Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 155

Lúc trở lại phòng khách của mình, Dương Túc Phong dường như có một loại dự cảm, Cung Tử Yên chắc chắn đang ở bên trong. Quả nhiên, khi hắn đẩy cửa đi vào, thứ đầu tiên nhìn thấy được chính là Cung Tử Yên. Vừa mới dời ánh mắt khỏi Ngu Mạn Ái, Dương Túc Phong bỗng nhiên muốn đem nàng cùng Cung Tử Yên làm một cái so sánh. Nếu chỉ so sánh dung mạo mà nói, Cung Tử Yên không thể nghi ngờ là không chê vào đâu được, khuôn mặt của nàng phảng phất giống như thần tiên trên trời điêu khắc bằng chất liệu tốt nhất mà thành, lời nói ngọt ngào, toát ra một thần thái không thuộc về nhân gian như ẩn như hiện. Nàng mặc dù không giống như Ngu Mạn Viên mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy phong tình mị lực nữ nhân, cũng không có nhìn xung quanh như Nhu Mạn Ái, nhưng chỉ cần nàng lẳng lặng xuất hiện ở nới nào thì ánh sáng đều vì sự tồn tại của nàng mà rực lỡ vô cùng.

Chậm rãi cởi áo khoác ngoài ra, đem nó treo lên giá, Dương Túc Phong dường như không có việc gì nói: “Cung đại tiểu thư, ta hình như nhớ rất rõ, đây là phòng của ta, mà không phải của ngươi. Ngươi muốn làm khách không mời cùng sống ở đây với ta sao?”

Cung Tử Yên vẫn thản nhiên ngồi trên ghế salom. Trong lòng vẫn ôm con mèo ba tư trắng muốt, ngón tay nhỏ bé đem con mèo ba tư trều đùa vui vẻ không ngớt, mà Đơn Nhã Huyến ở bên cạnh lại dở khóc dở cười, võ công của Cung Tử Yên cách nàng quá xa, muốn phản kháng cũng không được. Nhìn thấy Dương Túc Phong trở về, Cung Tử Yên đem con mèo ba tư đặt xuống thảm trải sàn, nó phe phẩy cái đuôi chạy tới chỗ Dương Túc Phong, cắn cắn gấu quần của hắn để thăm dò, Dương Túc Phong lạnh lùng dùng mũi chân đem nó đá văng ra, nhưng nó vẫn chạy vòng quanh Dương Túc Phong như trước. Chỉ có điều không dám đến gần.

Cung Tử Yên lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn thấy ta đến mất hứng, mà trút giận lên Tiểu Bạch sao? Tiểu Bạch, lại đây với mẫu thân nào.”, vẫy tay một cái, con mèo nhỏ lập tức nhảy trở lại trong lòng nàng, vòng quay trước ngực nàng. Thế nhưng con mắt vẫn nhìn Dương Túc Phong như người xa lạ, dường như rất tràn ngập hứng thú đối với hắn.

Dương Túc Phong thản nhiên ngồi xuống ghế sopha bên cạnh Cung Tử Yên, phảng phất như không nhìn thấy nàng và con mèo ba tư, Đan Nhã Huyến đi đến bóp vai, xoa bóp cổ cho hắn, thấp giọng nói: “Ngươi đã mệt mỏi rồi, ta lấy nước nóng cho ngươi nha.”

Dương Túc Phong gật đầu tùy ý nói: “Uhm, nóng một chút.”

Đan Nhã Huyến xoay người rời đi. Một lát sau, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào. Con mèo ba tư từ trong lòng Cung Tử Yên nhanh nhẹn nhảy xuống, vọt tới phòng vệ sinh, nhưng Đan Nhã Huyễn rất nhanh đã đi ra, nó đi loanh quanh trước cửa. Cái đuôi đung đưa qua lại, Hai con mắt tinh ranh chuyển động liên tục, cho dù là người không thích nó, cũng không thể không thừa nhận rằng nó là một con vật rất thú vị.

Cung Tử Yên dường như có chút lười biếng, mệt mỏi chỉnh sửa lại trang phục ở bên dưới do con đùa giỡn với con mèo ba tư, không một chút chú ý tới nửa vòm ngực trắng như tuyết mềm mại đã lộ ra. Phảng phát như đã xem Dương Túc Phong là ngươi không cần phải kiêng kị, nàng dựa lưng lên ghế salo sau đó tựa đầu qua một bên, mái tóc mềm mượt tùy ý thả xuống. Giống như một thác nước màu đen, nàng mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhẹ nhàng ngáp một cái, dùng tay nhỏ khẽ vỗ vỗ miệng, lười biếng nói: “Ta đến trễ, không còn phòng, cho nên, ta quyết định cùng với một đại nam nhân như ngươi ở chung một cỗ, dù sao cũng không thể để ta ngủ đầu đường xó chợ được phải không?”

Dương Túc Phong khẽ nhíu mày nói: “Với tiền tài và quyền thế của Cung đại tiểu thư. Cho dù là mua luôn Đế Hào tửu điếm cũng đâuphải là chuyện khó gì? Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, sợ rằng không hay, cho dù Cung đại tiểu thư không ngại, nhưng ta lại sợ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nếu tuấn nam trog giang hồ biết ta đã cùng ngươi ở chung một phòng, ta sợ rằng chết một trăm mười lần cũng không đủ đâu.”

Cung Tử Yên vẫn bộ dáng lười biếng như cũ, hai chân tùy ý cuộn lại bên dưới cái váy trắng như tuyết, chỉ lộ ra ngón chân, dường như không nghe thấy lời châm chọc của Dương Túc Phong, không chút để ý nói: “Ngươi nói sai rồi, chúng ta ở đây như thế nào lại là cô nam quả nữ? Còn có Đan Nhã Huyến a. Nàng là thê tử của ngươi, ta đối với nàng ấy cũng rất yên tâm, nàng nhất định sẽ trông coi ngươi thật tốt.”

Nàng cười mập mờ, thản nhiên nói: “Ngươi cho dù có ở bên ngoài có để tâm, cũng không có cơ hội bên ngoài, ngươi nói có đúng không?”

Dương Túc Phong cau mày, thanh âm cũng trở nên trầm thấp, chậm rãi nói: “Như vậy ngươi chuẩn bị ngủ ở chỗ nào? Trong bồn tắm nhà vệ sinh sao?”

Cung Tử Yên thản nhiên cười, có chút không vừa ý, lúc Dương Túc Phong hoài nghi, ngón tay nhẹ nàng quấn một vòng, từ trong ống tay áo xoát một cái thả ra một cái ngân tin màu bạc, sợi dây hai đầu đều có móc nhỏ, nàng nhẹ nhàng vung lên, sợi dây bay lên trời, một mặt ghim ở trên cửa phòng vệ sinh, mặt khác lại ghim ở phía trên cửa sổ. Chỉ thấy thân ảnh của nàng thoáng một cái đã ưu nhã ở trên sợi dây, hai chân tách ra, sau đó nàng hướng về phía dông chậm rãi nằm xuống. Sợi dây nọ dựng trên không, hơn nữa lại mềm mại vô cùng, gió thổi cũng đả lung lay, nhưng Cung Tử Yên nằm trên đó, sợi dây lại không chút dao động, phảng phất như là dùng sắt thép để làm ra, khiến cho người khác đại khai nhãn giới. Cung Tử Yên lơ đãng nói: “Buổi tối ta ngủ trên sợi dây này, tuyệt đối sẽ không quấy rầy vợ chồng các ngươi. Thế nào, như vậy sẽ không tạo ra chuyện gì phức tạp với ngươi nữa phải không?”

Vừa lúc Đan Nhã Huyến từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Cung Tử Yên lăng không mà nằm, không kìm được há miệng ra, hiển nhiên là đã bị Cung Tử Yên làm cho kinh ngạc.

Dương Túc Phong bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, có chút buồn bực nói: “Cung đại tiểu thư, xem ra ngươi muốn làm khó ta, ngươi vậy mà lại học theo Tiểu Long Nữ chiêu này, so với Tiểu Long Nữ không những giống mà con hay hơn nhiều. Chỉ có điều, ngươi gác đêm cho chúng ta ngủ, chúng ta có nên hay không cần phải có chút điểm áy náy? A, đây là tự do của ngươi, ta không nên can thiệp vào. Nếu như ngươi đã kiên trì như vậy, ta nghĩ ta cũng không còn lí do gì phản đối, Chỉ có điều ta vẫn muốn hỏi một câu cuối cùng, ngươi là đến để giám thị ta sao?”

Cung Tử Yên nằm ở trên sợi dây, không chút lay động, thản nhiên nói: “Ngươi nói xem?”

Dương Túc Phong một lần nữa chậm rãi ngồi xuống, cầm một chén nước sôi, đưa đến bên môi, nhưng lại không uống, lại có vẻ đăm chiêu nói: “Cung đại tiểu thư, ta xem ngươi giám thị ta cũng là thuận tay dắt dê. Mục đích chủ yêu của ngươi chính là giám thị Tiêu Tử Phong phải không? Nói không chừng cũng đang tìm kiếm cơ hội để giết nàng ta, nàng là đối thủ tranh đoạt vị trí cung chủ Nghi Hoa Cung duy nhất của ngươi, ngươi nhất định là vô cung quan tâm chú ý đến nàng....”

Lời còn chưa dứt, Dương Túc Phong đã thấy hoa mắt, Cung Tử Yên đã xuất hiện trước mặt hắn, vẻ tươi cười ngây thơ hồn nhiên đã hoàn toàn biến mất. Thay thế vào đó là sự thản nhiên lạnh lùng từ nội tâm, ngay cả Đan Nhã Huyên ở bên cạnh cũng gần như không chịu nổi, duy chỉ có Dương Túc Phong thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, thậm chỉ ngay cả chén uống nước cũng không chút sứt mẻ gì, chỉ có điều, nước nóng trong cái chén lại trở nên lạnh đi, cuối cùng còn có hơi lạnh nhè nhẹ toát ra .

Trong ánh mắt Cung Tử Yên bắn ra ánh sáng đáng sợ, giống như muốn đem Dương Túc Phong nhìn thấu từ đầu đến cuối, dưới ánh mắt của nàng, Dương Túc Phong cho dù là thần tiên tái thế. Cũng không trốn tráng được. Nàng chậm rãi nói: “Dương Túc Phong, ta không thể không thừa nhận, ta quả thực đã xem thường ngươi. Ngươi bề ngoài che dấu năng lực tốt lắm, ngay cả ta cũng nhìn không thấu. Nhưng ta thực sự rất muốn biết, ngươi làm thế nào có thể biết được bí mật này?”

Dương Túc Phong một bên bình tĩnh buôn chén uống nước. Một bên thản nhiên nói: “Không có gì, bởi vì ta đã giết Đường Kiệt Lạp Đức.”

Tròng mắt đen nhánh của Cung Tử Yên nhẹ nhàng xoay chuyển một chút, rất kỳ quái, cái vẻ lạnh băng vừa rồi của nàng trong nháy mắt cũng bỗng nhiên biến mất. Vẻ tươi cười lại như ẩn như hiện trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, nàng đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt tự nhiên và thần thái ưu nhã. Nàng lơ đãng lầm bầm: “Ừm, ngươi giết Đường Kiệt Lạp Đức, Ngươi giết Đường Kiệt Lạp Đức....?”

Dương Túc Phong không nói gì, chỉ bình tĩnh ngồi ở đó. Nhưng Đan Nhã Huyến lại khẩn trương vô cùng, hai mắt trợn trừng mở lớn, nhìn chằm chằm từng động tác của Cung Tử Yên.

Nhưng Cung Tử Yên lại không cảm thấy gì, dường như bị sững sờ, hoặc có lẽ là không xem Đan Nhã Huyến vào mắt, một lúc sau, mới nghe nàng nhẹ nhàng thở một hơi dài phiền muộn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng ra ngoài cửa sổ dùng một loại ngữ khí rất kì quái chậm rãi nói: “Ta tưởng rằng U Nhược Tử La coi trọng ngươi, chính là bởi vì nàng đã đến bước đường cùng, mà không phải là do ánh mắt của nàng. Hương Tuyết Hải hai ba trăm năm nay đã suy sụp, cho dù có thiên thần làm chỗ dựa, cũng không có cách nào trong một thời gian ngắn thức tỉnh lại, huống chi ngươi chỉ là một người bình thường. Thật không ngờ, nàng vẫn biết nhìn người, ngươi quả thực có chút bản lĩnh.”

Dương Túc Phong bình tĩnh nóiL “Cung đại tiểu thư quá khen.” Trong lòng có chút lấy làm kinh hãi.

Đối với sự tồn tại của nữ nhân thần bí U Nhược Tử La này, hắn không lâu trước vừa phát hiện được từ Na Tháp Lỵ, cô gái Cát Phổ Tài này trên người ẩn giấu rất nhiều bí mật, Dương Túc Phong không thể không dò hỏi từ nàng, rốt cuộc Na Tháp Lỵ cũng không giấu diếm điều gì, đem chuyện U Nhược Tử La cùng thánh linh đan đều nói cho mình nghe, khiến cho người ta cảm giác rằng người chủ mưu là U Nhược Tử La đang nắm chắc toàn bộ thắng lợi. Đối với thân phận của U Nhược Tử La, Dương Túc Phong hoàn toàn không có ấn tượng gì, chỉ biết tất cả tin tức của nàng đều thông qua Na Tháp Lỵ nhắn nhủ, hơn nữa U Nhược Tử La xếp trên Giang sơn tuyệt sắc bảng là một trong mười hai mỹ nhân, hành tung bí ẩn, võ công cao cường, người khác không có cách gì gặp được nàng, nhưng Cung Tử Yên đối với nàng lại rõ như lòng bàn tay, hơn nữa lại còn biết chuyện U Nhược Tử La với mình, đương nhiên là khiến cho hắn giật mình.

Dường như nhìn thấy nghi hoặc trong lòng Dương Túc Phong, Cung Tử Yên khinh thường nói: “U Nhược Tử La thì tính làm gì, thánh nữ công của nàng tu luyện chưa tới tầng thứ tư, khoảng cách đến đại thành còn rất xa. Nàng nếu không tìm được một nam nhân tu luyện thánh dương công cùng nàng song tu, thì cả đời này nàng vĩnh viễn cũng đừng hòng đạt tới tầng thứ năn. Nhưng nàng là một con người kiên cường lãnh ngạo, cũng không biết có tìm được một nam nhân nàng xem vừa mắt hay không?”

Dương Túc Phong không nhịn được có chút để tâm, chẳng lẽ U Nhược Tử La để cho mình tu luyện thánh dương công là vì chuyện này? Từ góc độ nam nhân mà nói, đây quả thật là một chuyện vô cùng tuyệt vời.

Cung Tử Yên lạnh lùng nói: “Nàng tưởng rằng chuyện này có thể khiến cho Hương Tuyết Hải không có sơ hở sao? Thật là nực cười. Hương Tuyết Hải chỉ còn lại ba người các nàng, có thể làm được bao nhiêu chuyện? Hơn nữa, trong lòng Ngu Mạn Ái cũng không xem trọng Hương Tuyết Hải....”

Dương Túc Phong sắc mặt vừa động, thản nhiên nói: “Ngu Mạn Ái cũng là người của Hương Tuyết Hải sao?”

Cung Tử Yên khinh thường nói: “Nàng chính là sư tỷ của U Nhược Tử La.”

Dương Túc Phong nhẹ gật đầu, trầm mặc không nói. Hắn muốn có chút thời gian để tiêu hóa tin tức Cung Tử Yên tiết lộ cho mình.

Cung Tử Yên cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đùa giỡn với con mèo ba tư trong lòng.

Một lát sau, lông mày Cung Tử Yên chậm rãi giãn ra, thản nhiên nói: “Ta mệt rồi, ta ngủ đây, các ngươi không nên quấy rầy ta....” Thân ảnh nàng chợt lóe, đã giống như tinh linh nhẹ nhàng hạ xuống trên sợi dây màu bạc, hai chân tách ra, kẹp vào trên sợi dây, sau đó nhằm hướng đông nhẹ nhàng nằm xuống, hai chân duỗi ra, quả thực là đã ngủ.

Dương Túc Phong và Đan Nhã Huyến hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nàng đến tột cùng muốn làm gì. Bất luận nàng nói chuyện gì, cũng không có gì kỳ lạ cả. Đan Nhã Huyến lại lo nàng sẽ gây ra một trận cuồng phong bạo vũ nữa. Đường Kiệt Lạp Đức chính là người của Nghi Hoa Cung, Dương Túc Phong giết chết hắn, Cung Tử Yên có thể bỏ qua sao? Nhưng xem tình hình bây giờ, Cung Tử Yên dường như cũng không đặt chuyện này trong lòng, giống như chuyện Đường Kiệt Lạp Đức bị chết, không có quan hệ gì với nàng vậy.

Chỉ có điều, bây giờ rõ ràng là ban ngày, nàng cũng không thể nói ngủ là ngủ a!

Dương Túc Phong nhún nhún vai, ý bảo Đan Nhã Huyến ra ngoài. Hai người cùng ra ngoài hành lang, đóng kỹ cửa phòng, thần sắc Dương Túc Phong nghiêm trọng nóiL “Ngươi lập tức trở về Mỹ Ni Tư một chuyến, đem tình huống nơi này báo cáo với Phượng Thải Y một chút, để cho nàng quyết định. Chuyện này rất quan trọng, ta không thể để cho người khác đi làm, nhất định ngươi phải trở về mới được.”

Đan Nhã Huyến ngạc nhiên nói: “Cung Tử Yên ở trong đó, ta như thể nào có thể rời khỏi ngươi?”

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: “Nàng sẽ không giết ta đâu, ta cảm thấy rằng, nàng tạm thời còn cần ta để đối phó với Tiêu Tử Phong.”

Đan Nhã Huyến vẫn bán tín bán nghi, nhưng lại bị Dương Túc Phong lừa gạt một hồi, mới lưu luyến rời đi. Nàng vừa rời đi, Dương Túc Phong liền nghe thấy một thanh âm thanh thúy do thủy tinh rơi xuống đất, hắn nhìn lại, thì ra là một nữ bán hàng xinh đẹp không cẩn thận bị khách nhân đụng vào, kết quả là khiến cho chén rượu hồng ngọc trên mâm rơi xuống, vừa vặn đập bể tại cửa phòng của Dương Túc Phong. Người bán hàng nọ vội buông mâm, sau khi thu thập mảnh nhỏ thủy tinh xong bối rối giải thích, chủ quản phòng khách đang tuần tra cũng lại trợ giúp nàng, sau đó phụ trách vệ sinh khu vực công cộng và sửa sang lại, rất nhanh đã quét dọn sạch sẽ. Đây là một chuyện nhỏ rất bình thường, hơn nữa cũng rất tự nhiên, nên Dương Túc Phong cũng không lưu ý, mà quay trở lại phòng của mình.
Bình Luận (0)
Comment