Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 126

Dương Túc Phong lại cứ như chẳng nhận ra, chỉ tiếp tục độc thoại, mang chút tiếc nuối: “Trát Tạp Lai đại nhân, ta cảm thấy ngài là một vị thần tử rất tốt, ngài biết rõ quan hệ lợi hại bên trong, nhưng ngài lại không nhắc nhở Đề Lan Qua Lai tướng quân, ngược lại dung túng ngài tiếp tục tiến công pháo đài Đông Nhật, ngài… mang lòng đáng chém…”

Trát Tạp Lai mặt biến sắc, đứng phắt dậy.

Dương Túc Phong kinh ngạc nhìn y, trong chớp mắt như chưa kịp phản ứng lại, lát sau mới tỉnh ngộ, vội vàng mỉm cười tỏ ý mời Trát Tạp Lai ngồi xuống, khẽ vỗ lên miệng mình, hối hận nói:

“Ngại quá, Tráp Tạp Lai đại nhân, con người ta thật không hợp thương đàm ngoại giao với người, cứ nghĩ gì là nói vậy đó., hoàn toàn không biết phải để ý thể diện người khác. Ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần chớ trách, ngài cũng đừng gấp, chỉ cần điều kiện chấp thuận được, ta nghĩ chúng ta có thể đạt được kết quả hai phía đều hài lòng. Nơi này của chúng tôi không khí hết năm mặc dù không bì được với Lỗ Ni Lợi Á, nhưng vì sứ giả bằng hữu tới thăm, ta sẽ hết sức trang hoàng nơi nà rực rỡ một chút”.

Trát Tạp Lai nổi cáu nhướng mày lên, mấy lần muốn nói lại thôi, thùy chung không hề nói gì, mà càng làm ra vẻ khinh miệt Dương Túc Phong. Ánh mắt khinh thường như hoàn toàn không để Dương Túc Phong vào trong mắt, nhưng mũi khinh miệt hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.

Dương Túc Phong cười thầm trong lòng, ngươi muốn đấu miệng với ta sao, tỉnh lại đi, lão tử đây nhờ vào cái miệng mà lớn lên đấy. Biểu hiện bên ngoài lại giả vờ rất bất đắc dĩ, buông một tiếng thở dài, nói với vẻ mệt mỏi:

“Sứ giả bằng hữu, ta biết, quân đội Lỗ Ni vĩ đại lần này không cẩn thận lật thuyền trong mương, Đề Lan Qua Lai tướng quân khẳng định rất thất vọng, quốc vương bệ hạ của các ngài khẳng định cũng sẽ rất thất vọng… ta đã nhận lời Ni Mục Lai tướng quân tuyệt sẽ không đem chuyện này ra ngoài. Nhưng cái tên đáng chết Tiết Phức đó, ta cũng không biết y từ đâu mà nghe ngóng được phong thanh, lại biết được chuyện này. Y rất suốt ruột muốn đem chuyện này báo lên hoàng đế bệ hạ của chúng tôi…”

Trát Tạp Lai lại lần nữa biến sắc.

Dương Túc Phong nói hơi tiếc nuối: “Chúng tôi chỉ đề phòng người trong nội bộ mình tiết lộ, nhưng chẳng ngờ tới Tiết Phức lại chủ động tới thăm dò tin tức của chúng tôi, thật là có lỗi, nhưng giờ cũng chẳng thế làm gì được y. Ngài có thể cũng biết rồi, y được tuyển làm đại đô đốc khu tự trị Mỹ Ni Tư, là cấp trên của ta, ta cũng chỉ có thể nhịn…”

Giọng nói Tráp Tạp Lai hơi chói tai: “Ngươi không thể làm như thế, ngươi phải giữ lời hứa của mình”.

Dương Túc Phong chậm rãi nâng chén nước trắng, làm thông cổ họng, cười khổ nói: “Sứ giả bằng hữu, ngài còn có điều chưa biết. Vì liên quan tới một nữ nhân, giữa ta và Tiết Phức có chút hiểu lầm, y hiện giờ làm đại đô đốc cả địa khu Mỹ Ni Tử, làm cấp trên của ta, rất không ưa ta, cứ luôn bới lông tìm vết, tìm cách dồn ta vào chỗ chết, ta cũng chẳng có cách nào”.

Trát Tạp Lại lại lần nữa bực mình, mũi hừ mạnh một tiệng, nói lạnh tanh: “Dương Túc Phong, ngươi không cần động chút lôi y vào, chúng ta nói toạc móng heo ra, ngươi rốt cuộc có chịu giao pháo đài Đông Nhật không?”

Dương Túc Phong nghiêm nghị nói:

“Trát Tạp Lai bằng hữu, những gì vừa rồi ta nói chẳng phải là lời ba hoa, đều là chuyện có thật. Nếu như pháo đài Đông Nhật là của Dương gia chúng tôi, ta chắp tay dâng lên cũng có hề gì, với sự ngưỡng mộ của ta với Đề Lan Qua Lai tướng quân, dù là đưa tới cửa cũng là nên làm, ngài cũng biết chỗ khó xử của huynh đệ ta, pháo đại Đông Nhật này hiện giờ tuy là binh mã của ta đóng giữ, nhưng quyền quyết định lại ở trong tay triều đình đế quốc chúng tôi. Ta có lấy đi tặng cũng khó, hoàng đế của chúng tôi tưởng rằng ngài cũng không xa lạ gì, đó là nhân vật lợi hại trở mặt còn nhanh hơn lật sách, không ít danh thần đại tướng vô thanh vô tức chết trong tay y, ta một vị lĩnh chủ nhỏ nhoi có là cái gì, y nếu muốn trách tội, liền bóp chết ta như một con kiến”.

Sắc mặt Trát Tạp Lai âm trầm như giông bão sắp ập đến.

Dương Túc Phong nặng nề thở ra một hơi, tiếp tục kể khổ:

“Đường Minh không cần nói nữa, dù sao y núi cao hoàng đế xa, còn ta là phải mạo hiểm huynh đệ tỷ muội thể tử nhi nữ toàn gia chém đầu … thật hổ thẹn, ta có thể tử rồi, nhưng con cái còn chưa… cho dù là mạo hiểm huynh đệ tỷ muội thê tử cả nhà chết sạch, đem pháo đài Đông Nhật tặng cho Đề Lan Qua Lai tướng quân cũng không tiếc.. nhưng, vừa rồi ta cũng nói đấy, tên khốn Tiết Phức đó là con ruồi trong nhà xí, cứ nhằm chết vào ta, giống như ta mới là đống phân mà y vẫn thèm thuồng vậy. Y lại là đại đô đốc địa khu Mỹ Ni Tư, lại cùng sư đòan trưởng Mai Cáp giao hải, đại quyền nắm trong tay, nếu ta có sai sót gì lạc vào tay y, ta còn không bị chỉnh tới chết chứ! Y tham tiền háo sắc, nếu giết chết ta rồi, một chút tiền tài ta không dễ dàng gì tích lũy được và nữ nhân của ta khẳng định đều bị y cướp mất, ta dù có chết cũng không nhắm mắt! Chuyện này, ta thật là khó xử, Trát Tạp Lai đại nhân, đổi lại là ngài, ngài nói xem nên làm thế nào?”

Sặt mặt Trát Tạp Lai đã đỏ lên như gan lợn vì phẫn nộ, thở phì phò nói: “Dương Túc Phong, ngươi nói tràng giang đại hải, lý này cớ nọ, chẳng lẽ ta còn không biết tâm tư của ngươi? Cho dù là triều đình đế quốc đồng ý, phía Tiết Phức cũng đồng ý, người cũng không chịu buông pháo đài Đông Nhật chứ gì? Hà tất tìm nhiều cớ như vậy?”

Dương Túc Phong đột nhiên chém đinh chặt sắt nói: “Không, Trát Tạp Lai, chỉ cần có văn bản của Tiết Phức ra lệnh, ta lập tức đem pháo đài Đông Nhật nhường cho các ngài, quyết không nuốt lời”.

Trát Tạp Lai ngẩn ra, buột miệng nói: “Ngươi nói thật chứ?”

Dương Túc Phong thần sắc trang trọng, nghĩa chính từ nghiêm nói: “Đương nhiên, Dương Túc Phong ta nói được là làm được”.

Trát Tạp Lai do dự nhìn y, chỉ nhìn thấy thần sắc trang nghiêm vô cùng, y bán tín bán nghi nói: “Chỉ cần có mệnh lệnh của Tiết Phức, ngươi liền chịu giao ra pháo đài Đông Nhật? Vì sao? Lời nói của ngươi ta thấy rất khó tin nổi”.

Dương Túc Phong thở dài bất đắc dĩ, cay đắng nói:

“Tiên sinh, mong ngài lượng thứ cho sự bất đắc dĩ của ta, ta không thể không nói với ngài, ta chỉ là tổng đốc khu tự trị Tử Xuyên Đạo, mà không phải là đại đô đốc của cả Mỹ Ni Tử, đối với loại chuyện trên mặt ngoại giao ta không có quyền làm chủ, ta xin ý kiến của đại đô đốc mới có thể đưa ra quyết định. Đương nhiên, những nguyên nhân khác ta cũng không muốn dấu ngài, quân đội Lỗ Ni của quý quốc đúng là anh dũng thiện chiến, lần này trong pháo đài Đông Nhật các ngài mặc dù gặp phải tổn thất cực lớn, nhưng tổn thất của ta so với các ngài còn lớn hơn, ta thương vong tới tận tám ngàn người, riêng phí phủ tuất cho người trận vong đã rút sạch tồn kho của ta, ta thực sự không còn năng lực đánh trận nữa, ta mong thoát thân từ pháo đài Đông Nhật còn chẳng được nữa là… bất quá ngài cũng biết đấy, loại chuyện này, tất phải kiếm một cái cớ đường hoàng, nếu không cái vị trí tổng đốc Tử Xuyên Đạo này ta cũng không ngồi vững được nữa, nói không chừng ngay cả mạng cũng chẳng còn…”

Trát Tạp Lai vẫn hồ nghi nhìn y chằm chằm, muốn xem lời nói của y rốt cuộc bao nhiêu phần thực bao nhiêu phần giả, từ cái nhìn đầu tiên, y liền cảm thấy tên trẻ tuổi này không đáng tính là nhân vật lợi hại gì, qua cuộc nói chuyện vừa rồi, y cũng không phát hiện ra cái gì đáng nghi, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy có chút bất an. Đây là loại trực giác trời sinh khó dùng lời diễn tả, chỉ đáng tiếc y không nghĩ ra chỗ bất an này ở đâu.

Dương Túc Phong thở hắt ra, tha thiết nói: “Nếu như tiên sinh thấy đi theo trình tự này kéo dài thời gian quá lâu, cứ trực tiếp đi tìm đại đô đốc Tiết Phức, chỉ cần có văn bản mệnh lệnh của y, ta lập tức theo lệnh làm việc. Vì biểu thị thành ý của ta, giờ ta sẽ phóng thích Ni Mục Lai tướng quân”.

Trát Tạp Lai khẽ nhướng mày, đề nghị này đúng là làm hắn rất động lòng.

Dương Túc Phong hướng ra bên ngoài gọi: “Tham mưu trưởng, tham mưu trưởng”.

Phượng Thái Y vôi đi vào, thi lễ xong hỏi: “Sư trưởng, có điều gì phân phó”.

Dương Túc Phong phất tay nói: “Đem tướng quân Ni Mục Lai thích phóng, dẫn tới đây giao cho Trát Tạp Lai đại nhân”.

Phương Thái Y hơi kinh ngạc nhìn y, do dự nói: “Sư trưởng, phóng thích tù binh cần được hội nghị gia tộc phê chuẩn…”

Dương Túc Phong bực mình quát:

“Gia tộc hội nghị! Gia tộc hội nghị! Lúc nào cũng gia tộc hội nghị, ngươi không thấy phiền à! Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng! Nhờ ngươi nhớ cho kỹ, lần sau đừng có đem cái gia tộc hội nghị đáng chết nhắc tới trước mặt ta! Ta mới là lĩnh chủ của cái gia tộc này, ta mới là chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ! Lời của ta chính là mệnh lệnh! Ta lần nữa ra lệnh cho ngươi, lập tức phóng thích Ni Mục Lai tướng quân và đem y tới đây! Nhắc lại một lần cho ta!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Thái Y lúc xanh lúc trắng, như chịu oan ức quá lớn, nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nước mắt, đứng nghiêm hành lễ, cao giọng nói: “Vâng, sư trưởng! Mệnh lệnh của ngài là: lập tức phóng thích Ni Mục Lai tướng quân, đồng thời dẫn y tới đây giao cho Trát Tạp Lai tướng quân! “

Dương Túc Phong quát to: “Đi mau!”

Phượng Thái Y xoay người rời đi.

Dương Túc Phong lồng ngực phập phồng, mặt cũng đỏ bừng bừng, phảng phất thoát ra phẫn nộ trong lòng, thở mạnh mấy hơi, trong mắt lấp lóe vẻ âm lãnh, đột nhiên nhìn thấy Trát Tạp Lai đang nhìn mình, lập tức làm ra vẻ như không có gì, cười cười lau mồ hôi lạnh trên trán, nói thác đi:

“Trát Tạp Lai đại nhân, ngài đừng bận tâm, ta mới là chủ nhân chân chính của cái gia tộc này, mệnh lệnh của ta vẫn còn hiệu quả, ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có gì ngoài ý muốn, những người khác bọn họ tuyệt đối không dám phản đối ta đâu, tuyết đôi không dám đâu…”

Trát Tạp Lai chỉ yên lặng mà nghe, nhưng con người trong đôi mắt híp cứ tự động đảo vòng tròn.

Phượng Thái Y rất mau dẫn người tới, Dương Túc Phong lúc này mới cười khan, nói: “Mọi người cứ nói chuyện một chút, ta tạm t hời ra ngoài”.

Sau đó theo Phượng Thái Y đi ra.

Hai người rẻ qua một góc khuất, Phượng Thái Y hung dữ chọc vào ngực y một cái, có chút bực bội nói: “Ngài ấy à, muốn diễn trò cũng không nói với người ta trước, may mà người ta phản ứng nhanh, nếu không… ngài mắng người là cứ nhẫn tâm như vậy, tôi gần như còn tin là thật rồi…”

Dương Túc Phong nhìn ra đăng sau, khinh thường cười lạnh: “Trát Tạp Lai muốn giở trò với ta? Y còn phải học nhiều!”

Phượng Thái Y ngẫm nghĩ nói: “Ngài rốt cuộc là muốn đỗi đãi với y thế nào? Kéo dài?”

Dương Túc Phong hơi trầm ngâm nói:

“Ta nghĩ vừa rồi ta đã rất rõ ràng với y rồi, nếu như quân đội Lỗ Ni của bọn chúng muốn tới tấn công chúng ta, chúng ta sẽ tử thủ pháo đài Đông Nhật cùng bọn chúng cá chết lưới rách. Quân đội Lỗ Nhi hiện giờ chính đang chuẩn bị tấn công Trình Xuyên Đạo, ta nghĩ bọn chúng không cần thiết vì chúng ta mà sinh thêm rắc rối, đây là chuyện được chẳng bằng mất. Đồng thời, Đề Lan Qua Lai đại khái là cũng không muốn đẻ quốc vương Lỗ No biết chuyện lần này bọn chúng binh bại, đối với y mà nói không phải là chuyện hay gì. Kết quả tốt nhất là hai bên đều giả vờ là chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả mọi chuyện đều giải quyết thông qua con đường bí mật”.

Phượng Thái Y nhíu mày nói: “Vậy ngài đem chuyện đẩy lên người Tiết Phức là có ý gì?”

Dương Túc Phong không trả lời.

Phượng Thái Y thở dài, chậm rãi nói: “Tôi biết ngài đang đào một cái bẫy để y nhảy vào, bất quá tôi muốn biết, vạn nhất y nhảy vào thật, viết cho ngài mệnh lệnh văn bản, chúng ta có giao pháo đài Đông Nhật ra không?”

Dương Túc Phong cười giảo hoạt: “Cô nói thứ chúng ta ăn vào trong bụng rồi, còn có thể nhổ ra không?”

Phượng Thái Y không còn gì để nói.

Trong mắt Dương Túc Phong ánh lên vẻ âm trầm, lạnh lùng nói:

“Nếu như Tiết Phức là người thông minh, khẳng định không dám phát ra dạng mệnh lệnh như thế, trừ khi y có mục đích nào khác. Nếu không, y dùng đầu gối cũng có thể tưởng tượng ra, thứ giấy trắng mực đen này một khi rơi vào trong tay người ngoài, chuyện y câu kết với ngoại địch thì ngay cả cơ hội giải thích cũng chẳng có, Mai Cáp Đức cho dù có cùng y mặc chung một cái quần, cũng không chấp nhận hành vi này của y”.

Phượng Thái Y vẫn tỏ ra nửa tin nửa ngờ.

Dương Túc Phong thở dài, nhìn lại phía sau, Trát Tạp Lai và Ni Mục Lai đang ở trong phòng thì thầm nói chuyện, bên ngoài không nghe được chút âm thanh nào. Dương Túc Phong buồn chán đi trong vườn, thuận chân đá một cục đá trên mặt đất, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nói:

“Phải rồi, sao cô biết hôm nay ta trở về Lệ Xuyên Phủ! Cô đặc biệt tới đón ta? Tin tức của cô linh thông thật đấy! Phỉ Phỉ không thẹn là chuyên gia làm tình báo…”

Nhưng Phượng Thái Y lại lắc đầu, bình thản nói: “Không, tôi chẳng phải là tới đế đón ngài, tôi tới để tiếp thụ Thiết Kỵ Anh Hùng sẽ đầu hàng, bởi vì ngài luốn chẳng có nhà, trong gia tộc ủy thác tôi đi xử lý chuyện này”.

Dương Túc Phong hơi sửng sốt, lại có chút mừng rỡ, vội hỏi ngay: “Cô nói sao? Thiết Kỵ Anh Hùng hội?”

Phượng Thái Y gật đầu, lấy từ trong người ra một phong thư đưa cho Dương Túc Phong.

Thư là do một thủ lĩnh Thiết Kỵ Anh Hùng tên là Dương Hạc Lâu viết, y tự xưng là con cháu chi thứ của Dương thị gia tộc Nam Hải, cũng là đời sau của Dương Lam Vũ, mấy năm nay y luôn phiêu bạt bên ngoài, bốn biển là nhà, hiện giờ nghe nói Dươn Túc Phong thành lập quân Lam Vũ, y cũng muốn suất lĩnh bộ hạ quy thuận, kỳ thực cũng là ý lá rụng về cội. Trong thư, y nói Lệ Xuyên Phủ trước đây chính là nhà cũ của y, Y nguyện ý thay Lam Vũ gánh nhiệm vụ phòng thủ Lệ Xuyên Phủ, phía sau là mấy lời chúc phúc thành khẩn.

Bắt đầu từ bây giờ mình sẽ post GSNTDK cho các bạn, ngày tối thiểu 2c. Anh em ủng hộ nha
Bình Luận (0)
Comment