Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 412


Tằn Thúc Bão thân kinh bách chiến, hơn nữa vốn cần thận, một mực đề phòng người Miêu lại bàv ra mưu kế.

nên lúc nàv đã phát hiện bụi cò có mai phục trước tiên.

Nơi này là Vọng Nguyệt phong, nơi này là chồ của thánh nữ, tuy cũng không thể nói là cấm khu của người Miêu, nhưng những người nàv người làm sao có thể đơn giản đi ra? Tẩn Thúc Bảo khi có nghi vấn này, thi hoài nghi trước tiên có thể là người Miêu tiến đến.

Người Miêu có mai phục tiến đến, mục đích chi có một.

đổi phó Tiêu Bổ Y!
Nhưng đổi thủ phát động cũng nhanh, không bao làu sau khi Tần Thúc Bảo cảnh giác, thì đột nhiên đã phát động.

Từ khi cảnh giác đến ké địch động thủ.

chi có mấy càu nói.

nhưng khi thấy kè địch công kích là Vân Thủy.

Tẳn Thúc Bảo không chút do dự đi cứu.

Vân Thủy mặc dù lời nói chanh chua, nhưng cuối cùng đối với Đông Đô vẫn có chút hão cảm.

kè địch muốn loại bỏ nàng, hiển nhiên là bởi vì nàng đà phá hủv chuyện kết minh với Quan Trung.

Lấn này là Lý Hiếu Cung phát động? Dụng V tại Đại Miêu Vương? Tần Thúc Bào trong khi ý nghĩ chợt loé lẻn.

thi đà nhào lên trên người Vân Thủv.

ôm lắy lăn xuống đất.

Chi là thân pháp của hắn mặc dù nhanh- vẫn không nhanh bẳng nỏ cứng, chi nghe xẹt xẹt vang lên.

đẩu vai đã tráng một nò.

Cảm giác đẩu vai hơi tê dại.

Tần Thúc Bảo bị dọa cho nhảy dựng, thẳm nghĩ trẽn nỏ cứng chẳng lè có độc? Trong khi hắn lăn xuống, đà trông thắv trong bụi cỏ bóng đen trùng trùng, xa xa càng thấv câv cỏ quay cuồng, không biết ẩn giấu bao nhiêu ké địch, không khòi kinh hài.

Tình cảnh này, cùng với lúc trước Lý Hiếu Cung đêm khuya đánh lén giống như đúc.

lẩn này Lý Hiếu Cung đà cùng đường hết cách, ngay cả Vân Thủy cũng muốn giết, chẳng lè đà có mười phấn nắm chắc đối phó Đại Miêu Vương?
Vân Thủy khi nhìn thấv Tần Thúc Bảo đánh tới.

hoa dung thất sắc.

còn chưa mờ miệng mắng thi đà bị Tần Thúc Bảo bổ nhào lăn trên mặt đất.

Nàng mới tính giày dụa.

nhưng đảo mắt qua đà trông thắv đầu vai Tẩn Thúc Bảo phun máu.

kinh hài thất sắc.

Lại nhìn qua bốn phía, cũng phi thường kinh sợ, đon giản là chi trong tích tắc, đà có ít nhất có hơn mười người vọt tới.

mà xa xa càng khôngbiết có bao nhiêu người mai phục.

Ám toán không thành, hai người đà tung người vọt tới.

hai đao hướng về phía Tằn Thúc Bảo trên mặt đất chém qua.

Tần Thúc Bảo không kịp đứng dậv, một chán móc một cái, đà móc ngã một người.

Người nọ bắt ngửa ra.

người thứ hai không kịp thu đao.

đă đem đầu của đồng bạn chém xuống.

Người nọ khè giặt mình, thì đã cảm thấy bụng mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống chi thấv được một thanh đơn đao cắm vào.

ngửa mặt lên trời té xuống.

Tần Thúc Bào sau khi gạt ngã một người, thuận tay đoạt lắv đơn đao người nọ, giết người thứ hai, giải quvết dứt khoát sạch sẽ.

Vân Thùy nhin thấy, rốt cuộc đà lộ ra vẻ sợ hài.

Nàng tuy cả đời làm bạn cùng cổ độc.

cũng gặp qua người trúng cổ độc chết vô cùng thẻ thảm.

Nhưng tất cả cái này đều là nàng có thể khống chế.

Nhưng mà cổ độc dù sao cũng không phải vạn năng, như loại chém giết thảm thiết này, nàng cũng lằn đầu tiên gặp qua.

Lẩn trước Tiêu BÓ Y xuất thủ cứu nàng, nàng còn cảm thấv có chút thùa thải.

Nhưng lẩn nàv Tần Thúc Bảo ra tay cứu nàng, đà đem nàng từ quỷ mòn quan đoạt trờ về.

Kè địch mặc dù chết hai người, nhưng chốc lát đà lại có năm sáu người tiếp cặn.

Năm sáu người nàv không chút do dự ra tav còng kích Tần Thúc Bảo cùng Vân Thủy trẽn mặt đắt.

có đơn đao.

có hai lưỡi búa.

còn có người sử thiết côn.

tiếng gio vù vù.

Tần Thúc Bảo tuv võ công không kém, nhưng cũng chưa kịp đứng dặv.

hai chân liên hoàn đá ra, một lằn nữa đà bặt ngửa một người.

Người sử thiết côn nọ một côn nện xuống, còn cách trán Vân Thủy chi vài tấc thì bổ lệch ra đá tạo nên một tiếng vang lớn.

ánh lửa văng khắp nơi.

Người nọ hai con ngươi lồi ra, khóe miệng tràn máu.

trên cổ đã đâm vào một mũi nò tiễn.

Tfhi ra Tần Thúc Bảo đà sớm rút nò tiễn trên vai ra, vung tay ném trúng cồ họng của người nọ.

Thiết còn rơi xuống.

Tẩn Thúc Bảo vươn tav chụp lấy, chi vung mạnh một cái, chi nghe đinh đinh đang đang không dứt bèn tai.

binh khí mọi người đều bắn ngược ra.

Tằn Thúc Bảo một lằn nữa ra tay, liên tục nhẳm hạ bàn đánh ra ba nhát.

Chi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

mấv người tránh né không kịp.

đà bị thiết côn hắn đánh nát mắt cá chân, tứ tán ngà xuống.

Tẩn Thúc Bảo liên tục giết ba người, lập tức xoay người nhảy lẻn.

một tav đờ Vân Thủy dặv.

Chi thấv được trước mắt hàn quang lặp loè.

trong tiếng hét vang đà có một người bặt ngửa ra sau.

Trường côn đà vô thanh vô tức đâm ra ngoài.

Thích khách một kiếm đánh hụt.

mới tính xông lên đà bị một côn đánh tráng ngực, bav ngược ra ngoài.

Khi rơi xuống đất.

xương ngực sụp xuống, mắt thấy không thể sống nổi.

Tần Thúc Bảo lại giết một người, chi cảm thấy càng kinh hài, bời vì qua một hồi, ké địch lại xông lên không ít ngưỡi.

Mấv người trước tuy đà mắt mạng, nhưng vẫn hữu hiệu ngăn chặn tiến độ của hắn.

mắt thấy kè địch nhân tràng trùng, đã muốn hinh thành thế bao vây.

Chi cằn vây kín lại được, lâm vào trong khồ chiến, hắn thì còn có thể chạy thoát, nhưng Vân Thủy bị mất mạng là không thể nghi ngờ.

Vân Thủy cảm thấv giờ khắc nàv vô cùng hung hiểm, hoa dung thất sắc.

nhưng vẫn không quên ngón tav liên tục búng ra, trong không trung bắn ra Kim Tẳm cổ độc.

nguv cơ trùng trùng, cổ độc của nàng tuvệt không phải vô địch thiên hạ.


gặp được loại tử sĩ này, thì vẫn hiềm phát tác có chút quá chậm!
“Đi theo ta"Tẳn Thúc Bảo trong tiếng quát lớn.

thiết còn đánh ra, đà hướng về một phía giết ra.

kè địch tuy nhiều, lại cũng kích phát ra sự hung mãnh.

Thiét côn tung bav.

ké địch mặc dù không muốn lùi.

nhưng lại không tự chủ mà rút lui, chi một lát sau, Tần Thúc Bảo cùng đà máu nhuộm vạt áo, đánh ra được mắv trượng, nhưng phương xa đầu người trập trùng, vẫn không chết không ngừng.

Thích khách tuy là tử sĩ.

cũng mạnh mẽ, thế không nghĩ tới.

trẽn đời này lại có người không muốn sống!
Vân Thủv trong lòng cũng cổ quái, nàng thân thủ nhanh nhẹn, Tần Thúc Bảo giúp nàng ngăn cản đại bộ phận còng kích, nàng chi cần đi theo bên cạnh Tằn Thúc Bảo là được, nhưng nàng cũng không phải là không làm gì.

thòi khắc này nàng dám tin tưởng, trong khuôn viên mấy trượng thi Kim Tẳm phần đà dày đặc.

nhưng kè địch vẫn không ngà.

chẳng lẽ bọn họ có bí quvết gì khắc chế Kim Tẳm phần của minh?
Nghĩ tới đâv.

lưu ý đến thích khách trên mùi đều có thứ gì đó bịt lại, Vân Thủy trong lòng hơi kinh, khôi phục trần tĩnh, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, hai tav lại bắn ra, mười cái ngán châm rắt nhó đã bay ra ngoài.

Ngán châm trong không trang nhoáng một cái.

đã nhập vào trong cơ thể vài thích khách, bọn họ vẫn chưa phát giác ra.

vẫn cuồn cuộn xông lên chém giết.

Tần Thúc Bảo âm thẳm kinh hài.

nhưng vẫn bảo vệ Vân Thủy, đem hết toàn lực hướng ra phía ngoài mà đánh qua.

Chi thấy đối thủ như nước thủy triều, trong lòng chợt lạnh.

Sau khi giết hai người nữa, cánh tay đã có chút bủn rủn, sau khi rút nò tiễn ra, máu chảy không ngừng, hắn cho dù làm bẳng sắt.

thi còn có bao nhiêu máu tươi có thể chảv?
Lại chiến thời gian uống cạn chung trà.

Tẩn Thúc Bảo đà kêu khổ.

thẩm nghĩ không có thân thủ như Tiêu Bố Y.

nếu muốn giểt khòi trùng vây.

thi so với lên trời còn khó hơn.

Trong lúc đó.

lại phát hiện một người trong cổ họng gầm gừ, đơn đao nhẳm về phía hắn vọt tới.

Tần Thúc Bảo âm thẩm cảnh giác, không dám để cho hắn tiếp cặn.

thiết côn đột nhiên đánh ra, tráng ngay giữa bụng người nọ.

Trường côn một kích tiếp xúc là thu.

Người nọ gào rú một tiếng, bụng đà vờ nát.

máu tươi phun ra, vung vài lên trên người những người chung quanh.

Tần Thúc Bảo ánh mắt lóe lên.

trên mặt biến sắc.

thì ra khi máu của ngưỡi nọ bắn ra, thì lại biến thành màu xanh.

Nhưng chuyện quá khẩn cấp.

không để cho hắn nghx nhiều, thiết côn lại quét ra, đánh vào đầu một người, đã đem đàu người nọ đánh bay khỏi cổ.

một cái đầu bắn lên không trung, lại một vòi máu xanh bắn ra.

Tẩn Thúc Bảo trong lòng càng băng giá.

không hiểu nổi máu tươi những tử sĩ này tại sao lại có màu xanh, nhưng vừa rồi những người kia đổ máu.

hình như vẫn là màu đò?
Trong không trang máu xanh tràn ngập, thích khách cũng không hiểu ra sao.

nhưng mà trong mắt cùng đà hiện ra vè khủng bố.

Một người trong đó chợt rống to như dà thú.

vươn tav một đao bổ tới.

lại chém rơi đẩu đồng bạn.

Mọi người hết sức kinh ngạc, trên tay không khòi dừng một chút, lại thấv người xuất đao chi vứt đi đơn đao.

một phát bắt được người bên cạnh, nhe răng cắn xuống.

Đồng bạn liều mạng giày dụa, lại bị ngưỡi nọ cắn lên cổ họng, chi nghe rào rạo không ngừng, người nọ đà cắn đứt yết hầu đồng bạn.

hơn nữa còn liều mạng hút máu.

Tuy là giữa ban ngày, nhưng một màn này cũng làm cho người ta nổi da gà.

Chi là nồi điên cũng không dừng lại một người, không đền một lát sau.

lại có mấy người nổi điên, giết chết đồng bạn, hút máu tươi! Tần Thúc Bảo dù là ỡ trong đống người chết sống ra, nhìn thấv loại tinh hình này cũng không rét mà nin, nhưng kè địch hồn loạn, cho hắn thòi cơ lợi dụng.

Đối thủ không phàn biệt được địch ta mà chém giết, đà không còn duv trì thế tẩn công như thùy triều được nữa.

Lại giết mấy người, thùa dịp hồn loạn.

Tẩn Thúc Bảo đà đánh ra một con đường máu.

trong lòng âm thầm hô mav mắn, quát khè nói: “Cô đi trước, ta cản ỡ sau”.

Trong hồn loạn, Vân Thủv vẫn bảo vệ chính minh rất tốt, nghe được Tẩn Thúc Bảo quát khẽ.

lại hét lớn: “Chú ý sau lưng!”
Tẳn Thúc Bảo nhìn thấy Vân Thủy nhìn về phía sau lưng minh, tràn đảy vẻ quan tàm, trong lòng phát lạnh, hơi nghiêng người, trường côn đám ngược ra sau.

đã nhẳm vào ké địch đang đến.

Sau lưng tiếng gió sắc bén.

hàn quang điểm điểm, đã đến trước mặt Tần Thúc Bào.

Tằn Thúc Bảo trường còn đâm không tráng, trong lòng hơi giặt mình, đà nhặn ra người này đúng là người lúc trước ám sát mình.

Binh khí dài một tắc mạnh một tấc, ngắn một tắc hiểm một tấc, hắn một côn không tráng, đối thủ chiêu thức sắc bén, hon xa thích khách còn lại, đà tới không kịp ngăn cản.

Trong tích tắc.

Tằn Thúc Bảo thân hình cấp uốn éo.

đà vứt bỏ côn.

một quyền đánh ra.

Quán Tập một kiếm đâm ra.

nhìn thấv Tẩn Thúc Bảo né tránh, cổ tav cấp tốc chấn động, trường kiếm đă nhập vào dưới eo cùa Tẩn Thúc Bảo.

trong lòng thẳm vui mừng, thì lại thấv một nắm tay bẳng miệng bát đánh ra.

ngay giữa mặt.

Quản Tập giận gầm lẻn một tiếng, trước mắt kim tinh bay loạn, mũi cũng bị đánh lệch đi.

té bav lộn một vòng ra ngoài.

Tẩn Thúc Bảo dưới chân đã mềm nhũn.

Vân Thủy vươn tay đến đờ, nhưng lại chịu không nổi sức nặng của hắn, hai người ngã nhào trên đắt.

dọc theo sườn núi dốc mà lăn xuống dưới.

Quản Tập bị Tẩn Thúc Bảo một quyền đánh trúng mặt, máu tươi đầy mặt, mắt không thể nhìn được gì.


không dám công nữa mà liên tiếp lui về phía sau.

chân nhắt giẫm hụt.

lại từ mặt khác của triền núi lăn xuống đi.

Hắn lăn mấv vòng, lại được người đờ lấy, ngẳng đầu lẻn.

lau đi máu tươi trên mặt.

xấu hổ nói :“Quận vương, thuộc hạ vô năng’.

LÝ Hiếu Cung thu một cái vòng đổng, kinh ngạc nói: “Tử sĩ bị sao vậy?”
Vốn khi Lý Hiếu Cung tiến đến Ba Thục, vì bày ra thành ý, chi mang theo chừng trăm tử sĩ hộ tống vàng bạc châu báu.

Những từ sĩ nàv xưa nav đều giấu ờ thâm sơn, không cho người Miêu trỏng thấy.

Tất cả tử sì đều được huấn luyện nghiêm ngặt, quên cả sống chết, đến thòi điểm mấu chốt mà sử dụng.

Lúc trước vây giết Tiêu Bố Y sắp thành lại bại.

có thể nói là Tiêu Bố Y võ còng vượt xa Lý Hiếu Cung tưởng tượng, nhưng mà lằn nàv lại để cho Tẳn Thúc Bảo giết ra, thật sự vượt khòi dự kiển của Lý Hiếu Cung.

Tiêu Bố Y có việc phải tự thân làm.

là tấm gương cho binh sĩ, LÝ Hiếu Cung lại là tấm thân ngàn vàng, ngồi ỡ xa mà xem.

Hắn cẩn thận hơn xa người thường, tuv văn võ song toàn, nhưng lại không bao giờ lấv thân phạm hiểm, trên tav hắn là đồ mua từ nước Ba Tư, gọi là Thiên lý nhãn.

Hiểu rõ cổ độc lợi hại, cho nén hắn chi ỡ xa xa xem xét.

nhin thấv tử sĩ vốn sắp sửa đắc thủ.

thì lại đại loạn một cách khó hiểu, không khòi phi thường kinh ngạc.

Chờ khi nghe được Quản Tập đem tinh hình lúc ấy nói qua một lằn.

Lý Hiếu Cung nắm chặt Thiên lý nhãn, cánh tay lại có chút run rẫy nói: “Là Bích Huyết”.

‘Bích Huyết?” Quản Tập ngẳn ra.

nhớ tới vừa rồi tử sĩ chảy ra máu xanh, không khỏi kinh hài.

“Là một trong tam đại cổ độc của người Miêu?”
Lý Hiếu Cung sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi, “Kim Tẳm.

Bích Huvết.

Nhất Tuyến Khiên, đều là cổ độc cực kỳ lợi hại của người Miêu, khó lòng phòng bị.

Ta thật vất vả cẩu được phương pháp phá giải Kim Tẳm cổ độc.

nha đầu chết tiệt kia.

lại không để ý quy củ của người Miêu, vận dụng Bích Huvết! Phái biểt rằng Bích Huyết cực kỳ ác độc.

không thể đơn giản vận dụng!”
Quân Tập nhìn thấv máu của mình vẫn đò.

hơi buông chút ít tâm sự.

“Quận vương, làm sao bãv giờ?” Bọn họ cùng hiểu rõ Kim Tẳm phấn của Vân Thủy lợi hại.

lần nàv tiến đến.

là có chuẩn bị mà đến.

Tất cả mọi người trên mũi đều có thuốc bịt lên để khắc chế Kim Tẳm phấn, Kim Tẳm phấn chi cằn không bị hít vào trong cơ thể.

tạm thời không sao.

Nói đến cổ độc phát tác phải có thòi gian, bọn họ thẳm nghĩ dùng nò tiễn đánh lén.

sau đó một lúc ùa lẻn.

đem Vân Thủy chém thành thịt vụn, còn quản cái gì Kim Tẳm Ngân Tẳm! Nào đâu nghĩ đến Tằn Thúc Bảo một minh liều mạng, vạn người khó địch, vậy mà lại mang theo Vân Thủv giết ra ngoài được.

“Dem những người trúng Bích Huyết toàn bộ giết chết” Lý Hiếu Cung không chút do dự hạ lệnh.

Quản Tập kinh ngạc, “Đâv chính là tử sĩ của Quận vương”.

Lý Hiếu Cung cau mày nói: “Nghe nói người trúng Bích Huvết.

không thể nói đạo lý, giống như chó điên gặp người là cắn.

Hơn nữa người mà bị hắn cắn tráng, cùng sè lâv loại bệnh điên này.

ngươi nểu không giết, chi sợ trong chốc lát nữa, tử sĩ của chúng ta đều phải chết hết”.

Quản Tập giặt nảv người, cuống quít lẻn núi phát lệnh, tử sĩ bảo sao nghe vậy, đều hướng về phía tủ sì điên cuồng mà giết đi.

Chi một lát.

những tử sĩ điên cuồng đã bị đồng bạn chém tận giết tuvệt, chi thấy khắp núi toàn một màu máu xanh, nhịn không được đều có loại cảm giác thỏ chết cáo buồn.

Quản Tập lại tiếp tục hạ lệnh, cho mọi người thanh lý thi thể.

tẩv đi mùi máu.

nhưng đểu nhìn chằm chẳm canh giữ ở cửa Tuvệt Tình động.

Bọn họ đà dò xét được hôm nay Đại Miêu Vương sẽ đưa Tiêu BÓ Y tham kiến thánh nữ.

lằn này đà là đập nồi dim thuyền, chi chờ sau khi Miẻuvương đi ra, sẽ lấy binh đao tương kiến, Đại Miêu Vương vừa chết, người Miêu tắt nhiên sẽ bị ba người con của Miêu vương khống chế trong tay.

nói đến bọn họ cũng là còn có át chủ bài chưa có xuất ra.

Không ngờ trước Tuvệt Tình động lại
CÓ Vân Thủv.

Tần Thúc Bảo ngồi, phá hủy kế hoạch của bọn họ.

Lý Hiếu Cung lập tức phát lệnh, đem hai người vây lấy giết chết, cùng không nghĩ đến vẫn thắt bại trong gang tấc như trước.

Thấy Quán Tập từ cửa động đi tới.

Lý Hiếu Cung hài lòng nói: “Quân Tập.

Ngươi làm rất tốt”.

“Đáng tiếc để Vân Thủy chạy mất” Quán Tập oán hận nói.

Lý Hiếu Cung trầm ngâm nói: “Trong núi ta còn có phục binh chờ.

Tằn Thúc Bảo trúng một nò, trên nò có kịch độc.

Hắn vẫn không ngừng chạy trốn, rất nhanh sẽ chết.

Chi còn lại có một Vân Thủy, không đủ gây sợ.

Quản Tập.

lệnh ngươi đem hai mươi người đi tìm kiếm, cẩn thận một chút.

Cho dù bắt không được, chi cằn ỡ đây thành cõng, một Vân Thủv.

không thành được đại sự”.

Quán Tập gật đẩu hô đúng, đã phán phó xuống, Lý Hiếu Cung rát ra Thiên lý nhãn, nhìn sang cửa Tuyệt Tinh động, lầm bẳm nói: “Trước mắt.

là chờ Miêu vương.

Miêu vương, ngươi bất nhân, chớ trách ta bất nghĩa.

Việc hòm nav, là ngươi bức ta, nhưng ta...!thật sự khôngmuốn để cho ngươi còn sống đi ra!”
***
Bên ngoài Tuyệt Tinh động chém giết một mảng, bên trong Tuyệt Tinh động lại phi thường u tình.

Đám người Tiêu Bố Y bọn nguỡi sớm đà đi vào khá xa, lúc nàv đây tiếng la hét bén ngoài nửa phẩn cũng truyền không vào được.


Đại Miêu Vương thấv thánh nữ hiện thân, đem những gì phát sinh tại Miêu trại từ đầu chí cuối nói ra, ánh lửa hừng hực.

Đại Miêu Vương thái độ cung kính, nói tuy thong thả.

nhưng lại đâu vào đắv.

Từ khi Tiêu Bố Y đi sứ.

đến khi Lý Hiếu Cung đến.

về sau là Miêu trại nghi kỵ tường tận nói ra một lằn.

Đám người Đan Ba Cửu nghe mà mồ hôi lạnh túa ra.

không ngỡ phụ thán sớm đà đem tất cả thấy ỡ trong mắt.

Thánh nữ ờ đổi diện vẫn hư vô mỡ mịt.

chi lẳng lặng lắng nghe.

Đến khi Đại Miêu Vương nói xong.

Tiêu Bổ Y âm thẩm thở phào nhẹ nhỏm.

Đại Miêu Vương nhin rò mọi việc, tuy vẫn không có động tình, nhưng tắt cả hiển nhiên đều xem thấy ỡ trong mắt.

Mình nghe theo Lý Tình nói.

quả thực là không sai.

Lại qua thật làu.

thánh nữ lúc này mới mỡ miệng.

“Miêu vương cạn kiệt tám lực.

là phúc của người Miêu.

Nhưng nhân ý khó dò, tương lai của người Miêu ta cũng không dám tự tiện định đoạt, kính xin tế tự cầu giải thiên ý” Thánh nữ thanh âm như băng vụn rơi xuống suối lạnh, thanh thoát lạnh lùng, cũng không có bất cứ tia cảm tinh nào ờ trong đó.

Tiêu Bố Y đem hết khả năng, nhưng vẫn nhìn không ra khuôn mặt của thánh nữ.

Thánh nữ như băng như huyễn, khiến cho trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác nghi hoặc.

Thánh nữ khi nói xong cầu giải thiên ý lúc.

bên người đột nhiên lại xuát hiện một người.

Nếu như nói thánh nữ vẫn có chút tiên khí mà nói.

thi tế tự hoàn toàn như u linh vậy.

hai ngưỡi đứng chung một chỗ.

quv dị khó lường.

Đại Miêu Vương cũng không kỳ quái, chi cung kính nói: “Kính xin tế tự xem bói.

có nên bảv trà kết minh hay không".

Ba Tư thờ ơ.

ba người con của Đại Miêu Vương lại phi thường khẩn trương, lằn trước Miêu vương đưa ra điều kiện, kết quả rất nhanh đà kết thúc, làm cho bọn họ rất buồn bực.

lằn nàv là cơ hội đổi ý cuối cùng, đều nói tế tự xem bói.

quỷ thần khó lưỡng, nhưng mà cực kỳ linh nghiệm, bọn họ cũng muốn xem một chút, kết quả như thế nào.

Tế tự đi về phía trước vài bưỡc.

cơ hồ đi đến biên giỡi vực sâu.

vươn tay vẽ một cái, một luồng lửa đà từ trong sương mù xuất hiện.

Tắt cả mọi người mờ to hai mắt nhìn, nháy mắt cũng không nháy, chi chờ kết quả xem bói.

Luồng lửa xuất hiện, nhưng vẫn không thể chiếu sáng sương mù.

chi khiến cho tế tự cùng thánh nữ càng thêm màu sắc móng lung.

Ánh lửa xuất hiện, lăng không mà hiện, ai cũng không biết, tế tự làm như thế nào mà biến ra!
Trong khi tắt cả mọi người đều chú ý tế tự, Tiêu Bố Y mặc dù thẩn sắc nghiêm nghị, nhưng lại quan sát vẻ mặt mọi người.

Hắn hiểu 1ẳng tế tự xem bói.

chi có hai cái kết cuộc, nên hắn cũng không bị thủ phép tế tự hấp dẫn.

hắn chi muốn xem thử những người Miêu ờ đãv đối với xem bói nàv có thái độ gi!
Miêu vương thành kính, Đan Ba Cửu khẩn trương không ngoài dự kiến, ba Tư vẫn lạnh lùng điềm tình như trước.

Lang Đò Sát Sát nắm chặt nắm tay, cốt Lực Da hai mắt lại loạn chuvển.

trong lòng không yên.

Tiêu Bố Y trong lòng khè động, dời ánh mắt đi, đột nhiên thoáng nhìn thấv thân thể lào Tứ có chút phát run, ánh mắt có sự sợ hài.

Tiêu Bố Y muốn hỏi thăm, thoáng qua lại bò đi ý nghĩ này.

Ánh lửa lặp loè.

biển đổi khó lường, lào Tứ lại không tự chủ mà lui về phía sau.

liên tục lui ra phía sau lưng người khác.

Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ đền cái gì.

trong đôi mắt thần quang lóe lên!
Trong lúc đó ờ bên kia vực sâu truyền đến tiếng vang thanh thúy, ánh lửa biến mất.

giữa không trung chi lưu lại một chữ cát kim quang lập lòe!
Lang Đò Sát Sát nhìn thấv, đà cuống quít lễ bái.

trong lòng sợ hài.

Thánh nữ thanh âm như băng một lẩn nữa truyền đến, “Tế tự đà định, là đại cát.

Chuyện còn lại.

thì phải dựa vào Miêu vương phi tâm” Thanh âm của nàng vừa dứt.

giữa không trung kim quang lóe lên.

đến khi biến mất.

thánh nữ cùng tế tự cũng đã không thấv!
Tiêu Bổ Y một hồi mờ mịt, Sử Đại Nại nhìn qua.

tràn đầv khó hiểu, sự tinh đơn giản thuận lợi vượt quá tưởng tượng của hắn.

Nhưng không khí thần bí vẫn không cách nào trà khử, khiến cho hắn khẩn trương nhưng không cách nào nói chuyện.

Không chi Sử Đại Nại.

mọi người đểu trong lúc nhất thời không nói nén lời.

đơn giản là bọn họ dù sao vẫn tòn kính thánh nữ cùng tế tự.

Thẩn bí, binh thường sẽ làm người ta kính sợ.

Đại tế tự xem bói mấv chục năm.

không lần nào không chính xác.

Cho dù đám người Đan Ba Cửu cho đến hiện tại, đều bán tín bán nghi.

Bọn họ có chút hoài nghi lựa chọn của minh lúc trước, có phần tin tưởng phụ thân kiên trì cùng Tây Lương vương kết minh, cũng không phải là không có lý.

Đại Miêu Vương nhìn thấv thánh nữ rời đi, run rẩy quỳ xuống nói: “Cung tiễn thánh
Hắn thanh âm vừa dứt.

đột nhiên ngã lăn ra, lại lăn về phía vực sâu.

Mọi người kinh hài, Lang Đô Sát Sát thất thanh nói: “Cha, người làm sao vậy?”
Hành động lằn này của Đại Miêu Vương vượt quá dự kiến nhiều người.

Lang Đỏ Sát Sát mặc dù muốn ngăn ngăn, nhưng vì cách quá xa, hữu tâm vô lực.

Tiêu Bố Y không biết đâv là phong tục cổ quái gì của người Miêu, nhưng bắt luận như thế nào, hắn cùng không thể trơ mắt nhìn Miêu vương rơi vào trong vực sâu.

Thán hình lóe lên.

Tiêu Bố Y đã đến bên người Miêu vương, vươn tay chộp tới.

vừa vặn chụp lấv cổ tav Miêu vương.

Chỉ thấv được Miêu vương hai mắt nhắm nghiền, đúng là bộ dáng hôn mê bất tinh, Tiêu Bố Y không khỏi sợhãi.

Đất đá xoàn xoạt rơi vào trong vực sâu.

mọi người thấy Tiêu Bố Y trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đà cứu tính mạng Miêu vương trở về, đều không khòi trong lòng cảm kích.

Đan Ba Cửu lại nghiêm nghị quát: “Tâv Lương vương, ngươi dám gãv ám toán đối với Miêu vương sao? Ngươi động tới một sợi lõng của Miêu vương.

Đan Ba Cửu ta...!làm...!quỷ...!cũng không buông tha ngươi".

Hắn sau khi nói xong mấy càu này.

đà thỡ hổn hển.

không thể tiếp tục được nữa.

đồng thời trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ đến cực điểm.

Tiêu BÓ Y trong lòng khè động, lãnh đạm nói: “Miêu vương khôngbiết tai sao..


Hắn lời còn chưa dứt.

rốt cuộc nói không ra lời, tình hình lúc này.

đà xảy ra biến đổi lớn!
Lão Tứ mềm nhũn té xuống, hôn mẻ bắt tinh.

Sử Đại Nại lảo đảo sắp ngà, trên mặt cũng lộ ra vẻ bi phẵn.

hiển nhiên hắn cùng đang cố gắng chống đờ.

Bọn họ lại trúng cổ độc! Tiêu Bổ Y khi nghĩ tới đày.

thì ngừng hô hấp lại, cơ thịt trẽn mặt cũng nhịn không được giặt lẻn.

Ba Tư vẫn nhưtàng đá đứng ờ đó.

núi lờ trước mặt cùng không thav đổi.

Đan Ba Cửu lảo đảo ngà xuống, nhéo ỡ cổ minh, miễn cưỡng trợn trắng mắt lên nói: “Là...!ai?”
Hắn thân là con trai Miêu vương, tất nhiên tinh thông cổ độc.

nhưng bị ngưỡi hạ cổ độc vô sắc vô vị mà vẫn hồn nhiên không biết, hiển nhiên là chuyện ít có.

Cốt Lực Da.

Lang Đỏ Sát Sát cũng mềm nhũn ngồi xuống, nhưng mà còn kịp từ trong lòng móc ra dược vật đưa vào trong miệng, sau đó khoanh chán ngồi xuống, sắc mặt biến đổi lớn.

mồ hôi cuồn cuộn.

Thánh nữ đi rồi, thoáng qua tại đãv ngưỡi có thể còn đứng chi có bốn, ba Tư cộng thêm Tiêu Bố Y vẫn sừng sững tại chồ.

gió từ vực sâu thổi qua, ánh lửa tỏa ra bốn phía, đem bóng dáng bốn người chiếu lẻn trên mặt đất.

vặn vẹo như rắn.

Tiêu Bố Y đã nắm chặt nắm tay, liếc nhìn Miêu vương trong lòng.

Miêu vương hò hấp yếu ớt, hai mắt nhắm chặt, vẫn bất tinh nhân sự.

Kinh biển đột nhiên xuất hiện.

Tiêu Bố Y cũng đà hiểu 1ẳng, vấn để xuất hiện ỡ trẽn người ba Tư.

Nhưngtại sao loại cao thủ sử cổ như Đại Miêu Vương, cũng phát hiện không được thân tráng cổ độc? Chẳng lè hắn thật già nua, hoa mắt.

kv xảo thi cổ đà khôngbẳng người khác?
Ba Tư lạnh lùng nhìn sang Tiêu Bố Y, sau ba mặt nạ rổt cuộc cất giấu bí mặt gì.

không ngưỡi nào biết được! Tiêu Bố Y lạnh lùng nhìn sang ba Tư, trong lòng rốt cuộc nghĩ cái gì, cùng không người nào biết được.

Rẩm một tiếng, Sử Đại Nại rốt cuộc đà té ngã trên mặt đất.

nắm chặt nắm tay.

mờ to hai mắt.

Tuy võ công của hắn cao cường, nhưng đối với cổ độc quv thần khó lường, thi vẫn bắt lực!
Ba Tư rốt cục chậm rãi di động bưỡc chân, Tiêu Bố Y òm Miêu vương, đà có sự cô đơn nói không nên lời.

Hắn tuy là võ còng cao tuvệt.

nhưng thủ hạ đà ngà xuống đắt Miêu vương hôn mẻ.

lé loi một minh, làm thế nào đối kháng ba Tư thằn bí nhất trong người Miêu?
Hắn bất động, ba Tư thực sự không có đi đến phụ cặn hắn, ngược lại, ba Tư lại càng đi
càng xạ ba ngưỡi đà rời đi tới một khoảng cách nhất định.

Tiêu Bổ Y nghi hoặc khó hiểu lúc.

Tư Mà trầm giọng nói: “Là ai?” Thanh âm cùa hắn vẫn trấn tình, nhưng dưới ánh.

lửa.

bóng dáng lại có chút run rẩy.

Mặt nạ màu đò của hắn dưới ánh lửa.

có vẻ phi thường phẫn nộ.

Tư Đồ cụt tav rốt cuộc nhìn về phía Tư Không, chậm rãi ngồi xuống, “Thì ra là ngươi?”
Tư Không mặt nạ màu bạc một mực trầm mặc không nói, nhìn thấy Tư Đồ ngồi xuống, nói khè: “Các ngươi đang nói cái gi?”
Tư Mà cũng chậm rãi ngồi xuống, ngón tav gảy nhẹ.

vài luồng khói nhẹ biến mất trong không trung.

Hắn động tác rất nhỏ.

Tư Không lại thối lui vài bước, ngón tav cũng gảy nhẹ.

Vài đạo sương mù tán ờ giữa không trang, thoáng qua biến mắt không thấv.

Tư Đổ vẫn ngồi dưới đất.

không nhúc nhích, thậm chí không có ra tav!
“Ngươi nếu không có tật giặt minh, tại sao lại lùi?” Tư Mà cười thảm nói: “Tư Không, ta không ngờ 1ẳng, thì ra thật là ngươi!”
Tư Không lắc đẩu nói: “Tư Mã.

ta thật khôngbiết.

ngươi đang nói cái gi?”
Tư Mà lãnh đạm nói: “Hiện tại nói cái gì cùng không quan trọng.

Ngươi còn có thể đứng, đà nói rõ tắt cả”.

Tư Không chi tay vào Tiêu Bố Y nói: “Ta chi hiểu 1ẳng, hắn còn đứng.

Không biết nói rò cái gì?” Nhưng khi chi về phía Tiêu Bố Y, thanh âm cũng có chút ít kinh ngạc, hiển nhiên là có phẩn nghi hoặc khó hiểu.

Tiêu Bố Y vẫn thờ ơ lạnh nhạt, đà sớm hiểu rõ.

ba Tư đà xuất hiện vấn đề thật lớn, mà vấn để lớn nhất, chính là Tư Không kia!
Tư Mà cắn răng nói: ‘Tây Lương vương, minh ước đã thành.

Miêu vương dốc hết tâm huvết thuvết phục người Miêu cùng ngươi kết minh.

Ngươi còn cắu két Tư Không hãm hại Miêu vương, ngươi lương tâm ờ đâu?”
Tiêu Bố Y rốt cuộc nói: “Tư Mà lòi ấv sai rồi.

Tư Không nàv.

ta hoàn toàn không quen biết!”
Tư Không lại cười ha hả, “Tây Lương vương, chuvện cho tỡi hiện tại, chúng ta cẩn gì phải lừa dối? Hiện tại đã là thiên hạ của chúng ta.

chi cẩn ta và ngươi liên thủ, giết mấy người trong động, Miêu trại còn không ờ trong sự khống chế của chúng ta?”
Đan Ba Cửu gấp giọng nói: “Ngươi...!ngươi không phải Lý Hiếu Cung phái tới sao?”
Tư Không cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào.

Tiêu Bố Y lại nghiêm mặt nói: ‘Bổn vương không biết ở đây đến tột cùng phát sinh chuvện gì.

Nhưng lòng của bổn vương, thiên địa chứng giám.

Tư Không, ngươi chớ có đầu độc nhàn tàm, Tư Mà.

Tư Đồ nếu không tin, bồn vương sẽ đánh chết người này”.

Hắn sau khi nói dứt lòi.

tiến lẻn một bưỡc, nhưng lại nhải màv.

dừng bước.

Tư Không thản nhiên nói: “Tâv Lương vương, ngươi chớ có quá xem trọng bản thân, không khí ở nơi đãv đã sớm phủ kín Thất Bộ cồ.

ngươi tuy nội công tinh thâm, võ công cái thế.

cũng tuvệt đối đi không quá ba bước.

Thất Bộ cổ của ta cho dù Tư Mã, Tư Đồ cũng đề kháng không nồi.

ngươi chi là một Tây Lương vương, thì tính là gi?”
Cốt Lực Da đột nhiên nỡ nụ cười.

“Tư Không, ta cũng đà sớm nói.

Tãv Lương vương này gian xảo như quỷ, ngươi còn muốn vu oan hãm hại đối với hắn, thật sự là đà tính sai rồi” Hắn sau khi nói dứt lời.

lại chậm rãi đứng lên.

Tiêu Bổ Y cau mày nói: “Cốt Lực Da, Miêu vương đối với ngươi không tệ.

ngươi lại dám cấu kết với người ngoài, hãm hại tộc nhân?”
“Người ngoài, tại sao là người ngoài?” cốt Lực Da cười lên ha hả, “Tư Không vốn là tộc nhân, ngươi mới là người ngoài!”Đi qua đá Đan Ba Cửu một cước, cốt Lực Da hung dữ nói: “Đối với ta không tệ? Nếu đổi với ta không tệ mà nói.

cha ta tại sao lại đem mò muối kiếm tiền nhièu nhất của người Miêu giao cho người này, nểu đối với ta không tệ, ta là con trưởng, làm sao lại ngav cả Lang Đô Sát Sát cũng cười ờ trên cổ ta.

Vân Thủv nha đầu kia cũng không đem ta xem ở trong mắt? Nếu đối với ta không tệ, Lý Hiếu Cung điểu kiện rộng rãi, hắn tại sao lại kiên quvết không nhặn?" Hắn nặng nề đá Lang Đô Sát Sát một cước, phát tiết bắt mãn trong lòng.

Tư Mà nhưng lại khó nhọc hòi: “Tư Không, vì sao?”
Tư Không lạnh nhạt nói: “Đường vương nhất thống thiên hạ, mệnh trung đà định, hết lẩn này tới lẩn khác lũ nhài nhép các ngươi lại ra sức khước từ...!”
“Không ngờ quả thực là ngươi" Một thanh âm già nua vang lên.

Tư Không thuận miệng nói: “Là ta thì thế nào?” Hắn tiếng nói vừa dứt.

trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ sợ hài.

quav đầu nhìn qua.

nhịn không được lui ra phía sau hai bước.

Bởi vì hắn tròng thấv Đại Miêu Vương hòn mê bất tinh không biết từ khi nào.

đà mở hai mắt ra, đà đứng trên mặt đắt!

Bình Luận (0)
Comment