Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 406


Trang Nguyên khói lừa nổi lên bổn phía, Quan Trung đang lảm vào ác chiến, mà Miêu trại Thương Khê vốn là vùng ít chịu ảnh hưởng chiến hòa nhất trong thiên hạ, mấy ngày nay lại đại sự không ngừng xảy ra.

Đại sự đằu tiên chính là Đường vương phái sứ giả tiến đến trển an, sau đó thủ hạ Lý Hiếu Cung của Đường vương tự mình đến đến Quận Ba Tây.

hướng về phía Lang Đô Sát Sát cầu hôn, người muốn cưới lại cháu gái Đại Miêu Vương yêu thương nhất.

Vân Thủy!
Người nào cũng biết Đường vương hiện tại chiếm lĩnh T ây Kinh, hùng cứ Quan Trung, đã là một trong thế lực lớn nhất Quan Lũng, rất có thể đứng đầu thiên hạ, nếu nhu cùng Đường vương kết thân mà nói, Ba Thục nói không chừng có thể bảo đảm được.

Đương nhiên chỉ nói là có thể mà thôi, bời vì Đường vương chỉ là một trong thế lực lớn nhất Quan Lũng, lại không phải là thế lực lớn nhất thiên hạ.

Muốn nói trước mắt thế lực lớn nhất thiên hạ, rất nhiầi người cũng biết đó là Trung Nguyên Tây Lương vương!
Tây Lương vương tọa tĩắn vùng Kinh Tương, cũng giáp giới với Ba Thục, lại có thèm Đông Đô.

quan sát thiên hạ, không chỉ nói những phản vương kia, coi như là người Ba Thục cũng ít nhiều cảm thấy, thiên hạ này cuối cùng quá nừa sẽ roi vào trong tay một trong hai người Đường vương, Tây Lương vương.

Đại sự thứ hai đương nhiên chính là Tây Lương vương đích thân giá lảm Ba Tây, hơn nữa đã đến Miêu trại Thương Khê.

Tây Lương vương mang thù hạ chỉ có ba trăm, sứ thẳn cũng chỉ có mấy người, vô cùng đơn giản, lại màn trời chiếu đất đến Miêu trại Thương Khê.

Tây Lương vương chỉ có một mục, xin gặp Đại Miêu Vương!
Tây Lương vương vừa đến, quả nhiên không giống người thường, trước đây sứ thằn Tây Lương vương đi tới, chỉ là một trong ba người con của Đại Miêu Vương tiếp kiến, hơn nữa không nóng không lạnh.

Nhưng Tây Lương vương giá lâm, Đại Miêu Vương đích thân tại Miêu trại Thương Khê nghênh đón.

Tất cả mọi người vốn tưởng rằng Đại Miêu Vương đột nhiên đến Miêu trại Thương Khê, là chuần bị vì Vân Thủy chủ trì hôn sự.

nhưng khi nghe được Đại Miêu Vương muốn tiệp kiến Tiêu Bố Y, mới biết được sự tình tuyệt khỏng phải đơn giàn nhưvậy!
Bời vì Đại Miêu Vương đã hơn mười năm không có gặp qua người Trung Nguyên, năm đó Đại Tùy như mặt trời ban trưa, Thục Vương Dương Tụ là ngửời TrungNguyên cuối cùng hắn gặp qua!
Cho nên tin tức Đại Miêu Vương cùng Tiêu Bố Y gặp mặt chấn động một thòỊ khiến cho mọi người kinh ngạc.

Cho dù là Lý Hiếu cúng cũng không có đãi ngộ này! Bởi vì Lý Hiếu Cung tuy đếnBa Tây.

Thực sự chưa từng gặp qua Đại Miêu Vương! Tất cả cừ động của hắn, cũng chỉ là cùng ba người con cùa Đại Miêu Vương tiệp xúc.

Bời vậy có thể thấy được, Đại Miều Vương cũng cực kỳ coi trọng cuộc đàm phán này.

Bời vì lần trước sau khi đàm phán.

Ba Thục bảo vệ được mấy chục năm an bình.

Mà lần này sau khi đàm phán.

Người Miêu có thể tiệp tục yên ổn hay không, thi cũng phải dựa vào lần này.

Tin tức này không thể nghi ngờ so với tin đầu còn chấn động hơn nhiều.

Cũng càng khiển cho người Ba, người Miêu trong lòng lo lắng.

Bọn họ hiều rằng cuối cùng đà đến lúc quyết định.

Tuy được Đường vương, Tây Lương vương coi trọng.

Nhưng tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ.

Thực lực Ba Thục thua xa Tây Lương vương cùng Đường vương.

Nếu thật động thù đối kháng cùng bọn họ.

người Miêu sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.

Hiện tại chuyện mà người Miêu có thể làm, đó là trước khi cục diện còn chưa sáng rõ.

lựa chọn một phương thế lực đầu nhập hy vọng được anbmh.

Bọn họ chưa bao giờ có tâm tư tranh đoạt thiên hạ, càng chán ghét chiến tranh.

Bọn họ chỉ cầu có thể yêu ổn như trước kia là được.

Yêu cầu rất đơn giản.

Nhưng mà rất khó làm được!
Bời vì lựa chọn sai lầm, sẽ có ý nghĩa những năm tháng sau này sẽ không còn tiệp tục sống những ngày yên ổn!
Hiện tại Đại Miêu Vương tự thân xuất mã, có ý nghĩa hắn sẽ đối việc này đích thân đưa ra lựa chọn.

Nhưng Đại Miêu Vương lựa chọn rốt cuộc sẽ là bên nào?
Lúc này Sừ Đại Nại, Tẳn Thúc Bảo, lão Tứ cùng A Tú bốn người đi theo sau Tiêu Bố Y.

Tần Thúc Bảo khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, nhung cánh tay cầm dây cương lại nồi gân xanh.

Hắn kiệt lực giả bộ như điềm nhiên như không có gì.

nhưng cổ độc trong cơ thể thời khắc nào cũng không ngừng tác quái.

Cho dù là hắn cũng rất khó ngăn cản.

Lào Tứ cùng A Tú sau khi được cứu tinh, cũng đã không đáng ngại.

Nhưng khi hiểu được Tần Thúc Bảo xả thân cứu hai người họ.

Không khỏi lệ nóng lưng tròng.

Bọn họ chỉ hận bản thân đã liên lụy Tằn Thúc Bảo, Tẳn Thúc Bảo ctLỈ cười cười nói: “Không sao”.

Ai có thể cũng biết, Tẳn Thúc Bão hiện tại đã có vẩn đề rất lớn, Thất Tình cổ chuyên vì thất tinh cùa con người mà công phá, ai mà không có thất tình lục dục? Nhưng chỉ cằn khẽ động tâm tình, thì sẽ bị cổ độc tra tắn.

Cái loại cổ độc này thật sự là quá mức độc ác.

Tiêu Bố

Y đến bây giờ cũng không rõ.

người Miêu vì sao phải nghiên cứu ra loại cổ độc này!
Cái loại cổ độc này nuôi ra, chính là vì đoạn tuvệt thắt tình lục dục người khác, nhung dưới đời này cho dù là Đạo Tín, chỉ sợ cũng khó mà thật sự đoạn tuyệt thất tình lục dục, cổ độc ngoại trừ gia tăng thống khổ ra, cũng vô pháp đoạn tuyệt.

Hơn nữa loại cồ độc này chi thương tâm, không muốn sống, nuôi ra thì có tác đụng gì?
Tần Thúc Bảo từ khi Trương Tu Đà chết, một mực buồn bà không vui.

đến khi mẫu thân ốm chết, càng không thấy trên đòi nàý còn cái gì đáng vui vẻ.

Thất tình chia làm hỉ, nộ, ưu, tư, bi.

khủng, kinh.

Tẳn Thúc Bảo đà không vui, ít giận, không kinh không sợ, tác dụng Thất Tình cổ vốn đã yếu đi vài phần, nhưng mà ưu, tư, bi của hắn lại hơn xa người khác.

Mỗi lằn bi thương, lại chịu khổ sờ so với ngưới thường càng nhiều thêm vài phần.

Ba ngày qua, Tiêu Bố Y mỗi đêm đều nhìn thấy Tẳn Thúc Bảo trằn trọc, nhung lại kiệt lực ức chế.

không muốn kinh động người khác, một khắc này tim cũng như bị đao cắt.

Hắn thầm nghĩ xong việc noi đây, sẽ xin Đại Miêu Vương giải Thất Tình cổ độc cho Tẳn Thúc Bảo, bất luận trả giá như thế nào, cũng sẽ không tiếc.

Tần Thúc Bảo mỗi ngày sau khi thức dậy, ngược lại thay đổi thái độ bình thường, mặt mang nụ cười.

Tất cả mọi người hiểu rõ, hắn chi không muốn làm cho A Tú, lão Tứ áy náy mà thôi.

Sừ Đại Nại liếc nhìn Tẳn Thúc Bão, lo lắng không thôi, lại đối với hành trinh lần này càng thêm lo lắng.

Sau khi đi vào Đông Đô, hắn đã quá biết lòng người đễ thay đổi, thực sự hiểu được huyrih đệ tình thâm.

Trong suy nghĩ cùa hắn, Tây Lương vương ít có chuyện gì không thể giải quyết được, nhưng sau khi đi vào quận Ba Tây, mọi chuyện ngăn trờ, lúc này mới khiến hắn biết rằng, rất nhiều chuyện, sức lực con người khó mà làm được, cổ độc người Miêu có lẽ khó thành nên chuyện lớn.

nhưng mà ờ tại đây, lại làm cho người bó tay bó chân.

Chỉ cá Vân Thủy, đã khiến cho bọn họ nhìn thấy phép thi cồ thiên hạ vô song của người Miêu, trước mắt muốn gặp là Đại Miêu Vương, đây chính là tổ tông của Vân Thủy, không cần nói cũng biết, chỉ sợ một thân đều là độc vật.

Huống chi ngoại trừ Đại Miêu Vương ra, người Miêu trước mắt còn có ba Tư một tế tự một thánh nữ, mỗi người đều xuất quỷ nhập thằn, hiếm thấy bóng dáng.

Mỗi lần nghĩ tới đây, Sừ Đại Nại đều có chút sợ hài.

hắn không phải sợ, mà là lo lắng.

Sợ có thể cho người nhu nhược, nhưng mà lo lắng lại có thể làm cho người ta cần thận, Sừ Đại Nại hiểu rằng, hắn so với lúc mới đến Đông Đô.

thành thục hơn rất nhiều.

Thành thục không tại tuổi lớn nhò, mà ờ tại kinh nghiệm nhiều ít, hiểu được nhiều ít! Sừ Đại Nại rõ ràng, những ngày này ờ Đông Đô kinh nghiệm tích lũy được.

So về những năm tháng trước kia cùa hắn còn nhiều hơn nhiều.

“Nha đầu kia có thể tin sao?” Sừ Đại Nại lẩm bẳm nói.

Người khác sợ Vân Thủy, hắn lại không sợ, nhưng hắn cũng không tin tưởng Vân Thủy, hắn vẫn cho rằng.

Vân Thủy này lòng dạ thâm sâu.

nàng có thể trong lúc cười, muốn tính mạng của ngươi.

Tần Thúc Bảo mỉm cười nói: “ít nhất nàng nói đều là lời nói tầật.

ít nhất nàng nói còn có thể tin, ít nhất chỉ bằng hai điểm này.

Nàng so với rất nhiều người đà tốt hơn rắt nhiều”.

“Tần huyrih để ý tới nàng ta?” Sừ Đại Nại nhịn không được nói: “Nha đầu kiêu ngạo như vậy, tại sao chưa từng nghe ngươi đối với Vân Thủy bất mãn qua?”
“Ta hiện tại, còn có thể để ý người khác sao?” Tẳn Thúc Bảo tay có chút phát run, nhung vẫn mỉm cười.

Sừ Đại Nại trong lòng hối hận, nói khẽ: “Tẳn huynh...!ta nói sai rồi..

Tần Thúc Bảo lắc đầu, “Đại Nại, sắp đến rồi, giữ vững tinh thần, chớ để cho bọn họ coi thường”.

Tiêu Bố Y nghe hai người nói chuyện, trong mắt lóe sáng, đối với Đại Miêu Vương quỷ thần khó lường kia, hắn nhiều ít cũng có chút thấp thòm.

Bời vì trước đây.

hắn chẳng những biết mình còn có át chù bài, còn có thể hiểu rõ át chủ bài cùa đối phương.

Duy chỉ có lần này, át chủ bài của đối phương thủy chung vẫn cất giấu trong sương mù.

khiến cho trong lòng hắn thấp thòm.

Đối phó Lý Hiếu Cung, hắn còn có vài phần nắm chắc, nhung đối phó với Đại Miêu Vương, hắn nừa phần cũng không.

Đến hiện tại, Lô lào Tam, Chu Mộ Nho nửa phần tin tức vẫn không có.

Hai người vốn đi tìm Chu chường quỹ kia, lại tiêu thất như hư không vậy.

Tiêu Bố Y đà phái người tìm hiểu, nhưng vẫn không có tin tức.

Lô lão Tam kinh nghiệm già dặn, Chu Mộ Nho ổn trọng đôn hậu, hai người này vốn sẽ không cùng người Miêu dẫn phát xung đột, nói như vậy, hai người mất tích, như vậy có lẽ có quan hệ với Lý Hiếu Cung.

Nhưng Lý Hiếu Cung cũng có thề hiểu rõ.

hai người này không ãnh hường tới đại cuộc.

Nói như vậy...!Nghĩ tới đây.

Tiêu Bố Y nắm chặt nắm tay.


không muốn để cho bản thân nghĩ tiếp.

Nhiều lần cân nhắc chuyện xuôi nam trước đây.

Lý Tình đối với hắn đã nói qua, Tiêu Bố
Y thầm cau mày, Nhị ca chi đề nghị hắn dùng thành ý lấy đức thu phục người, nhưng cụ thể làm như thế nào.

hắn hoàn toàn không rò ràng cho lắm.

Nghe Nhị ca nói, đại ca đà sớm âm thẳm đi theo, nhung đến bây giờ.

đại ca lại bóng dáng cũng không thấy, mình và Đại Miêu Vương lần này nói chuyện, thật ra cũng không có nắm chắc thuyết phục được Đại Miêu Vương.

Nhưng khiến cho hắn hoi vui mừng là, dù sao Đại Miêu Vương chịu gặp hắn, đó là một cơ hội.

Tẳn Thúc Bảo nói không sai, nha đầu Vàn Thủy kia có lẽ tùy hứng, có lẽ có thành kiến, nhưng chuyện mà nàng đà đáp ứng người khác, thi chưa từng không thực hiện!
Nàng đáp ứng Tiêu Bố Y có thể cho hắn gặp Đại Miêu Vương, ba ngày sau, Đại Miêu Vương quả nhiên hẹn hắn gặp mặt.

Trước mắt, cơ hội đã ờ trước mắt, nhưng làm thế nào nắm bắt.

đó chinh là chuyện của Tiêu Bố Y hắn.

Đoàn người đi về phía trước, nghênh đón là ánh mắt kinh ngạc của người Miêu.

Mà Chu được mệnh lệnh cùa Tiêu Bố Y, đã trước tiên dẫn người đuổi tới.

Bọn họ mang đến đặc sản Trang Nguyên, ba trăm người cung kính giơ lên lễ vật tiến đến, tuy không có thể nói là tiên lễ hậu binh, nhưng ít nhất có vẻ hết sức chân thành.

Mã Chu đi theo bên cạrih Tiêu Bố Y, sắc mặt ngưng trọng, hồ lô rượu cũng khỏng có mang trên người.

Hắn hiểu rằng phía trước đã có sáu lần đàm phán thất bại.

hắn lằn này tới đây.

đà không thề thất bại Lần này nếu thất bại, tuyệt đối sè không có cơ hội lằn thứ tám!
Người Miêu khi nhìn thấy Tây Lương vương tới đây, cũng rất là kinh ngạc, bọn họ đà gặp quá nhiều Tùy thần xa hoa làng phị nhưng lại hiểm thấy sứ giả tiết kiệm như thế.

Nói đến Tây Lưang vương uy chắn thiên hạ, nhung tại sao lại tuổi còn trẻ như thế?
Mọi người đều có tâm sự.

cũng đà tiệp cận mười dặm các Miêu trại Thương Khê!
Miêu trại Thương Khê là noi người Miêu tụ tập, Miêu trại dựa vào sông, nhà sàn san sát nối tiệp nhau, căn cứ theo thế núi uốn lượn lên xuống, xa xa nhìn lại.

chỉ thấy một đạo hắc long xuôi theo núi mà xoay quanh, khí thế phi phàm.

Tiêu Bố Y xa xa nhìn thấy, trong lòng cũng thẳm khen, thầm nghĩ thảo mãng trong thiên hạ ngọa hổ tàng long, chỉ thấy được kiến trúc Miêu trại, chắc hẳn trong đó có người tài ẩn nắp.

không thể khinh thường.

Ánh mặt tròi chiếu xuổug.

trước mắt xanh ngắt một màu dựa vào hắc long, đặc biệt tráng lệ.

Gió mát lồng lộng, Tiêu Bố Y thờ ra một hời, thái độ cẩn thận, đang muốn phân phó thủ hạ giữ vững tinh thần, thể hiện ra sự tôn kính.

Vừa rồi đường núi gập ghềnh, cũng không tiện chỉnh đội, lúc này đã tới gần Miêu trại, con đường hơi rộng, không thể tản mạn.

Ba trăm thù hạ này cũng không có mang binh khí gì, đều y quan chỉnh tề, nhưng ba trăm người này đều là hào thù do Sừ Đại Nại từ ngàn vạn người ở Đông Đô ra, mỗi người có thể địch mười.

Khi ở tại Ba Đông chờ đợi, Mã Chu đà sớm huấn luyện bọn họ lễ tiết của người Miêu, nhung nếu thật động thù.

cũng tuyệt không hàm hồ.

Còn chưa kịp mở miệng, phương xa đột nhiên truyền đến tiếng tuấn mã phi nhanh, Tiêu Bố Y nhìn thấy phương xa bụi màu vàng bay lên, trong lòng hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ mình hôm nay xin gặp Đại Miêu Vương, người Miêu cho dù không cung kinh nghênh đón.

Cũng quả quyết không có ý khiêu khích.

Phía trước bụi vàng, mười thớt tuấn mã thuần một sắc trắng chạy tới, mười hán từ ngồi ờ trên, mỗi người thần sắc nhanh nhại dũng mành.

Tiêu Bố Y nhìn thấy, nhíu mày khoát tay, cho đội ngũ ngừng lại.

Mọi người động tác chinh tề, thực làm cho người Miêu tấm tắc tán thường.

Mười kỵ sĩ kia khi đi tới trước đội ngũ hơn mười trượng, đều ghìm chặt dây cương, xoay người xuống ngựa.

Động tác chinh tề, không thua gi Tùy binh.

Tiêu Bố Y nhìn thấy âm thẳm nhíu mày, còn chưa hòi chuyện, thi mười người kia đã đưa tay thi lễ.

đồng thanh nói: “Đại Miêu Vương cung nghênhTây Lương vương!”
Mười người thi lễ xong, dẫn ngựa thối lui sang một bên, mời mọi người đi đầu.

Tiêu Bố
Y đưa mắt nhìn Mã Chu, thấp giọng hòi, “Đây là lễ tiết gì?”
Hắn nhập gia tùy tục, không muốn chậm trễ, hiểu rằng hiện tại mỗi một bước đều quan hệ đến chuyện thành bại.

Mã Chu hơi có ý hưng phẩn nói: “Hồi Tây Lương vương, đây là lễ mười dặm tiệp khách của người Miêu, vốn là lễ tiết cung kính nhất của người Miêu, lúc trước Thục Vương Dương Tú đến chỗ này, mới được loại nghênh đón này.

Nếu như thần không có đoán sai, hẳn là còn chín lần tới đón nữa” Mã Chu nói một điểm cũng không sai.

trong khi đội ngũ tiến lên.

không đến một dặm thì lại có mười kj sĩ tới đón, quả thực là cắp bậc lễ nghĩa quá mức cung kính, Tiêu Bố Y lấy dùng lễ nghênh đón, trong lfong hơi có vui mừng.


Thầm nghĩ những ngày này vất vả cuối cùng cũng không có uổng phỊ Vân Thủy này lại có thể mời được Đại Miêu Vương.

Đại Miêu Vương lại dùng lễ cung kính như thế để nghênh đón, thật sự là làm cho người ta ngoài ý định.

Mã Chu vốn trong lòng lo sợ.

hắn được Tiêu Bố Y coi trọng là chuyện tốt, nhưng mà nhiệm vụ lần này gian khổ, nếu không cách nào hoàn thành, cơ hồ là không còn thể diện quay lại Đông Đô.

nhung khi thấy người Miêu bằng lễ tiết tôn quý đón chào, không khỏi trong lòng cũng có chút bớt lo.

Tần Thúc Bảo ở một bên nói: “Tiêu huynh, hình như cừ động lần này rất là thân mật”.

Tiêu Bố Y mỉm cười gật đằu, “Xác thực là nhưthế”.

Mọi người cũng hơi hưng phấn, sau khi trải qua mười dặm tiếp khách, thì từ từ cưỡi ngựa đi vào Miêu trại, chỉ thấy được khe núi chảy xuôi, gió mát động trúc, đều là cảnh tượng an tường hòa bình.

Tiêu Bố Y nói khẽ: “Người Miêu mấy chục năm an bình, chúng ta không muốn phá hư”.

Mọi người đều gật đầu nói: “Tây Lương vương lời ấy đại thiện”.

Những lời này cùa Tiêu Bố Y là nền tảng để đàm phán, Mã Chu yên lặng tiếp thu.

sắp xệp sẵn những suy nghĩ trong đầu.

Đương nhiên yếu điểm đàm phán sớm đã được Tiêu Bố Y phân phó, Mà Chu chì nghĩ đến bốn chữ tùy cơ ứng biến mà Tiêu Bố Y phân phó.

Đến trước Miêu trại, Tiêu Bố Y chậm rãi xuống ngựa, các tướng cũng xuống ngựa theo, trước Miêu trại, sớm có tiếng kèn thổi lên.

thê lương ngưng trọng, một người chậm rãi ra nghênh đón, thi lễ nói: “Tây Lương vương, Lang Đô Sát Sát xin có lễ”.

Người nọ thân mặc quần dài, eo lưng quấn dây lưng dày, chắc chắn trung hậu.

thoạt nhìn cũng phi thườngmộc mạc.

Chi là thân thể đầy cơ bắp.

nhanh nhẹn dũng mãnh giống như báo vậy.

Tiêu Bố Y hoàn lễ nói: “Nghe qua con trai thứ ba Lang Đô Sát Sát cùa Đại Miêu Vương quả thật đệ nhất đũng sĩ Thương Khê.

hôm nay vừa thấy, danh bất hư truyền, bồn vương hữu le”.

Lang Đô Sát Sát rốt cuộc ngẩng đầu lên, cẩn thận liếc nhìn Tiêu Bố Y, hơi có kinh ngạc nói: “Tây Lương vương uy chấn Trung Nguyên, như sấm bên tai.

Lang Đô Sát Sát trong lòng cũng sớm đã ngưỡng mộ, hôm này được gặp, tam sinh hữu hạnh”.

Hắn kinh ngạc hiển nhiên là cảm thấy Tây Lương vương này so với trong tường tượng của hắn thì trẻ hơn quá nhiều.

Vùng Ba mặc dù xa cách TrungNguyên, nhung thương nhản Trang Nguyên sau khi đi vào vùng Ba, đàm luận nhiều nhất chính là Tâv Lương vương.

Đều nói Tây Lương có cái dũng vạn người khó địch, mấy năm qua đi trước binh sĩ công thành chiếm đất, rong ruổi thảo nguyên, tung hoành Hoàng Hà, hai bờ Trường Giang, bách chiến bách thắng, công đâu được đó, quần đạo Trang Nguyên đều thấy mà sợ hãi, trong cảm giác của Lang Đô Sát Sát, Tây Lương vương này nói như thế nào cũng phải phi thường dũng mành, so với hắn phải tang thương hơn một ít, nào biết đâu rằng hôm nay được gặp.

phát hiện người này nho nhã tuấn lãng, đúng là một công tử văn nhã.

Vừa rồi nhìn thấy Tùy quân tiền hô hậu ùng người này tiến đến.

Lang Đô Sát Sát nhặn định người này đúng là Tây Lương vương, chỉ là sau khi xem xét, ngược lại có chút không dám tin tưởng.

Tiếng cười như chuông bạc cùa VânThùy truyền đến.

đinh đinh đang đang.

“Mấy người các ngươi nhiều lễ như vậy, một thi muốn cướp đoạt địa bàn chúng ta, một thi muốn đem người khu trục ra ngoài, nhưng nói đến, thì lại chua cay chết người”.

Vùng Ba đã sớm ờ trên bản đồ cùa Tùy triều, năm đó Thục Vương Dương Tú càng thống trị Ba Thục nhiầi năm, mặc dù vẫn chọn cho người Miêu tự trị.

nhưng cũng mang đến văn hóa Trang Nguyên.

Lang Đô Sát Sát tuy là người Miêu, nhung lòi nói lại đầy sự nho nhà, cũng không khác gì với người Trang Nguyên.

Vân Thủy tuy từ nhỏ sinh trưởng ờ đất Ba, nhung bời vì từ nhỏ lớn lên tại Miêu trại, ít tiệp xúc với văn hóa Trung Nguyên, cho nên nghĩ sao nói vậy, không chút nào cố kỵ.

Lang Đô Sát Sát nghe được con gái nói, không khỏi hơi mặt đỏ.

thầm nghĩ con gái lỗ màng.

Thi ra mười dặm đón khách này cũng không phải là bồn ý cùa hắn, lại là do ý của Đại Miêu Vương, vốn ba người con của Đại Miêu Vương đều hoặc nhiều hoặc ít tiếp xúc với Lý Hiếu Cung.

Lý Hiếu Cung mưu tính sâu xa, cảm thấy Đại Miêu Vương sớm muộn sẽ đem vị trí truyền cho ba người con, lúc này mới ở trên người mấy người cốt Lực Da phí nhiều công phu.

Hắn bỏ ra số tiền lớn thu mua ba người, lại hướng về phía Vân Thủy cầu hôn, trong suy nghĩ cùa Lang Đô Sát Sát.

cảm thấy Lý Hiếu Cung so với Tây Lương vương thì có thành ý hơn rất nhiều.

Nhưng hắn cũng không có nghĩ đến Tây Lương vương lại đích thân tới Ba Tây, càng không nghĩ đến phụ thân vốn một mực ẩn cư không ra, ít để ý tới chính vụ, lần này lại tới Ba Tây, tiệp đó lại đi gặp Tiêu Bổ Y.

Lang Đô Sát Sát đối với Tây Lương vương vốn không có hảo cảm gì, bời vì đây chỉ là bọn họ lằn đầu gặp mặt, Lý Hiếu Cung sớm đã đặt vấn đề.

Mọi người trong lòng đều biết rõ, nói là đi đón Tiêu Bố Y, không bằng nói là muốn đi đuồi hắn đi! Vân Thùy là con gái hắn, đương nhiên rõ ràng tâm sự của hắn, lúc này trực tiệp nói ra, cũng làm cho hắn rắt khó xù.

Tiêu Bố Y nhạy cảm nắm bắt được điều này, trong lòng nghiêm nghị.

Nhưng nghe được Vân Thủy nói chuyện với phụ thân nàng cũng tùy ý, không khỏi buồn cười, thẳm nghĩ cái Vân Thủy này thật là tùy hứng làm bậy, ai cũng không nể mặt.

Nhưng trong câu nói của Vân Thủy, nàng nói Lang Đô Sát Sát muốn đuổi mình đi, chỉ sợ cũng không phải là nói choi cho vui.

Nhưng hai người làm như không có nghe thấy Vân Thủy nói, Lang Đô Sát Sát đưa ra thù thế mời, đi trước dẫn đường.

Tiêu Bố Y lệnh cho thủ hạ ờ lại bên ngoài Miêu trại, chỉ đem vài người thân cận cùng Mã Chu đi vào Miêu trại.

Tiếng kèn đà ngừng, tiếng khèn vang lên.

Trên gò đất ờ phía trước, mấy trăm cây khèn đồng thời thổi lên.

thanh âm du dương vui vẻ, tràn ngập ý vui vẻ đón khách.

Nhiều nam nữ trang phục thêu hoa văn bạc, ăn mặc lộng lẫy như ngày lễ vừa múa vừa hát chào đón, trong lúc nhắt thời khung cảnh phi thường nhiệt liệt.

Các nam nữ này hướng về phía Tiêu Bố Y dâng lên lễ tiết cung kính nhất, sau đó tản ra chừa một con đường.

Lang Đô Sát Sát mỉm cười nói: “Tây Lương vương, mời”.

Mã Chu ờ bên cạrih Tiêu Bố Y thấp giọng nói: “Tây Lương vương, cái này cũng là lễ tiết tiệp khách cung kính nhất cùa người Miêu”.

Tiêu Bố Y gật đầu mỉm cười, hướng về phía người Miêu ôm quyền ý chào.


Những người Miêu hoi có vẻ kinh ngạc, thoáng qua tiếng nhạc thồi càng vui vẻ.

Lang Đô Sát Sát nghe được, thì lại nhíu mày.

Thì ra người Miêu bọn họ trước kia khi tiếp khách, chỉ thấy được đối phương ngạo mạn, gần gũi binh dị như Tiêu Bố Y ngược lại là lần đầu.

Khi thổi khèn, người Miêu thấy Tiêu Bố Y bình thản thong dong, thân thiết dể gần.

Đối với Tiêu Bố
Y không khòi rất có hảo cảm, tiếng nhạc thổi ra càng thêm dể nghe.

Tiêu Bố Y lần này xuôi nam, đối với thói quen của người Miêu ít nhiều cũng biết, hắn biết địa phương người Miêu thì có khèn, trong người Miêu hầu như người nam nào cũng phải biết thổi khèn, đến lúc đó mới có thể hướng tới cô nương mà mình yêu thể hiện tẩm lòng.

Mọi người vốn toàn bộ tinh thần đều đề phòng, chỉ cho là đàm phán sẽ giương cung bạt kiếm, nào đâu nghĩ đến một đường tới đây lại là cảnh ca múa thái bình.

Đầu tiên là mười dặm tiệp khách, sau đó là tiăm người hát ca.

lễ phép chu đáo quả thực là khó có thể tưởng tượng.

Sử Đại Nại nhếch miệng cười cười, thầm nghĩ người Miêu này cũng không phải khó gặm như trong tưởng tượng, thoạt nhìn thậm chí mười phẳn dể gằn.

Tiêu Bố Y, Tẳn Thúc Bảo, Mã Chu ba người thi lại không hẹn mà cùng suy nghĩ.

Đại Miêu Vương trong hồ lô.

rốt cuộc bán thuốc gì?
Mọi người ở trong biển hoa ca múa đi về phía trước, đi thêm chừng nửa dặm, phía trước bỗng nhiên sáng sủa, lộ ra sạp trúc, phân chỗ ngồi chù khách, tuy có chút đơn sơ.

nhung tất cả lại y theo lễ tiết TrungNguyên.

Tiêu Bố Y xem ra có chút buồn bực, hắn nghĩ qua khá nhiều tình huống, thầm nghĩ đấu võ mồm là không thể tránh né, nào đâu nghĩ đến lại có loại tình hình này.

Phía đối diện với hắn, đang ngồi một lão giả, lão giả tóc bạc trắng, trên mặt nếp nhăn tầng tằng lợp lớp, có sự già nua tiều tụy nói không nên lòi.

Khi nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới, mặt giàn ra mim cười.

Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy người này so với cổ thụ còn muốn già nua hơn, nhung khi thấy hắn lộ ra nụ cười, mới phát hiện đôi mắt cùa hắn lại rất trê.

Không biết vì sao.

lằn đầu tiên nhìn thấy lão giả, Tiêu Bố Y chợt tâm tình bình thản, sợ vội vàng xao động được quét sạch.

Vân Thùy lại cười khanh khách nói: “Tiêu Bố Y.

gia gia cùa ta cười đối với ngươi kia”.

Tiêu Bố Y trẵm ổn tiến lên, thi lễ nói: “Tây Lương vương chúc Miêu vương thân thể khoẻ mạnh, bình an cát tường”.

Hắn đùng một thân vương tôn thi lễ đối với Đại Miêu Vương, có thể nói là cấp bậc lễ nghĩa cực kỳ chu đáo, người bốn phía nhìn thấy, đều trầm mặc xuống, tâm tinh khác nhau.

Đại Miêu Vương run rẩy đứng lên, ấm ách nói: “Đa tạ Tây Lương vương.

Ta cũng chúc người bình an cát tường, nghĩ gì thảnh đó”.

Hắn tuy ấm ách, nhưng nói lại rành mạch, những người Miêu nghe được, đều sắc mặt khẽ biến, Tiêu Bố Y mim cười nói: “Tạ ơn lời may mắn của Miêu Vương”.

“Miêu trại đơn sơ, Tây Lương vương mời ngồi” Đại Miêu Vương sau khi nói xong câu đó, thì tự mình ngồi xuống trước.

Ai cũng không cảm thấy hắn thất lễ, bời vì nhìn qua hắn đà gần đất xa trời, hắn trước đây ý chí có thể như sắt thép, nhưng hắn hiện tại thật sự đà già rồi, lão đến mức thậm chí đứng thẳng cũng có chút khó khăn.

Tiêu Bố Y trên mặt lại lộ ra vẻ tôn kính, loại tôn kính này là phát ra từ nội tâm, cũng không phải là qua loa! Bời vi vô luận như thế nào, Đại Miêu Vương lần này đích thân đi ra gặp hắn, cũng là vì Miêu trại.

Hắn vốn có thể an hường tuồi già, hắn vốn có thể đem tất cả giao cho con mình, nhung mà hắn lo lắng, trách nhiệm đối với tộc nhân khiến cho hắn một lằn nữa đi ra, trận đàm phán này, đối với Tiêu Bố Y rất quan trọng, nhưng đối với tương lai người Miêu, sao không phải như thế?
Tiêu Bố Y nhìn thấy đối diện Đại Miêu Vương có một cái ghế dựa.

nghĩ là chỗ thiết kế cho mình, chậm rài đi qua ngồi xuống.

Một đám thân cận nhìn thấy không có chỗ ngồi, tự động tản ra hai bên, không có bất kỳ ý bất màn phàn nàn nào.

Đại Miêu Vương thoáng nhìn, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười, là giảo hoạt, cũng như là khen ngợi.

Mà Chu đà sớm bước nhanh tiến lên.

dâng danh mục lễ vật.

Lằn này lại do một hán từ gầy gò khác tiệp nhận, đưa mắt nhìn, ánh mắt lộ ra sự xem thường.

Tiêu Bố Y tặng quà theo bọn họ thấy, thật sự có chút keo kiệt, so về Lý Hiếu Cung thì thua xa.

Tiêu Bố Y rốt cuộc đà có thòi gian đánh giá thù hạ bên người Đại Miêu Vương.

Sau lưng Đại Miêu Vương đứng ba người, hán từ gầy còm hẳn là Cọt Lực Da.

hán tử hơi mập chính là Đan Ba Cừu khống chế mò muối đất Ba, Lang Đô Sát Sát cùng bọn họ sóng vai mà đứng, ngược lại có vẻ không giống nhau.

Ba huynh đệ này Tiêu Bố Y sớm đã nghe thấy, cũng đã xem bức họa cùa bọn họ, nên mặc dù là lần đầu gặp mặt, nhưng vẫn liếc qua là nhặn ra.

Chỉ là ngoại trừ Đại Miêu Vương ra, để cho Tiêu Bố Y coi trọng nhất lại là ba người khác.

Lần này tiệp khách, mười dặm tiệp khách cùng trăm người hát ca đều phi thường náo nhiệt, nhung mà người bên cạnh Đại Miêu Vương thi lại rải rác không có mấy.

Nhưng ba người kia đứng ờ một bên, lại làm cho trong lòng người dâng lên cảm giác lạnh lẽo.

không dám xem nhẹ Đại Miêu Vương.

Ba người như u linh đóng ở đó.

ngươi rò ràng nhìn thấy, nhưng lại cảm giác được mờ ảo khó tả.

Để cho lòng người lạnh lẽo nhất là ba người đều mang mặt nạ.

Ba cái mặt nạ đều không giống nhau, một vàng, một bạc, một như hỏa diễm thiêu đốt.

là màu đỗ hừng hực!
Tiêu Bố Y âm thầm thờ dài, thầm nghĩ, nếu tin tức không sai, thi ba người này nên là ba Tư thù hạ cùa Đại Miêu Vương.

Đều nói Tư Mã, Tư Đồ cùng Tư Không phi thường thần bí.

người thường khó gặp.

ba người này rốt cuộc có bí mật gi, mà ngay cả loại trường hợp này.

đều phải mang theo mặt nạ dấu mặt?.

Bình Luận (0)
Comment