Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 543


Người trong cuộc thi mê man, có một số việc, không nói ra, thi người trong cuộc chỉ sợ sẽ vĩnh viễn mê man.

Bùi Củ nói ra chân tướng, đám người Tề Khâu lửa giận trong lòng tăng vọt, mấy chục huynh đệ sau lưng Đậu Kiến Đức, cũng khó nén tức giận.

Nhưng đồng thời với phẫn nộ, bọn họ nhiều ít lại có chút ít bi ai.

Cái loại kế ly gián đơn giản này.

nếu là trước đây quàn Hà Bắc bền chắc như thép, huynh đệ đồng lòng, tuyệt sẽ không mắc lừa.

Nhưng mà hiện tại? Bọn họ trong lòng có nghi ngờ, hơn nữa nghi kỵ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.

Bọn họ nghi thần nghi quỷ.

thậm chí sau khi Vương Phục Bảo ở đàu không rỗ, còn hoài nghi là Vương Phục Bảo hiến thành Lê Dương, không dám cùng huynh đệ gặp mặt.

Bọn họ phần nộ, cũng bi ai, càng nhiều hơn lại là tự trách!
Quân Hà Bắc từng bước một đi đến hôm nay, Đậu Kiến Đức có sai, nhưng khó nói chỉ là sai lầm một mình hắn?
Bùi Cù nói khẽ: “Ta vốn nghĩ phá huỷ tờ giấy kia, nhung ta nghĩ thật lâu, vẫn quyết định lưu lại tờ giấy.

Ta vốn cho rằng..

Hắn muốn nói lại thôi, La Nghệ lại tiệp xuống.

“Chúng ta vốn cho rằng Đậu Kiến Đức trọng tình trọng nghĩa, sẽ đúng như hắn nói sau khi xé bỏ tờ giấy kia, chuyện cũ sẽ bò qua, không ngờ chữ ‘Vương’ kia thủy chung vẫn giống như một cây gai.

Chẳng những khiến cho Trường Nhạc vương nhân đức bức từ Vương Tiểu Hồ, hoài nghi Vương Phục Bảo, hại chết Vương Cổ Thanh, hôm nay lại muốn bức từ Vương Thiên Lượng.

Nhân đức...!buồn cười, thật sự buồn cười!”
La Nghệ nói đến đây, cười vài tiếng, giọng tràn đầy mỉa mai.

Đậu Kiến Đức một khắc này, có sự tang thương mỗi mệt nói không nên lời, “Các ngươi nói không sai, ta thật có chút giả nhân giả nghĩa.

Nhưng ta cho dù thế nào, chuyện khoanh tay chịu chết, ta sẽ không làm”.

“Lại là giả nhân giả nghĩa lấy cớ.

Ngươi không muốn khoanh tay chịu chết, đơn giản là ngươi để cho huynh đệ vì mình đi tìm chết, mà cũng không muốn VI huynh đệ đi tìm chết” La Nghệ trào phúng nói, hắn không muốn buông tha cho cơ hội này.

Hắn trăm phương ngàn kế suy nghĩ đà lâu, mới được thành quả chiến thắng này, tựa như con mèo khi ăn con chuột, cũng đùa giỡn một cách thống khoái.

Đám người Tề Khâu nổi giận xông lên quát “La Nghệ, chúng ta cho dù chết vì Đậu đại ca, cũng là cam tâm tình nguyện”.

La Nghệ vỗ tay cười, “Tốt, tốt..

“Các ngươi hôm nay.

Không cẩn đi tìm chết cho ta” Đậu Kiến Đức thẳng sống lung lẻn.

từng chữ nói ra: “Tề huynh đệ.

nếu có khả năng, thì cử đi đi.

Ta muốn nhìn xem.

Hôm nay có ai có thể lấy mạng cua ta!”
Tay hắn nắm trường thương.

Nghiêm nghị mà đứng thẳng, khí thế phi phàm.

Mọi người thấy trong lúc nhất thời cũng không thể nói gì.

Tiết thị huynh đệ không sợ chút nào.

trợn mắt tròn xoe nói: “Hôm nay huynh đệ của ta muốn lấy tírih mạng của ngươi!” Hai người không đợi La Nghệ phân phó, đà cầm sóc tiến lên.

Một trái một phải giáp công Đậu Kiến Đức.

Nhị huynh đệ cùng dùng trường sóc, thi triển ra, cát bay đá chạy, khí thế bức người.

Mọi người dù chưa ờ trong cuộc.

Cũng cảm thấy khí tức áp bức.

khó có thể hô hấp.

Đậu Kiến Đức lại trường thương tung bay.

ờ trong phong ba như một con thuyền nhó.

sóng mặc dù gấp, gió mặc dù mạnh.

Hắn vẫn có thể hóa hiểm thành an, như giẫm trên đất bằng.

Ai cũng nhìn ra, hắn cũng không có dùng toàn lực.

hắn còn đang tìm kiếm sơ hờ của Tiết thị huynh đệ.

Đậu Kiến Đức không có chuản bị trốn, thứ nhất là trẽn núi đều là kẻ địch, đà thấy bọn họ tảng tầng bao vây.

thứ hai là, hắn có lẽ không muốn trốn!
La Nghệ nhíu mày.

hắn hiểu rằng Đậu Kiến Đức võ công cao.

biết rõ chỗ sắc bén của hắn là ờ một thanh đao.

Đậu Kiến Đức xuất đao tất thấy máu.

hắn không ra đao, cái này nói rõ hắn còn có thực lực.

Xoay chuyển ánh mắt, La Nghệ vừa sờ cằm vừa mỉm cười nói: “Dương Tướng quân, làm phiền ngươi”.


Thi ra Dương Thiện Hội quy hàng, một mực khiến cho La Nghệ trong lòng còn có nghi kỵ, lần này muốn mượn cơ hội này, thừ thành ý cùa Dương Thiện Hội.

Hắn bản tính đa nghi, ít người có thể tin, hiện tại cũng không chịu lấy thân phạm hiểm, đích thân ra tay.

Hắn không có cùng Đậu Kiến Đức giao thù qua, nhưng đối với uy mành của Đậu Kiến Đức.

đà sớm có chỗ nghe thấy, hiểu rằng hôm nay khó tĩárih khòi một hồi ác chiến.

Lúc này đây nghỉ ngơi dường sức, thấy rõ tình thế rồi mới có ý định tiếp.

Dương Thiện Hội chậm rãi đứng ra, cẩm trong tay thiết thương, trầm giọng nói: “Được!”
Hắn lời còn chưa dứt, đà xuất thương, một thưong đâm về phía dưới xương sườn của Đậu Kiến Đức.

Tình hình hầu như thay đổi trong nháy mắt, Đậu Kiến Đức cũng thay đổi sắc mặt.

Tiết thị huynh đệ võ công cao, khí lực lớn, sử trường sóc vù vù sinh uv.

nhưng cái này ờ trong mắt cao thù chân chính, coi như không là cái gì.

Giết người yêu cầu nhanh, chuẩn, hung ác, mà trường sóc cùa hai huynh đệ tuy mành liệt, lại chỉ thích họp trước trận nghênh địch, cũng không thích hợp đi bộ giao đấu.

Trên chiến trường, trường sóc nặng trầm, hơn nữa mượn nhờ lực của ngựa, là binh khí tuyệt hảo để xung phong hàm trận, nhung cận thản giao đấu.

trường sóc lại có vẻ dư thừa, cận chiến không đủ.

Bùi Hành Quảng cũng là chuyên sừ dụng trường sóc, nhung so với hai huynh đệ này mà nói, lại cao hơn một bậc.

Đậu Kiến Đức vốn đang có lòng tin trong hơn mười chiêu nữa, trước hết giết một người lập uy, nhưng trường thựơng của Dương Thiện Hội vừa công tới, lại công chỗ không phòng bị, làm cho hắn không thể không toàn lực ứng phó.

Dương Thiện Hội nhìn như chất phác, nhưng xuất thương cùng với xuất chiến phàng phất như nhau, mỗi lần xuất thương, đều công vào chỗ yểu cùa trường thương Đậu Kiến Đức, kỳ quỷ xảo trá Hắn vừa ra tay, Đậu Kiến Đức thân hình đà có ngưng trệ.

như thuyền nhẹ trên biển thoạt nhìn cũng muốn trầm xuống.

Dương Thiện Hội chẳng những xuát binh độc ác, cho đù ra chiêu cũng như thế.

Thương phép của hắn nếu là độc chiến với Đậu Kiến Đức, có lẽ còn kém rất nhiều, nhung cùng Tiết thị huynh đệ sóng vai mà chiến, lại hoàn toàn bù đắp cho chỗ yếu cùa hai huynh đệ này.

Nhưng Đậu Kiến Đức còn không có bại! Hắn còn không có ngã! Hắn còn chèo chống, ai cũng không biết hắn chèo chống là vì cái gì.

nhưng đều đà hiểu rằng.

Đậu Kiến Đức lần này
ngà xuống, cũng sẽ đứng dậy không nổi.

Tề Khâu.

Cao Thạch Khai đà nhịn không được, muốn tiến lên viện trợ Đậu Kiến Đức.

Đậu Kiến Đức là đại ca cùa bọn hắn, cho dù làm sai một chuyện, bọn họ cũng có thể tha thứ.

Phải chết thì cùng chết! Cho nên nhìn thấy vòng vây thù hạ cùa La Nghệ tiến lên.

mọi người cũng không có ý sợ hãi.

Nhưng La Nghệ câu nói đầu tiên đã ngừng lại bước chân của bọn họ, “Các ngươi nếu như tiến lên, ta cũng sẽ cho càng nhiều người tham gia tiến lên”.

Đám người Tề Khâu tròng mắt muốn nứt, nhưng đà bất lực.

Hiện tại Đậu Kiến Đức còn có hy vọng, nhưng mà những người này nếu như gia nhập vào, chẳng những chia sẻ không được áp lực cùa Đậu Kiến Đức.

mà còn có thể khiến cho Đậu Kiến Đức càng khổ hơn, bọn họ làm huynh đệ.

sao có thể thùa nhặn?
Đậu Kiến Đức trán đà thấy mồ hôi, Bùi Củ lại lui ra phía sau vài bước, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái Bùi Cù còn chưa có ra tay, hắn căn bản cũng không có ý định ra tay.

Bời vi hắn giải quyết vẩn đề, càng ưa thích dùng đầu óc, mà không thích động thù.

Hắn một mực sừ dụng sách lược lao tâm trị người.

Nhưng cho dù là Bùi Củ, đối với Đậu Kiến Đức cũng có vài phẳn hứng thú.

Người nào cũng biết Đậu Kiến Đức võ công không kém.

Đặu Kiến Đức có thể làm cho nhiều huynh đệ như vậy khăng khăng một mực.

ngoại trừ nhản đức.

một điểm quan trọng hơn là, Đậu Kiến Đức rất dũng, hắn có thể làm gương cho binh sĩ.

dẫn theo các huynh đệ xung phong hàm trận.

Nhưng ai cũng không biết võ công cùa Đậu Kiến Đức là học cùa ai! Bùi Củ cũng muốn biết, cho nên hắn một mực bàng quan chăm chú quan sát, nhưng hắn cũng nhìn không ra xuất xừ võ công của Đậu Kiến Đức!
Nhưng mà nhìn không ra cũng không sao.

người đà chết, võ công xuất từ cũng không còn quan trọng.

Bùi Cù nghĩ tới đây, khóe miệng lộ ra nụ cười, ánh mắt lại chuyển về phía La Nghệ.

La Nghệ hết sức chăm chú nhìn sang Đậu Kiến Đức.

hiền nhiên cho rằng đây mới là đại địch.

Bùi Cù trong lòng nhịn không được thờ dài, ai là bọ ngựa, ai là hoàng tước, rất khó nói rõ ràngch.

Thế cuộc lại có biến đổi, Đậu Kiến Đức hô hấp đà trầm trọng, mồ hỏi đà chảy xuôi, hắn đà đuối sức.

Bùi Cù ánh mắt rất cao, hắn đương nhiên hiểu rằng đối phương là không lưu thù, cho nên hắn kết luận, Đậu Kiến Đức trong mười chiêu, cần phải ra sát chiêu.

Hắn nếu không ra sát thù, sau này cũng không còn cơ hội nữa.

Dương Thiện Hội tĩán cũng đà đầy mồ hôi, Tiết thị huyrih đệ thờ hồn hển.

Người nào cũng đều đã dốc tiết toàn lực.


Dương Thiện Hội còn có thể chống đỡ được, bời vi hắn vô sau, Tiết thị huynh đệ còn có thể kiên tri.

bời vi trong lòng có cừu hận.

Đậu Kiến Đức lại không muốn kiên tri
Hắn quát to một tiếng, trường thương khẽ rang, tung ra ba điểm hào quang, lại chia ra tắn công vào ba người.

Một thương này, giống như từ vân xuyên điện, sét đánh trời quang.

Bangười sợ hài, đềuluivềphía sau.

Một chiêu này thật sự mau lẹ khó có thể ầìrih dung, ba người khỏng thể không né.

Nhưng vốn ba người liên thủ đối địch, vừa lui lại đà có khe hờ.

Đậu Kiến Đức bắt lấy cơ hội, điện thiểm nhảy lên, rút đao ngàn năm một thuở này, một đao bổ về phía Tiết Vạn Quân.

Hắn nhất định p trước hềt hải giết một người, rồi mới mưu định cái khác, Tiết Vạn Quàn trâm ổn lão luyện, thân là trong bốn hổ, giết hắn, Tiết Vạn Triệt tất sẽ loạn.

Loạn chính là chết, cho nên mục tiêu thứ hai đơn đao cùa hắn chính là Tiết Vạn Triệt.

Đậu Kiến Đức lúc này khổ chiến, suy nghĩ thoạt nhìn nửa phần cũng không ngừng, hơn nữa vừa ra tay, đã lựa chọn quyết định cho rằng chính xác nhất.

Dương Thiện Hội cáo già, tuyệt sẽ không vi Tiết thị huynh đệ mà liều mạng!
Trong quyết chiến, giống như hai quân đối chọi, bắt lấy cơ hội, có thể vãn hồi bại cuộc.

Một chút sai lầm, tiệp theo sẽ làm cho mất mạng.

Đậu Kiến Đức một đao kia.

là sau khi phân tích tính cách ba người mới ra tay, hắn sẽ không thất bại.

Nhưng hắn không có nghĩ đến, hắn vẫn nhìn lầm Dương Thiện Hội.

Dương Thiện Hội lùi nhanh, tiến nhanh hon, hắn lui ra phía sau mấy bước, nhung lại quát khẽ một tiếng, giống như kinh lôi, một lần nữa xuất kích, một thương vẫn là lựa chọn phía sau lưng Đậu Kiến Đức.

Một thương này cùa hắiỊ so về vừa rồi nhanh đâu chỉ mấy lần!
La Nghệ trong lòngkliẽ run, hiểu rằng Dương Thiện Hội lại vẫn bảo tồn thực lực, võ công cùa người này, hắn lại phải ước lượng lại.

vốn vừa rồi thấy Dương Thiện Hội ra tay, hắn cũng cảm thấy Dương Thiện Hội bất quá cũng chỉ như thạ hãy nhìn thấy một thương này, La Nghệ cho rằng.

Dương Thiện Hội so với mình, bất quá cũng chỉ kém nừabậc.

Người này tâm cơ sâu như thể, sau khi giết Đậu Kiến Đức.

thì tất phải giết Dương Thiện Hội.

La Nghệ nghĩ nhưvậy, cũng đã lấy ra trường cung, lắp lên loan đao.

Lúc này đã đến sống chết trước mắt, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Đậu Kiến Đức một đao đà đến cổ Tiết Vạn Quân! Lúc này hai đạo gió lạnh đánh úp lại, một là sau lưng, một là dưới xương sườn.

Dương Thiện Hội toàn lực ứng phó, Tiết Vạn Triệt đà đỏ tròng mắt.

Đậu Kiến Đức rốt cục có có phút chốc phân tâm, nếu giết Tiết Vạn Quân, thi chưa chắc đã né qua được sát thủ của Dương Thiện! Hội, Tiết Vạn Triệt Mà La Nghệ đại địch của hắn, lại một mực không có ra tay.

Đậu Kiến Đức xuất đao vốn không gi càn nổi, nhưng bời vì một khắc do dự.

đã có tỳ vết.

Tiết Vạn Quân sống chết trước mắt.

hoành ngang sóc.

co người rút lui.

Đao xẹt, sóc gãy, cárih tay đứt.

máu tươi văng khắp nơi.

Đậu Kiến Đức một đao lại chặt đứt thân sóc mười phần cứng rắn, lại còn có thể thuận thế chặt đứt cánh tay của Tiết Vạn Quân, hoi làm bị thương dưới xương sườn của hắn.

Oai lực một đao kiai.

quả là kinh hồn!
Bùi Củ sắc mặt khè biển, nhìn thấy Tiết Vạn Quàn cụt tay.

hắn nhịn không được nhớ tới cárih tay của mình, hẳn thậm chí cảm thấy được, một đao kia của Đậu Kiến Đức, lại cùng Tiêu Bố Y có chút giống nhau.

Đương nhiên, cái này tuyệt không có khả năng.

Đậu Kiến Đức một đao làm bị thương Tiết Vạn Quân, lại không có thể giết hắn, thân mình đà ở vào tình, huống cực kỳ bất lọi.

Trường thương ngắn hơn, nhung trường thương lại tới trước một bước đâm đến, Đậu Kiến Đức tung người quay thân, một phát bắt được trường thương, gạt về phía trường sóc.

Tay hắn bắt lấy thân thương, trường đao thuận thế chém xuống, muốn chém đứt đôi Dương Thiện Hội.
Một tĩảo này, nhanh chóng vô cùng, như mành hổ giơ vuốt, sắc bén khó tả, trăm lần không sót một.

Một trảo này, thật sự là đỉnh phong trong cuộc đời của Đậu Kiến Đức.

có thể nói là sinh từ một đường.

Nhưng ra tay không sai, Khi chụp trúng thân thương.

Đặu Kiến Đức trong lòng chợt lạnh, đà biết không ổn.

Bời vi hàn quang một điểm, một thương đâm tới, vẫn là Dương Thiện Hội xuất thương!
Đậu Kiến Đức xác thực bắt được thân thương, nhưng nhẹ bồng khỏng có chỗ mượn lực! Điều này sao có thể? Đậu Kiến Đức còn rò ràng trông thấy một cây trường thưcmg khác còn đang ở trên tay Dương Thiện Hội!

Dương Thiện Hội thùa dịp cơ hội Đậu Kiến Đức sai lầm.

đã một thương đâm vào bụng cùa Đậu Kiến Đức!
Đậu Kiến Đức một tiếng rống kinh thiên, một lần nữa vung đao, máu bay lên.

Dương Thiện Hội lùi lại, nhưng vạt áo trước ngực đã rách toang, áo giáp bong ra từng màng, hiện ra vết máu, chỉ cần một đao kia lại gần thèm vài phần, thì đã lấy cả tim cùa Dương Thiện Hội ra
Dương Thiện Hội sắc mặt tái nhợt, tim đập thinh thịch, cũng khỏng nghĩ ra Đậu Kiến Đức xuất đao nhanh như vậy, khó dò nhưthế.

Đậu Kiến Đức trường thương trong tay nhẹ bổng không có phản lượng, đã ngăn khỏng được sóc nặng mành liệt đánh tới.

Hắn cực hận một đao chém ra, cũng đà khó bận tàm tới trường sóc đánh úp lại, sóc đánh gãy thân súng, đánh lẻn trẽn ngực Đậu Kiến Đức.

hộ tàm kính trước ngực Đậu Kiến Đức nát bấy, cả người kháng khỏng được đại lực.

đã bay ra ngoài.

Giữa không trung, miệng phun máu tưoi.

La Nghệ rốt cục ra tay, buông lỏng dây cung, lại bắn ra ba thanh loan đao.

Loan đao xoay tròn, giữa không trung giống nhưba vầng trăng sáng, ngay khi Đậu Kiến Đức bay lên bỗng nhiên bay ra.

Ai cũng không biết La Nghệ làm sao có thể làm được điểm ấv.

nhung ai cũng có thể trông thấy rõ ràng, có hai vầng trăng sáng gào thét xoay quarih, đã bắn vào trong cơ thể Đậu Kiến Đức.

Ngày đầu mùa thu, gió thổi tùng động, lá rụng bạy múa trong không trung.

Đậu Kiến Đức đà như khối đá roi trên mặt đất.

Tay hắn che ngực, hai mắt trợn lên.

miệng đằy máu tươi, trong khe ngón tay đà khó giữ được máu tươi ehảy xuôi.

Hai tharih loan đao đã bị hắn nắm chặt, nhưng loan đao một nửa đã cắm vào ngực Đậu Kiến Đức.

Đậu Kiến Đức hô hấp còn khó khăn, ai cũng có thể nhìn ra.

Đậu Kiến Đức đà xong rồi.

Dưới đòi này.

không có ái có thể trúng thưong Dương Thiện Hội.

sóc Tiết Vạn Triệt, công thêm hai thanh loan đao cùa La Nghệ mà còn có thể sống sót.

Bùi Củ khi nghĩ tới đây, thở ra một hơi.

hắn cho rằng hiện tại hẳn là nên lo lắng tới vấn đề kế tiếp.

Dương Thiện Hội thu thương, Tiết Vạn Triệt hoảnh sóc.

hai người nhìn sang Đậu Kiến Đức, cuối cùng cũng không có xông lên nữa.

Vô luận như thế nào.

bọn họ đối với đối thủ này, vẫn còn có chút kính sợ.

Leng keng một tiếng, một đoạn thiết thương rơi trên mặt đất, thẻ lương nói khỏng nên
lời.

Dương Thiện Hội trong tay còn có trường thương!
La Sĩ Tín là trong thương mang côn, mũi thương là ám khí.

Dương Thiện Hội lại trong thương có thương, sát thù chính là thương giấu ờ bên trong.

Hai người đều là người trong Tướng môn Thái Bình đạo, sử đụng binh khí cũng đại đồng tiểu dị, đều là công môn xảo tượng Thái Bình đạo chế ra.

Dương Thiện Hội xuất thương.

Đậu Kiến Đức đoạt thương.

Dương Thiện Hội thuận thế để cho Đậu Kiến Đức đoạt đi trường thương, trong lòng thương lại rút ra một cây thương khác đâm trúng Đậu Kiến Đức.

Chiêu này nói toạc ra cũng không đáng tiền, nhưng không nói ra, lại có thể lấy mạng người.

Chiêu này Dương Thiện Hội chưa bao giờ dùng qua, ai cũng không biết được, hắn sử dụng một lần, đà tựu cấp cho bá chù Hà Bắc Đậu Kiến Đức trọng thương.

Hoặc có thể nói, đúng là bời vì một thương này của Dương Thiện Hội, mới đánh tan Đậu Kiến Đức!
La Nghệ khi nghĩ tới đây, khóe miệng dẫn theo nụ cười lạnh, hắn phát hiện Dương Thiện Hội có rất nhiều bí mật, cũng có chút phàn cốt, mình khỏng thể không diệt trừ đi.

Bí mật trong thương có thương của Dương Thiện Hội nị vạch trẩn.mình muốn giết hắn, đà không phải việc khó.

Hôm nay mình khống chế đại cuộc, chỉ còn đối phó mấy chục thủ hạ dưới tay Đậu Kiến Đức, hẳn không phải là việc khó.

Đại địch bình sinh hôm nay đã chết, thật sự là sự thoải mái trước đó chưa từng có.

Đậu Kiến Đức còn có chết, cho nên hắn còn muốn tiến lên cho hắn một đao.

La Nghệ nghĩ tới đây.

đã cất bước tiến lên.

không ngờ mấy chục thù hạ của Đậu Kiến Đức, bỗng nhiên rống lên một tiếng, đã ngăn ở trước người Đậu Kiến Đức.

Nhớ tới cái chết cùa Vương Thiên Lượng; La Nghệ trong lòng ngầm run sợ.

mỉm cười nói: “Ta mặc dù không giả nhân giả nghĩa bằng Đậu Kiến Đức.

nhung xưa nay là nói là làm.

Đậu Kiến Đức đã chết, các ngươi cần gì phải bảm víu lấy thân đại thụ đã đổ? Đầu nhập vào tại ta, ta sẽ không bạc đãi các ngươi”.

Tề Khâu không lùi, Cao Thạch Khâu cùng không lui, mấy chục người tiến lẻn.

khỏng một người lùi.

Trầm mặc đại biểu thải độ.

trong trầm mặc cũng có sự mỉa mai.

La Nghệ trong lòng sát ý đã lên.

lạnh lùng nói: “Các ngươi chẳng lẽ không tin ta hứa hẹn?”
Một tharih âm đột nhiên nói: “Tin tường vào lời hứa ăn tươi người khac không nhả xương của ngươi?”
Thanh âm kia rất nhẹ, rất nhạt, còn có chút phiêu dật không kiêng kị.

nhung lúc này.

lại như sắm rền vang ờ bên tai mọi người.


La Nghệ có thể nói là giật mình quay đằu đi.

nhìn về phía người lên tiếng.

Hắn không phải là không có nghe ra người nói chuyện là ai, nhung hắn không thể tin tường người này dám vào lúc này nói những lời này.

Hắn thậm chí cho rằng người này quá nừa là nói với người bên ngoài.

Ánh mắt âm trầm nhìn về phía Bùi Củ, La Nghệ búng dây cung, cười nói: “Lời vừa rồi nói, là ngươi nói?”
Bùi Củ nghiêm túc nói: “Không sai”.

“Ngươi là người thông minh, tại sao lại nói ra lời không thông minh” La Nghệ thở dài nói: “Ta nếu nhưxung đế, vốn ý định phong ngươi làm Thượng Thư Lệnh, đáng tiếc..

Bùi Cù cười nói.“Đúng vậy, đáng tiếc...!các ngươi không đến được ngày đó”.

La Nghệ không biết tại sao, một hồi tim đập nhanh hơn, nhìn qua mọi noi.

đùng tiếng cười che dấu bất an ờ trong lòng, “Chì bằng ngươi?”
Bùi Cù thờ dài, “Ta thật ra không tírih là cái gì.

Nhưng dựa vào một thương của Dương Tướng quân, giết ngươi vì Trường Nhạc vương báo thù, vẩn đề cũng không quá lớn”.

“Đậu Kiến Đức còn chưa chết” La Nghệ lạrih lùng nói.

Bùi Củ liếc nhìn Đậu Kiến Đức, thấy hắn giống như chỉ có hả giận, không có tức giận, cười cười nói: “Mặc dù chưa chết nhưng cũng đà sắp.

Ngươi giết Trường Nhạc vương, chúng ta vì Trường Nhạc vương báo thù, vốn là sự thật hiển nhiên”.

“Thi ra ngươi muốn làm ngư ông đắc lợi” La Nghệ chợt nói: “Ngươi để cho ta cùng Đậu Kiến Đức đánh nhau, lại muốn lấy thay vào vị trí hai người chúng ta, ngươi nghĩ không khòi có chút khờ dại”.

“Đúng vậy.

cũng là bời vì Khờ dại, cho nên ngươi mới căn bản sẽ không hoài nghi” Bùi Cù thở dài, “Thật ra Cao Nhà Hiền không phải hiện ta và ngươi bí mật liên lạc.

mà là phát hiện bí mật cùa ta, hắn thậm chí đà tìm binh sĩ đi vạch trần ta, bị ta biết được, đã thuận tiện độc chết hắn.

Ta đem tất cả cái này nói với ngươi, ngươi quá nừa còn tưởng rẳng ta là trung thành.

Ta một mực chờ cơ hội này, cơ hội này cũng thật khó đợi.

Phải biết rằng, anbài ngươi cùng Trường Nhạc vương chạm trán, an bài ngươi giết Trường Nhạc vương, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Hện tại hai thanh loan đao trên ngực của hắn là ngươi bắn.

Ta chỉ cần đem thi thể cùa hắn, đầu của ngươi đưa tới trước mặt quân Hà Bắc xem xét, ai cũng rõ ràng tất cả, đà không cần ta nhiều lời”.

“Ngươi cho rằng những người trên núi này đều là mắt mù sao?” La Nghệ thấy Bùi Củ trấn định như vậy, tuy không tin hắn có năng lực giết mình, nhưng vẫn nhịn không được trái tim băng giá.

“Núi này đi lên dễ dàng, muốn xuống dưới cũng không phải là chuyện dễ” Bùi Củ chậm rãi nói: “Thuận ta thi sống, nghịch ta mất mạng.

Không nghĩ mù.

cũng chi có thể chết!”
Đám người Tề Khâu trong lòng lạrih lẽo, trong lúc nhất thời không rõ chuyện gì.

chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ chết?” La Nghệ cười lạnh nói.

Hắn đã tính toán đại cuộc, thẳm nghĩ mình giết Dương Thiện Hội không khó, Tiết thị huynh đệ chỉ cằn bắt Bùi Củ, có thể một lần nữa khống chế cục diện, nghĩ tới đây, trong lòng hoi định.

Tiết thị huynh đệ đà sóng vai tiến lên, phẫn nộ quát: “Bùi Củ, ngươi bị mờ heo bít đầu hay sao?” Tiết Vạn Quân tuy cụt tay, nhưng lại là thiết huyết hán từ, sớm dùng vài quẩn lại cầu máu, hai mắt căm tức nhìn Bùi Cù.

Bùi Cù thờ dài nói: “Ta cỊù có thể nói, huyrih đệ các ngươi mới bị mỡ heo bít đầu!”
La Nghệ sắc mặt khẽ biến, Tiết Vạn Triệt phẫn nộ quát: “Ngươi nói cái gì?”
“Các ngươi thật cho rằng, hại chết lệnh tôn là Đậu Kiến Đức sao?” Bùi Củ thản nhiên
nóL
Tiết Vạn Triệt còn muốn hô quát, Tiết Vạn Quàn lại ngừng huvnh đệ.

lạnh lùng hòi, “Ngươi nói là người nào?”
“Thật ra Đậu Kiến Đức chỉ là vừa đúng lúc mà thôi” Bùi Cù nói: “Chính thức làm trọng thương lệnh tôn lại là người một mực nói nên vì các ngươi báo thù!”
Tiết Vạn Quân sắc mặt khẽ biển, lui về phía sau môt bước, kéo dãn khoảng cách cùng La Nghệ.

Tiết Vạn Triệt quát: “Bùi Củ, ngươi choi trò ly gián này quá mức ngây thơ.

ngươi nghĩ rằng huynh đệ chúng ta sẽ tin sao?”
La Nghệ cũng đà ha hả cười nói: “Bùi Củ, không cần ta bác ngươi, ta nghĩ mọi người cũng sẽ không tin”.

Bùi Củ nói: “Ta thật ra cũng không tin, nhưng mà nếu có đằu óc, chăm chú ngẫm lại là sẽ hiểu rõ.

Chỉ cần Tiết Thế Hùng còn ờ u châu, La Nghệ ngươi vùih viễn không ngày nồi danh, cho nên ngươi thậm chí so với Đậu Kiến Đức càng muốn hắn chết hơn! Tiết Thế Hùng nếu là đã chết, La Nghệ ngươi mới có thể độc chiếm u châu.

La Nghệ ngươi mới có tiền vốn tranh đoạt thiên hạ.

Cho nên ngươi ngoải sáng đưa Tiết Thế Hùng rời u châu, trong tối lại cải trang lẫn vào quân doanh, dùng Tàn Nguyệt loan đao của ngươi bắn chết Tiết Thế Hùng”.

La Nghệ lên tiếng cười dài, “Bùi Cù, ngươi cũng quá hoang đường buồn cười, Tiết Thế Hùng không phải chết bời loan đao, mà là..Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, bời vì hắn nhìn thấy Tiết thị huynh đệ lạnh lùng nhìn sang hắn.

Bùi Củ mỉm cười nói: “Tiết thị bổn hổ đối với phụ thân rốt cuộc chết như thế nào, thủy chung giữ kín không nói ra, chẳng lẽ ngươi biết?”
La Nghệ bình tĩnh nói: “Ta chỉ là nghe đồn mà thôi”.

Bùi Củ thản nhiên nói: “Ngươi thật ra không phải dùng Tân Nguyệt loan đao, mà là dùng Đoạn trường thứ không dễ dàng lộ ra với người khác.

Tiết Vạn Quân, lệnh tôn gan ruột đứt gày, lúc này đây trọng thương không thể trị mà chết, cò đung hay không?”.

La Nghệ giành nói: “Nếu không phải ngươi là hung thù, ngươi làm sao xác định như thế?”
Tiết thị huynh đệ quả nhiên do dự, cảm thấy La Nghệ nói rất có đạo lý.

Bùi Cù cũng không hoảng loạn, chỉ nói: “Vốn ngươi rất khó đắc thủ.

nhung mà Đậu Kiến Đức lúc này lại đánh bạc tới đánh, hơn nữa quâÌỊ Tiết gia bất ngờ mà đại loạn, lúc này mới giúp ngươi thành công.

Cái này vốn chính là một công hai chuyện, Tiết Thế Hùng đà chết, ngươi lấy u châu, Đậu Kiến Đức lấy Hà Bắc.

Nhưng tiếc là...!Đậu Kiến Đức vẫn một mực u mê.

cho là mình đánh cuộc vận rất cao, thiên mệnh sở quy, chẳng phải là chuyện cười bằng tròi sao?”
Đậu Kiến Đức trong mắt lộ ra vẻ chợt hiểu, thoáng qua lại là cực kỳ thống khồ.

Bùi Cù nhìn cũng không nhìn, tiệp tục nói: “La Nghệ, ngươi biết chỉ cần giết Tiết Thế Hùng, sẽ đem Tiết thị huynh đệ nạp vào dưới trướng, cũng có tiền vốn tranh đoạt thiên hạ.

Nhưng ngươi không biết, ta đã sớm biết được.

Đoạn trường thứ vẫn giấu ở bẽn hỏng của ngươi, ngươi nếu không thẹn với lương tâm, thì để cho Tiết thị huynh đệ nhìn xem đai lung cùa ngưai”.

“Ta vì sao phải làm cho bọn họ..La Nghệ lời nói đến nửa chừng, đột nhiên im tiếng, đơn giản là hắn nhìn thấy Tiết thị huynh đệ đôi mắt phóng hòa, thở dài nói: “Vạn Quân, Vạn Triệt, các ngươi thật tin lời thất phu này nói sao? Được rồi, ta không thẹn với lương tâm, cho các ngươi nhìn xem thì có ngại gì” Tay hắn án trên đai lưng, nhìn bộ dáng như muốn rút ra, Tiết thị huynh đệ cất bước tiến lên, Tiết Vạn Quàn đột nhiên kêu lên: “Cẳn thận”.

Hắn cúi người bổ nhào về phía trước, đã xông đến trước mặt huvnh đệ, lúc này một cây độc thứbắn ra, đà cắm sâu vào bụng của Tiết Vạn Quân!

Bình Luận (0)
Comment