Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 430


Tiêu Bố Y nhìn sang Lý Mặt.

Lý Mặt nhưng lại đang nhìn thanh đao trên ngực minh! Ánh lửa hừng hực.

trong quán doanh mặc dù binh sĩ đông đảo.

nhưng có thể thấy được lúc nàv đại cuộc đã định, trong lúc nhắt thời ầm ĩ đă bình ổn lại.

Trong quân doanh, trừ ánh lửa chớp động, mọi người tĩnh lặng không nói gì, hô hấp có thể nghe thấv.

Lý Mặt? Ám sát Tâv Lương vương đúng là Lý Mặt?
Tất cả mọi ngưỡi bị cái tên Lý Mật này làm cho khiếp sợ.

cho dù xa ờ tại Giang Đô, bọn họ cũng hiểu rẳng chính là Lý Mặt này.

đă hại Thánh Thượng không cách nào quay lại, hại bọn họ có nhà không thể trờ lại.

Tất cả Kiêu Quả quân nghĩ tới đâv, trong lòng lại hừng hực lửa giặn, hận không thể đem Lý Mặt chém thành thịt vụn.

Nhưng Tãv Lương vương đà trừng trị Lý Mật.

Kiêu Quả quán tuy phẫn nộ.

cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Có người thậm chí suv nghĩ, Lý Mặt ám sát Tây Lương vương.

Tâv Lương vương có thể giận chó đánh mèo quân Giang Đô hay không?
Mọi người tâm tư phúc tạp, chi là nhìn sang Lý Mật toàn thân đẫm máu.

Ai cũng nhìn ra.

Lý Mặt đă không thể còn sống ra khòi quân doanh.

Lý Mật toàn thân đẫm máu, máu nhuộm chiến y, máu tươi từ trên người chảv xuôi xuống, chảv tới dưới chân, giống như nước suối.

Hắn lại không có nhìn vết thương, nhưng lại theo dòng máu mà nhìn qua.

ánh mắt rơi vào người nọ đang ôm lắv hai chân hắn.

Nguỡi nọ bị hắn một cưỡc đá vào ngực, với lực đạo một cưỡc của Lý Mặt.

xương ngực nguỡi nọ đà sớm gàv nát.

nểu là người khác mà nói.

sớm đà mắt mạng.

Nhưng năng lực kiên nhẫn cùng liều chết của người nọ đã làm cho Lý Mật không thể xem thường, lại có thể ỡ trong tích tắc ra tav bắt được hai chân Lý Mặt.

Nếu không có người nọ ôm chặt lắv hai chân Lý Mật.

trói buộc hành động của hắn.

Tiêu Bố Y cũng không thể một đao đánh trọng thương Ly Mạt.

Nguỡi nọ xương ngực đứt từng khúc, mắt thấy không thể sống, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười.

Lý mật có thể nhận ra, ngưỡi nọ là vui vẻ phát ra từ nội tâm.

Hắn đà nhận ra người nọ là ai.

khóe miệng lộ ra nụ cười chua xót.

“Vãn Lang tưỡng?”
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Vân Lang tướng lúc trước ngàn dặm truy hắn.

hòm nav lại đuổi tới trong doanh Giang Đô, hơn nữa cho hắn một kích trí mạng nhất.

Lúc trước hắn khinh thường giết Vân Lang tướng, Vân Lang tướng nhưng lại chưa bao giờ buông tha ý định tằm nã hắn quv án trong đầu.

Vãn Lang tướng võ còng không thể so bì cùng hắn.

Bởi vì hắn một chiêu có thể đem Vân Lang tướng đánh bại.

nhưng Vân Lang tướng võ công cũng không kém, bẳng không cũng sẽ không một chiêu đã đánh bại Vương Bá Đương.

Một người liều mạng, vạn người khó địch.

Vàn Lang tướng có lè từ một khắc ra tav đã biết sẽ chết, nhưng hắn cũng bời vi ôm lòng liều chết, lúc này mới không né không tránh.

Vân Lang tướng từng ngụm máu phun ra.

đau đến toàn thân phát run.

Nhưng một đôi tav lại như khóa sắt.

vẫn xiết chặt không có buông ra.

Cho dù chết, hắn cũng sẽ không buông 1a!
“Vì sao?” LÝ Mặt rất trằm tình hỏỊ tựa như là cùng bằng hữu nói chuyện với nhau vậy.

Trong mắt của hắn, cũng không có hận ý, có chi là mờ mịt khó hiểu.

Vân Lang tướng đòi mắt thẩn quang đà tan rà, nhưng vẫn cười nói: “Vi...!cái gi? Ngươi là...!giặc.

Ta là binh.

Đã...!đù!” Hắn sau khi nói xong câu đó.

đầu đà mềm nhũn gục xuống, nhưng đòi tav lại như thiên cổ bàn thạch, vẫn xiết chặt bất động, ờ trên nồi gân xanh.

Lý Mặt nhìn sang Vân Lang tướng, đột nhiên ngửa mặt lẻn trời cười như điên, trong cười mang lệ.

trong cười mang máu.

“Hay cho một câu ngươi là binh, ta là giặc! Lý do nàv thật...!con mẹ nó quá đù!”
Hắn cười thổ huvết; nhưng hắn đã không còn bao nhiêu máu có thể chãv.

Hắn còn có thể kiên trì đứng ờ đó.

đơn giản là hắn không muốn ờ trước mặt Tiêu Bố Y ngă xuống.

Cho dù chết cùng không muốn ngà xuống!
Trong bấu tròi đêm trànđẩv tiếng cười phóng đãng.

Mọi ngưỡi không nói gì.

Tiêu Bố Y trong ánh mắt đà có sự thương cảm.

Tuv có thủ hạ hộ vệ tầng tầng ngăn cản.

nhưng mà đối với một đao đánh trúng chỗ hiểm của Lý Mặt.

Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút kinh ngạc.

Lý Mặt công phu cực cao.

vừa rồi nếu chạv trốn mà nói.


hắn không thể ngăn được.

Lý Mật chưa bao giờ ngu xuẩn, hắn hiểu được sinh cơ ờ nơi nào.

nhưng Lý Mật lẩn này không có trốn, hắn lựa chọn chiến, điểu nàv làm cho người ta rất là hoang mang.

Vân Lang tướng? Tiêu Bố Y rất khó hiểu, Lý Mặt nhận ra người này? Nhưng Tiêu Bố Y lại nhớ rò người nàv khi báo danh tiến vào Dũng Sĩ phủ Tâv Lương vương, cùng không phải họ Vãn.

tên hắn hình như là Bặc Mặt.

Sử Đại Nại cũng nhìn sang Tiêu Bố Y, trong ánh mắt cũng có sự kinh ngạc.

Bặc Mặt nàv tại sao lại là Vân Lang tướng gi đó? Lúc trước hắn chiêu người tài nghĩa sĩ.

hạng người vò công cao minh.

Bặc Mật gia nhập vào.

một mực yên lặng không tiếng tăm.

nhưng bời vì võ công rất tốt, tác chiến dũng mành, cho nên từng bước thăng lên.

lần nàv có thể ỡ lại bên người Tiêu Bố Y.

Nhung Tiêu.

Sử không thể tưởng được, chính là B ặc Mặt nhìn không có gì đáng nói này, đà khó chặt lấy Lý Mật.

đà cho Lý Mặt một kích nặng nề.

Bặc Mặt? Vân Lang tướng? Hắn vi sao nhắt định phải bắt Lý Mặt.

cái nàv hình, như là một bí ần.

nhưng Vân Lang tướng đà chết, ai cũng không cách nào giải thích được!
Hắn là binh.

Lý Mặt là giặc, cho nên Bặc Mặt phải bắt Lý Mặt? Tiêu Bổ Y nghĩ tới đãv, cảm thấy hình như rất đon giản, nhưng lại rắl phúc tạp!
Tiêu Bố Y lẩn này đương nhiên là có chuẩn bị mà đến, nhưng mà những chuẩn bị này là vì đổi phó Phù Bình Cư.

Lý Mật lại đâm đầu vào.

ai cùng không thể tường được! Từ khi Lô lào Tam suy đoán Bùi Củ chính là Phù Bình Cư.

Tiêu Bố Y không thể không cẩn thận.

Người nàv võ còng cực cao.

Tiêu Bố Y rõ ràng, trên đời này nếu có thể có người bắt được Phù Binh Cư, thì tạm thòi cùng không phải là mình.

Mav mắn thủ hạ hắn cùng có tử sĩ, cùng có cao thù, hiện tại hắn là Tãv Lương vương, chi cần xuất hành, sẽ có cao thủ đi theo.

Lý Mặt hiểu lẳng đâv là cơ hội ám sát Tiêu Bố Y, Phù Bình Cư hiểu rõ.

Tiêu Bổ Y đương nhiên cũng biết.

Bọn họ đều là kẻ võ cóng cao cường, mưu lược hơn người, cũng có thể nắm bắt lắy thòi cơ trong thoáng qua.

Tiêu Bố Y cho 1ẳng Phù Bình Cư sẽ đến.

cho nén chăm chú bố phòng, bẳng không thủ hạ thị vệ cũng sè không hội tầng tầng lóp lóp nghiêm chinh như vậy.

Nhưng hắn không có nghĩ đến là, cái bẫv đối phó Phù Binh Cư.

lại dùng ờ trẽn người Lý Mặt!
Lý Mật sau khi chiến bại Lạc Khẩu Thương, không có tin tức.

Tiêu Bổ Y vẫn nghĩ ngưỡi nàv sẽ chạy trốn tới nơi nào đó.

người nàỵ là kiêu hùng, tới nơi nào cũng có thể gãy sóng gió, nhưng mà người này bại tại Lạc Khẳu.

cùng với quán Giang Đô.

cũng không có khả năng xoay người.

Cơ hội tốt nhất của Lý Mật đà bò qua, cho dù mưu đồ lại từ đầu.

thì bất quá cũng chi là một đạo phị một lần nữa cùng quân Tảv Lương vương chống lại, kết quả cùng vẫn là bại! Đây là mệnh, đâv là định mệnh mà Lý Mật sau khi lựa chọn phản nghịch nhận lấy.

hắn đương nhiên cùng biết điểm ấy, bẳng không lúc trước hắn cùng sè không tìm nơi nương tựa Dương Huyền Cảm.

Đại Tùy cho dù bấp bênh, nhưng thiên hạ Đại Tùy, vô luận như thế nào đều rơi không đến tav lớp người chân lắm tav bùn, cái nàv cũng là mệnh!
Khi nghe được tiếng cười điên cuồng của Lý Mặt.

người khác khó hiểu.

Tiêu Bổ Y lại suy nghĩ rắt nhiều.

Hắn từ trong tiếng cười cùa Lý Mặt đã nghe được sự không cam lòng, phẫn uất cọng thêm mia mai cùng tự giễu.

Lý Mặt đương nhiên không cam lòng, hắn tuv là một Bồ Sơn Cõng, nhưng mà hắn cao nhắt cũng chi có thể định vị tại vị trí phản vương, hắn cho dù là Ngụy công nồi danh thiên hạ.

hắn cho dù uv chấn thiên hạ, nhưng nói một lời thật, ngoại trừ đạo phi thi cùng không có ai coi trọng hắn.

Cho dù là một Vân Lang tướng, lời binh đối với hắn bắt quá cũng là.

ngươi là giặc! Lý Mật tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, làm thế nào mà cam lòng.

Tiếng cười dần dần suy yểu, Lý Mặt khóe miệng đà không còn máu tươi để chảy, nhưng mà đòi mắt của hắn vẫn rạng rõ sinh quang, “Tiêu Bố Y.

ta không phục ngươi".

Tiêu Bổ Y khẽ thờ dài: “Ngươi không cằn phục ta!” Tiêu Bổ Y nói là thật lòng, cũng không có nửa phẩn trào phúng.

Lý Mặt đột nhiên quát lớn một tiếng; hai tay vugn ra.

Các binh sĩ nhìn thấy hắn đà như ngưỡi chết, hữu khí vô lực.

không khỏi trong lòng thả lòng, nhưng nghe hắn rống lên như lôi đinh, thì trong lòng đều kinh hoàng.

Lý Mặt hai tav vung ra, hơn mười trường thương đâm vào trong cơ thể hắn đều lấy ra trẽn tay, trong tiếng quát lớn.

dùng sức vung ra ngoài.

Hắn bạt thương ném một cái, giống nhưsét đánh, Tiêu Bố
Y khè vươn tay.

đà lấy trường đao của binh sĩ nơi tay.

cổ tav xoay chuyển, chi nghe thấv tiếng đinh đinh đang đang không ngừng, trườngmâumặcdùsắcbén, lại bị hắn đều đánh rơi.

Lý Mặt phấn khởi thẩn dũng cuối cùng, ném trường mâu ra, hai mắt đò hồng, thấy thế ngửa mặt lên trời thở dài nói: ‘‘Đáng tiếc...! Ngươi đã khôngphải Tiêu Bố Y!”
Hắn lòi còn chưa dứt, nguỡi đã ngửa mặt lên trời ngã ra, khi ngã xuống đất.

chi thấv máu tươi văng khắp nơi.

Tất cả binh sĩ đều bị sự dũng mãnh phi thường của hắn chấn nhiếp, cùng đà lui ra sau mắv bước, chi có một đôi tav vàn giữ chặt lấv chân của Lý Mặt.

giống như tinh nhản sinh tủ không thay đổi.

Vân Lang tướng mặc dù chết, nhưng vẫn không buông tay.

Hắn ngàn dặm tầm hung, mấy năm theo dõi.


một khắc khi chết, rốt cuộc đã đạt được mong muốn!
Lý Mặt ngửa mặt lẻn trời ngã xuống, giống như núi cao.

nhưng một cái thế kiêu hùng nàv khi chết, lại không khác gi Trương Tu Đà.

cô đơn, bất đắc dĩ.

thờ dài.

có lòng giết địch, nhưng vô lực xoay chuyển trời đất!
Đáng tiếc, ngươi đà không phải Tiêu Bố Y! Đãv là càu nói sau cùng của một đời kiêu hùng.

Tiêu Bố Y sau khi nghe được, đột nhiên nghĩ đến Đại Miêu Vương nói, ngươi là Tâv Lương vương, ngươi đã khôngphải Tiêu Bố Y!
Vô luận Miêu vương hay Lý Mặt.

Bọn họ đều tinh táo rõ ràng điểm này, Tây Lương vương không phải Tiêu Bố Y!
Nếu là Tiêu Bố Y, đương nhiên sẽ đon thương độc mã cùng Lý Mặt nhất quvết sinh từ, nếu là Tiêu Bố Y.

đương nhiên sè rõ ràng tâm tình vi sao Lý Mặt không trốn, nếu là Tiêu Bố Y.

hai người sẽ oanh oanh liệt liệt chiến một trận, cho dù quỷ kế chồng chất, đao quang kiếm ảnh, nếu là Tiêu Bố Y, Lý Mật hắn chết ỡ trên tay Tiêu Bố Y, mặc dù chểt cũng không có gì tiếc nuối.

Nhưng Lý Mặt muốn giết là Tãv Lương vương, Tây Lương vương tấm thân ngàn vàng, muốn giết cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cho nên hắn dùng cái thế hào tình, thậm chí còn không có vọt tới được trước ngưỡi Tây Lương vương, thì đà lực tận máu cạn!
Hắn cho dù chết, cũng hv vọng, là chết ỡ trên tay Tiêu Bổ Y!
Nhưng chết chính là chết, vô luận chết ỡ trên tav ai.

kết quả hiển nhiên đều không có gì khác nhau! Lý Mật chấn động thiên hạ đã chết.

Lý Mặt hiệu lệnh thiên hạ đạo phi, thống soái thiên quân vạn mà kia đà chết, trước khi chết, cô đơn, chi có một người đi theo.

Lý Mặt đà chết, trong lòng của hắn không có nửa phẩn vui sướng, nhưng lại nhiều ít cảm giác được cô đơn, Tôn Thiếu Phương sớm đem đầu của đồng bạn Lý Mặt qua.

phân biệt nói: “Khời bẩm Tâv Lương vương, đổng lòa của Lý Mặt là Thái Kiến Đức, ta chi sợ Phòng HuvểnTào ờ tại phụ cặn.

có cằn phái người đi lục soáthav không?"
Tiêu Bố Y khoát tav nói: ‘‘Không cần”.

Tôn Thiếu Phương còn định nói thèm.

Tiêu Bố Y đà phán phó nói: “Thiếu Phương, ngươi tới phụ trách, đem hộ vệ đà chết hậu táng, an trí người nhà thích đáng.

Lý Mặt.

Thái Kiến Đức hai người này, chôn là tốt rồi.

Hắn nói như thế nào.

cũng là địch thủ làm cho người ta tòn kính”.

Lý Mặt mặc dù là Ngụy công, nhưng sau khi binh bại Lạc Khẩu, đi theo bên người nhiều nhắt cũng chi có hai người, một là Phòng Huyền Tảo.

một người khác chính là Thái Kiến Đức.

Vương Bá Đương học sinh của hắn đã chết, khi Lý Mặt chưa tới Ngòa Cương, bẽn người chính là ba người nàv.

Ngõa Cương sau khi mất.

bên người chi còn hai người, rất là thê lương.

Tôn Thiếu Phương suy đoán họp tinh hợp lý.

bời vì Lý Mặt đền đâv.

Phòng Huyền Tảo quá nửa sè đi theo.

Tiêu Bố Y cũng không phải lòng dạ đàn bà, nhưng lại để tránh dẫn phát quán Giang Đô nghi kỵ, không hề đi thăm dò.

Lại nói Lý Mật đà chết.

Phòng Huyền Tảo lẻ loi một minh, càng không đáng lo.

Sớm có các Lang tướng quán Giang Đô tiến lẻn.

nơm nóp lo sợ nói: “Tâv Lương vương, chuyện thích khách..
‘Thích khách là Lý Mặt Ngòa Cương, cùng các ngươi không quan hệ” Tiêu Bổ Y cất cao giọng nói: “Nghĩ tới hắn lẫn vào trong doanh, quá nửa là muốn hãm hại các người.

Mọi người không cẩn lo ngại, Lý Mật đà chết, chuyện này, cứ tính như vậy.

chớ có nhắc lại”.

Bọn Lang tướng Mạnh Binh mừng rờ.

cùng kêu lẻn: “Tâv Lương Vương Minh xem xét rò ràng, thuộc hạ vô cùng cảm kích”.

Tiêu Bố Y hiểu 1ẳng giờ phút này quán tâm giao động, chi có thể lại an ủi vài câu.

lúc nàv mới cùng Trương Trấn Chu.

các thị vệ quav lại doanh trại.

Lại cùng Trương Trần Chu thương nghị thật làu.

Đến khi đém khuya mới có thể an giấc.

Nhưng mới tới trước lều trại, Tiêu Bố Y đà chợt ngừng bước, sau hồi làu đẳv mành trướng ra, vui mừng nói: “Đại ca.

là người? Người đến khi nào?”
Cầu Nhiêm Khách nhìn sang Tiêu Bố Y thật làu.

Đột nhiên thân hình nhoáng một cái, đà đến trước người Tiêu Bố Y.

một chưởng bổ tới.

Một chưởng này của hắn thế tới cực kỳ nhanh, có thể nói là thân hình mới động, chưởng đà đền trước mắt.

Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, theo bản năng ra tav đón đờ.

Hắn xuất chưởng ra.

thân thể đã lui ra khỏi trướng, chi cảm thấy trẽn mặt một đạo gió sắc bén lướt qua.

mơ hồ lấv đau.

thắt thanh nói: “Đại ca.

người làm gì vậy?”
Sỡm có hộ vệ ùa tỡi hò lên: “Tâv Lương vương”.

Bọn họ nhìn thấy Tây Lương vương vào lều.

bồng nhiên vọt ra.

chi cho là có thích khách ẩn nấp, không khòi sợ hài, thoáng qua đà vọt tới trước người Tiêu Bố Y.


Tiêu Bổ Y khoát tay chặn lại nói: “Không sao.

các ngươi tạm thòi lui ra”.

Binh sĩ hai mặt nhìn nhau, không dám có kháng lệnh, lưỡng lự lui ra phía sau.

Tiêu Bố
Y lại xốc màn trướng lên tiến vào, nhin thấy cầu Nhiêm Khách vẫn ngồi ỡ vị trí vừa rồi, một chưởng kia như là ảo giác.

Nhung Tiêu Bố Y lại biếttuvệt đối không phải, khó hiểu hòi.

‘Đại ca?”
Cầu Nhiêm Khách lộ ra nụ cười nói:“Bố Y, ngồi đi”.

Tiêu Bố Y khi ngồi xuống, không có nửa phản do dự.

cầu Nhiêm Khách than thở nói: “Lý Mật đã chết, Thiên Nhai rất giảo hoạt, nhưng ta đã không thể đợi hắn nữa”.

Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, “Đại ca...!người vừa rồi cũng ờ đó?” Lý Mặt mới chết, cầu Nhiêm Khách đã biết được.

Điều này làm cho Tiêu Bố Y lập tức ý thức được, đại ca thật ra vẫn một mực ỡ bén cạnh hắn.

Cầu Nhiêm Khách mim cười nói: “Đệ họp lực mọi người, có thể giết bậc cao thủ như Lý Mặt.

Vừa rồi đại ca thử đệ một chiêu, trong khi vội vàng, đệ vẫn có thể tránh được một kích của ta.

đà như vậy.

Thiên Nhai cho dù đánh lén.

trong lúc nhắt thời cùng khó làm gi được đệ.

Hắn nếu không đánh lén.

dưới tav đệ tinh binh vô số.

Hắn cũng không thể làm gì được đệ.

Đại ca cho đến hôm nay.

rốt cuộc đà có thể vên tâm đi làm việc”.

Tiêu Bổ Y trong lòng cảm động.

“Thì ra đại ca vẫn quan tâm đến an nguy của đệ”.

Cầu Nhiêm Khách cười cười, “Ta không phải vì đệ.

mà là vì thiên hạ thái bình.

Lý Mặt không phải Thiên Nhai, thi không cẩn ta xuất thủ.

vết xe đổ của Chu Vũ đế.

ta không muốn đệ giẫm lên vết xe đổ.

Tam đệ.

đệ nhớ rò, ngươi nắm giữ kỳ vọng của quá nhièu người, chớ làm cho chúng ta thất vọng”.

“Đại ca...!người muốn đi làm cái gi?” Tiêu Bố Y hòi.

Cầu Nhiêm Khách khẽ thờ dài: “Ta nghĩ tam đệ nghe những lời đồn.

chắc hẳn cũng đà biết được rất nhiều chuyện.

Những chuyện nàv, ta vốn không muốn để cho đệ biết.

Thái binh thái binh, mấv trăm năm qua, một mực vẫn là ngọn nguồn của làm loạn, ta vốn tường rằng sau khi thề, có thể ước thúc đạo chung quv thái bình, nhưng dục vọng của con người vô cùng, bẳng vào lực bản thân ta.

muốn trừ khử quá nhièu thành kiến, thật sự có lòng mà không đù lực.

Một lòng không sinh, vạn phép không lâu dài.

ta đúng là vẫnkhôngbẳng Tăng Sán”.

Tiêu Bổ Y nói khẽ: “Đại ca.

ta nghĩ Thiên Nhai theo quán Giang Đô...!qua Lẻ Dương một đường hướng bắc.

không làu sẽ tới tìm đệ gây phiền toái”.

Hắn ngẩm có ý thử, nhưng thật ra là muốn xác nhận Thiên Nhai rốt cuộc là ai, cầu Nhiêm Khách vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y.

“Tam đệ.

đệ so với đại ca thì thông minh hơn.

Nhưng mà Thiên Nhai rốt cuộc muốn làm cái gì.

dưới đời này.

không có người nào có thể hiểu được.

Được rồi...!ta phải đi.

lằn từ biệt này, không biết...!khi nào thi mới có thể gặp lại”.

Tiêu Bố Y âm thầm kinh hài, “Đại ca sao lại nói ra lời ấy? Chẳng lẽ dưới gầm trời nàv còn có chuyện mà huynh không thể làm? Nếu thật nguy hiểm, chi cằn người phán phó một tiếng, đệ dốc hết toàn lực cũng sẽ giúp huynh”.

Cầu Nhiêm Khách cười cười.

“Trẽn đời này, có rất nhiều chuyện, không nhất định là dùng võ còng cùng binh lực để giải quvết.

Bố Y, ta cảm ơn V tốt của đệ.

Ta lần nàv rời đi.

là vi sau khi điều tra cần thận, trong lòng có một bí ẳn thật lớn.

nếu không phá giải, ta cuộc đời này hàng ngày khó có thể binh an.

BÓ Y.

đệ hãy tự bảo trọng”.

Hắn xoay người muốn đi.

Tiêu Bổ Y đột nhiên hòi: “Đại ca, người đi gặp Còn Luân sao?”
Cầu Nhiêm Khách thân thể ngưng lại.

hồi làu mới nói: “Ta hiện tại...!cũng không biết còn có thể gặp lại Côn Luân hay không Hắn lời còn chưa dứt.

người đà không thấv.

Tiêu Bố
Y xốc màn trướng lên đuổi theo sau.

chi thắv được màn đêm nặng nề.

không trung đằv sao, gió nhẹ thổi qua.

cẩu Nhiêm Khách đã sớm bóng dáng không thấv!
***
Dương Niệm Phủ khi tinh đậy, phát hiện nước mắt đà thấm ướt gối đầu.

khi hắn chậm rãi ngòi dặv.

đầu tiên là lau đi nước mắt.

Hắn không sầu muộn, hắn cùng không muốn khóc, bời vì tỷ tỷ vẫn nói cho hắn biết, nước mắt đàn ông.

từ trước đến nay so với vàng còn muốn trân
quý hơn.

Nhưng hắn ban ngày tuy vẫn cười nói.

nhưng mà mồi đêm khi thiếp đi, đều nhịn không được mà khóc trong mộng.

Hắn mộng thấv tỷ tỷ, mộng thấy mẫu thân, mộng thấy phụ thân.

Hắn chưa từng thấv qua phụ thân, cùng không có gặp qua mẫu thân, nhưng tỷ tỷ có bức họa của cha mẹ, luôn khi không người, chi vào người nam phong lưu phóng khoáng nói.


tiểu đệ.

đâv là phụ thân, đệ phải nhớ kỹ bộ dáng của người, cho dù trong ngàn vạn ngưỡi.

cùng phải liếc qua là nhận ra phụ thân, không được bò qua.

Khi mẫu thân mắt.

cũng chi có một nguyện vọng này.

đệ nhất định không thể nào quên!
Dương Niệm Phủ không thể nào quên.

Mỗi một lời nói của tỷ tỷ.

hắn cũng không thể quên!
Nhưng hắn những ngàv này, gặp qua ngàn vạn người.

Nhưng chưa từng thấv qua người muốn gặp.

Hắn đà biết, cha khả năng đà đi GiangĐô.

tỷ tỷ không cho hắn làm phiền Tiêu đại ca.

hắn ghi nhớ tỷ tỷ, chưa bao giờ hướng về phía Tiêu đại ca mà nói.

Nhưng mà hắn đà là Thái Phó Thiếu Khanh- hắn đang suy nghĩ, dùng cái cớ gì, mới có thể đi Giang Đó?
“Tiểu đệ, Tiêu đại ca tìm đệ.

Bảo đệ đi phòng khách” Bùi Bội chẳng biết từ lúc nào đã đến cửa ra vào, nhẹ nhàng gò cửa.

Dương Niệm Phủ chậm rãi đứng lẻn.

trong lòng dâng lẻn cảm giác ấm áp, mồi lần nghe nhưng ngưỡi này gọi hắn là tiểu đệ.

hắn có thể cảm giác được sự ấm áp của gia đình.

Hắn tuy là Thái Phó Thiếu Khanh- cũng có thể có phủ đệ của minh, nhưng mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến rời xa phủ đệ của Tiêu đại ca.

bời vì nơi nàv có Tiêu đại ca.

còn có nhưng người thân giống như tỷ tỷ vậy.

Hắn tuy thiếu một tỷ tỷ.

nhưng mà nhiều hơn ba tỷ tỷ, hắn đà rất cảm ơn ông trời chiếu cố, nhưng ông trời nểu thật có mắt, hắn vẫn hv vọng tỷ tỷ có thể trờ về lại trách cứ hắn vài câu?
Mũi có chút cav cay, tiểu đệ đi tỡi trước cổng, đà lộ ra nụ cười, hắn không muốn phụ sự quan tâm của mọi người, hắn không muốn bất luận ké nào nhìn thấy bộ dáng ưu tư của hắn.

Tỷ tỷ nói qua.

chuyện của đàn ông.

thì phải để đàn ông tự mình làm!
Đẩv cửa phòng ra, phát hiện Bùi Bội tỷ, Xảo Hề tỷ, Tuyệt Nhi tỷ đều ờ đó đang nhìn minh, trong mắt mang theo sự cổ quái.

Dương Niệm Phủ cúi đẳu xuống, hiểu 1ẳng các nàng đối với minh rất thương tiếc, cùng rất đồng tinh ý, nhưng hắn không muốn đồng tình.

Tuv vậy hắn cùng không nói.

ý tốt của người thân, hắn vĩnh viễn sè không cự tuvặt.

Hắn thật sự.

quá thiếu tình thân!
“Ba vị tỷ tỷ.

ta đà tới” Dương Niệm Phủ ngẩng đầu nhoén miệng cười, sải bưỡc đi tỡi.

Chờ khi đến phòng khách, Dương Niệm Phủ đem chuvện cằn thiết báo cáo đều ờ trong đẩu sửa sang lại một lẩn, hắn muốn cho tắt cả mọi người hiểu 1ẳng, hắn không có phụ Tiêu đại ca đề bạt.

Đi đến trong sảnh, nhìn thấv người đang ngồi đưa lưng về phía mình, hắn muốn gọi tiếng Tiêu đại ca.

nhưng cổ tự ức chế.

Người kia tóc trắng xoá.

Tiêu đại ca tuyệt đổi không có tóc trắng.

Vậy là ai, sao có thể nghênh ngang ngồi ỡ trong phủ Tây Lương?
Nghe được tiếng bước chân, ngưỡi nọ chậm rãi xoav người lại, Dương Niệm Phủ trong tích tắc khi nhin thấv, không dám tin tưởng vào mắt minh, hắn chưa từng nghĩ đến.

sẽ có người già nua như thế.

Người nọ chẳng những một đầu tóc trắng, chòm râu cùng bạc trắng, trên mặt nép nhăn lớp lóp.

sâu khô đằv mặt.

hai hàng chân mày thành hình chữ xuvên (] 11).

thoạt nhìn nhưbị người chém ba đao.

Dương Niệm Phủ nhìn thấy ngưỡi nọ.

có thể vững tin chưa bao giờ thấv qua ngưỡi nọ.

nhưng khi ánh mắt người nọ rơi vào trên ngưỡi hắn, trong không khí phàng phắt đều xuất hiện rung động, không biết qua bao làu.

trong tích tắc hoặc là vĩnh hẳng, người nọ rốt cuộc khàn khàn hỏi: “Niệm Phủ?”
Hắn thanh âm khàn khàn, giống như đà làu cũng không có nói chuvện, ánh mắt của hắn ảm đạm.

giống như gần đất xa trờỊ nhưng một khắc khi thanh âm vang lên.

lại như tinh chán ý thiết, giống như tiếng gọi đã bị nén ngàn năm.

Dương Niệm Phủ trong lòng điên cuồng rung động, đột nhiên kêu lẻn: “Nguỡi là cha
ta?”
Hắn gọi hết sức tự nhiên, nhưng hai chân giống như đóng đinh, ở trên mặt đất.

một bưỡc cũng không thể dịch chuvển.

Cái loại tình phụ tử cổ quái khó hiểu này, hắn có suy nghĩ nàv trong đầu.

chính là không thể ngăn chặn.

Người này trước mắt hoàn toàn không có phong lưu lỗi lạc.

ý chí hăng hái nhưtrong bức họa.

hắn già nua quả thực đến mức đáng sợ, khuôn mặt tái nhợt như đã quá lâu chưa từng gặp qua ánh dương, trẽn mặt hắn không có bất kỳ vết thương nào, nhưng Dương Niệm Phủ mới đưa mắt nhìn qua.

cảm giác đầu tiên chính là.

người này mặt đầy ưu thương.

Từng đạo.

một mảng, làm cho người ta vừa nhìn qua, đã có loại cảm giác tuvệt vọng muốn rơi lệ!
Người này cùng phụ thân trong bức họa hoàn toàn khác nhau, nhưng mà Dương Niệm Phủ cũng đà nhận định, đâv là phụ thân của hắn! Hắn là con của thánh nữ.

trời sinh có loại cảm giác nhạv cảm, máu mủ tình thâm, hắn đà nhiệt huvết sôi trào.

Tắt cả ân oán ờ phút chốc này, đểu đến lên chín tầng mâv, tất cả tường niệm cho tới bây giờ.

đểu hóa thành lệ nóng lưng tròng.

Người nọ hai hàng nước mắt đà chảv xuôi xuống, run rẩy đi về phía trước vài bước, đưa tavôm lấv Dương Niệm Phủ, khàn giọng nói: “Ta không phài cha của con!”
Dương Niệm Phủ hơi sững sờ.

còn chua phản ứng, thì lào nam nhân kia đà rơi lệ đầv mặt nói: “Ta khôngxứng là cha của con! Niệm Phủ.

cha con là kè vô dụng!”
Dương Niệm Phủ hơn mười năm bất màn, một khắc này.

đột nhiên tan thành mây khói, hắn dì nhiên hiểu 1ẳng, trong khi hắn đau khồ tưởng niệm, thì còn có nam nhân này nhẫn nhục chịu lấv vô số khuất nhục, cùng đang tường niệm.

Tương tư tịch mịch, tương tư tận xương tủy, người nam nhân nàv.

chịu đủ dàv vò, còn có thể sổng sót.

đơn giản là...!hắn còn muốn gặp lại thân nhản một lằn! Có lè hơn mười năm qua, núi sông hào tình không còn.

Đại tùy đế quốc đã xế chiều, nhưng đoạn huvết lệ triền miên, cũng không chịu khuầt phục, tương tư có lẽ không thành, nhưng mà cốt nhục cuối cùng cũng có thể gặp lại!

Bình Luận (0)
Comment