng phẩn lại giống như bông tuyết trải khắp đất trời, rải xuống tận nơi hẻo lánh nhất ở Đông Đô.

***
Tin tức Tiêu Bố Y muốn xuất birih cũng không phải là bí mật gì.

rất nhanh rơi vào tai Lạc Khầu Thương, quân Ngòa Cương nghe vậy, lại nhìn nhau, toàn thản chợt lạnh.

Tiêu Bố
Y chậm chạp không chịu động binh đổi với Ngõa Cương, tuy Lạc Khẩu Thương binh nhiều tướng mạnh, nhưng còn có một tầng dụng ý càng sâu hơn, đó chính là Tiêu Bố Y khẳng định không muốn cho Dương Quảng quay lại.

Hôm nay Dương Quảng đã chết, vách ngăn cuối cùng đà được trừ đi, Tiêu Bố Y mới xuất binh, khẳng định muốn đem Ngòa Cương cả gốc cũng quật lên!
Tuy Lạc Khẩu Thương còn có hợn mười vạn quân Ngòa Cương, nhưng ngoại trừ Lý Mật, tất cả mọi người đều có một suy nghĩ trong đầu, Lạc Khẩu Thương, còn có thể thù bao nhiêu ngày, bảo vệ Lạc Khẩu Thương thi có tác dụng gì?
Lý Mật sau khi nghe được tin tức Tiêu Bố Y ba ngày sau xuất quân, vẫn trầm ngâm, khi árih mắt xẹt qua những người xung quanh, Lý Mật trầm giọng nói: “Tiêu Bố Y xuất binh, không biết mọi người có đối sách gì?”
Mọi người đều im lặng, sau một lúc lâu.

Vương Quân Khuếch mới nói: “Ngụy công, nghĩ tới binh đến tướng ngăn, Tiêu Bố Y xuất binh, chúng ta cũng không có gi phải sợ hãi”.

Lý Mật đột nhiên cười lên ha hả, “Quân Khuếch nói rất hay.

binh đến tướng ngăn, mọi người tất nhiên cảm thấy trước mắt cần phải đương đầu là một cuộc ác chiến.

Nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết một việc..Lý Mật trong mắt mang theo sự cuồng nhiệt, từng chữ nói ra: “Lẳn này Tiêu Bố Y thân chinh lãnh binh, sẽ không còn cách nào còn sống mà quay về Đông Đô!”.

Bình Luận (0)
Comment