Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 101

Sau khi chiếm được Đông Nhật, mục tiêu của Dương Túc Phong chính là theo dõi Lương Nguy Đình từ bờ bắc Bích Giang phủ quay về. Lương Nguy Đình vì mừng ngày thọ của cha mà đã tự thân thống lĩnh hai ngàn thổ phỉ cướp bóc quanh vùng phủ Bích Giang, chắc hẳn sẽ quay về trong thời gian này. Song, căn cứ báo cáo của đại đội Tô Liệt, tạm thời vẫn chưa phát hiện hành tung Lương Nguy Đình, không biết hắn làm cái quỷ gì trên đường đi. Dương Túc Phong một mặt an bài nhân viên don dẹp cứ điểm Đông Nhật, một mặt phái binh trinh sát, mãi đến khi mặt trời sắp khuất núi mới có được tin tức của hắn.

“Đơn vị Lương Nguy Đình đã đến gần cứ điểm Đông Nhật. Đồ quỷ này thực giảo hoạt, hắn không trực tiếp đi theo hướng bắc mà đi đường vòng theo hướng đông, bây giờ hắn đang đi qua cao nguyên Bố Đạt Lý A về phía chúng ta.” Xạ Nhan cấp tốc báo cáo.

Dương Túc Phong lập tức dẫn đơn vị tiến ra tiền tuyến.

Đại đội Tô Liệt đã sớm giám thị tình hình địch nhân.

Địa hình cao nguyên Bố Đạt Lý Á hết sức gồ ghề, khắp nơi đều là cỏ dại và đất vàng trống trải. Dương Túc Phong ẩn mình sau ụ đất, dùng kính viễn vọng quan sát, địch nhân ước chừng ba bốn trăm kỵ binh. Cưỡi chiến mã lông vàng đốm trắng, mặc quân phục biên phòng quân cẩu thả, không có gì quá đặc biệt. Bất quá lại có một điểm khiến cho Dương Túc Phong nghĩ ngợi, đó chính là dưới ngựa những kỵ binh đều có mấy thủ cấp máu nhỏ giọt giọt, còn có tóc dài bay bay, vừa nhìn biết ngay là đầu lâu của nữ tử trẻ tuổi. Không những vậy, còn có không ít kỵ binh sau lưng đeo một cái túi bố lớn, bên trong tựa hồ có gì đó giãy giụa, có chân nhỏ lộ ra bên ngoài, mảnh mai trắng bóc, hiển nhiên là chân của nữ tử.

Dương Túc Phong ráng đè nén bực bội, lũ này không có nhân tính, chẳng những cướp bóc tài vật phủ Bích Giang mà còn bắt cư dân. Trải qua ba năm chiến tranh tàn khốc, dân cư phủ Bích Giang đã chẳng còn bao nhiêu, trong chiến tranh may mắn kéo dài được chút hơi tàn, không ngờ lại rơi vào tay đám phỉ đồ không có nhân tính này.

Lạnh lùng chờ đợi địch nhân tiến vào tầm bắn của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, Dương Túc Phong gần như có thể thấy rõ khuôn mặt bọn chúng, bất quá đều là người bình thường. Song, bọn chúng lại để tóc dài, khiến Dương Túc Phong không hề cảm thấy thương hại. Hắn tay phất xuống, súng trường Mễ Kỳ Nhĩ nã đạn như mưa, trùm lấy tất cả kỵ binh địch quân. Một loạt tiếng súng dày đặc vang lên, không còn một địch nhân nào ngồi trên ngựa nữa, bộ binh cũng theo đó xông ra ngoài, quét sạch chiến trường, còn có một số ít địch nhân chống cự, nhưng trước sau đều bị tống vào quỷ môn quan.

Không lâu sau, đại đội Tô Liệt sắc mặt lạnh lùng đi đến bên Dương Túc Phong, căm tức nói:

- Lão già Lương Phong kia không phải là người tốt, sinh con mình càng chẳng phải là người, tâm địa lang sói, chẳng những xách động binh lính đứng lên tạo phản mà còn dung túng cướp bóc hãm hiếp, quả thực là không việc ác nào không làm. Chúng ta vừa rồi đã giải cứu được hơn sáu mươi thiếu nữ, đều là đám kỵ binh này bắt đi từ phủ Bích Giang, may là còn chưa bị đám dã thú này làm nhục, tôi thực sự muốn giết sạch lũ dã thú không còn tính người này.

Dương Túc Phong gật đầu, tỏ ý cho hắn quyền được giết chóc. Vài tiếng kêu vang lên, mấy tên tù binh đã trở thành vong hồn chiến trường dưới súng của Lam Vũ quân. Dương Túc Phong cảm giác khí huyết của mình cũng không sôi trào mà lạnh như băng.

Đại đội Tô Liệt thuận tiện hỏi các nữ tử cứu được, từ miệng các nàng biết rằng người nhà của họ đều bị phỉ đồ giết sạch, toàn bộ phủ Bích Giang bị đốt cháy, không còn nhà để quay lại. Dương Túc Phong nghĩ một chút nói:

- Như vậy đi, phái người đưa các nàng đến chỗ Tử Duyệt cô nương học tập y thuật. Sau này nếu các nàng đồng ý, sẽ cho làm bác sĩ và y tá quân y.

Phượng Thái Y mỉm cười nói:

- Tôi tán thành, Tử Duyệt cô nương tinh thông y thuật, cần phải có nhiều người học tập mới tốt.

Tô Liệt gật đầu, bố trí nhân viên hộ tống họ rời đi.

Đợt kỵ binh thứ hai của địch nhân chạy rất nhanh, chắc còn chưa biết đơn vị tiên phong đã bị tiêu diệt. Bọn chúng lơ ngơ đi vào vòng vây, dưới mưa đạn đầy trời, một loạt ngã xuống đất, một số ít khác tương dối dũng cảm, liều chết xông về phía trước, lập tức bị bắn lỗ chỗ như tổ ong vàng. Có điều quân số địch nhân rất đông, mặc dù tổn thất lớn nhưng vẫn nhất định xung phong lên. Song Lam Vũ quân đã sớm có phòng bị trước, xông lên cũng chỉ chịu chết mà thôi.

Dương Túc Phong không cầm Mễ Kỳ Nhĩ mà cầm đao chỉ huy trong tay. Vị trí của hắn cũng không phải là tiền tuyến mà là ở phía sau, thông qua kính viễn vọng quan sát tình hình chiến đấu phía trước.

“Tô Liệt, Xạ Nhan, hai người phụ trách phòng thủ chính diện. Lặc Phổ, ngươi từ mặt trái đánh vu hồi bọc sườn. Tang Bố, ngươi từ bên phải đánh ngang sườn. Niếp Lãng, các ngươi cấp tốc hành quân, phụ trách cắt đứt đường lui địch nhân. Mọi người chú ý liên lạc với nhau, vòng vây không được để hở ra, không được để ai sống sót.” Giọng Dương Túc Phong có vẻ rất bình thản, chỉ là bàn tay nắm đao chỉ huy lại trắng bệch.

“Tuân lệnh!” Đám người Lặc Phổ hưng phấn kêu lên, vội vã trở về bố trí.

Phượng Thái Y mỉm cười nói: “Đúng, Dương sư trưởng của chúng ta qủa nhiên là có khí chất sư trưởng.”

Dương Túc Phong lắc đầu, tỏ vẻ đối phương đã nghĩ quá. Chỉ luận về chỉ huy quân sự thì hắn biết không nhiều lắm, loại chiến thuật vu hồi chọc sườn này là học từ TV mà thôi.

Nửa giờ sau, đơn vị Lương Nguy Đình đã đến gần, rất đông, khắp nơi đều là người ngựa đông nghẹt. Dương Túc Phong trước nay chưa từng thấy qua trận thế như vậy, da đầu có chút tê dại, bất quá hắn nhanh chóng trấn định lại. Phượng Thái Y cũng không hề lộ vẻ sợ hãi, ra lệnh bắn pháo cối liên tục, đạn pháo gầm thét nổ tung tạo thành một vòng sóng khí giữa quân địch, sóng khí lan đến đâu, người chết ngựa ngã, mưa đạn dày đặc giống như cắt lúa, đẩy đám phỉ ngã rạp từng lớp từng lớp một. Trong hoàn cảnh địa thế này, chỉ huy địch nhân không ngừng hét ra lệnh cho binh lính mình xông lên, quả thực chỉ càng khiến chúng đi nạp mạng.

Thế nhưng, mặc dù thương vong trầm trọng, Lương Nguy Đình hung tàn vẫn không ngừng tấn công. Hắn tập trung những tên liều mạng thành đội đốc chiến, cầm đại đao trong tay, đốc thúc phỉ đồ liều mạng xông về phía trước. Dưới sự bức bách của đội đốc chiến, đám phỉ đồ đành phải liều mạng xông về phía trước. Bọn chúng mặc quân phục màu lam của phản quân Bành Việt, nhưng quân phục nhanh chóng biến thành màu đỏ sậm của máu, đánh cho đến khi thi thể địch nhân chất đầy cao nguyên Bố Đạt A Lý. Song dù đã chết rất nhiều, bọn chúng vẫn khó tiến thêm được bước nào nữa.

“Nhìn kìa! Người kia chính Lương Nguy Đình.” Con mắt của Phượng Thái Y rất sắc bén, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng tên thủ lĩnh địch quân.

Dương Túc Phong nhìn qua kính viễn vọng, quả nhiên thấy trong đám đông phủ đó có một thanh niên cao to tráng kiện, nước da ngăm đen, mắt to tròn, vẻ mặt cáu kỉnh hung ác, trong tay giơ một cây lưu tinh chùy, quả nhiên chính là con lớn nhất của Lương Phong, Lương Nguy Đình.

Trong cơn mưa súng đạn, Lương Nguy Đình vẫn không hề sợ hãi, vẫn bình tĩnh dùng uy phong buộc đám phỉ xông lên. Mấy phỉ đồ bên người hắn đều bị lựu đạn của Lam Vũ quân khiến cho ôm đầu chạy trối chết, song lập tức bị hắn dùng lưu tinh chùy đập bể đầu, mất mạng tại chỗ.

Dương Túc Phong nhìn đăm đăm kẻ đó đến ba bốn phút, nhưng thấy vẫn không có viên đạn nào bắn trúng, trong lòng không nhịn được thở dài, vận khí hắn thật tốt quá. Hắn cầm bội kiếm tra vào vỏ, cầm lấy một thanh Mễ Kỳ Nhĩ, nhắm vào Lương Nguy Đình bắn một phát, vừa khéo có một tên phỉ đồ chạy đến báo cáo trước mặt, kết quả là thay hắn nhận một súng ngay vào gáy, ngã quỵ xuống phía trước Lương Nguy Đình.

Dương Túc Phong chửi thầm một câu, bắn liên tục ba phát.

Nhưng Lương Nguy Đình đã ý thức được nguy hiểm, ngồi xổm xuống trong đám người, đạn bay qua đầu hắn, bắn chết ba vệ binh phía sau.

Dương Túc Phong tiếc nuối buông súng trường.

Chiến đấu nhanh chóng tiến vào trạng thái giằng co, bởi vì đã có ba đại đội phải đánh thọc sườn vu hồi, trên thực tế, chính diện nghênh kích với địch nhân chỉ còn lại hai đại đội, binh lực không đến bốn trăm người, mà địch nhân lại có đến hai ngàn người. Bọn chúng giống như sóng biển, vọt đến trước, hung hăng tấn công vào đê chắn sóng, cho đến khi đầu nổ máu tung. Đạn pháo cối liên tục oanh tạc, đem đầu quần phỉ nở hoa, khiến cho đội hình của bọn chúng tan tác không ngừng.

“Chiến thuật biển người đã lạc hậu rồi.” Phượng Thái Y lặng lẽ nhủ thầm.

Nguy cấp nhất chính là lúc đám phỉ đồ chỉ còn cách chiến hào của Lam Vũ quân chưa đến hai mươi thước, nhưng Dương Túc Phong tự mình cầm súng bắn, khiến cho bọn chúng vẫn không thể tiến thêm. Trước chiến hào Lam Vũ quân, thi thể chất thành đống, ngày càng cao, nhưng lại rất nhanh chóng bị đạn pháo cối hoặc lựu đạn dọn sạch.

Phượng Thái Y đưa kính viễn vọng, cẩn thận tìm bóng dáng Lương Nguy Đình, nhưng thủy chung cũng không phát hiện ra, không biết có phải đã chạy trốn hay không.

6 giờ 10 phút chiều, Lam Vũ quân đã hoàn thành bao vây quân phỉ, hơn nữa bắt đầu thu hẹp vòng vây, đám phỉ đồ còn sót đều ngã xuống dưới súng trường Mễ Kỳ Nhĩ. Ở một bãi tha ma phía sau, Lam Vũ quân vây quanh một đám đầu lĩnh phỉ đồ, nghe nói bên trong có đám người Lương Nguy Đình. Khi Dương Túc Phong nhận được báo cáo, vội vã đi đến, chiến đấu đã kết thúc. Mấy chiến sĩ Lam Vũ quân không nhịn được ném vào trong bãi tha ma hơn hai mươi quả lựu đạn, biến nơi đó thành đất bằng, phỉ đồ còn lại bên trong đều chết sạch.

Có điều, rất kỳ quái là thân thể của Lương Nguy Đình vẫn nguyên vẹn, chỉ có khuôn mặt đã bị phá nát không thể nhận ra, đám tù binh đã từ chiếc nhẫn trên tay mà nhận ra thi thể của gã thanh niên võ công cao cường này, có thể là do bị lựu đạn giết chết, thân thể thủng lỗ chỗ. Nhưng con mắt hắn vẫn mở rất lớn, dường như chết không nhắm mắt.

Dương Túc Phong không khỏi tiếc nuối trong lòng, chính mình bắn liên tục bốn phát súng cũng không giết được hắn, không lẽ hắn lại chết dưới mưa đạn?

Phượng Thái Y cũng tò mò đi đến nhìn thi thể Lương Nguy Đình một chút, cảm khái thở dà. Vô luận là võ công của hắn trong truyền thuyết cao cỡ nào, chỉ cần có một viên đạn vào ngực, hắn nhất định phải chết. Mà người phát ra viên đạn này có thể là một người bình thường hoàn toàn không hiểu võ công, thậm chí là thiếu niên yếu ớt trói gà không chặt.

Dương Túc Phong cất giọng thâm thúy: “Cuộc sống của một người dựa vào võ công xưng bá đã kết thúc.”

Bảy giờ tối, chiến đấu hoàn toàn kết thúc, Lam Vũ quân bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Tính sơ bộ, có một ngàn sáu trăm phỉ đồ bị chết, ba trăm người bị bắt làm tù binh, bất quá đám tù binh này cũng không giao cho Dương Túc Phong mà trực tiếp bị Phượng Thái Y hạ lệnh áp tải về cứ điểm Đông Nhật, nàng sợ Dương Túc Phong trong lúc giận dữ sẽ hạ lệnh giết toàn bộ. Chuyện này không phải không có khả năng, Tô Liệt vì sáu mươi nữ tử bị bắt cóc mà hận đám phỉ đồ này thấu xương, rõ ràng là có phỉ đồ đã giơ hai tay lên, nhưng hắn vẫn phớt lờ, bắn chết đối phương, thủ hạ của hắn cũng học theo thế, căn bản không tiếp nhận địch nhân đầu hàng, vì thế mà đại đội của Tô Liệt ngay cả một tù binh cũng không có.

Thương vong của Lam Vũ quân là hơn hai mươi người, trong đó một nửa là do lúc khép vòng vây bị người mình ngộ thương, đây là một chuyện đáng tiếc. Tầm bắn của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ tạm thời vẫn chưa được mọi chiến sĩ Lam Vũ quân am tường, nhất là dưới tình huống chiến đấu khẩn trương, bọn họ luôn ba bảy hăm mốt mặc kệ tất cả nhắm về phía trước nổ súng, cho dù với khoảng cách ba trăm thước thì Mễ Kỳ Nhĩ có thể bắn trúng người của mình, vì thế có người chưa kịp trở tay đã bị đạn quân mình bắn trúng. Muốn bọn họ quen với quá trình này, hiển nhiên còn cần một thời gian, có thể vẫn còn có người phải tiếp tục chảy máu hy sinh dưới súng của chính quân mình.

Đến lúc này, trận chiến công hạ cứ điểm Đông Nhật đã hoàn toàn kết thúc. Lam Vũ quân thắng lợi, khống chế Đông Nhật, tiêu diệt sở bộ của Lương Phong hơn 4000 người, thu được toàn bộ tài vật, chỉ tiếc, Dương Túc Phong đã lên kế hoạch thu lấy lương thực nhưng lại không thực hiện được.

“Bành Việt…tên khốn nạn này…” Một mình đứng ở nơi vắng vẻ, Dương Túc Phong nghiến răng mắng.
Bình Luận (0)
Comment