Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 485


Trong phòng nghị sự biến đồi bắt ngờ.

Tiêu Bổ Y nghe được tới giờ.

mới hiểu được tâm ý của Phụ Còng, không khói nhíu màv.

Hắn vốn cho 1ẳng mặc cho Phụ Còng tính toán như thế nào, chi cằn đến lúc đó hắn ra tay bắt Phụ Công, bảo đảm khiến cho tắt cả mưu kế đều không chồ nào trốn tránh.

Lâm trận trảm tướng, bắt giặc bắt vua loại thủ pháp này rắt có tính chấn nhiếp, cũng rất trực tiếp, thường thường lại có thể phát ra tác dụng vào những thòi điểm cực kỳ mấu chốt.

Thật ra Tiêu Bố Y vẫn rất nghi hoặc, hoài nghi Phụ Công có thủ đoạn cao minh khác.

Bởi vì cho dù là Tiêu Bổ Y, cũng biết đám người Hám Lăng, Miêu Hải Triều là thán tín của Đỗ Phục Uy.

Phụ Cõng nếu là cùng Thái Bình đạo liên thủ.

hiểu 1ẳng Đỗ Phục Uy không có chết, muốn đổi phó ngoại trừ Tàv Môn Quán Nghi ra, hiển nhiên còn có đám người Hám Lăng.

Miêu Hải Triều, Từ Thiệu An.

Tiêu Bổ Y vẫn sợ Hám Lăng bị Phụ Công thu mua, đến thời điểm mấu chốt, cho Đỗ Phục Uy một kích trí mạng.

Nhung cẩn thận quan sát, hắn cho 1ẳng Hám Lăng chẳng những không có bị Phụ Cóng thu mua, hơn nữa đối với rất nhiều chuvện cùng không biết rò tinh hình.

Tiêu Bố Y vắt hết óc, thầm nghĩ Phụ Còng rốt cuộc sẽ dùng thủ đoạn gì, nhưng chưa bao giờ nghĩ đền.

Phụ Công lại dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, thảo mãng nhất.

Một chọi một giãi quvết!
Nhưng chi có loại thủ đoạn này.

Tiêu Bố Y không thể nào nhúng tav vào, thậm chí hắn đà lo lắng có người nhận ra hắn.

bời vì nhưvậy mà nói.

Đỗ Phục Uv hết đường chối cãi.

Sĩ tộc cùng dân chúng khác nhau, triều đình cùng thảo mãng càng khác nhau.

Người khác nhau sẽ có thủ đoạn giải quvết vấn để khác nhau, sĩ tộc đại gia có thể vì ích lợi mà hv sinh, nhưng mà tuvặt đổi sè không xúc động.

Nhưng thảo mãng dân chúng lại vì xúc động, nghĩa khí mà liều lình, cũng không lo lắng tới ích lợi gì.

Tiêu Bổ Y hắn hiện tại đại biểu là triều đinh, là tân quý cao cao tại thượng.

Hắn và nơi này.

không họp với nhau.

Hắn không thể ra tay.

không thể lộ diện., chỉ có thể im lặng quan sát tình thế phát triển.

Hơn nữa xem ra.

tinh thế biến thành có phẩn ác liệt.

Nghe được Phụ Công chất vấn khiển trách.

Đỗ Phục Uv sắc mặt vẫn thẫn thờ.

Miêu Hải Triều liếc nhin Tiêu Bổ Y.

rốt cuộc đứng ra.

trầm giọng nói: “Các vị huynh đệ.

nếu có thể, xin nghe ta nói một lời”.

Mọi người khó hiểu nhìn về phía Miêu Hải Triều, không biết hắn muốn nói cái gì.

Đỗ Phục Uv lại lắc đẩu nói: “Hải Triều.

Không cấn phải nói”.

Miêu Hải Triều gấp giọng nói: “Sao có thể không nói? Đỗ tồng quản, Phụ Công điên đảo phải trái trắng đen.

một điểm quan trọng nhất là, người đi Đông Đò là vì đường lui cùa quán Giang Hoài, mà không phải vì bán thân! Hôm nay thiên hạ đà phân, Quan Lũng.

Đông Đô đều là mòn phiệt cằm quyền.

Lý Mật trăm vạn đại quân, mà còn sụp đổ.

mười vạn quán Giang Hoài chúng ta.

thi làm sao chống đờ được thiết kỵ của quân Tây Lương?”
Phụ Công cười lạnh nói: “Ngăn không được sẽ không ngăn cản sao? Chẳng lè người muốn tới giểt ngươi.

Ngươi chống cự không được, sẽ không chống cự sao?”
Miêu Hải Triều trả lời lại một cách mia mai.

“Ngươi nói mười phẩn sai.

quán Tâv Lương không phải muốn giết chúng ta, mà là muốn chúng ta trờ về quê cũ mà thòi.

Trăm vạn đại quán Ngoã Cương sau khi sụp đồ.

thì đà chết bao nhiêu? Ngoại trà tru sát đầu sò ra.

Tâv Lương vương đã từng lạm sát qua một người nào chưa?”
Miêu Hải Triều thoạt nhìn tuy xấu xí, nhưng ngôn từ có phẩn sắc bén, Phụ Công hơi có kinh ngạc, thoáng qua cười lạnh nói: “Hiện tại không giết.

Không có nghĩa là sau này sẽ không giết.

Đến lúc đó họ là dao thớt, ta là thịt cá, muốn giết lúc nào mà không được”.

“Tây Lương vương nghĩ như thế nào ta không rõ lắm.

Nhưng mà ngươi hiện tại sẽ đem quân Giang Hoài dẵn xuống địa ngục!” Miêu Hải Triều trầm giọng nói.

Phụ Công sắc mặt âm trầm.

“Miêu Hải Triều, ở đâv còn không tỡi phiên ngươi nói chuyện”.

“Không sai.


ỡ đâv xác thực không tới phiên hắn nói chuyệnĐỗ Phục Uy rốt cuộc mỡ miệng.

“Thế nhưng cũng khôngtới phiên ngươi nói chuyện”.

Phụ Công sắc mặt khẽ biến.

“Đỗ Phục Uy, ngươi không có tư cách ỡ đây nói chuyện”.

Đỗ Phục Uy lạnh nhạt cười, “Ta xác thục không có tư cách, nhưng đánh võ mồm cũng là chuyện vô bổ.

Quản Giang Hoài là huynh đệ chúng ta, bọn họ dù sao cũng có quyền lợi có tiếng nói cùa minh.

Ta đầu nhập vào Đông Đò, là đúng hav sai.

trong lúc nhất thời rất khó nói cho rõ.

Nhưng mà Đồ Phục Uv ta dám đối với trời thề.

ta nếu có một phần vì bản thân, trời tru đất diệt!”
Hắn ngôn ngữ chém đinh chặt sắt.

các tướng lình trong lòng chấn động.

Đỗ Phục Uy lại nhìn Phụ Công nói: “Ta khởi nghĩa nhiều năm, lúc trước chi là vì mạng sống của mình, về sau là vi mạng sống của các huynh đệ.

Ta xác thực từng nói qua.

muốn bẳng hai tav của minh, đánh ra núi sông, không tin quan phù, chi tin bản thân có thể mang đền cho huynh đệ đường sổng! Phụ Công, ngươi nói ta nhu nhược cùng tốt, hèn hạ cùng được, bội bạc cùng không sao.

nhưng Đỗ Phục Uv ta.

tâm lực đã tiều tụy, tự hối hận tuồi trẻ khinh cuồng, bởi vì ta hiểu 1ẳng, ta đã không thể thực hiện lời hứa của minh, ta thật ra đối với ngươi...!rất là áv náy”.

Phụ Công hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.

Hám Lăng lại lỡn tiếng nói: “Nghĩa phụ!”
Đỗ Phục Uy khoát khoát tay.

ngăn hắn lại.

bi thương nói: “Nhớ năm đó.

quán Giang Hoài khi tối thịnh, cũng có hơn mười vạn.

Nhưng mà hiện đây.

cũng hơn mười vạn.

Nhìn như cường thịnh, nhưng nhiều năm tích lũy.

bắt quá cũng chi như vậy.

Không thiên thòỊ không địa lợi.

không nhân hòa.

Đỗ Phục Uv ta không có tin tưởng mang lại cho các huynh đệ đường sống.

Núi sông còn đó.

người vẫn V nguyên, Trường Giang cuồn cuộn, đà cuốn đi bao nhiêu tháng năm tuổi trẻ? Nhìn bên cạnh nguyên một đám huynh đệ vì ta mà chết, ta hòi lòng xấu hổ! Đỗ Phục Uv tuy nhu nhược vô năng, nhưng không sợ chết, vì quân Giang Hoài có thể sống yên ổn mả hết lòng hết sức.

lúc này mới đi Đông Đô, ta đi Đông Đô, cũng không
CÓ ý niệm sống sót trong đầu.

Vì thắ ta buông tha cho vợ con.

buông tha huvnh đệ.

buông tha lời hứa.

Ngươi nói ta như thế nào.

ta cùng không phản đối.

Nhưng Phụ Công, ngươi có thể nói cho ta biết hav không, binh đao vô tình, không hàng sẽ vong, ta và ngươi nếu không quy hàng, rốt cuộc sẽ để cho các huynh đệ sổng sót như thế nào? Chi bẳng ta và ngươi, chi bẳng một lời hứa lúc trước? Ta đi tới Đông Đô.

thấv qua nơi đó vên vui hưng thịnh, bách tính an vui, ta quả thực hy vọng quân Giang Hoài chúng ta.

không cằn chém giết liều mạng, có thể giống như dán chúng Đông Đô.

sống khoái hoạt một ít”.

Thấy Phụ Công không nói.

Đỗ Phục Uy cười thê lương, “Ta sẽ không giết ngươi, ta đương nhiên không có tư cách.

Nhưng mà ngươi có thể giết ta.

bời vì ta thiếu nợ ngươi rất nhiều!”
Đưa tay ném đao ra.

chi nghe xoạt một tiếng, đơn đao đà cắm xuống đất.

chuôi đao rung động, phảng phất như tiếng lòng rang động của mọi người giờ phút nàv.

Đao hiện hàn quang, chiếu rọi khuôn mặt thê lương của Đỗ Phục Uy.

“Phụ Công, ngươi có thể rút đao giết ta.

ta sẽ không hoàn thủ.

Ngươi yên tâm, quán Giang Hoài cũng sẽ không báo thù cho ta.

Nhưng ta chi có một cái mạng, dù sao cũng không thể thiếu nợ được nhiều.

Nhưng ta trước khi chết, ta chi hỏi ngươi một câu.

những người này đã cùng chúng ta ra sinh vào tử.

Nhiều lần vì ta và ngươi xông pha.

Những tình nghĩa này, hơn nữa hơn mười vạn tính mạng cùa quân Giang Hoài, chẳng lè chi dựa vào tuổi trẻ khinh, cuồng của chúng ta năm đó, mà hôm nay chấp mê bắt ngộ.

đem thiếu đốt hết đi?”

Phụ Công nhìn sang đơn đao, nhưng lại bất động, cắn chặt hàm răng, trên trán gân xanh nổi lên.

Mọi ngưỡi khẩn trương nhìn sang thanh đao kia.

Phụ Công cuối cùng cũng không có đi tới rút đao.

ai cũng khôngbiết.

hắn rốt cuộc nghĩ đến cái gì.

“Việc hôm nav.

không phải ta và ngươi quvết định, mà hẳn là do các huvnh đệ đi theo chúng ta quyết định” Đỗ Phục Uv thờ ra một hơi.

“Người đi theo Phụ bá thi đứng ra, Đỗ Phục Uv ta tuyệt không ngăn trở, cũng không mặt mũi nào ngăn trở! Còn người nào tin Đồ Phục Uv ta.

xin hãy tin tưởng Đông Đô, tin tưởng Tây Lương vương!’’
Hắn tiếng nói vừa dứt.

không có ai cất bưỡc, một lúc làu sau.

tất cả mọi ngưỡi vẫn đứng ỡ sau lưng Đỗ Phục Uv.

Phụ Công khóe mắt run rẩy, thấp giọng nói: “Các ngươi đều đà quên hùng tâm tráng chí lúc trước? Các ngươi chẳng lẽ đều cam nguvện.

đi làm ưng khuvền của triều đinh Các ngươi chẳng lẽ quên, người nhà các ngươi là do quan phủ giết chết?”
Hám Lăng nói: ‘Quan phủ hòm nav.

sớm đà không phải mắt mờ vô năng như năm đó! Phụ bá, ta cảm thấv cho người có chút..

Hắn muốn nói lại thôi, nhưng ai cũng đểu rõ ràng, Hám Lăng muốn nói Phụ Công quá mức ngoan cố.

Đỗ Phục Uy cười cười, trong nụ cười chi có sự bắt đắc dĩ.

cùng không có chút nào vẻ đắcý.

“Phụ bá.

người thật ra cũng có thể...”
“Ta vĩnh viễn sẽ không lại đứng ờ bên cạnh ngươi nữa!” Phụ Còng thanh âm kích động, “Đỗ Phục Uv.

Ngươi rất có tâm kế.

đã như vậy còn đắu cùng ta! Ngươi nhớ rõ.

ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Hắn sải bước rời đi, không người cản trờ.

cũng không ngưỡi giữ lại.

Đỗ Phục Uv nhìn bóng lưng của hắn biến mất không thấv.

sự bi thương trên mặt càng đậm.

vô lực ngồi xuống, nhìn sang khuôn mặt thê tử.

lẳmbẩmnói: “Xin lỗi...”
Hắn cứ ngồi nhu vậy, một mực nói xin lỗi.

không người nào có thể khuyên, tất cả mọi người đều đứng ờ phía sau hắn.

trong lòng chua xót.

Đỗ Phục Uv vì bọn họ làm quá nhiều, nhưng bọn họ lại một điểm cũng không thể trợ giúp Đỗ Phục Uv,
Đỗ Đức Tuấn tinh lại.

òa khóc lẻn, nắm lấv tay của phụ thân, gào khóc nói: “Cha, con muốn mẫu thân tinh lại.

con sẽ nghe lời.

con sẽ không nghịch, con chi muốn mẫu thân tinh lại! Cha đáp ứng con...!cha đáp ứng con đi!”
Hắn dùng sức lav động Đỗ Phục Uy, khàn cả giọng, trong mắt đò hồng, Đỗ Phục Uy mặc cho hắn lay động, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt trống rồng, ở trong tiếng khóc cùng trầm mặc cho đến hoàng hôn.

Tà dương như máu.

rọi vào trong thính đường, Đỗ Đức Tuấn một lần nữa khóc tỡi bất tinh.

Đồ Phục Uv ôm đứa con.

lẩm bẳm nói: “Đức Tuấn, nếu mẹ con có thể tinh lại.

ta có thể làm bắt cứ điều gi”.

Hắn nói một càu bình thản, Tiêu Bố Y trong lòng than nhẹ, Tư Nam sớm đà rơi lệ.

tất cả những cái này.

đều cùng Tiêu Bố Y có quan hệ.

khién cho hắn cũng không thể làm gi được.

Nhưng đãv cũng là mệnh, quán Giang Hoài thật ra khi khỡi nghĩa, vặn mệnh đà định.

Bọn họ căn cơ bạc nhược yếu kém, mâu thuẫn của bọn họ không thể điểu hòa.

mục tiêu của bọn họ cũng không nhất trí, tầm mắt của bọn họ quvết định vận mệnh của bọn họ.

Tiêu Bố Y rõ ràng những cái này, nhưng mà hắn vẫn có chút áv náv.

‘Không có ngươi, bọn họ kết quả cũng giống như vậy.

có lẽ còn không bẳng hiện tại” Tư Nam thắp giọng an ủi, vươn tay cằm lắv tav hắn.

Tiêu Bổ Y có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn qua.

thấv Tư Nam hai mắt sáng như sao tròỊ tràn đầy ân cần.

chi nắm chặt tay nàng, gặt nhẹ đầu.


Đỗ Phục Uv lúc này rốt cuộc đà đứng lên.

đi tới trước mặt Tàv Mòn Quản Nghi.

Tây Môn Quản Nghi vẫn đang ngơ ngác nhìn sang hắn.

huyết lệ đã ngừng.

Hắn hiện tại đã không biểt phải hận ai.

khi bị nhốt mấy ngày, hắn hận không thể giết hết người trong thiên hạ, nhưng khi thấy Đỗ Phục Uv đi tới.

hắn đã không thể hưng nôi cừu hận.

“Xin lỗi” Đỗ Phục Uy lại nói.

Hắn lần đầu nói xin lỗi nhiều như vậy.

thanh âm của hắn đã khàn, nhưng trong mắt lại có sự áy náy thật sâu.

“Người đà đà chết, tất cả ân oán...” Tâv Mòn Quản Nghi khi nói đến đâv.

trong lòng kích động, một búng máu phun ra.

Tư Nam nhìn thấy, vì hắn thương tàm.

một cưỡc đem Hà Thiếu Thanh đá ra, đổi giọng nói: “Hà Thiếu Thanh còn chưa chết”.

Trong khoảng thời gian này, Hà Thiái Thanh không biết đà trúng bao nhiêu cước của Tư Nam, khi tỉnh, lại cũng không dám suy nghĩ chạy trốn, bời vì hắn chi cần khẽ động là Tư Nam sẽ đá một cước, vô luận hắn né tĩárih như thế nào, chỉ có khiến cho đau đớn càng thêm kịch liệt.

Hắn tuy bị tra tấn, nhưng không dám lên tiếng, bời vì hắn chỉ sợ bị người chú ý.

Phụ Công đi rồi, hắn đã triệt để tuyệt vọng, nếu như có thể, hắn hy vọng minh biến thành một con chuột, tìm một cái lỗ mà chui vào.

Chi tiếc, nhân sinh không như ý mười phần hết tám chín, hắn không có biến thành chuột, nhưng người bên ngoài nhìn hắn, đã đối đãi như chuột chạy qua đường vậy.

Hà Thiểu Thanh nhìn thấy ánh mắt cùa hai vị đương gia, thấy lạnh cả người, run giọng nói: “Tồng quản, Tây Môn tướng quân...!chuyện không liên quan tới ta.

Đều là Phụ Công sai sử” Thật ra hắn chém chết Vương Ngọc Thục, là chủ ý của chính mình.

Hắn tuy là Thập nhị thiếu, nhung ở trong các nghĩa từ cùa Đỗ Phục Uy, thật sự xệp không được cao.

Hắn có dà tâm, hắn muốn leo lên, cho nên hắn tích cực đầu nhặp vào Phụ Công, nhung Phụ Công an đã đi rồi, cơ hội sống sót của hắn còn lại cũng không nhiều.

Tây Môn Quân Nghi đột nhiên nói: “Tổng quản, người đã nói, mọi người đều là huvnh
đệ”.

“Ta có nói qua” Đỗ Phục Uy đờ đẫn nóL
“Người nói huynh đệ không thể tự giết lẫn nhau” T ây Mòn Quản Nghi lại hỏi.

Đỗ Phục Uy gật đầu, trong lòng lại như đao cắt.

nhung trẽn tay hắn vẫn khỏng ngừng, đã vì Tây Môn Quân Nghi tước đi xiềng xích trên người.

“Ta cả đòi này.

chưa bao giờ vi phạm qua lời của người” T ây Mòn Quản Nghi lại nói.

Đỗ Phục Uy ngóng nhìn hắn, “Ngươi muốn điều gì.

ta không mặt mũi nào ngăn trờ ngươi.

Bời vì ta cũng có lỗi với ngươi!”
Tây Môn Quân Nghi chậm rãi đứng lên, không nhìn qua Đỗ Phục Uy nữa.

nhìn chằm chằm vào Hà Thiếu Thanh trên mặt đất nói: “Đứng lênHà Thiểu Thanh nhìn về tướng lành Giang Hoài bốn phía, ý niệm muốn sống rốt cuộc khiến cho hắn đứng lên.

“Tây Môn Quân Nghi...!ta và ngươi vốn chírih là đều vi chủ của minh.

Nếu nói đáng chết.

Phụ Công càng đáng chết hơn.

Nhưng người đáng chết lại không chết, không phải sao?”
Hắn nói một câu kia ngược lại cực kỳ lợi hại, Đồ Phục Uy đã thờ đài.

tướng lãnh Giang Hoài hiện ra vẻ giận dữ.

nhưng lại không thể bắt lấy Han, dù sao ở đây vẫn là Đỗ Phục Uy làm chủ.

Hà Thiếu Thanh thấy nói chuyện phát ra tác dụng, không hề chọc giận mọi người, cần thận nói: ‘Bối với cái chết cùa Ngọc Thục tỷ..

Hắn không thể không đề cập tới, hắn cho dù không đề cập tới, cũng biết Tây Môn Quân Nghi không cách nào quên.

Tây Môn Quân Nghi tỉnh táo ra ngoải ý định, chỉ nói: “Ngươi giết thê từ cùa ta Ta muốn tìm ngươi báo thùj ngừoí; phản đối sao?”
Hà Thiếu Thanh khóe miệng run rẩy hai cái, “Tây Mòn Quản Nghi, hảo háo dám làm đám chịu..

“Ngươi cũng xứng hảo hán sao?” Hám Lăng giọng mỉa mai nói.

Hà Thiểu Thanh trong lòng chợt lạnh, hiểu rằng hy vọng có thể còn sống cũng khỏng lớn, nhưng hắn vẫn muốn thừ một ván.

Ai đến khi sống chết trước mắt đều muốn vì tính mạng của mình mà giày dụa, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Trong mắt xoay chuyển, Hà Thiểu Thanh đã định ra kế sách, ‘Ta không phải hảo hán, nhưng Tây Môn QuânNghi ngươi phải!”
“Ta cũng khôngphải” Tây Môn Quân Nghi hờ hững nói: “Ngươi có phải muốn nói, cùng với ta một đối một chiến một trận, ta thua phải thả ngươi đi?”
Hà Thiểu Thanh chưa bao giờ nghĩ đến, Tây Môn Quân Nghi lại thòng minh như vậy, nhung đây thật sự là cơ hội duy nhất cùa hắn, nên lập tức nói: “Không sai, ngươi nếu là hảo hán, ta cũng đã làm chuyện sai, đương nhiên phải đùng quy củ cùa chúng ta đến giải quyết.

Ngươi cùng ta chiến một trận, nếu giết ta, đương nhiên có thể đường đường chính chính báo thù cho Ngọc Thục tỷ.

Nhưng ngươi nếu như giết không được ta, đương nhiên phải thả ta đi”.

Từ Thiệu An nhịn không được tức giận mắng.

“Các ngươi nhất quyết sinh từ cũng tốt, nhưng mà phải một tháng sau”.

Ai cũng nhìn ra, Tây Môn Quân Nghi đói bụng hai ngày, bị thương rắt nặng, hôm nay đứng lên cũng miễn cường, chứ đừng nói chi là ra tay.

Từ Thiệu An đưa ra đề nghị này.

cũng là vì tốt cho Tây Môn Quân Nghi.

Hai Hà Thiếu Tharih cộng lại, cũng không phải là đối thủ của Tày Môn Quản Nghi!
Hiện tại tướng lãrih Giang Hoài, thậm ctLÍ muốn thay Tây Môn Quân Nghi ra tay.

nhung ai cũng biết, Tây Môn Quàn Nghi sẽ không để cho bọn họ ra tay.

Có một số việc, nhắt định phải tự mình làm mới được.

Hà Thiếu Thanh con mắt nhanh chóng xoay chuyền, không đợi cự tuyệt, Tây Môn Quàn Nghi đã nói: “Không cần, chúng ta không đợi lâu nhự vậý được!”
Hà Thiểu Thanh nở nụ cười, cười rất đắc ý.

hắn đương nhiẻn rõ ràng ý tứ cùa T ây Mòn Quân Nghi.

Tây Môn Quân Nghi sốt ruột vì ỵợ báo thù.

hận không thể lập tức bóp chết hắn, sao có thể chờ thêm một tháng?
Nhìn thấy tướng lãrih Giang Hoài bất mãn, Hà Thiếu Thanh nói: “Ngươi chuần bị khi nào thì giao thủ, thật ra...!ngượi có thể nghỉ ngoi vài canh giờ, ăn chút cơm”.

Hắn không lo lắng nói ra, hiểu rằng Tây Môn Quân Nghi sẽ cự tuyệt, nhung mà hắn không thể không rộng lượng một ít, bời vi hắn muốn phòng ngừa tướng lãnh Giang Hoài giết hắn.

Tây Môn QuânNghi quả nhiên lắc đầu.

cứng rắn nói: “Ngay bây giờ!”
Hà Thiếu Tharih thờ phào một cái, lẩm bầm nói: ‘Ta cần một cây đao”.


Không có ai đưa đao cho hắn, cho nên hắn nhặt cây đao trên mặt đất kia lên.

Thấy Đỗ Phục Uy căn bản không có phản đối, Hà Thiếu Thanh lại có vài phẳn nắm chắc chạy trốn.

Tiếng loảng xoảng vang lên không dứt.

mọi người rút đao ra, đảo ngược chuôi đao.

đều kêu lên: “Tây Môn đại ca, cho người đao!”
Ánh đao như tuyết, chiểu rọi lên trên khuôn mặt tái nhợt của Tây Môn Quân Nghi.

Tây Môn Quân Nghi trong mắt nước mắt chợp động, lại chậm rãi lắc đầu.

“Không cằn”.

Hắn Cự tuyệt rất dứt khoát.

Ai cũng nhìn ra tâm ý của hắn, ai cũng đều có sự lo lắng.

Tây Môn Quân Nghi trước mắt lảo đảo muốn ngã, bất có lúc nào cũng có thể ngà xuống, làm sao mà có sức ra tay.

Trước mắt hắn lại dùng bàn tay trần, Hà Thiếu Thanh binh khí nơi tay, Tây Môn Quân Nghi tuyệt đối là ờ vào hoàn cảnh xấu.

Tư Nam đà nhìn không được, mới muốn cất bước tiến lên.

lại bị Tiêu Bố Y kéo lại.

Tư Nam khó hiểu quay đằu lại.

thấy Tiêu Bố Y lắc đằu.

trong lòng thở dài.

nàng cũng rõ ràng, lúc này, ai cũng không thể ra tay!
Chuyện nàng không rõ càng ngày càng nhiều, nhưng rốt cuộc phát hiện.

Thì ra ờ trên đòi này, người bi thảm cũng không chỉ một minh nàng.

Tiêu Bố Y rốt cuộc đà trải qua bao nhiêu đau khổ, mới luyện ra được ý chí sắt đá như hôm nay, Tư Nam muốn biết, ánh mắt rơi vào trên mặt Tiêu Bố Y...!
Tây Môn Quân Nghi, Hà Thiểu Tharih im lặng đứng đối diện, mọi người khỏng giác làm thành một vòng, chừa sân bãi bọn hắn động thủ.

Tây Môn Quân Nghi vẫn đứng bất động, nắm chặt hai nắm đấm, hai mắt phóng hòa.

Hà Thiếu Thanh tính mạng nguy hiểm, không đám khinh thường.

Hoa lẻn một đao.

bước nhanh chạy quanh thân Tây Môn Quân Nghi ba vòng.

Tây Môn Quân Nghi không nhúc nhích, Hà Thiái Thanh nhìn ra tiện nghi, đà từ phía sau xông tơi, bổ ra một đao.

Tây Môn Quân Nghi bỗng nhiên xoay người, vừa vặn nghênh đón.

Hà Thiếu Tharih trong nội tâm chợt lạnh, lại không dám tiến lên.

rút lui mấy bước, chém hoảng vài đao.

Hắn trong lòng biết rò, hiểu rằng đà làm cho nhiều người tức giận.

Nếu giết Tây Môn Quân Nghi, hắn chỉ sợ đi không ra khỏi phòng nghị sự.

Hắn có thể còn mạng, hv vọng duy nhất chính là hắn thắng Tây Môn Quân Nghi, mà không phải giết hắn! Tày Môn Quân Nghi còn sống, tuân thù theo lời hứa, hắn sẽ không phải chết!
Hắn tính toán cực kỳ chính xác.

tướng lãnh Giang Hoài thẳm nghĩ Tây Môn Quản Nghi tự tay báo thù, lúc này đây cũng không ra tay.

Hà Thiếu Thanh muốn thắng, đánh bị thưcmg chân cùa Tây Môn Quân Nghi, khiến cho hắn không có lực tái chiến là được rồi.

Tây Môn Quân Nghi thấy Hà Thiái Thanh rứt lui, đã cất bước đuổi theo, chi là hắn đã quá mức suy yếu, tuy có một bầu lùa giận, hai chân lại chống đờ không nối, lảo đảo thiếu chút nữa ngà sấp xuống.

Hà Thiếu Tharih trong lòng mừng rỡ, nhìn ra tiện nghi, vội chạy tới đổi chém thành đâm, thẳng đến lồng ngực của Tây Môn Quân Nghi.

Lồng ngực chính là chỗ hiểm, Tây Môn Quản Nghi khỏng thể khỏng tránh! Hà Thiếu Thanh muốn hắn tránh, khi đó hắn có thể thuận lý thành chương một đao chém xuống, bị thương đùi của Tây Môn Quân Nghi.

Một chiêu này, hư hư thực thực, mục đích có thể đạt được!
Hà Thiểu Thanh nghĩ tới đây.

khóe miệng thậm chí lộ ra nụ cười dữ tợn, hắn toàn thân căng thẳng, tâm tư chợt chuyển, chỉ còn chờ Tây Môn Quàn Nghi né qua, thì sẽ tạo nên sơ hở ờ đùi.

Một đao kia, giống như điện xẹt, thể đi hung mãnh, làm cho Tây Mòn Quản Nghi không thể không tránh!
Nhưng một khắc trường đao vào thịt, Hà Thiếu Thanh trong lòng hoảng sợ, hắn tính khôn khéo, nhưng lại chưa bao giờ tính, đến, Tây Môn Quân Nghi căn bản không có né tránh.

Tây Môn Quân Nghi vốn bước chân lảo đảo, nhưng một khắc khi trường đao Hà Thiái Thanh đâm ra, đã thế như màrih hổ vọt tới, mọi người cùng kêu to lên.

muốn cứu viện nhung đà không kịp.

Tây Môn Quân Nghi lúc này bồ nhào về phía trước, chinh là đem bản thân bồ nhào lên trên trường đao!
Đơn đao nhập vào ngực, từ trước ngực đâm đến sau lung, một chùm máu tươi tung tóe ra, Hà Thiếu Thanh sùng sốt, lại không biết tiệp theo phải làm thế nào...!
Tây Môn Quân Nghi cũng đà kéo gần lại khoảng cách, trong tiếng quát lớn.

năm ngón tay như móc câu, bóp chặt cổ họng của Hà Thiểu Thanh.

“Chớ có giết ta!” Hà Thiái Thanh khi bị bàn tay lạnh nhưbăng bóp lên cổ họng, còn kịp nói ra bốn chữ này.

Chỉ là sau bốn chữ này, chỉ nghe một tiếng rắc nhỏ.

Tây Môn Quân Nghi bóp lấy cổ họng Hà Thiếu Thanh, bóp nát yết hầu của hắn, tay trái đột nhiên đưa ra, bắt lấy đầu cùa Hà Thiếu Thanh, hai tay giao nhau, chỉ nghe sau một tiếng rắc, cùa cùa Hà Thiếu Thanh đã bị vặn gãy.

đầu đà chuyển hướng về phía sau lung!
Hà Thiếu Tharih trong mắt đều là không tin, trước khi chết vẫn không tin, nhung đầu lười hắn duỗi ra, khóe miệng chảy máu, đã chết.

Tây Môn Quân Nghi buông hai tay ra, Hà Thiếu Thanh mềm nhũn ngà xuống.

T ây Môn Quân Nghi một mực chờ đến khi hắn bất động, lúc này mới ngửa mặt lên trời ngà xuống, như núi đổ sụt xuống.

Các tướng Giang Hoài lúc này mới phục hồi lại tinh thẩiỊ bi thảm hô lên: “Tây Môn đại ca...”
Tây Môn Quân Nghi không đợi ngã xuống đất.

đã được một người đờ lấy.

Đỗ Phục Uy hai mắt rưng rưng, môi nhúc nhích, nhung lại một câu cũng nói không được.

Người khác đều cảm thấy Tây Môn Quân Nghi rất ngu, nhưng chi có Đồ Phục Uy rõ ràng tâm ý cùa hắn.

Người khác đều hận không thể ngăn trờ Tây Môn Quân Nghi chịu chết, chỉ có Đỗ Phục Uy hiểu rõ, chết đối với Tây Môn Quân Nghi mà nói, càng giống như là giải thoát.

Cho nên hắn không có cản trở Hà Thiái Thaiih nhặt đao, cho nên hắn không có ngăn trờ Tây Môn Quân Nghi ra tay, cho nên hắn khi Tây Môn Quàn Nghi ngà xuống, tiễn hắn một đoạn đường cuối cùng.

Nhìn thấy hai mắt cùa Đỗ Phục Uy.

Tây Môn Quàn Nghi nở nụ cười.

Ngực hắn máu tuôn ra như suối, nhìn sang đại ca đang đỡ mình, chỉ nói: “Tổng quản, ta ai...!cũng không có phản bội, Ngọc Thục không nên chết!”
Đỗ Phục Uy hai mắt khệp lại, hai giọt nước mắt chảy xuống, ôm chặt lấy huynh đệ vào lòng, bi thương nói: “Ngươi rất tốt, đáng chết..

“Đáng chết là...!ta!” Tây Môn Quân Nghi mỉm cười nói: ‘Tổng quản, ta rất...!cao...!hứng, ta có thể lại nhìn thấy Ngọc...!Thục..Hắn nói ra một chữ cuối cùng, đằu đà mềm ra gục xuống.

Hắn ngậm cười mà ra đi, Đỗ Phục Uy lại hô lên một tiếng tê tàm liệt phể.

“Quân Nghi!!!”
Tà dương đà hạ xuống đại địa, màn đêm nhẹ nhàng phù xuống, rốt cuộc cũng làm cho một ngày đò máu thảm thiết một chút sắc lạnh...

Bình Luận (0)
Comment